Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 11: Trong bóng tối thì nàng là nhất




Trong lòng Phong Phi Vân chấn động, trong đầu nghĩ tới bộ dáng ảm đạm của Đông Phương Kính Nguyệt lúc rời đi, chính mình đối với nàng có phải là quá bạc rồi hay không.

Lại nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan, nữ tử kia sợ nhất là tóc bạc, hương tiêu ngọc vẫn trong liệt hỏa hừng hực, hóa thành tro bụi.

- Có lẽ... Tiền bối nói đúng...

Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên thê lương, cảm giác mình tựa hồ không rộng rãi như trong tưởng tượng.

- Khụ khụ!

Ánh mắt của lão ẩu kia vẩn đục, dựa vào một cây quải trượng, "đương đương đương đương" hướng phương hướng vẫn thạch đi tới, bộ bào trên người bị thổi bay phất phới, tóc trắng theo gió mà bay.

Những cường giả kia đều chú ý tới lão ẩu này đi tới, trong đó có một số người khẽ thối lui, không muốn ở quá gần lão ẩu này, cảm thấy đây là một tồn tại không dễ chọc.

- Khụ khụ, các ngươi làm sao đều đứng ở chỗ này... Khụ khụ, trên vẫn thạch kia có bảo vật, sau khi lấy được có thể thành đại đạo.

Lão ẩu mang trên mặt nụ cười, ngẩng đầu nhìn những cường giả này một chút, sau đó lại cúi đầu hướng phương hướng vẫn thạch đi tới.

- Di, thứ tốt!

Lão ẩu đi tới vị trí cách vẫn thạch vài trăm thước, cúi người xuống ở trong bùn đất lấy ra một khối long lân cự đại, sợ rằng phải lớn chừng cái gầu nước, trên đó đều hiện lên thanh quang, dày chừng một bàn tay.

Đây là lân phiến của Chân Long, đủ để tế luyện thành một bộ Long Lân bảo giáp, lực phòng ngự tuyệt đối mạnh hơn so với Vũ Hóa khải giáp.

Trong mắt rất nhiều cường giả đều lộ ra vẻ tham lam, đây chính là một khối lân phiến của Chân Long, giá trị không tầm thường, làm cho người ta thèm thuồng.

Tất Mỗ Gia nhíu mày, thấp giọng mà nói:

- Nàng lại chuẩn bị muốn lừa người rồi!

Hai lão giả mặc thanh sắc đạo bào hướng lão ẩu đi tới, hai đạo bào lão giả này đều hạc phát hồng nhan, tiên phong đạo cốt.

Một lão đạo rong đó ngẩng đầu ưỡn ngực, khí độ phi phàm, trong đôi mắt hàm chứa hai đạo hắc sắc linh mang, trong tay nắm một cây thanh sắc ngọc phất trần, nói:

- Thật xin lỗi, một phiến long lân này chính là lúc trước bần đạo từ trên người Nghiệt Long đánh xuống, hẳn là bảo vật thuộc về bần đạo.

Lão ẩu còn đang vuốt ve long lân, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng, chợt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão đạo này một cái, nói:

- Thiên tài địa bảo, người có đức liền được, làm việc còn phải có trước có sau.

Một lão đạo khác lắc đầu cười nói:

- Không đúng, không đúng, đến trước hay sau cũng hẳn là do chúng ta đánh hạ long lân, cho nên long lân hẳn là thuộc về chúng ta.

Lão ẩu khom người, khuôn mặt đều muốn gục sát trên mặt đất, cười nói:

- Nói như vậy là các ngươi muốn cướp?

- Không, không, thiên tài địa bảo, người có đức mới có được, người có đức hạnh cao thâm dĩ nhiên là có thể có.

Một lão đạo tay nắm ngọc phất trần, vuốt chòm râu, cười nói:

- Vô Lượng thiên tôn, ta là Thanh Tùng hiền giả của Đại Danh quan, tin tưởng các hạ nhất định đã nghe nói qua đi.

Trong lòng Thanh Tùng hiền giả cùng Thanh Huyền hiền giả đều đang cười lạnh, đây nhưng là Chân Long lân phiến, há lại tùy tiện một lão thái bà cũng có thể lấy đi, vậy thì thật là chê cười, lấy danh hiệu của Đại Danh quan ở Hoàn Thiên cảnh còn không đem nàng hù dọa cho sợ mà ngoan ngoãn đem long lân giao ra.

Đại Danh quan nhưng là thế lực trung cổ đạo quan bài danh trước năm trong Hoàn Thiên cảnh, truyền thừa cực kỳ xa xưa, ở Hoàn Thiên cảnh cũng chỉ có Cửu Tiêu tiên thành cùng Cảnh chủ phủ mới áp chế được bọn họ.

- Nguyên lai là hai vị hiền giả của Đại Danh quan, thật là nghe danh không bằng gặp mặt.

