Tranh Phong

Quyển 1 - Chương 29: Ai chọc tức anh , anh cứ tìm kẻ đó đi




Đại Phi bước ra, trông anh tuấn uy vũ lạ thường, cùng Serbia nhìn nhau chằm chằm.

Hừ hừ, cưng đang nhớ cha mình phải không? Đang nhớ tới tiếng sóng biển ì oạp, làn gió mới tươi mát, tiếng hải âu xôn xao phải không? Không cần phải sợ, ca mang cưng đi!

Serbia run rẩy móc ra sáo bạc.

- Là ngài sao?

- Đúng vậy. Cháu có muốn đi gặp cha mình không? Hừ hừ, chỉ cần nói có, ca sẽ bắt cóc, à nhầm đưa người đi ngay. Sau đó cô bé hỏi cha đâu, ca sẽ chỉ vào thuyền Phi Tường, năm xưa cha nhóc chết ở đó, giờ đến lượt nhóc kế thừa nó rồi, oa ha ha ha! Nếu vẫn không xong thì ca đưa nó đến đảo Kỳ tích, đi thăm mộ Juan, còn chống cự được nữa không.

- Xin cảm ơn ngài, thế nhưng từ khi vương quốc tuyên bố cha tôi đã chết, tôi đã xin trở thành nữ tu chung thân rồi. Tôi không còn bất cứ vương vấn gì với thế gian này nữa. Huống chi, cây sáo này ở đây càng khẳng định cha tôi đã chết.

- Hả, tại sao?

- Đây là một cây sáo màu nhiệm, bên trong có một linh hồn chim ưng. Bình thường cây sáo sẽ có màu đỏ, nhưng khi chủ nhân chết, cây sáo sẽ biến thành màu xám trắng, còn linh hồn chim ưng sẽ tan biến.

Đại Phi kinh ngạc! Hóa ra bảo vật này còn có bí mật sâu xa như vậy? Cơ mà linh hồn chim ưng đó có tác dụng gì?

Serbia đem cây sáo trả lại cho Đại Phi.

- Cảm ơn ngài, tôi cũng không còn cần vật này nữa. Ngài hãy mang tới vương quốc tộc Tiên, bọn họ sẽ dạy ngài cách sử dụng, xin ngài hãy thay tôi thừa kế ý chí của phụ thân.

Ặc hự! Con nhóc này lại còn dám khích lệ ca đi kế thừa ý chí, nhóc có biết ý nguyện của cha cháu là cái gì sao?

- Có nghĩa là cháu định suốt đời ở lại đây? Trở thành...giống như bà Yumina ấy hả?

- Vâng!

Nói xiên nói cuội! Nhóc mới 15 tuổi đấy! Từ một cô bé bướng bỉnh ngày ngày ra bến tàu đợi cha đến Dung ma ma? Đừng hư cấu vậy chứ? Đây thật sự không phải là hệ thống đứng sau làm trò chứ?

- Nếu như cháu đã không muốn vương tơ trần, vậy thì tại sao còn đến gặp ta?

- Là bởi lưu luyến cùng một chút hiếu kỳ.

Chậc, vẫn còn là một đứa trẻ mà! Hừm, ra là vậy! Nếu như di vật cũng không xong, vậy thì chỉ còn có thể sử dụng chiêu cuối cùng! Vốn lúc đầu ca đã định dùng nó rồi, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi vì nó quá nguy hiểm.

Đại Phi móc ra nhật ký, lật tới trang định mệnh.

- Chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn gì để giấu cháu. Tất cả mọi chuyện đều là một âm mưu! Mà kẻ bày mưu là một kẻ chúng ta không có cách nào chạm tới!

- Hả, đây là?

- Đây là bí mật tày trờ! Một khi lộ ra sẽ xảy ra hậu quả không thể lường được! Cháu có thể đem bí mật này vĩnh viễn giấu kín trong lòng, sau đó chết mòn mỏi tuyệt vọng ở đây. Hoặc cháu có thể lựa chọn đi theo ta, làm chuyện cần phải làm. Tất nhiên, đây là con đường vô cùng chông gai, cần rất nhiều dũng khí!

Serbia cầm nhật ký của cha mình, toàn thân run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống!

Có hi vọng! Để ca ca tới an ủi nhóc nào!

Đại Phi ôn nhu ôm lấy thân hình nhỏ nhắn bất lực ấy, dùng giọng điệu quyết tuyệt khẳng định.

