Tranh Đấu Hào Môn: Trùng Sinh Chi Nhị Tiểu Thư

Chương 38




Bọn Đỗ Long vừa ra tới, ông bảo vệ vừa rồi ra đón trước hỏi:

– Cảnh sát, tìm được rồi sao.

Đỗ Long nói:

– Tìm được rồi, bây giờ tôi muốn xem video theo dõi một chút, xem tên kia rời khỏi bãi đỗ xe như thế nào.

Bảo vệ nói:

– Theo dõi ở trong cao ốc, chúng tôi ở đây chỉ có thể nhìn thấy hiện trường thôi, tôi dẫn mọi người đi.

Đỗ Long đỗ xe lại, cùng Nhạc Băng Phong đi theo nhân viên an ninh kia vào tòa nhà trên bãi đỗ xe. Bảo an đi vài bước quay đầu lại liếc nhìn, giả vờ nói chuyện với Đỗ Long, trên thực tế ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Nhạc Băng Phong. Một cảnh sát vẻ ngoài ưu tú như Nhạc Băng Phong, anh khí kinh người, bảo an trong lòng âm thầm ngạc nhiên thán phục, nữ cảnh sát không ngờ cũng có người xinh đẹp như vậy.

Nhạc Băng Phong đã quen rồi, cô xem như không thấy ánh mắt này, ngay cả kính râm đều không cần, tâm lý tố chất thật sự vượt qua thử thách.

Rất nhanh đã đến tòa nhà bảo vệ, bảo vệ ở lại một lúc mới đi, giới thiệu bọn Đỗ Long với đồng nghiệp phụ trách ở ban bảo vệ.

Trực ban an ninh theo yêu cầu của Đỗ Long mang video ra, chỉ thấy khoảng chín giờ, chiếc xe SUV màu trắng bạc kia vào bãi đỗ xe, lúc này xe của y nhãn hiệu và biển số còn chưa thay đổi.

Chiếc SUV kia dừng lại ở chỗ sáng của bãi đỗ xe, cameras không chụp được tình hình lúc y xuống xe. Tuy nhiên khoảng năm phút sau, người tài xế kia dẫn theo một cái túi bảo vệ môi trường trong màn ảnh, y vẫn đội mũ lưỡi trai như cũ, cúi đầu, làm cho không người nào có thể nhìn thấy mặt y.

Tuy nhiên lúc y đứng hắn lên, bọn Đỗ Long có thể nhìn rõ người này không thể nghi ngờ gì nữa.

Người này liên tục xuất hiện ở cameras giám sát, y tiến vào thang máy tòa nhà và tiến vào tòa nhà, sau đó lại từ tầng ba tòa nhà đi xuống tầng một. Đi một mạch rất nhanh không ngẩng đầu lên, khi y biến mất lần cuối cùng ở bên trong cameras của tòa nhà, người này đều không nhìn rõ khuôn mặt.

– Tên giảo hoạt!

Đỗ Long nói.

Nhạc Băng Phong nói:

– Hắn có xảo quyệt cũng giấu đầu hở đuôi, theo độ cao so với cây cột đèn tường, có thẻ đoán người này cao khoảng một mét sáu lăm. Theo tư thế của y phân tích, người này hắn là được ăn học tử tế, chân trái hơi què, chỗ thiếu hụt bị y che dấu đến mức gần như không nhận ra. Người này rất quen thuộc với tòa nhà này, tôi chắc chắn y đã tới đây rất nhiều lần. Đồng chí bảo vệ, các anh lưu giữ cái này bao lâu?

Bảo vệ nói:

– Khoảng một tuần.

Video một tuần đâu có thể xem xong nhanh như vậy, Đỗ Long lắc lắc đầu, hắn quay đầu hỏi:

– Băng Phong, cô còn nhớ rõ cái biển số xe mới không? Tra một chút xem có thu hoạch gì không.

Nhạc Băng Phong không nhớ rõ, Đỗ Long gọi điện thoại một chút, rất nhanh đã có đáp án.

Sau khi Nhạc Băng Phong điều tra lắc đầu với Đỗ Long, cái biển số đó lại là giả.

– Nhất định có cách tra ra được y.

Đỗ Long cúi đầu trầm tư nửa ngày, hắn nói:

– Loại thuốc này người bình thường nghe đều chưa từng nghe qua, quốc gia cũng khống chế rất nghiêm khắc. Băng Phong, em điều tra thêm xem ở thành phố Song Môn có cách nào có thể có loại thuốc này?

Nhạc Băng Phong điều tra một chút nói:

– Cái loạt thuốc tê này chỉ có bệnh viện lớn mới có, hơn nữa chỉ có bác sĩ gây tê chuyên nghiệp mới có thể được lĩnh theo định lượng, đương nhiên cái quy định đó cũng chỉ là quy định. Nếu là có ai đó lơ là nhiệm vụ cũng không được coi là tin tức… Em điều tra, không có bệnh viện nào mất, đương nhiên cũng có khả năng đồ vật này bị đánh cắp họ cũng không báo, hoặc là căn bản phát hiện quản lý không tốt.

