Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 4: Mầm non và chồi hoa




1. Xin hỏi tên của ngươi là?

Đại thần: (Mặt mang mỉm cười) Trì Quy.

Mỗ Trừu: Mọi người hỏi chính là tên thật.

Đại thần: (Mỉm cười, cúi đầu đem tiểu ngốc trong chăn bao kín).

Mỗ Trừu: Cái kia, đại thần, kỳ thật anh có thể gọi cậu ấy rời giường. Hiện trường trực tiếp, cái kia...

Tiểu ngốc: ... @...*&%$! (Nói mớ)

Đại thần: Ngoan, không có việc gì. Anh ở đây.

Mỗ Trừu:

Quần chúng vây xem: Ta đi, chói mù mắt natri magie nhôm silicon photpho sấm sét của ta rồi a!!

2. Tuổi là?

Đại thần: Trưởng thành.

Mỗ Trừu: Cụ thể chút đi, 凸!

Đại thần: Em ấy cũng trưởng thành rồi.

Mỗ Trừu: ... ... .

3. Giới tính là?

Đại thần: Nam.

Mỗ Trừu: Tốt rồi, rốt cục có cái trả lời bình thường. Lệ tuôn.

Tiểu ngốc: #&%@*...

Mỗ Trừu: Cậu ta nói cái gì?

Đại thần: (Mỉm cười) Nói mớ.

4. Xin hỏi ngươi tính cách là như thế nào?

Đại thần: Không tệ.

Mỗ Trừu: Tiểu ngốc thì sao?

Đại thần: Làm cho người ta không thể không thích.

Mỗ Trừu:

Quần chúng vây xem: Đại thần tay của anh đặt ở đâu vậy a!!!!!

5. Tính cách của đối phương?

Đại thần: Như trên.

Mỗ Trừu: (Liều chết chọt a chọt người nào đó đang ngủ) Tiểu ngốc, tiểu ngốc ngốc ngoan, ngốc ngốc, rời giường ha, hiện trường trực tiếp mà.

Tiểu ngốc: (Mở to hai mắt - sau đó cúi đầu hướng lồng ngực đại thần cọ cọ, tiếp tục ngủ.)

Mỗ Trừu: (Chọt) Tiểu ngốc!! Ngốc ngốc cậu tỉnh tỉnh! Ngốc!

Đại thần: Cô đang làm cái gì? (Cười lạnh)

Mỗ Trừu: Bỏ qua, câu tiếp theo.

6. Hai người gặp nhau là khi nào? Ở đâu?

Đại thần: Tháng xx năm xx, khách sạn xx B thị.

Tiểu ngốc: @$%&*...

7. Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương là gì?

Đại thần: ... Tiểu ngu ngốc làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn đến gần.

Mỗ Trừu:

8. Thích nhất đối phương ở điểm nào?

Đại thần: (Cúi đầu nhìn gương mặt tiểu ngốc đang say ngủ) Tôi đang nghĩ em ấy có chỗ nào tôi không thích.

Mỗ Trừu: 凸! Khoe ngọt ngào đáng xấu hổ!!

Tiểu ngốc: (Xoay người) Học trưởng...

Đại thần: Anh ở đây.

Tiểu ngốc: #!@$&*....

Đại thần: ... Ừ. Anh cũng vậy.

Mỗ Trừu: Anh... nghe hiểu?!!!

9. Ghét đối phương ở điểm nào nhất?

Đại thần: Xuất hiện quá muộn.

Mỗ Trừu:

Tiểu ngốc: (Xoa xoa ánh mắt) Hmm, học trưởng...

Đại thần: (Mỉm cười) Dậy rồi?

Tiểu ngốc: Ừ, chúng ta đang ở chỗ nào vậy?

Mỗ Trừu: Ngốc manh cậu rốt cục dậy rồi!! Chúng ta đây là đang hiện trường trực tiếp nha!!!! Thân ái!!

Tiểu ngốc: (Ngây người!! Mặt đỏ) Học, học trưởng!! Anh làm sao... không, không gọi em dậy.

Đại thần: Ngoan, em tối hôm qua ngủ quá muộn. Nghỉ ngơi nhiều một chút.

Tiểu ngốc: (Mặt bạo hồng) ...

Mỗ Trừu: Cầu chi tiết tối hôm qua!

Quần chúng vây xem: Cầu chi tiết!

Đại thần: Câu tiếp theo.

10. Ngươi cảm thấy được mình cùng đối phương tốt chứ?

Đại thần: Tốt lắm.

Tiểu ngốc: ... Cái gì kêu là tốt?

Đại thần: Ừ, chính là hỏi em có yêu anh không?

Tiểu ngốc: (Bạo hồng) ... Vậy, là, có.

Đại thần: Ừ.

Mỗ Trừu: Người nào đó anh cho là tôi chết rồi sao!! Là chết rồi hay sao!!

11. Ngươi gọi đối phương như thế nào?

Đại thần: Tiểu Nhiên.

Tiểu ngốc: Ừ, học trưởng.

Mỗ Trừu: Ngốc ngốc, thật sự không có kêu bằng tên khác?

Tiểu ngốc: ... Ừ, Quý học trưởng.

Mỗ Trừu: Không khác gì trẻ con gọi.

12. Ngươi hi vọng đối phương gọi mình như thế nào?

Đại thần: Chỉ cần em ấy thích.

Tiểu ngốc:... Thế nào, cũng có thể.

13. Nếu lấy một loài động vật ra so sánh, ngươi cảm thấy đối phương là?

Đại thần: Mèo con mấy tháng tuổi.

Tiểu ngốc: ... Mèo.

Mỗ Trừu: Sao đại thần cũng là mèo?

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt) Cái kia, nếu tôi cùng tiểu Quy, cái kia, đều là trong lời anh ấy nói, ân...

Mỗ Trừu: Mấy cô nghe hiểu lời cậu ta đang nói cái gì sao!

Quần chúng vây xem: Hiểu!! Phải hiểu!

14. Nếu muốn tặng đối phương món quà, ngươi sẽ tặng?

Mỗ Trừu: Đừng nói là tặng chính mình nhá.

Đại thần: Chỉ cần em ấy muốn, tôi đều có thể.

Tiểu ngốc: Học... học trưởng.

Mỗ Trừu: Gì?

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt kéo góc áo người nào đó) Em muốn là được rồi.

Mỗ Trừu:

15. Nếu như vậy ngươi muốn quà tặng gì?

Tiểu ngốc: ... A, hóa ra phía trước không phải hỏi vấn đề này a.

Mỗ Trừu:

Đại thần: Xem trả lời ở câu 14 của em ấy.

Mỗ Trừu:

16. Đối với đối phương có gì bất mãn không? Nếu có là chuyện gì?

Đại thần: Có đôi khi mơ hồ làm cho người ta lo lắng.

Tiểu ngốc: Em về sau sẽ thật cẩn thận, em cam đoan.

Đại thần: Ừ.

Mỗ Trừu: Tiểu ngốc, cậu thì sao? Anh ta có gì khiến cậu bất mãn không?

Tiểu ngốc: ... Cái kia... @#&%*

Mỗ Trừu: Gì??? Người tới, phiên dịch, nhanh!!

Tiểu ngốc: (Cắn môi cúi đầu) ... Rất... nhiều.

Mỗ Trừu: Gì?!!!

Quần chúng vây xem: Dốt nát muốn chết, ý của tiểu ngốc là đại thần nhà cậu ấy yêu cầu xxoo quá nhiền khiến tiểu ngốc nhu nhược thừa nhận không nổi, đúng không tiểu ngốc?

Tiểu ngốc: (Ta chui ta chui ta chui hầm ngầm... )

Mỗ Trừu: Đã hiểu.

