Tranh Đấu Hào Môn: Trùng Sinh Chi Nhị Tiểu Thư

Chương 1




Tối đó sau khi Giản Ưu về nhà, nhớ lại lời Cận An đã nói, hiếm khi nào cô lại chú ý đến trạng thái Wein của "Ansel", trước kia tuy cô thích nghe Cận An hát, nhưng thích đó chỉ là những bài hát động lòng người, tán thưởng đôi chút với vẻ đẹp tuấn tú của Cận An, cho nên thật sự không có quan tâm lắm đến động thái của Cận An.

Mở trang chính của Ansel, có thể thấy ngay dòng trạng thái Cận An mới gửi lên, cô mím môi cười, đọc bình luận bên dưới, phát hiện có một bình luận được vô số người sao chép, bình luận đó viết: "Trên thế giới này chỉ có một Ansel, vì vậy dù cho anh rời đi có lay động biết bao trái tim con người cũng không cần quá áy náy, chỉ vì anh đáng để chúng tôi như thế. Chúng tôi đều đang chờ anh, Ansel."

Giản Ưu nghĩ ngợi, cũng để lại một dòng bình luận, cô nói: "Tôi vẫn tin vào vận mệnh, quen biết của chúng ta chỉ là tới kỳ hạn. Còn anh, Ansel, anh đã trở thành sự tưởng niệm chung của chúng tôi."

Viết xong, Giản Ưu ngớ ra, nhìn dòng bình luật của mình, cô có cảm giác trong lòng đã có sự thay đổi nào đó, sự thay đổi ấy không một tiếng động, có lẽ vào lần đầu tiên gặp mặt của họ đã xảy ra rồi.

Còn Cận An, gửi lên dòng trạng thái kia anh liền đi tắm, sau đó bước chân trần ra khỏi phòng tắm, cầm chiếc khăn lông mềm mại lau tóc. Anh ngồi trên giường, điện thoại đặt bên cạnh, sau khi mở khóa vẫn mở giao diện Wein. Khi nhìn thấy những dòng thông báo, bình luận hiện lên, anh có một cảm giác rất kỳ lạ.

Tài khoản Wein thuộc về "Ansel" này trước giờ đều giao cho đội anh xử lý, anh biết thông tin tài khoản mật khẩu nhưng chưa từng đăng nhập. Còn tài khoản cá nhân của anh thì người biết được không nhiều, cộng thêm anh cũng không gửi phát gì cả, vẻn vẹn có mấy lần nói chuyện với mấy người Lâm Trường Ca.

Mãi đến khi biết Terry anh mới bắt đầu xem trạng thái của người khác, bình luận, gửi trả lời, cho nên có hơi xấu hổ là trên tài khoản cá nhân của anh, chỉ có tám, chín dòng trạng thái, hơn nữa đều là Terry gửi đến. Cũng bởi vậy, xem trên tài khoản Ansel thấy những bài viết bài bình luận ấy, anh cảm thấy giật mình và kỳ lạ.

Đọc từng bình luận, Cận An bất giác đặt tay lên trái tim, cảm giác nơi đó nóng nóng, có cảm thụ không nói rõ được. Không phải anh không biết mình có lượng fan khổng lồ, cũng nghe được rất nhiều tuyên ngôn và nhiều hành động tỏ rõ sự yêu thích của họ với anh, nhưng đôi lúc, anh đẩy mình ra quá xa, xa đến nỗi cách một bức tường dày cộp không thể phá vở với fan hâm mộ.

Có điều, ngày hôm nay, bức tường kia dường như đã xuất hiện vết nứt, khiến Cận An lần đầu tiên xem xét lại quan hệ giữa mình và fan hâm mộ. Sau đó, anh phát hiện, anh đã bỏ lỡ rất nhiều, thậm chí cho rằng mình từng quá lạnh lùng và thanh cao, vạch ra giới tuyến với người khác.