Đỗ Long vò đầu nói:

– Cái gì cũng có khả năng, thật đau đầu… chẳng lẽ tên kia là một bác sĩ gây tê? Khả năng cũng không ít, tên kia chích cho người ta nhất định rất nhanh, người lên xe chắc chắn còn không chú ý đến đã bị kim đâm rồi…

Nhạc Băng Phong nói:

– Em điều tra thêm…

Lúc sau Nhạc Băng Phong nói:

– Còn có cách để có được loại thuốc này, có người chăn nuôi thông qua cấp dưỡng động vật dùng loại thuốc này gây tê cho động vật trong quá trình vận chuyển và để thời gian yên tĩnh… em tìm thấy cái này trên mạng…

Đỗ Long nói:

– Em có biết ở thành phố Song Môn làm sao có thể mua được loại thuốc này không?

Nhạc Băng Phong nói:

– Công ty thuốc thú ý Edwin van der Sar… Xác định công ty này là địa điểm duy nhất tiêu thụ thuốc thú y ở thành phố Song Môn, không biết bây giờ bọn họ còn mở cửa không…

Đỗ Long nói:

– Mặc kệ còn mở cửa không, lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch của bọn họ cho tôi.

Nhạc Băng Phong tìm được điện thoại của chủ tịch công ty thuốc thú y Edwin van der Sar. Sau khi điện thoại được chuyển tới cho Đỗ Long lời đầu tiên giới thiệu thân phận, sau đó nói sự việc xảy ra, đối phương nghe xong rất không kiên nhẫn nói:

– Việc này tôi mặc kệ, sáng mai lúc tiệm thuốc mở cửa tự mình đến hỏi đi.

Nói xong tắt luôn điện thoại, Nhạc Băng Phong lo lắng nhìn Đỗ Long. Theo tính cách của Đỗ Long, tên không biết sống chết này gặp xui xẻo rồi.

Đỗ Long chỉ hơi sửng sốt một chút, liền nói với Nhạc Băng Phong:

– Điều tra thêm người này ở đâu.

Nhạc Băng Phong điều tra một chút nói:

– Ngay trong nội thành, cách đây không xa.

Đỗ Long nói:

– Bắn ảnh của lão cho anh một tấm, tìm vị trí của lão cho tôi.

Nhạc Băng Phong nói:

– A Long, anh muốn làm gì?

Đỗ Long nói:

– Không có gì, anh tính tự mình cùng vị Tổng giám đốc Doãn này nói chuyện.

Nhạc Băng Phong lo lắng nói:

– A Long, anh đừng làm chuyện ngu xuẩn, cùng lắm thì nói cho Giám đốc sở Trì, để ông ta đến xử lý là được.

Đỗ Long nói:

– Việc nhỏ ấy cũng không làm được, em nói Giám đốc sở xem anh thế nào? Yên tâm, anh sẽ không khinh suất đâu, anh muốn khiến tên kia khổ không nói lên lời. Sau đó cam đoan ngoan hơn cả mèo.

Nhạc Băng Phong không làm sao được nói:

– Em chỉ có thể đại khái định vị, anh sẽ không đi khắp đường phố tìm lão ta chứ.

Đỗ Long nói:

– Không cần, anh biết tên kia đang làm cái gì… Đưa khoảng vị trí của lão cho anh.

……..

Lúc Hoàng Kiệt Hào đi vào bãi đỗ xe, Đỗ Long đã đi khỏi. Hắn cầm tọa độ Nhạc Băng Phong đưa cho, đi xe cảnh sát dạo qua một vòng, sau đó dừng xe trước một khách sạn ba sao. Sau khi đỗ xe hắn tiến vào nhà khách, đi vào quầy lễ tân:

– Xin chào, tôi là cục công an, xin hỏi người này đang ở phòng nào?

Cô lễ tân kia hiển nhiên là nhận ra Doãn Văn Minh, cô chần chờ nói:

– Ngài tìm Tổng giám đốc Doãn có việc gì sao?

Đỗ Long nói:

– Có mấy lời muốn hỏi anh ta, xin hỏi anh ta ở phòng nào?

Nhân viên phụ vụ nói:

– Tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Doãn.

Đỗ Long nói:

– Cô muốn mật báo cho anh ta sao? Nếu anh ta chạy, cô chính là tòng phạm, phải ngồi tù đấy.

Nhân viên phục vụ bị dọa, cô nói:

– Này.., được, Tổng giám đốc Doãn ở phòng 518, xin đừng nói là tôi cho anh biết được không?

Đỗ Long nói:

– Được, các cô cũng không được gọi điện thoại nói cho anh ta biết, nếu không thật sự sẽ phiền phức đấy.

Nói xong, Đỗ Long xoay người lên thang máy, hắn không sợ hai nhân viên phục vụ dám giở trò, cho dù các cô có giở trò, Doãn Văn Minh cũng không kịp mặc quần áo chuồn mất, người ta còn rất bận việc chính ở trên giường. Lúc điện thoại được chuyển đến cho Đỗ Long nghe được tiếng thở của Doãn Văn Minh.

Phòng 518 treo biển không quấy rầy, Đỗ Long lấy chìa khóa ra, dùng dụng cụ mở khóa mở ra hai cái cửa phòng. Làm lúc đóng cửa, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Doãn Văn Minh lớn tiếng hỏi:

– Ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.