17. Tật xấu của ngươi là?

Đại thần: Không thể đối với em ấy kiên quyết một chút. Nhìn thấy em ấy lộ ra biểu tình khổ sở sẽ không có sức chống cự.

Tiểu ngốc: Nhìn thấy anh ấy tức giận liền khổ sở.

18. Tật xấu của đối phương là?

Đại thần: Mơ hồ.

Tiểu ngốc: Mọi thứ đều, đều tốt lắm.

19. Đối phương làm gì khiến ngươi cảm thấy không hài lòng?

Đại thần: Không hảo hảo chiếu cố bản thân, một mình âm thầm chịu ủy khuất.

Tiểu ngốc: ... Học trưởng.

Đại thần: Sao?

Tiểu ngốc: (Cố lấy dũng khí) ... Em, cái kia, liền... đau, cho nên, hôm nay buổi tối...

Đại thần: (Sờ sờ mặt đối phương) Được. Anh sẽ cố gặng nhẹ một chút.

Tiểu ngốc:

Mỗ Trừu: Phụt!

20. Ngươi làm gì khiến đối phương cảm thấy không hài lòng?

Tiểu ngốc: Mơ mơ hồ hồ làm cho mình bị thương, có đi khi lại miên man suy nghĩ.

Đại thần: Tôi tức giận. Em ấy sẽ khổ sở.

21. Các ngươi quan hệ đã đạt đến loại trình độ nào?

Tiểu ngốc:

Đại thần: (Bình tĩnh) Câu tiếp theo.

Mỗ Trừu: (Quay đầu nhìn xuống khán phòng vẻ mặt YD – dâm đãng) Hiển nhiên đã đạt đến mức độ thân mật không thể tách rời trong ngươi có ta bha ha ha ha!!!

22. Hai người lần đầu hẹn hò là nơi nào?

Đại thần: Nói đúng ra, hẳn là lần ở C thị đi.

Tiểu ngốc: A? Lần nào chứ?

Đại thần: Anh lần đầu tiên đi tìm em.

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt) Ừ.

23. Không khí giữa hai người lúc đó như thế nào?

Đại thần: Em ấy hoàn toàn không có chút tự giác hẹn hò.

Tiểu ngốc: Cái đó, đó là bởi vì em còn không biết anh... anh... .

Đại thần: (Cười) Cái gì?

Tiểu ngốc: (Ánh mặt nhìn loạn khắp nơi chính là không dám nhìn đối phương) Không, không có gì.

24. Khi đó tiến triển đến trình độ nào rồi?

Đại thần: Tôi còn chưa có thổ lộ.

Tiểu ngốc: ... Không nhớ rõ.

Mỗ Trừu: Tiểu ngốc cậu lừa ai a? Không nhớ rõ mới là lạ!! Thời khắc quan trọng như vậy!

Tiểu ngốc: (Ta không có nghe gì hết, ta không có nghe gì hết... )

25. Địa điểm thường xuyên hẹn hò?

Tiểu ngốc: (Xoay mặt nhìn người nào đó vẻ mặt xin giúp đỡ) Học trưởng... .

Đại thần: (Khẽ hôn lên mí mắt đối phương) Ngoan.

Mỗ Trừu: Ngoan em gái anh, ngoan dì anh a! Trì Quy anh nhìn thẳng vào vấn đề cho tôi!! 凸!!

Đại thần: Tiểu Nhiên, buối tối có muốn ăn mì không?

Tiểu ngốc: Ừ!

Mỗ Trừu: Sát, bọn khốn kiếp các người làm phản!!!

Quần chúng vây xem: Lật bàn, Khiếm Trừu cô mắng ai hở hỗn đản!! Đại thần cùng ngốc manh của chúng ta là để cô mắng sao!! (Vỏ trái cây bàn ghế bay qua)

Mỗ Trừu: Phản... phản... Các cô đều phản rồi...

26. Ngươi sẽ vì sinh nhật của đối phương chuẩn bị cái gì?

Đại thần: (Ánh mắt ôn nhu nhìn đỉnh đầu tiểu ngốc) Sẽ không cố ý chuẩn bị, nghĩ đến cái gì liền tặng em ấy cái đó.

Mỗ Trừu: Thật tinh tướng

Tiểu ngốc: Ân, trước tiên sẽ bắt đầu nghĩ muốn cho anh ấy lễ vật gì tốt nhất. Bất quá mỗi lần đều chẳng mua được thứ gì tốt.

Đại thần: Ngốc nghếch, em mua gì anh đều thích.

Tiểu ngốc: Vậy lần trước, em mua cho anh cái cà – vạt kia, anh thế nào...

Đại thần: Ngốc nghếch, cái kia không phải đã bị em làm rách rồi sao, anh đã bỏ vào hộp cất đi rồi.

Tiểu ngốc: ... (Bạo hồng)

Mỗ Trừu: (Máu mũi cuồng phun) Người tới, cấp giấy vệ sinh...

Đạo diễn: (Nheo mắt) Trợ lý, lấy cho cô ta cuộn giấy vụn.

27. Ai là người tỏ tình với đối phương trước?

Đại thần: Tôi.

Tiểu ngốc: Ôi chao, không phải là em sao?

Đại thần: Cái kia nói ra trước, là anh.

Mỗ Trừu: Tiểu ngốc cậu nhìn xem sama nhà cậu, thẳng thắn thế kia.

Tiểu ngốc: (Ngượng ngùng) Vậy, lần sau tôi nói trước là được rồi.

Mỗ Trừu: Cậu còn muốn thổ lộ với ai?!!

Tiểu ngốc: (Vội xua tay) Không đúng không đúng, tôi không phải ý tứ này, ý của tôi là -

Đại thần: (Nắm lấy tay tiểu ngốc) Không sao, anh hiểu.

Tiểu ngốc: (Hạ ánh mắt) Ừ...

28. Ngươi thích đối phương bao nhiêu?

Đại thần: Rất yêu.

Tiểu ngốc: (Quay đầu đi chỗ khác) ... @#$&%...

Mỗ Trừu: Thân ái, làm ơn có thể nói ngôn ngữ mà nhân loại có thể hiểu được hay không!!

Đại thần: (Mỉm cười nhìn người nào đó) Em ấy nói, em ấy cũng vậy.

Quần chúng vây xem: (Mất đi lý trí) Đúng đúng đúng, chúng ta cũng nghe thấy!!!!

Mỗ Trừu:

29. Như vậy, ngươi yêu đối phương sao?

Đại thần: (Cười không đáp)

Tiểu ngốc: (Cúi đầu lại cúi đầu)

Mỗ Trừu: (Rút gân)

30. Đối phương làm gì sẽ khiến ngươi cảm thấy hết cách?

Đại thần: (Thở dài) Lúc em ấy lộ ra biểu tình khổ sở, tôi sẽ không có cách.

Tiểu ngốc:... Cái gì cũng đều...

31. Nếu cảm thấy nghi ngờ đối phương thay lòng đổi dạ, ngươi sẽ làm như thế nào?

Đại thần: Không có khả năng.

Tiểu ngốc: (Cúi đầu) Tôi -

Đại thần: (Nâng cằm đối phương) Anh sẽ không. Tin tưởng anh, được chứ?

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt) Vâng.

Mỗ Trừu: Đạo diễn!!! Đạo diễn ta không quay nữa!!! Chói mù mắt rồi!!

Đạo diễn: (Nuốt một ngụm dưa chuột) Cái gì, mới vừa ăn nên cái gì cũng không có nghe.

Mỗ Trừu:

32. Có thể tha thứ nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?

Đại thần: Em ấy sẽ không.

Tiểu ngốc: ...

Đại thần: Tôi cũng sẽ không.