Anh nhớ lại rất lâu trước kia, Lâm Trường Ca hoặc vô tình hoặc cố ý nói với anh, "Ansel, anh biết sau khi em nghe Trương Tử Quốc nói, cũng thấy rằng âm nhạc và vẻ bề ngoài không nên có mối quan hệ nào cả, em không muốn làm thần tượng, muôn trở thành một người làm âm nhạc có thực lực, muốn dùng âm nhạc rung động lòng người, mà không phải thu hút người khác bằng vẻ bề ngoài. Nhưng em có từng nghĩ đến, đam mê âm nhạc chân chính đại biểu gì không? Giữa âm nhạc và đam mê âm nhạc là gì? Một người tách xa khỏi người khác, một người cao ngạo không thể dùng âm nhạc khiến người ta xúc động được."

Khi đó, anh kinh ngạc, khó hiểu, tự hỏi đều có, chỉ không có thay đổi. Hoặc giả lúc ấy anh quá kiêu ngạo, không thay đổi cũng do tự cho mình là đúng. Bây giờ nhắc lại, anh cũng không biết vì sao mình lại nhớ rõ ràng đến thế, có phải anh cũng biết trở ngại của chính mình hay không?

Sau khi Lâm Trường Ca nói với anh một thời gian, ánh mắt khi nhìn anh có hơi kỳ lạ phức tạp, bây giờ nghĩ lại hẳn là thất vọng, bất đắc dĩ và than thở. Tiếp đó nữa, anh ấy cũng không nói lại những lời tương tự, nhưng anh còn nhớ khoảng thời gian sau đó, phần nhiều thời gian trong một năm của mười năm ca hát, anh đều dùng cho hoạt động giao lưu với người đam mê ca nhạc và fan hâm mộ.

Đáng tiếc là, những hoạt động nhỏ thường vì lộ tin tức mà biến thành hoạt động cỡ lớn, khiến tính toán muốn để Cận An tiếp xúc nhiều hơn với người đam mê âm nhạc của Lâm Trường Ca thất bại, Cận An không có cảm nhận được nỗi vất vả của Lâm Trường Ca với anh.

Hiện tại, vì ngẫu nhiên hay vì tất yếu, Cận An rốt cục chạm đến vấn đề này, không có lảng tránh, ngược lại tĩnh tâm tự hỏi, anh như phát hiện ra một con đường mới, lấy nó làm điểm khởi đầu. Có lẽ, lần này anh sẽ phải có thay đổi.

Một tuần sau, lại đến thời gian trị liệu, làn này Giản Ưu muốn đến một nơi, cho nên sáng sớm Giản Ưu đã lái xe đến đón Cận An. Sau khi Terry biết liền la hét đòi gặp Cận An, song được Giản Ưu khuyên nhủ, mặt phụng phịu chờ ở chỗ Raymon và Sulla.

Đến địa điểm hẹn, Giản Ưu liếc một cái đã thấy Cận An đứng chờ bên dưới bức tượng đá to lớn, cô vươn tay ra vẫy anh, "Ansel, bên này."

Cận An một mực chú ý xung quanh, chiếc xe limousine vừa vào tầm mắt anh đã phát hiện, thấy quả nhiên là Giản Ưu liền bước đến, ngồi vào ghế kế bên tay lái.

"Chào buổi sáng, bác sĩ Katrina." Khi trị liệu Cận An đều gọi Giản Ưu là "Bác sĩ Katrina", không biết đang nhắc nhở bản thân anh hay đang nhắc nhở Giản Ưu.
"Chào buổi sáng. Ăn sáng chưa?" Giản Ưu thấy anh ngồi vào liền khởi động xe. Nghe được Cận An trả lời, cô liền nói: "Chúng ta đến thẳng địa điểm chính thôi."

"Tôi có thể hỏi một chút là đi đâu được không?" Cận An hiếu kỳ, vì mấy lần trước trừ đến nông trường Claude ra thì bọn họ đều tiến hành nói chuyện trong phòng khám, lúc này Giản Ưu muốn ra ngoài, thật khiến anh không thể không ngạc nhiên.

"Là một viện phúc lợi. Tôi nghĩ anh sẽ thích."

"Viện phúc lợi?" Cận An tuy có thắc mắc nhưng thầm nghĩ đi rồi sẽ biết, cũng không hỏi.