- Ta là đệ tử của cha cháu, là người kế thừa ý chí của ông, nhưng ta còn chưa đủ sức mạnh để bảo vệ chính nghĩa, ta cần trợ giúp!

Serbia lau nước mắt nước mũi vào áo Đại Phi, sau đó hít sâu nói.

- Tốt, cháu sẽ trợ giúp chú! Chúng ta nhất định phải đòi lại công lý cho cha cháu!

Oa ha ha ha! Thành công! Đúng là phải dùng nhật ký mới có thể thu phục anh hùng trong nhật ký!

- Như vậy, mời cháu, trở thành phó anh hùng của chú!

- Chưa được. Cháu vẫn chưa được tự do, chúng ta phải rời khỏi đây trước rồi tính. Chú có biện pháp nào không?

Đại Phi hơi giật mình! Tự do? Còn có thể loại điều kiện này sao? Mà nói cũng đúng, như Katarina yêu cầu ca phải rời khỏi quần đảo Hoang dại, sau đó mới chấp nhận đấy thôi.

Hừm, cũng đúng, nếu như hiện tại đã OK, thì còn gọi gì là khó khăn? Cứ thế lao ra, có chết tìm đến điện thờ phục sinh cũng chỉ là một nốt nhạc, chẳng khác thú nuôi là bao. Dù sao loại anh hùng xịn như này có bối cảnh nhiệm vụ cũng là hiển nhiên, không thể so sánh với đám ruồi bâu trong quán rượu.

Không sao, ca đã tính trước rồi. Trời tối gió lộng đốt nhà, ca ném một mồi lửa vào kho đồ này là xong.

- Đương nhiên là đốt nhà! Thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn!

- Không được! Cháu không thể làm vậy! Cháu tự bỏ trốn đã là một sai lầm lớn rồi, một khi phóng hỏa tạo thành nhân mạng sẽ là tội không thể tha thứ, cho dù vương quốc không bắt được, thần linh cũng nhất định giáng trừng phạt xuống đấy.

Đại Phi ngạc nhiên! Nhóc cố tình tăng độ khó cho chú mày hả? Ca là sư tổ ngụy trang còn phải toát mồ hôi hột, thế mày dùng cái gì để đi ra ngoài?

- Như vậy để bác Talia tiếp tay được không?

- Khó lắm! Bà Yumina rất lợi hại. Hơn nữa lớp cháu có điểm danh, một khi không thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cái đậu xanh rau má? Đại Phi quyết định trưng cầu ý kiến cô nàng trần truồng bên cạnh. Con Succubus này cần tới hơn 40 điểm chỉ huy, hiển nhiên là Boss rồi, kỹ năng của Boss rất mạnh, dùng tốt biết đâu có đột phá.

- Cô có biện pháp nào không?

Succubus quay đầu đi hừ lạnh một tiếng.

Cái con mẹ nó! Ngó lơ ca luôn! Mày mày mày... đợi ca thu phục bé con xong, xem ca trừng trị mày như nào!

- Không được, đây là tu viện, nữ tu sĩ mạnh mẽ nhiều lắm, kỹ năng của cô ta tuyệt đối không gạt được bà Yumina.

Lại là Dung ma ma! Đừng nhắc tới bà ta nữa được không! Đại Phi nhất thời phát điên. Hình như không còn biện pháp nào khả thi?

Hừ, kệ, đốt! Chỉ cần làm to chuyện lên, con bé sẽ chẳng thể đi được đâu ngoại trừ theo ca, ca không tin không bắt được nhóc!

Mà cũng không ổn! Hiện tại cô bé đang mang theo siêu mẫu khỏa thân đấy! Kể cả phóng hỏa, cặp mông chói mắt như vậy tuyệt đối sẽ bị mấy mụ khọm già để ý đầu tiên! Mà con giáo quan này nhất định không phải loại xoàng, Studio cao cấp nhà người ta múa may bao nhiêu hôm mới ra được đó? Nếu bị giết thì lỗ to!

Mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra cô ta cũng không khỏa thân, vẫn mặc đồ lót đấy chứ. Người ta nói như nào ấy nhỉ? Bình thường là banh đồ lót tìm mông, giờ là banh mông tìm đồ lót! Đúng đúng, chính là loại G-string này! Hơn nữa phần ngực thì càng bó tay rồi, chỉ dán hai cái núm, rõ ràng là muốn ép đàn ông phải quay tay đến khô kiệt! Khó trách vừa rồi một đám nữ sinh há hốc mồm, cái trình độ này thật sự người phương Đông không thể chạm tới rồi, mà cái đậu, ca đang nghĩ cái quái gì vậy? Tóm lại, loại bảo bối này ca như thế nào cũng phải bảo trụ!