33. Nếu hẹn hò mà đối phương đến muộn một giờ, ngươi sẽ làm gì?

Tiểu ngốc: (Thật sự nghiêm túc) Chờ anh ấy a. Anh ấy nhất định sẽ đến.

Đại thần: Cái kia chắc chắn là không thể.

Mỗ Trừu: Ai nha nha, tại sao không?

Đại thần: (Thở dài) Trừ khi bị lạc đường, bằng không em ấy sẽ không đến muộn. Cho nên nếu như qua mười phút mà em ấy không tới, tôi sẽ gọi điện thoại cho em ấy.

Tiểu ngốc: Học trưởng...

Đại thần: (Mỉm cười) Không sao. Em gần đây tiến bộ hơn rất nhiều, rất đáng khen.

Mỗ Trừu: Ai yêu, tiểu ngốc nhớ đường sao?

Đại thần: Ừ, đường từ nhà ga về nhà tôi, đã muốn không sai biệt lắm nhớ kỹ rồi.

Mỗ Trừu: Theo như tôi biết, cái đoạn đường kia tổng cộng không đến năm trăm thước. Còn có, đều là đi thẳng một đường.

Tiểu ngốc: ...

Quần chúng vây xem: ...

34. (Bản Raw không có câu này a)

35. Biểu tình khêu gợi của đối phương?

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt)

Đại thần: Câu tiếp theo.

Mỗ Trừu: Đại thần ngươi đỏ mặt!! Đạo diễn đạo diễn, đại thần đỏ mặt!! Tôi muốn tăng lương!!

Đạo diễn: (Bị sặc một hơi dưa chuột) Rống cái con khỉ a rống, sặc chết tôi! Trừ tiền thưởng của cô!!

Mỗ Trừu:

36. Thời điểm hai người cùng một chỗ, ngươi sẽ cảm thấy tim đập gia tốc sao?

Đại thần: (Ngó lơ) Câu tiếp theo.

Mỗ Trừu: 凸!!! Đây đã là câu tiếp theo rồi!!

Đại thần: (Thở dài) Câu tiếp theo.

Mỗ Trừu: ...

37. (Câu này bản Raw cũng không có luôn a *khóc*)

38. Thời điểm làm chuyện gì sẽ cảm thấy được hạnh phúc nhất?

Đại thần: Thời điểm ôm em ấy.

Tiểu ngốc: ... Thời điểm bị, bị anh ấy ôm.

Mỗ Trừu: Hừ, các người lại công khai ân ái!!

Đại thần: (Thở dài) Tôi cũng không phải cái ý tứ kia.

Tiểu ngốc: (Nghi hoặc) Ý tứ gì a?

Đại thần: Không có việc gì. Ngoan.

39. Từng cãi nhau sao?

Đại thần: Có.

Tiểu ngốc:... Từng có.

40. Vì sao lại cãi nhau?

Tiểu ngốc: ... Tôi rất mơ hồ làm cho anh ấy tức giận.

Mỗ Trừu: Ví dụ như?

Tiểu ngốc: Cái kia... Mở khí than lại quên đóng lại.

Mỗ Trừu: Ngốc nghếch cậu!!!

Đại thần: (Nhíu mày không nói)

Tiểu ngốc: (Sốt ruột) Học trưởng, anh đừng tức giận, em lần sau sẽ không, em cam đoan!

41. Sau đó như thế nào hòa hảo?

Đại thần: (Thở dài) Căn bản không có biện pháp tức giận em ấy lâu.

Tiểu ngốc: ...

Mỗ Trừu: Tiểu ngốc, cậu đỏ mặt cái gì? Quá nóng sao?

42. Kiếp sau vẫn hy vọng làm người yêu sao?

Đại thần: Ừ.

Tiểu ngốc: ... Vâng.

Mỗ Trừu: Thật sự vô cùng... đồng lòng!

Quần chúng vây xem: (Vỏ trái cây bàn ghế không ngừng ném lên) Người chủ trì cô lầm bầm cái gì!! Thật cảm động a a a a a Đại thần GJ! Tiểu ngốc GJ!

43. Khi nào thì cảm giác được chính mình được yêu?

Đại thần: Luôn luôn.

Tiểu ngốc: Ừm.

Mỗ Trừu: (Bị một quả dưa chuột chọi trúng) Tiểu ngốc cậu ‘ừm’ cái gì?

Tiểu ngốc: (Mặt đỏ tai hồng) ... Tôi cũng vậy.

44. Phương thức biểu hiện tình yêu của ngươi là?

Đại thần: Tôi sẽ tận lực làm hết khả năng làm cho em ấy hạnh phúc.

Mỗ Trừu: Gào khóc, đại thần V5! (2) Tiểu ngốc thì sao?

Tiểu ngốc: Nghe lời anh ấy, không để anh ấy lo lắng.

Mỗ Trừu: Có làm được không?

Tiểu ngốc: ... Vẫn đang cố gắng.

45. Khi nào thì cảm thấy được “Đối phương đã không còn thương mình”?

Đại thần: Không có.

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt) Hiện tại sẽ không.

Mỗ Trừu: Ngao ô vậy là trước kia đã từng có?!!!

Tiểu ngốc: (Ta cái gì cũng không có nói, 5 nhân 5 bằng 25, 15 nhân 15 bằng 225, 25 nhân 25 bằng 625... )

46. Ngươi cảm thấy đối phương mặc gì thì nhìn đẹp nhất?

Tiểu ngốc: (Len lén nhìn qua) Học trưởng mặc cái gì cũng đều đẹp hết.

Mỗ Trừu: (Cười gian) Đại thần cảm thấy sao?

Đại thần: (Suy nghĩ vài giây) Ừ, đều tốt lắm. Bất quá.

Tiểu ngốc: Sao?

Đại thần: (Tiến đến kề vào lỗ tai tiểu ngốc cười khẽ một tiếng) Kỳ thật, thời điểm buổi tối, vẫn là tốt nhất.

Tiểu ngốc:

Mỗ Trừu: (Mồ hôi chảy đầy mặt dùng sức đào đào lỗ tai) Không được kề tai nói nhỏ, đây là hiện trường trực tiếp!! Trực tiếp!!!

47. Ngươi sẽ nấu cơm sao?

Đại thần: Đương nhiên.

Tiểu ngốc: (Suy nghĩ) Ách, sẽ có một chút.

Mỗ Trừu: Một chút?? Làm gì?

Tiểu ngốc: Ân, nấu mì.

Mỗ Trừu:

Đại thần: (Nắm chặt tay người nào đó) Ngoan, chỉ một cái này là đủ rồi.

48. Ngươi cảm thấy tự ti là do?

Mỗ Trừu: Đại thần anh không cần trả lời, tôi biết anh không tự ti, tiểu ngốc, đến!

Tiểu ngốc: (Cúi đầu) Anh ấy thật tốt quá, cho nên...

Đại thần: (Bất đắc dĩ xoa xoa tóc đối phương) Tiểu Nhiên, anh đã nói rồi, em so với tự mình nghĩ tốt hơn rất nhiều, đừng suy nghĩ miên man.

Tiểu ngốc: ... Vâng.

49. Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?

Đại thần: Xem như, công khai đi.

Tiểu ngốc: (Gật đầu)

50. Ngươi cảm thấy có thể duy trì vĩnh cửu tình yêu với đối phương hay không?

Đại thần: Có thể.

Tiểu ngốc: (Nhỏ giọng) Giống anh ấy.

51. Xin hỏi, ngươi là công phương hay là thụ phương?

Đại thần: (Suy nghĩ vài giây)

Mỗ Trừu: (Kích động) Đại thần ngài -?

Đại thần: (Chuyển đầu nhìn về phía tiểu ngốc) Đêm mai muốn ăn cái gì?

