Tranh Đấu Hào Môn: Trùng Sinh Chi Nhị Tiểu Thư

Chương 4




Edit: thienbao95

Tô Vũ ở lại đồ cổ Trai đến mười giờ hơn, trong khoảng thời gian này, Tô Tuyết Dung có gọi điện thoại đến, Tô Vũ đành phải nói dối là đang học ở trường, Tô Tuyết Dung không hề nghi ngờ cô, chỉ căn dặn Tô Vũ về nhà sớm một chút, đỡ phải xảy ra bất trắc trên đường đi….

Rốt cục, một lát sau, hai người Tô Vũ, Lưu Chí Quân cũng chờ được món làm ăn lớn.

Ông lão nông dân lại tới, hơn nữa, còn mang theo ba bốn người trẻ tuổi, phía sau có một chiếc xe ba bánh, trên xe ba bánh chở đầy hàng hóa, vừa vào cửa, liền vô cùng thần bí nói: “Ông chủ Lưu, tôi lại tới nữa rồi đây, lần này, tôi muốn cùng ông chủ làm một mối làm ăn lớn!”

Nói xong, hắn vừa cười thần bí vừa chỉ huy mấy người trẻ tuổi kia thừa dịp trời tối bắt đầu dỡ hàng, lấy ra hàng hóa ngụy trang bên ngoài, rốt cục cũng lộ ra hàng thật ở tầng dưới chót của chiếc xe ba bánh, trong đó có các loại châu báu và đồ trang sức, ông lão nông dân gom lại, thần bí nói: “Ông chủ Lưu, những vật này cũng không tệ lắm đúng không, đồ vật mà cậu muốn, tôi đã mang đến rồi!”

Lưu Chí Quân cố gắng giữ vững tinh thần, vội vàng nói: “Nhanh, nhanh, mang tới lầu hai!”

Chỉ chốc lát sau, hai người trẻ tuổi nâng lên một chiếc chiếu đang bọc một vật gì đó lên lầu hai, đoàn người tiến vào một căn phòng bí mật, căn phòng này dùng để tiếp đón khách quý.

Đợi chiếc chiếu được mở ra, hô hấp Lưu Chí Quân có chút gấp gáp .

Bởi vì, bên trong chiếc chiếu quả thật có một nữ thi, bên ngoài nữ thi mặc một áo cưới màu hồng, khuôn mặt được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, không biết đã chết bao nhiêu năm, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn, trông rất sống động, giống như đang ngủ vậy.

Nhất thời, Tô Vũ cảm giác được một luồng oán khí mãnh liệt phả vào mặt, cho dù đã chết nhiều năm như vậy, nhưng cỗ oán khí này tựa hồ không có dấu hiệu tiêu tán, trái lại càng thêm ngưng tụ.

Ông lão nông dân lại nói: “Ông chủ Lưu, cậu cảm thấy thế nào?”

Lưu Chí Quân không dám nói chuyện, trái lại cúi đầu quay qua hỏi Tô Vũ: “Đại sư, vật này có phải là cương thi hay không?”

“Không phải, mua đi!” Tô Vũ lắc đầu một cái, nói.

Cô ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng mở miệng nữ thi ra, đúng như dự đoán, trong miệng nữ thi có ngậm một khối hạt châu màu lục bích, nếu như cô đoán không sai, cô gái này bị hàm oan mà chết, hài cốt lại không bị phân hủy, vì để tránh cho thân thể chuyển hóa thành cương thi, cho nên mới để trong miệng một viên thi châu, nếu lấy thi châu này ra, thì thi thể cô gái này sẽ biến thành cương thi.

Nghe được Tô Vũ nói vậy, Lưu Chí Quân cũng hơi hơi yên tâm, nói: “Bác à, nữ thi này cháu mua, đi thôi, chúng ta xuống lầu, nhìn những thứ khác một chút, yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa ra một cái giá vừa ý!”

Nói xong, Lưu Chí Quân liền lôi kéo ông lão nông dân đi xuống lầu.

Lúc hai người rời đi, Tô Vũ suy nghĩ một chút, dùng sức cắn vào đầu ngón tay, vẽ ra một đạo bùa chú đỏ như máu, ánh sáng của bùa phát ra vô cùng mãnh liệt, lập tức, bay vào trong ấn đường của nữ thi, vì lý do an toàn, Tô Vũ mới phải dùng máu của mình để tạo ra một phù trấn thi.

Trải qua hơn một giờ trao đổi, Lưu Chí Quân mua được một bộ nữ thi, hai vòng tay, hai đôi bông tai ngọc, một mũ phượng, mười mấy cây trâm cài, còn có một ít đồ vụn vặt, tổng cộng bỏ ra hơn tám vạn.

Ông lão nông dân không ngậm mồm vào được, tám vạn, thật ra bọn họ không hề nghĩ đến sẽ bán được nhiều tiền như vậy, cho nên vô cùng vui sướng.

Lưu Chí Quân vội vàng dặn dò: “Bác à, chuyện của ngày hôm nay, bác đừng nói lại với người nào khác, bằng không, khi chuyện này bị lộ ra, cháu và bác sẽ gặp xui xẻo đó!”