Ờ? Huyết Vi? À há! Có biện pháp rồi, Huyết Vi!

Biện pháp gì? Biện pháp là... để người khác nghĩ biện pháp! Năm đó ca làm đa cấp mới hiểu, cán bộ đã lừa chúng ta như thế nào?

- Các bác các cô các dì cảm thấy mình không thể thực hiện chỉ tiêu phải không ạ? Không sao hết! Bạn của các bác, gia đình của các bác, người thân của các bác chắc chắn sẽ có cách đúng không ạ? Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết hướng về mục tiêu chung kiếm 10 tỷ...

Có cái củ cải mục tiêu chung, thằng thông minh chơi chết kẻ đần thì có!

Đám Huyết Vi cao quý chẳng phải là muốn đào góc tường của ca sao? Ha ha, nghĩ giống ca lắm, đây chính là mục tiêu chung rồi! Ca bó tay, vậy thì chỉ có thể nhờ các mẹ thôi.

- Ha ha, Serbia này, vừa rồi mấy nữ tu sĩ kia bình thường ra làm sao?

- Hừm, họ biểu hiện rất tốt, còn được viện trưởng tin nhiệm, nhưng không hiểu sao hôm nay các sơ đó lại làm chuyện này.

- Bọn họ là khăn quàng đỏ đó!

Thu được lòng tin của viện trưởng! Không hổ là Studio cao cấp, tốt, ca cũng tin các mẹ vậy.

...

Công viên Thúy Hồ, thành phố Thân Đông.

Màn đêm vừa buông xuống, đèn đường rực rỡ sáng lên. Từ đằng xa, vô số ánh đèn từ các nhà cao tầng chung quanh in bóng trên mặt hồ, phản lại hình ảnh mê ly lấp lánh. Hai bên đường treo đầy đèn dây hoa giấy thể hiện không khí Tết, dân cư chung quanh nô nức đi dạo đón cảnh hồ đêm.

Giữa một dãy quán trà trang trí theo phong cách cổ xưa, là một một quán cà phê hoàn toàn xây bằng tường kính, đèn đuốc sáng trưng.

Đây chính là tổng bộ của Huyết Vi. Đây cũng chính là một quán cà phê, có điều không bao giờ mở cửa đón khách.

Lúc này, có một đám nữ hầu mặc theo phong cách Nhật Bản đang bận bịu bưng trà bánh cho các mỹ nữ ăn khuya.

Trên tầng hai rộng rãi xa hoa trải đầy từng dàn máy. Chị cả cũng là chủ Guild Chu Thanh để tóc dài xõa vai, mặc một bộ áo da bó đỏ rực cùng quần tất mỏng giữ ấm đang phấn khởi đi tới lui ra lệnh.

- Tiểu Kỳ, tranh thủ thời gian tra rõ điều kiện xây dựng trại lính Succubus!

- Nhưng em đang ăn mà!

- Sao vẫn còn đang ăn! Một miếng trứng bác bé xíu đó tợp phát hết, mà mày vẫn chưa mổ xong? Mày là chuột hả?

- Chị! Chú ý hình tượng!

- Thục nữ là để cho đàn ông xem! Chị cho mày 20 giây!

- Tiểu Nguyệt, tra xem Clare thuộc lớp nào, thích ăn gì làm gì!

- Thục Phân, đã tính xong chỗ ở cho Succubus chưa?

- Chỉ có thể để cô ta ở nhà kho thôi chị ạ! Dám bước ra ngoài chắc sống không nổi nửa nốt!

- Đó là một vấn đề! Nhưng bằng mọi giá phải tìm cách đưa được nó ra ngoài!

- Chị Thanh! Đừng đứng đấy nữa, trời sáng rồi, đến giờ tập thể dục buổi sáng! Mọi người tranh thủ đăng nhập.

- Được rồi! Mọi người vào vị trí! Nhiệm vụ hiện tại của mọi người chính là tìm cách cưa đổ con bé Clare này!

- Ê chị Thanh! Cô ta đến rồi, cô ta chủ động tìm em này!

- Hay lắm! Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.