Mỗ Trừu:

Tiểu ngốc: (Má ửng hồng) Đậu xào có được không?

Đại thần: Đương nhiên.

Mỗ Trừu: @#$%&*... .

52. Vì cái gì lại quyết định như thế?

Đại thần: Vậy đậu xào, quyết định như thế nhé.

Mỗ Trừu:

Tiểu ngốc: Vâng.

53. Ngươi đối với hiện tại có hài lòng không?

Đại thần: (Liếc mắt một cái về phía Mỗ Trừu ngồi ghế chủ trì) Hài lòng.

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt) Ừm.

54. Lần H đầu tiên là?

Mỗ Trừu: Không cho phép trốn tránh vấn đề, không cho phép chuyển đề tài!! Ngay lập tức nghiêm túc trả lời cho tôi, này là hiện trường trực tiếp!!! Trực tiếp a!!!

Đại thần: (Thở dài)

Mỗ Trừu: Mau nói!

Đại thần: ... Nhà trọ.

Tiểu ngốc: (Bắt đầu chui vào chăn)

55. Cảm giác lúc đó?

Đại thần: ... Em ấy thực khẩn trương.

Mỗ Trừu: Anh thì sao?

Đại thần: (Thở dài) Tôi cũng vậy.

56. Bộ dạng của đối phương lúc đó?

Tiểu ngốc: (Má bạo hồng càng chui sâu vào trong chăn)

Đại thần: (Cúi đầu sờ sờ đối phương) Chính là dáng vẻ hiện giờ.

Tiểu ngốc: (Tiếp tục chui)

57. Sáng sớm thức dậy, câu đầu tiên ngươi nói là?

Đại thần: (Hồi tưởng) Dậy rồi?

Tiểu ngốc: (Ở trong chăn lí nhí) Không, không nhớ kỹ.

Mỗ Trừu: Sờ đầu. Tôi biết, quá mệt mỏi chứ gì

58. Mỗi tuần H mấy lần?

Đại thần: Câu tiếp theo.

Mỗ Trừu: 凸!!!!

59. Cảm thấy tình huống lý tưởng nhất thì mỗi tuần mấy lần?

Đại thần: (Thở dài) Câu tiếp theo.

Mỗ Trừu: (Bùm một phát quỳ xuống đất) Đại thần ngài thương lấy bọn người đáng thương chúng tôi đi, anh như vậy cái này không cần quay nữa, làm ơn cho chúng tôi một con đường sống a! A!

Đại thần: (Hết đường lựa chọn) Cô đứng lên đi.

Mỗ Trừu: Anh không nói tôi sẽ không đứng! ToT

Đại thần: ... Vài lần đều có thể, nếu em ấy nguyện ý.

Mỗ Trừu: (Lập tức đứng lên) Thật sự? Không ép buộc qua tiểu ngốc của chúng tôi chứ?!

Đại thần: ...

Tiểu ngốc: (Tiếp tục trốn trong chăn)

60. Như vậy, H như thế nào?

Đại thần: Tự nhiên mà vậy.

Tiểu ngốc: @#$¥&*...

Mỗ Trừu: Cậu ta lại nói gì?

Đại thần: Em ấy hỏi, tiết mục này khi nào thì kết thúc?

Mỗ Trừu: Ngoan, ngốc ngốc, nhanh lắm, còn có 40 mươi câu nữa liền kết thúc, cố lên!

Tiểu ngốc: *... @#$%&¥

Đại thần: (Mỉm cười) Không sao, anh đến là được rồi.

Mỗ Trừu: Ngôn... ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Đúng lúc này, cửa trường quay bị một cước đá văng, một vị Cửu cô nương đầu tóc tán loạn thở hổn hển nhảy lên sân khấu.

Cửu cô nương: “... Hộc... Sát, lão nương cuối cùng cũng đến kịp... Đi! Các người cũng không thèm báo tôi biết một tiếng!”

Dưới khán đài vang lên tiếng vô tay hoan hô như sấm dậy, ở trên sân khấu Mỗ chủ trì khuôn mặt huyết lệ - Lão thiên gia cuối cùng mở mắt, Cửu cô nương đến cứu hiện trường a! A!

Đại thần: (Hơi hơi mím môi)

Cửu cô nương: (Vẻ mặt khinh thường) Môi, bả vai, sau lưng.

Mỗ Trừu: Cửu cô nương cô thế nào lại biết?

Cửu cô nương: (Vẻ mặt bình tĩnh) Tôi đoán a.

Mỗ Trừu:

Mỗ Trừu: Còn chỗ mẫn cảm của tiêu ngốc là?

Cửu cô nương: Tiểu ngốc thì đâu cũng là điểm mẫn cảm. Hơn nữa môi là mẫn cảm nhất, gào rú a.

Đại thần: (Thở dài) Cô đủ rồi.

62. Chỗ mẫn cảm nhất của đối phương?

Cửu cô nương: Xem lại câu bên trên.

Mỗ Trừu: ...

Đại thần: ...

Tiểu ngốc: %$@#&...

63. Dùng một câu nói để hình dung H thì đối phương sẽ là?

Cửu cô nương: (Tiện cười) Tôi thay tiểu ngốc trả lời - Ừ, người nào đó cường thế không trốn thoát được!

Đại thần: ...

Cửu cô nương: (Tiện cười + 1) Tôi lại thay người nào đó trả lời - Ừ, Tiểu ngốc nhu nhuyễn mặc cho xử trí!

Mỗ Trừu: (Bộ dạng hoa si) Cường thế... Ha ha... Mặc cho ... ha ha... xử trí...

Quần chúng vây xem: Người nào đến đem cái kẻ chủ trì não tàn kia tha ra ngoài đi a ta sát!!

64. Thẳng thắn mà nói, ngươi có vui vẻ khi H không?

Cửu cô nương: Này là cái loại thối câu hỏi gì, không phải là vô nghĩa sao a! Người nào đó đâu chỉ vui vẻ, còn -

Đại thần: A Cửu!

Cửu cô nương: (Liếc mắt) Tôi nói sai sao? Ông không vui?

Đại thần: (Nghẹn) ... Tôi không nói vậy.

Cửu cô nương: Vậy còn được.

Đại thần: ...

65. Bình thường hay H ở đâu?

Cửu cô nương: Cái này... Tôi nhớ kỹ lần trước hai người này là -

Đại thần: (Vội vàng chặn lại) Ở nhà.

Mỗ Trừu: Nhà trọ đâu?

Đại thần: ... Ngoài ý muốn.

Tiểu ngốc: ... &*¥#@

Đại thần: (Cúi cầu cách chăn nhẹ nhàng hôn một chút) Ngoan, ngủ một chút rồi trở về nhà.

66. Ngươi muốn H như thế nào?

Đại thần: Hiện tại tốt lắm rồi.

Cửu cô nương: Khốn!

67. Tắm trước hay sau khi H?

Đại thần: ...

Mỗ Trừu: (Vẻ mặt chờ mong) Đại thần?

Cửu cô nương: (Tức giận chen ngang) Cô thật ngốc a, nhìn hắn hắn cái dạng này thì khẳng định là đều có thôi, ngốc muốn chết.

Quần chúng vây xem: Người chủ trì rất ngu a, cường liệt yêu cầu đổi người!!

Đạo diễn: (Bắt đầu ăn tiếp một trái dưa chuột căng mọng khác) Cái kia, phó đạo diễn có đó không, cùng cậu ta bàn bạc tiết mục xong rồi thì đem cái kẻ mất mặt trên sân khấu kia đi thu thập đi, ồn ào muốn chết.

68. Khi H có ước định gì không?

Đại thần: Không có.