Ông lão nông dân gật đầu liên tục, nói: “Tôi hiểu được mặt lợi mặt hại của chuyện này, bọn tôi bảo đảm sẽ không nói với người khác, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng không nói!”

Nói chuyện một lúc, Lưu Chí Quân tiễn ông lão nông dân, vui mừng nói với Tô Vũ: “Đại sư, lần này chúng ta phát tài rồi, tôi sẽ lập tức liên hệ với khách hàng trước đây, đảm bảo nữ thi này một khi đã bán ra, giá trị sẽ tăng gấp mấy lần, tối thiểu chúng ta có thể thu vào mấy chục triệu!”

Nói tới chỗ này, Lưu Chí Quân có chút đắc ý, đối với Tô Vũ càng thêm kính trọng, nếu như lúc trước không gặp Tô Vũ, hắn làm sao có thể Đông Sơn tái khởi nhanh như vậy.

“Bán? Tại sao chúng ta lại phải bán?” Tô Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Ông chủ Lưu, bộ nữ thi Đại Tống này rất hiếm có, nếu đồ cổ Trai muốn làm ăn to, nhất định phải giữ lại một ít đồ vật tốt để tạo chấn động, nữ thi chính là một mánh lới tốt, điều này không đúng hay sao?”

“Đúng, đúng, là tôi nhất thời hồ đồ, chỉ cần lấy ra nữ thi được bảo tồn hoàn hảo và cả bảo vật dưới đấy hòm, chắc chắn sẽ gây chấn động vang trời, cửa hàng đồ cổ Trai chúng ta không muốn phát đạt cũng khó!” Lưu Chí Quân bỗng kích động lên, mấy câu nói của Tô Vũ đã hoàn toàn đánh vào tâm trí hắn, chính xác mà nói, lúc trước hắn là người có chí hướng rộng lớn, chỉ có điều bị khó khăn liên tục cản trở, làm hắn phải ẩn dấu chí hướng rộng lớn vào bên trong.

Tô Vũ gật đầu, nói: “Được, ông có thể nghĩ như thế thì rất tốt, hiện tại không còn sớm, tôi phải trở về nhà, buổi tối ngày mai, tôi sẽ đến đúng giờ để tham dự đại hội đổ thạch!”

“Đại sư, tôi có xe, tôi sẽ đưa ngài đi!” Lưu Chí Quân vội vàng nói.

. . . . . .

Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tô Vũ được Lưu Chí Quân chở về nhà, Tô Tuyết Dung còn chưa ngủ, đang ngồi đợi Tô Vũ, sau khi nhìn thấy Tô Vũ trở về, lập tức đứng dậy, nói: “Vũ nhi, học tập cực khổ rồi, ăn cơm chưa? Mẹ hăm lại cơm cho con ăn?”

“Dạ, cảm ơn mẹ!” Tô Vũ híp mắt nở nụ cười, cô ở lại đồ cổ Trai cũng hơn nửa ngày, quả thật có chút đói bụng.

Chỉ chốc lát sau, một ly sữa bò, một chén trứng gà, mấy khối bánh gatô được bưng lên bàn, Tô Vũ bắt đầu ăn như hổ như sói, nhưng lại thấy Tô Tuyết Dung có lời muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng thở dài.

Tô Vũ lập tức hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Có người bắt nạt mẹ hả?”

Tô Tuyết Dung cuống quít vung tay, nói: “Không phải, không phải, chao ôi, Tiểu Vũ, con đừng hỏi gì hết, chờ sau khi con thi trung khảo xong, mẹ sẽ nói cho con biết, hiện tại không thể làm gián đoạn việc học của con!”

Nhìn thấy Tô Tuyết Dung không muốn nói, Tô Vũ nhìn mẹ mấy lần, phát hiện ánh mắt mẹ có chút lấp loé, tâm tình phức tạp, vì lẽ đó, cũng không có hỏi nhiều, nhưng sớm muộn có một ngày, cô sẽ biết rõ mọi chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ cô đã phải bận bịu đi tới đi lui trong tiệm bánh ngọt, Tô Vũ muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Tô Tuyết Dung từ chối, lấy lý do là cô sắp phải thi trung khảo, nên phải ở trong phòng chuẩn bị cho cuộc thi.

Tô Vũ bất đắc dĩ, mở ra sách giáo khoa, chuẩn bị học bài.

Lúc này, phần phật một tiếng, một bức họa bay lên trước mắt Tô Vũ, lập tức, một đoàn tia sáng từ bên trong Càn Khôn phong Ma đồ nhẹ nhàng đi ra, đoàn tia sáng này trong nháy mắt biến thành một bóng người hoa lệ, bóng người ấy chính là Hiên Viên Tuyết Triệt.

Dung mạo của hắn hoàn mỹ không tì vết, khí chất phong hoa tuyệt đại, tìm không ra một chút khuyết điểm nào, đương nhiên đây không phải là bản thể của Hiên Viên Tuyết Triệt, là do một tia hồn phách biến ảo ra, còn bản thể của hắn vẫn như trước bị nhốt ở bên trong Càn Khôn phong Ma đồ không thoát ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.