"Bác sĩ Katrina, lần trước thật xin lỗi, đột nhiên tôi lại muốn về trước." Ngay lúc ấy bản thân anh thật sự đã bị suy nghĩ trong lòng làm cho giật mình, cần có một không gian riêng tư để nghĩ lại.

Giản Ưu dành thời gian nhìn anh một cái, cười nói: "Điều này cũng không có gì. Tối đó tôi cũng thấy trạng thái anh gửi."

Cận An có hơi ngạc nhiên, anh nghe nói Giản Ưu thích anh hát từ phía Terry, nhưng anh vẫn cho rằng Terry khoa trương, cũng cảm thấy sự yêu thích của Giản Ưu đại khái chỉ là thỉnh thoảng có nghe mà thôi, không ngờ cô lại còn quan tâm đến Wein của anh.

Giản Ưu dù rằng lái xe nhưng cũng cảm nhận được sự kinh ngạc của anh, "Lạ lắm sao? Toi cũng coi là fan hâm mộ của anh đấy. Tôi đích thật rất thích âm nhạc của anh. Nhưng tối qua tôi mới để ý đến trạng thái Wein của anh."

"Tôi còn tưởng phụ nữ như cô, nhất là ở thành phố C, sẽ thích ca kịch, hay nhạc cổ điển hơn mới phải." Khí chất của Giản Ưu rất tốt, có lẽ vì là bác sĩ tâm lý, tâm trạng cô rất yên tĩnh, lấy thái độ điềm đạm lắng nghe đối xử với người bên cạnh, quan tâm đến tâm tình của họ.

Giản Ưu nở nụ cười, cô nói: "Quả thực tôi có thích nghe ca kịch và nhạc cổ điển, nhưng điều này không cản trở tôi nghe những thể loại nhạc khác. Bác sĩ tâm lý phải tiếp thu rất nhiều tâm trạng tiêu cực của con người, đôi khi khó tránh khỏi việc lây nhiễm tâm trạng của bệnh nhân, thế nên việc thả lỏng rất quan trọng với chúng tôi. Tôi thích trạng thái tĩnh, cho nên nghe ca kịch, nghe đủ thể loại nhạc, thậm chí cả vẽ."

Thỉnh thoảng hai người trò chuyện, ngẫu nhiên trầm lặng cũng không thấy xấu hổ, đi hơn bốn mươi lăm phút, Giản Ưu đã đến nơi, đích thật là một viện phúc lợi.
Ở ngoài, họ đã thấy cô giáo trong viện đang dẫn mấy cô cậu bé đi ra, ngồi trong vườn hoa, sau đó lại có một người phụ nữ mập mạp cầm ba cái giỏ tản ra hương thơm thức ăn ra, chắc là bữa sáng của tụi trẻ.

"Chúng ta vào thôi." Giản Ưu nói với Cận An. Khi hai người đi qua đám trẻ con, có mấy đứa phát hiện ra họ, nở nụ cười rực rỡ, cô giáo trong viện và người phụ nữ mập mạp kia cũng thân thiết chào hỏi với họ: "Chào buổi sáng, bác sĩ Katrina, và cả anh đây nữa."

"Chào buổi sáng, cô Jessica, bà Smith. Giới thiệu với hai người, đây là Ansel."

Cận An cũng chào hỏi với bọn họ, nhận lại được hai nụ cười thân thiện, nhưng mà, khi anh nhìn tụi nhỏ liền phát hiện ra một vấn đề, ánh mắt một số đứa trẻ không tụ lại, giống như không thấy gì cả.

Giản Ưu dẫn Cận An đi vào trong liền nói với Cận An, "Chắc anh phát hiện ra rồi, thật ra đây là một viện phúc lợi trẻ em khuyết tật."

Vì đã sớm có suy đoán nên sau khi Cận An nghe được cũng không quá kinh ngạc, anh hỏi, "Chúng ta tới đây làm gì vậy? Cô muốn mang tôi đi làm tình nguyện viên?" Với chuyện này thì Cận An không phản đối, anh bằng lòng làm việc ấy.
Giản Ưu cười nói: "Gần như vậy." Bên cạnh đó, cô cũng muốn anh có thể từ đấy cảm nhận được gì đó, đây cũng là quyết định sau khi cô có được thu hoạch từ lần trị liệu trước.













Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.