Cửu cô nương: (Tước móng tay) Còn có thể ước định gì a, ước định thời gian H lần sau thì có!

Quần chúng vây xem: Ngao ô Cửu cô nương ckhí thế cường đại a a a a, cường liệt yêu cầu thay đổi cái kẻ chủ trì não tàn đi!!

Mỗ Trừu: Các cô, các cô... phản...

69. Ngoài người yêu, bên ngoài có phát sinh quan hệ với người ngoài không?

Đại thần: Không có.

Cửu cô nương: (Gật đầu) Tiểu ngốc cũng vậy.

70. Đối với ý tưởng “Nếu không chiếm được tâm, ít nhất cũng chiếm được thân thể.” ngươi là đồng ý hay phản đối?”

Đại thần: Phản đối.

Cửu cô nương: Cường liệt phản đối.

Mỗ Trừu: Ngại quá, cái kia, Cửu cô nương, này có phải hỏi cô đâu?

Cửu cô nương: (Mắt sắc hơn đao) Tôi hiện tại là trả lời dùm tiểu Tô Nhiên, được không!

71. Nếu đối phương bị cưỡng gian, ngươi sẽ làm thế nào?

Đại thần: Sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Cửu cô nương: (Gào lên) Không thể!

72. Ngươi sẽ cảm thấy ngượng ngùng trước khi H? Hay sau khi?

Đại thần: ...

Cửu cô nương: (Nhún vai) Tiểu ngốc khẳng định là đều ngượng ngùng.

73. Nếu bạn tốt của ngươi đối với ngươi nói “Ta thực cô đơn, cho nên chỉ có buổi tối hôm nay thôi, xin... ” rồi yêu cầu H, ngươi sẽ?

Đại thần: (Nhíu mày) Tôi không có bạn bè như vậy.

Cửu cô nương: Tôi cũng không có, a, ý của tôi là, tiểu ngốc cũng không có.

74. Ngươi có cảm thấy chính mình H tốt không?

Cửu cô nương: (Tà cười) Hắn ta một chút cũng không tốt.

Đại thần: (Không được tự nhiên) Còn may.

Cửu cô nương: Còn may chưa làm tiểu ngốc bị thương?

Đại thần: (Bất lực) Cô không thể im lặng một hồi được sao?

Cửu cô nương: Ngượng ngùng tôi là người khác mời đến, đêm nay bỏ mệnh hầu quân tử.

Đại thần: ...

75. Vậy đối phương thì sao?

Đại thần: ... Cũng, còn may.

Cửu cô nương: Trì Quy á? Tôi trả lời, vâng, không tốt a, ăn người ta đến không còn một mẩu.

Đại thần: (Bất lực vô ngữ)

76. Lúc H, ngươi hy vọng đối phương nói gì?

Cửu cô nương: Hắn hy vọng tiểu ngốc gọi tên hắn ta, khen hắn ta, bất quá vẫn không thực hiện được.

Đại thần: (Hơi hơi cúi đầu) Cô đủ rồi.

Mỗ Trừu: Vậy tiểu ngốc thì sao? Hi vọng Trì Quy nói cái gì?

Cửu cô nương: Nói dừng lại.

Đại thần: ...

Quần chúng vây xem: ...

77. Ngươi thích nhất biểu tình như thế nào của đối phương khi H?

Cửu cô nương: Tôi thay hai người bọn họ đáp, đều không phải rõ ràng như thế a!! Trì Quy vui vẻ tiểu ngốc biểu tình khóc lóc cầu tha, hắn ta thú vị thỏa mãn tà ác tiểu ngốc hy vọng Trì Quy ôn nhu lại ôn nhu không được bày ra biểu tình gợi cảm over!

Mỗ Trừu: Thật sự??!! Đại thần hóa ra là... cái...

Đại thần: (Hết cách)

Ông chú nhiếp ảnh: (Cúi đầu nói nhỏ với trợ lý đứng bên cạnh) Thấy không, chú ý giúp tôi điều chỉnh vị trí ống kính chụp ảnh đại thần đỏ mặt! Chụp không được đêm nay không cho cậu nghỉ ngơi.

Trợ lý: (Đỏ mặt) Đã biết.

78. Ngươi cảm thấy ngoài người yêu cũng có thể H với người khác sao?

Đại thần: Không thể.

Cửu cô nương: Vô nghĩa, như thế nào có thể để tiểu ngốc chịu ủy khuất!

79. Ngươi đối với S.M có hứng thú không?

Đại thần: Một chút cũng không.

Cửu cô nương: Ừ, tiểu ngốc chịu không nổi đâu.

80. Nếu đối phương bỗng nhiên không hề tác cầu thân thể ngươi, ngươi sẽ?

Đại thần: ...

Cửu cô nương: Ây da chỉ sợ là ngốc manh của chúng ta cho tới bây giờ đều không có tác cầu qua người nào đó đi, a ha ha ha ha.

Mỗ Trừu: Ha ha ha ha.

Quần chúng vây xem: Ngu ngốc chủ trì cô cười cái rắm a! Cười khó nghe đến như vậy! A Cửu hảo manh hảo uy vũ! A Cửu chúng tôi yêu cô!

Mỗ Trừu: (Cắn răng) Hỗn... đản.

81. Ngươi đối với cưỡng gian nghĩ như thế nào?

Đại thần: Hành vi cầm thú.

Cửu cô nương: Khiến người ta căm hận.

Mỗ Trừu: (Liên tục gật đầu) Du côn lưu manh.

Đạo diễn: (Cắn một ngụm dưa chuột) Phó đạo diễn, tôi chợt nhớ ra, cái kẻ chủ trì não tàn vẫn còn nợ tiền một bộ trang phục của tổ tiết mục, bắt cô ta trả liền đi, ồn ào bực hết cả mình!

82. Chuyện thống khổ nhất khi H là gì?

Đại thần: ... Không có.

Cửu cô nương:

Mỗ Trừu: Cửu cô nương, ý của cô là?

Cửu cô nương: Chuyện thống khổ là người nào đó muốn làm tiếp, ngốc ngốc muốn kết thúc!

Mỗ Trừu: Chân tướng... Cửu cô nương V5!

Quần chúng vây xem: Chủ trì chân chó! Đùi Cửu cô nương của chúng ta là để cô ôm sao!!

83. Địa điểm H khiến ngươi hưng phất nhất từ trước đên này là?

Đại thần: ...

Cửu cô nướng: (Liếc mắt) Hai người bọ hắn quá bảo thủ, lần trước tôi bảo ra phòng bếp liền -

Đại thần: Kiều Vi!

Cửu cô nương: Khụ khụ... khụ khụ, tại sao lại đột nhiên gọi tên tôi a, khụ khụ, sặc chết tôi.

Đại thần: (Bất lực) Cô, đủ rồi đó.

84. Bên thụ có bao giờ chủ động câu dẫn?

Đại thần: (Má ửng hồng) Câu tiếp theo.

Cửu cô nương: (Hưng phấn) Có, có, tôi nhớ kỹ lần trước sinh nhật người nào đó nghe nói tiểu ngốc.

Tiểu ngốc: (Trở mình) %$^&*¥... .

Đại thần: (Nhíu mày nhìn về phía Cửu cô nướng) Cô kinh động đến em ấy.

Cửu cô nương: ...

85. Khi đó biểu tình bên công?

Đại thần: (Hết cách) Câu tiếp theo.

Cửu cô nương: Còn có thể có biểu tình gì, kinh hỉ kích động, che giấu không được a...

86. Bên công đã từng có qua hành vi bạo lực?

Đại thần: Không có.

Cửu cô nương: (Suy nghĩ) Miễn cưỡng đồng ý.

87. Khi đó phản ứng của bên thụ là?

Đại thần: Tôi nói - không có.