Trên mặt lão ẩu lộ ra vẻ cười lạnh, gật đầu nói:

- Các ngươi đã muốn một khối long lân ày, vậy lão thân liền cho các ngươi, bất quá các ngươi phải đáp ứng lão thân một cái điều kiện.

- Điều kiện gì?

Thanh Tùng hiền giả nhíu mày, trong lòng rất không nguyện ý nói điều kiện với lão ẩu này.

Lão ẩu ho khan hai tiếng, nói:

- Đi mở đường cho lão thân, đem bảo vật trên vẫn thạch lấy cho ta, ta sẽ đem khối long lân này cho các ngươi.

- Để chúng ta đi mở đường cho ngươi, điệu bộ của ngươi thật lớn!

Thanh Huyền hiền giả giận dữ, cảm thấy lão ẩu này là đang đùa bỡn bọn họ.

- Khụ khụ!

Lão ẩu nói:

- Các ngươi cũng có thể lựa chọn không đi, bất quá... Đó chính là một cái tử lộ, lão thân vẫn là khuyên các ngươi đi thì tốt hơn một chút, dù sao tính mạng chỉ có một lần, đừng cầm nó ra nói giỡn a.

Thanh Tùng hiền giả cùng Thanh Huyền hiền giả đều cười lạnh không thôi.

- Ngươi đã muốn tìm chết, vậy bần đạo sẽ thành toàn cho ngươi.

Hai ngón tay của Thanh Huyền hiền giả kết thành ấn quyết, đầu ngón tay hiện ra một thanh thanh sắc cổ kiếm, cổ kiếm bổ ra kéo theo một cái hình cung.

Lão ẩu đứng yên không nhúc nhích, chỉ là thở dài lắc đầu, ngón tay già nua hướng Thanh Huyền hiền giả chỉ một cái, một viên hồng thạch ấn bay ra ngoài, hồng thạch ấn này lớn nhỏ chừng cái bàn, phía trên quấn quanh xà hồn của từng đầu linh xà, có chừng 180 đầu linh xà xà hồn.

- Thình thịch!

Hồng thạch ấn xoay tròn đem cổ kiếm của Thanh Huyền hiền giả đánh văng ra ngoài, đem nó trấn áp ở phía dưới.

Từng đầu linh xà xà hồn đỏ ngầu ở trên người Thanh Huyền hiền giả ba động, có quấn quanh ở trên cổ của lão, có di chuyển vào trong đạo bào của lão, có bò tới trên mặt của lão, tựa như đều đang còn sống.

Thanh Huyền hiền giả bị dọa đến không dám nhúc nhích, cả người đều đang run rẩy, nói:

- Bách Xà ấn, ngươi là... Ngươi là Thần Thấp Bà...

Ở sau khi biết được thân phận của lão ẩu này, tâm muốn khóc của Thanh Huyền hiền giả đều đã có, trời ạ, làm sao vận khí đen đủi như vậy, gặp phải nàng, xong rồi.

Thanh Tùng hiền giả cũng bị hù sợ, vội vàng hướng phía sau chạy trốn, nhưng mà lại phát hiện lão ẩu kia đã đứng ở phía sau hắn, đem hắn dọa sự đến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, cả người đều trở nên lạnh như băng, run rẩy chắp tay nói:

- Thanh... Thanh Tùng ra mắt Thần Thấp Bà.

Cách đó không xa những cường giả kia đều trong lòng rung động,không nghĩ tới nhân vật như Thần Thấp Bà thế nhưng đuổi đến, rất nhiều người đều đã có thối ý, đói với Thần Ma cảnh có sợ hãi rất sâu.

Lão ẩu chỉ là đứng ở nơi đó nhẹ nhàng ho khan, nói:

- Không nghĩ tới các ngươi cư nhiên còn nhận ra lão bà tử.

Thanh Tùng vẻ mặt đau khổ, nói:

- Mới vừa rồi đều là tiểu nhân ánh mắt vụng về, mắt đều mọc lên trên thân chó rồi, kính xin bà bà đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho hai người chúng ta đi.

- Lão bà tử đáng sợ như vậy sao?

Lão ẩu từ từ mà nói:

- Các ngươi chớ khẩn trương, bà bà sẽ không ăn thịt người!

- Đúng vậy, đúng vậy...

Thân thể của Thanh Tùng phát run, cảm giác trái tim đều muốn từ trong thân thể nhảy ra.

Lão ẩu từ trong ngực lấy ra hai tấm hắc sắc phù lục, đều giống như dùng lá sắt viết thành, chữ phía trên rất bá đạo, mặc dù chỉ là bạo lộ ở trong không khí đều đã phát ra từng đạo lôi đình điện quang.

- Đây là hai tấm Vũ Ngự phù lục, liền tặng cho hai người các ngươi, coi như là lễ ra mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.