Cửu cô nương: (Xem thường) Tôi cũng nói, miễn cưỡng đồng ý.

Mỗ Trừu: (Vẻ mặt đau khổ) Đệt, tôi chỉ nói theo kịch bản thôi a câu hỏi cũng không phải tôi ra!

88. Đối với ngươi, ‘đối tượng H’ lý tưởng là?

Đại thần: Em ấy.

Cửu cô nương: Không nói đâu.

Đại thần: ...

89. Hiện tại đối phương có phù hợp với lý tưởng của ngươi không?

Đại thần: Phù hợp.

Cửu cô nương: Coi như được đi.

90. Trong lúc H có sử dụng đạo cụ gì không?

Đại thần: Không có.

Cửu cô nương: Có cho hắn ta cũng không dám dùng.

91. Lần đầu tiên của ngươi phát sinh khi nào?

Đại thần: (Vành tai phiếm hồng) Năm 20xx.

Cửu cô nương: Cùng ngày với hắn ta.

Mỗ Trừu: Cửu cô nương, cô?!!

Cửu cô nương: Tôi thay tiểu ngốc nói!

92. Khi đó đối tượng là người yêu hiện tại sao?

Đại thần: Ừ.

Tiểu ngốc: (Lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn không mở) %$^¥¥...

Đại thần: Rất nhanh là xong rồi. Ngủ thêm chút nữa đi, ngoan.

Cửu cô nương: (Kích động) Tôi nói cái vết hồng trên cổ tiểu ngốc kia không thể nào là bị muỗi cắn!!!

Đại thần: (Đỏ mặt) Kiều Vi.

Cửu cô nương: (Hoàn hồn) Khụ khụ, khụ khụ, thật có lỗi thật có lỗi, vừa rồi hơi thiếu chuyên nghiệp. Khụ khụ, khụ khụ.

Đại thần: (Lại lần nữa thở dài bất lực)

93. Ngươi thích nhất là được hôn ở đâu?

Đại thần: ... Môi.

Cửu cô nương: Tôi biết.

Mỗ Trừu: Vậy tiểu ngốc thì sao? Thích nhất được hôn ở đâu?

Cửu cô nương: Ách... Tôi thật sự không biết. Lần sau trả lời.

94. Ngươi thích nhất hôn đối phương ở đâu?

Đại thần: Môi và mắt.

Mỗ Trừu: (Lau một phen máu mũi) Vì sao?

Đại thần: ... Rất đẹp.

Quần chúng vây xem: Không được a, tiểu tâm can của ta a a a a!

Tiểu ngốc: (Mở to mắt, phản ứng có chút trì độn) Học trưởng?

Đại thần: Dậy rồi?

Tiểu ngốc: (Kịp phản ứng lập tức đỏ mặt) Gần, gần như vậy.

Đại thần: (Cười nhẹ) Tốt, vậy thức dậy một chút.

95. Khi H chuyện có thể làm hài lòng đối phương nhất là?

Mỗ Trừu: Đại thần anh cái tên muộn tao(1) dám ngay mặt trả lời tôi hay không!!

(1) Chỉ người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thường ko dễ dàng biểu lộ hỉ nộ ái ố nhưng trong những trường hợp riêng biệt nào đó thì lại thể hiện 1 cách khác thường, ra ngoài dự kiến của mọi người xung quanh.

Đại thần: ...

Mỗ Trừu: Anh dám không!!

Đại thần: ... Hôn mắt em ấy, ôm chặt em ấy.

Tiểu ngốc: (Tiếp tục đem đầu trốn vào trong chăn giả vờ『 ngủ 』)

96. Khi H ngươi sẽ nghĩ muốn điều gì?

Đại thần: ... Cái gì cũng không muốn. Nghĩ muốn em ấy.

Tiểu ngốc: (Lỗ tai vụng trộm ửng hồng)

97. Một đêm số lần H là?

Đại thần: (Chấp nhận số phận)... Không nhất định.

Mỗ Trừu: Nhiều nhất là?

Cửu cô nương: Tôi cũng muốn biết.

Đại thần: ... Đã quên.

98. Khi H, quần áo là do ngươi tự thoát, hay là đối phương?

Đại thần: ... Chính mình.

Mỗ Trừu: (Tiện cười) Tiểu ngốc thì sao?

Đại thần: ... Cũng là tôi.

99. Đối với ngươi, H là?

Đại thần: ... Phương thức bày tỏ tình yêu với em ấy.

Mỗ Trừu:

Cửu cô nương:

100. Xin mời nói một lời với người yêu.

Đại thần: (Mỉm cười nhìn người nào đó trong chăn) Ngoan, chúng ta về nhà thôi.

Tiểu ngốc: (Đỏ mặt từ trong chắn ló đầu ra)... Vâng.

Trên sân khấu một mảnh hỗn loạn.

Trợ lý: (Khẩn trương) Sư phụ, cái, cái kia, chụp bạn học Tô Nhiên đỏ mặt, có thể không?

Ông chú nhiếp ảnh gia: (Híp mắt) Cậu nói xem?

Trợ lý: (Cắn môi) Có thể.

Ông chú nhiếp ảnh gia: (Mỉm cười vỗ vỗ đầu đối phương) Chúc mừng cậu, đoán sai rồi.

Phiên ngoại 2 - Hoa cẩm chướng nở muộn.

Ngày hôm đó đên bệnh viện thăm mẹ Tô Nhiên thời tiết rất tốt, ở C thị luôn luôn cuồng phong không ngừng khó có được một ngày an tĩnh trời nắng ấm áp như vậy.

Mẹ Tô Nhiên mặc bộ váy sọc sáng màu, ngồi ở trên giường, nhìn y tá đưa đến bàn cạnh cửa sổ một chậu xương rồng, vẻ mặt mỉm cười.

Trỳ Quy nắm chặt bàn tay tiểu ngốc có chút phát lạnh, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Y tá quay lại nhìn thấy người đến, cười cười nói, “Đến rồi?”

Tô Nhiên ngại ngùng cười cười, “Vâng, cảm ơn chị thời gian này luôn chăm sóc mẹ em.”

“Đừng khách sáo. Trạng thái mẹ em tốt lắm, tâm trạng cũng thực ổn định.” Y tá nói xong, nhẹ nhàng đi đến phía sau mẹ Tô Nhiên, vỗ vỗ bả vai nói, “Mẹ Tô, con trai bà đến thăm kìa.”

Mẹ Tô Nhiên nhìn y tá, rồi mới giữ nguyên vẻ mỉm cười trên mặt nhìn theo hướng ngón tay của y tá mà nhìn về phía Tô Nhiên.

Tô Nhiên cùng Trì Quy đi đến trước giường bệnh, Tô Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Mẹ, con lại đến thăm mẹ đây.”

Mẹ Tô Nhiên ánh mắt tựa hồ không có nhìn về phía Tô Nhiện, nhưng lại tựa hồ như thấy được hình dáng cậu, chính là nhợt nhạt cười, không có phản ứng.

Trì Quý nắm lấy bàn tay khẩn trương của Tô Nhiên, rồi mới ôm một chậu hoa cẩm chướng đến trước mặt mẹ Tô Nhiên, “Dì, con là Quý Hàng. Cái này tặng dì.”

Nhìn đồ vật trong tay Trì Quy, mẹ Tô Nhiên ánh mắt tựa hồ ánh lên chút thần thái, nhìn về hướng y tá, y tá mỉm cười gật gật đậu liền vui vẻ nhận lấy hoa, sau đó cười ha ha không dứt.

Trì Quy rất kiên nhẫn nói: “Dì, thích không? Nếu dì thích, lần sau lại mang đến cho dì nữa, được không?”

Tô Nhiên cắn cắn môi, vươn tay túm túm tay áo Trì Quy, “... Học trưởng, không cần.”

Trì Quy mỉm cười: “Anh hiểu mà.”

Y tá cười cười rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Dì ơi.”

Tất nhiên là không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Trì Quy đem tiểu ngốc mắt đã có chút hoe đỏ kéo đến bên cạnh mình, sau đó hai bàn tay liền nắm chặt lấy nhau.

“Dì ơi. Con gọi là Quý Hàng. Có thể dì không nhận ra con, cũng không nhớ được tên của con. Nhưng con tin tưởng dì có thể nghe hiểu lời con nói.”

“Dì ơi. Cảm ơn dì. Cảm ơn dì đã sinh ra tiểu Nhiên, cảm ơn dì đã như vậy liều mình bảo vệ tiểu Nhiên, cảm ơn dì đã như vậy yêu thương em ấy.”

“Dì ơi, cảm ơn dì để con được gặp em ấy.”

“Con muốn nói cho dì biết, con thật sự, thực sự yêu em ấy.”

“Con hy vọng sau này những ngày dì không có bên cạnh em ấy, con có thể thay thế dì hảo hảo chiếu cố em ấy.”

“Mong dì hãy tin tưởng con.”

“Cho nên, mong dì vui lòng cho con quyền này, được không?”

“... Học trưởng.” Cuối cùng nhịn không được mà nghẹn ngào ra tiếng.

Mà mẹ Tô chính là nhìn chậu hoa cẩm chướng, cười đến khuôn mặt thực ấm áp.

Con tin tưởng, đó là dì cho con, câu trả lời tốt nhất.

***

Trì Quy đem tiểu ngốc điều chỉnh đến một tư thế thoải mái, rồi mới siết chặt vòng tay, “Rồi, anh nghe đây, em cứ từ từ kể đi.”

“Đó là chuyện vài ngày sau sinh nhật thứ mười một của em. Em đã thật lâu, thật lâu rồi, không dám nhớ lại.” Hồi ức nghĩ đến sẽ cảm thấy sợ hãi, cho nên muốn trốn tránh.

“Ừ. Anh biết.”

“Ngày đó dường như cũng là một ngày trời nắng rất đẹp. Em hình như là đang ngủ trưa.”

“Thức dậy thì phát hiện ở nhà không có ai, cho nên em đi ra ngoài sân.”

“Mẹ đang ở ngoài sân giặt quần áo, em gọi người một tiếng, sau đó liền nghe bên cạnh có tiếng động rất lớn... ”

Trì Quy chặt chẽ ôm lấy tiểu ngốc có chút run rẩy, nghe cậu tiếp tục kể, “Đợi cho em phản ứng lại, mẹ đã đem em ôm lấy trong vòng tay của mình. Sau đó, em, em... thấy máu... ”

“Em thật sự rất sợ hãi. Miệng đột nhiên không nói nên lời. Cứ như vậy nhìn, máu chảy... ”

“Sau đó là một người hàng xóm giúp đưa hai người chúng em đến bệnh viện.”

“Sau đó, sau đó mẹ em tỉnh dậy, liền... liền biến thành giống như hiện giờ.”

“Bác sĩ nói là bị vật nặng đập trúng não bộ, gây tụ máu bầm, tổn thương thần kinh.”

“... Có thể là mười năm trở lên sẽ bình phục, cũng có khả năng vẫn như vậy.”

Thanh âm càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành nghẹn ngào khiến Trì Quy đau lòng đến không thể nói nên lời.

“... Vốn bị va trúng, phải là... là em a. Nếu em nói.”

Trì Quy hung hăng đem người ôm chặt trong vòng tay, “Ngu ngốc. Em nghĩ như thế, dì sẽ đau lòng. Dì yêu thương em như vậy, cố gắng bảo vệ em như vậy, thế nào lại chịu nhìn em bị thương.”

“... Vâng.”

“Cho nên, em càng phải biết hảo hảo chiếu cố bản thân, không để dì đau lòng, hiểu không?”

“... Vâng, em biết.”

Nhẹ nhàng hôn là im lặng an ủi, thấu hiểu nhau mà không cần nói ra lời, là mật mã duy nhất giữa những người yêu nhau.

Anh sẽ hảo hảo yêu thương em.

Vâng. Em tin tưởng anh.

Phiên ngoại 3 - Nhật ký sinh tử.

Trì Quy tan sở trở về thì ngoài ý muốn phát hiện tiểu ngốc không có nhà, trên bàn ly nước vẫn còn ấm, xem ra người vừa đi ra ngoài không bao lâu.

Đợi hơn mười lăm phút cũng không thấy trở về, Trì Quy đang muốn nhấc điện thoại gọi, cửa đột nhiên mở ra, tiểu ngốc thở hổn hển chạy vào, nhìn thấy Trì Quy đứng giữa phòng thì dừng lại một chút, sau đó bất ngờ lao thẳng vào vòng tay của người nào đó.

Bị dọa cho nhảy dựng, Trì Quy vội vã ôm lại, “Làm sao vậy?”

Tiểu ngốc nâng mặt lên, cái trán đẫm mồ hôi, nhưng mà khóe mắt đuôi mày đều hiện lên ý cười, “Học trưởng học trưởng, tiểu Quy, tiểu Quy sinh bảo bảo. Bốn con, sinh bốn con mèo con thật đáng yêu.”

Trì Quy sững lại, kịp phản ứng thì trên mặt liền lộ ra tươi cười, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên đầu tiểu ngốc, “Cho nên em là ở nhà của dì cho đến bây giờ?”

“Dạ, em ở đó giúp đỡ, nghĩ anh sắp trở về cho nên về nhà xem thử. Học trưởng, chúng ta đi xem tiểu Quy đi.”

“Được. Chúng ta cùng đi xem bà mẹ dũng cảm tiểu Quy nào.”

Đến nhà dì Vương, liền thấy mấy bé mèo được đặt trong một chiếc hộp ấm áp sạch sẽ, còn có tiểu Quy sau khi sinh có chút uể oải.

Mèo con mới sinh thoạt nhìn có vẻ đặc biệt mỏng manh, ánh mắt nhắm chặt không có mở, mấy anh chị em cùng co lại cùng một chỗ, tựa vào bên cạnh mẹ mèo.

“Thật đáng yêu a!” Tiểu ngốc nhịn không được ngồi xổm xuống nhìn mà cảm thán.

“Ừ. Thật sự rất đáng yêu.” Trì Quy nhìn nhìn mấy bé mèo con, lại nhìn nhìn tiểu ngốc bên cạnh ánh mắt sáng lấp lánh.

“Tiểu Quy a, mày sao này đã là mẹ rồi, phải chăm sóc con thật tốt nha. Hắc hắc, chúng ta cũng sẽ thật chiếu cố bọn mày, yên tâm.”

Dì Vương cười cười, nhìn về phía Trì Quy, “A, đứa nhỏ này đối với mấy con mèo nhỏ này thật đúng là yêu thích vô cùng, mới vừa nãy con không thấy, đứa nhỏ này cũng sắp khóc đến nơi rồi.”

Trì Quy bật cười, “Dạ, em ấy là như vậy mà. Dì Vương, vất vả cho dì rồi, vẫn chiếu cố tiểu Quy như thế.”

“Không có đâu, tiểu Quy thật sự khiến người khác rất thích. Ha ha, hai đứa thật ra là cho bà già này có bạn giải khuây nữa đó.”

Bị dì Vương nhiệt tình mời lại ăn cơm chiều, về nhà thì đã tám giờ không sai biệt lắm.

Trì Quy tắm rửa xong đi ra liền thấy tiểu ngốc ngồi ở trên sôpha, mặc một bộ đồ ngủ sáng màu ôm cái gối bự ngẩng đầu ngớ ngẩn cười.

“Lại suy nghĩ về tiểu Quy?” Ngồi ở bên cạnh cậu, cười hỏi.

“A, sao anh lại biết?” Tiểu Tô Nhiên vẻ mặt kinh ngạc.

Trì Quy thở dài, “Em từ lúc ăn tối cho đến bây giờ cứ cười khúc khích.”

“Ơ, có sao? ... Hắc hắc, thực sự rất đáng yêu a. Em trước kia chưa từng thấy qua mèo con mới sinh, hóa ra là như vậy a, thật đáng yêu!”

“Ừ.”

“Học trưởng, anh nói đặt tên cho bọn nó tên gì thì hay? Em vừa nghĩ đến.”

“Bạn học Tô Nhiên, anh kháng nghị!”

Tô Nhiêng ngơ ngác ngẩng đầu, “Sao?”

Trì Quy đem người kéo đến trước mặt, giơ tay nhẹ nhéo nhéo cái mũi đối phương, “Em a, trong mắt chỉ còn lại tiểu Quy. Anh cảm thấy áp lực rất lớn.”

Đối với người nào đó mạc danh kỳ diệu mà đi ganh tị với mèo, tiểu Tô Nhiên nhất thời thật sự không biết phải nói cái gì, “... ”

Trì Quy đại thần được một muốn mười, “Anh yêu cầu bạn học Tô phải tôn trọng vị trí của người đứng đầu gia đình là anh, bồi thường tổn thất tinh thần cho anh.”

Tô Nhiên không dám nhìn người nào đó, “... Nói bậy bạ cái gì, cái gì a... ”

Trì Quy đồng chí một bên bất động thanh sắc đem người ôm vào trong vòng tay, bắt đầu từ cổ nhẹ nhàng cắn cắn, tay cũng rất không an phận mà hướng vào trong quần áo thăm dò.

“Anh làm... cái gì... ư... ”

“Em yêu, hôm nay, có thể không?” Nhịn đã ba ngày, Trì cầm thú bày tỏ cấm X là vô nhân đạo.

“Học... trưởng... Không cần... ưm... ”

“... Có thể không?” Nụ hôn lan tràn từ cằm đến môi.

“... Ư... ân... ”

“Có thể không?”

Người nào đó cuối cùng bị quấy nhiễu đến mặt hồng tai đỏ, nhịn cũng không thể nhịn tiểu ngốc vội ngăn cản khóe miệng bừa bãi của đại thần, trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái, “... Có thể!”

Tốt lắm, Trì Quy nhận được đáp án hài lòng, rõ ràng đem người trực tiếp áp đến trên sôpha mềm mại.

“Về phòng ngủ... Ưm... không... ”

“Ngoan.”

“... ”

Phiên ngoại 4 - Mp3.

Cuối tuần nhàn rỗi, Tô Nhiên liền bật máy tính lên mạng.

Kể từ lúc Trì Quy tuyên bố rút lui, chính mình gần như cũng không quá quan tâm đến võng phối, hôm nay không biết thế nào đột nhiên nhớ lại, liền chạy đến diễn đàn xem bình luận. Nhìn từng trang từng trang vừa có chút quen thuộc lại vừa xa lạ, Tô Nhiên khóe miệng hơi hơi cong lên một chút lần lượt xem xuống dưới.

Thành thực mà nói, khi xem đến cái post tên ‘Trì Quy đại thần tinh phẩm tài nguyên’ thì, Tô Nhiên phi thường ngoài ý muốn, dù sao Trì Quy rút lui đã thật lâu cũng không có tham gia hoạt động võng phối nào.

Nhấp vào, phát hiện bên trong có một link liên kết khác.

Tô Nhiên không chút do dự tiếp tục nhấp vào, xác nhận download.

Đợi hơn một tiếng rưỡi download xong, Tô Nhiên liền cắm tai nghe, mở phần mềm nghe nhạc ra nghe.

Bắt đầu chính là cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó liền dần dần cảm thấy có chút không phù hợp.

Âm thanh này, như thế nào.

Này chính xác là mấy đoạn kịch được tuyển chọn không tệ của Trì Quy, nhưng điều khiến Tô Nhiên có chút mặt đỏ tai hồng đó là, từ lúc bắt đầu phát ra, gần như tất cả đều là những trích đoạn quảng bá kịch của Trì Quy có chút ái muội thậm chí là khiến người ta đỏ mặt tim đập, ví dụ như hôn, ví dụ như...

Rõ ràng cảm thấy thực ngượng ngùng, nhưng vẫn nhịn không được mà tiếp tục nghe, thế là một bên tim đập như sấm, một bên má càng lúc càng hồng.

Đợi cho đến lúc Trì Quy trở về nhà, nhìn thấy chính là tiểu ngốc ngồi trước máy tính má đỏ hây hây biểu tình kỳ quái.

“Em sao thế?”

Tô Nhiên bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho hết hồn, thấy người đứng ở cửa thì có chút hoảng loạn, tay chân loạn xạ không cẩn thận làm chuôi cắm tai nghe rơi ra, thế là âm thanh ái muội liền không lớn không nhỏ mà vừa vặn truyền hết vào tai Trì Quy.

Trì Quy ngẩn người, rồi mới gần như là nghiền ngẫm cười nhìn má tiểu ngốc trong nháy mắt bạo hồng.

“... Em... Cái kia... Không phải... ” Vội vàng bấm pause file âm thanh, người đã quẫn bách đến không nói được.

Trì Quy nhướn mi cười cười, rồi mới đi đến trước mặt, đem người nào đó đang không biết phải làm sao vòng giữa hai tay mình và ghế dựa, vẻ mặt mang theo ý cười, “Tiểu Nhiên, em là đang ám chỉ cái gì?”

“... Không, em không có... Cái kia là... Em tưởng là kịch của anh, nên nghĩ... ”

Chưa nói xong đã bị môi đối phương chặn lại khiến cho nuốt ngược trở vào, Trì Quy một bên hôn, một bên đem người từ trên ghế ôm lên, mang tới trên giường.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hôn môi lan tràn xuống tới cổ, tiểu ngốc cuối cùng phát giác không phù hợp, vội vàng vươn tay đẩy đẩy người trên thân, “... Ban ngày... là ban ngày mà... Anh đừng... ư... ”

“Không sao, không ai nhìn thấy.”

“Nhưng là... ân... ”

Đợi cho đại thần cuối cùng ăn uống no đủ, tiểu ngốc đã mệt đến động cũng không muốn động, cả người mềm nhũn nằm trong lòng đối phương, vẻ mặt phụng phịu.

“Tiểu Nhiên.”

“... Sao?”

Trì Quy cười cười, rồi mới tiến đến bên lỗ tai Tô Nhiên, thấp giọng nói, “Kỳ thật, âm thanh như thế, căn bản không thể so sáng với em được.”

Ba giây an tĩnh, tiểu ngốc thẹn quá hóa giận một quyền đánh vào bụng đại thần, nghĩ nghĩ lại vừa tiếp tục tay đấm chân đá loạn xạ.

“Ha ha, được rồi được rồi, đừng đánh. Anh xin lỗi.” Đại thần bắt lấy nắm đấm của người nào đó, cười cầu hòa.

“... Ừ.”

“Thế nào? Có phải đau hay không? Lại đây anh xem xem.” Đại thần vội vã bắt đầu hướng trên người đối phương tìm kiếm, trực tiếp chạy thẳng đến vị trí nào đó.

“... ”

“Anh, anh thôi đi a!”

“Ngoan, anh thấy rồi, không bị thương.”

“... ”

“... Ư... Anh... thôi đi... ân... ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.