Trăng Tỏ Hòa Sương Trong

Chương 41: Hảo Tá Túc




Thứ Ba, ngày 23 tháng 8, trời đổ mưa rào, thời tiết âm u, lúc 10 giờ 07 phút.

Tại phòng giáo vụ của Học viện Phát thanh thành phố C.

Các giáo viên trong phòng đều biết điều đi ra ngoài.

Thôi Bác ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực thản nhiên nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh.

Sáng nay Mộ Dung Vũ Xuyên đã gọi cho Lục Tiểu Đường vài lần nhưng đều được thông báo là “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Rốt cuộc cô nàng đang làm cái trò gì thế không biết?

Chẳng lẽ cô ấy thật sự từ bỏ vụ án này và đi khắp nơi tìm đồ ăn ngon rồi sao?

Mộ Dung Vũ Xuyên thắc mắc không giải thích được, Tào Thanh cũng đang tự mình rối rắm không thôi. Cậu ta cũng không thể hiểu nổi phương thức điều tra phá án chạy Đông chạy Tây của Mộ Dung Vũ Xuyên. Ngẫm lại bản thân mình là một sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát loại xuất sắc, vậy mà lại chạy theo một gã trai không đáng tin cậy đi hết nơi này đến nơi khác, có phải là cậu đang làm chuyện ngu ngốc lắm không?

Mười phút sau, luật sư Chương Quân – người đứng đầu công ty luật Hoa Đông do người nhà Thôi Bác mời đến cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa phòng, đầu đầy mồ hôi.

“Lần trước cũng chính ông ta chỉ dùng mấy câu nói đã dẫn tên này đi mất.” Tào Thanh rất có thành kiến với người đàn ông đeo kính đã bốn mươi tuổi có cái đầu nhẵn bóng này.

“Nhận tiền của người ta thì phải xử lý êm đẹp là đúng rồi.” Mộ Dung Vũ Xuyên không đồng tình với cậu.

Chương Quân ngồi bên cạnh Thôi Bác, hai tay đè mạnh xuống bàn như thể đang chuẩn bị chọi trâu.

Ông ta nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Đồng chí cảnh sát, các anh chỉ có mười phút để nói rõ ràng chuyện này, sau đó thân chủ của tôi còn phải lên lớp.”

Tào Thanh không giỏi làm công tác đàm phán nên đành để Mộ Dung Vũ Xuyên giả danh cảnh sát đứng ra nói chuyện. Dù sao thì Chương Quân cũng không biết mặt hắn ta.

Mộ Dung Vũ Xuyên bắt chước giọng điệu của Lục Tiểu Đường: “Nếu thân chủ của ông không phối hợp với chúng tôi thì cũng chẳng cần dùng tới mười phút làm gì.”

Chương Quân không tỏ ra đối chọi gay gắt với cảnh sát. Ông ta im lặng nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh, khoé miệng khẽ nhếch lên tỏ vẻ xem thường.

[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]

Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không có ý định thi thố xem đầu óc ai linh hoạt hơn, hắn nói thẳng: “Chúng tôi muốn hỏi cậu ta vài vấn đề. Nếu câu trả lời của cậu ta đủ tốt thì chúng tôi có thể xem xét miễn trừ việc khởi tố cậu ta tàng trữ và sử dụng chất cấm.”

“Đừng có nói linh tinh,” Thôi Bác đáp trả. “Tôi vẫn luôn nói với các người đây không phải là quần áo của tôi, ma tuý đá tìm thấy trong tủ quần áo cũng không phải là của tôi, có người cố ý hãm hại tôi mà. Anh có biết trong trường này có bao nhiêu người xài hàng cấm không hả?”

“Thôi Bác, bây giờ chúng tôi không có thời gian tranh cãi với cậu về việc này. Nếu cậu muốn, tôi có thể đưa hồ sơ của cậu đến viện kiểm sát, đến lúc đó cậu có thể đi mà tranh cãi với người thẩm vấn mình.”

Thôi Bác chớp chớp mắt suy nghĩ rồi nói: “Vậy anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Chương Quân tằng hắng một tiếng rồi không vui nhìn Thôi Bác. Ông ta đã chuẩn bị đầy đủ thông tin để biện hộ cho vụ khởi tố Thôi Bác tàng trữ chất cấm, nhưng thân chủ của ông ta lại đớp lấy mồi câu mà Mộ Dung Vũ Xuyên vừa thả.

Mộ Dung Vũ Xuyên bình tĩnh nói: “Tôi muốn hỏi chuyện có liên quan đến việc Lý Thục Trân bị giết và Trần Mộng Dao bị cưỡng hiếp…”

Lời của Mộ Dung Vũ Xuyên khiến Chương Quân rất kinh sợ. Thôi Bác không hề nói với ông ta hắn có liên quan đến nạn nhân Trần Mộng Dao.

Chương Quân bắt đầu nghiên cứu vẻ mặt của Mộ Dung Vũ Xuyên để hiểu rõ hơn về tình hình lúc này, nhưng gương mặt Mộ Dung Vũ Xuyên rất nghiêm túc, không để lộ ra một biểu cảm nào khác.

Chương Quân đành ghé sát tai thân chủ, thấp giọng hỏi: “Chuyện anh ta vừa nói cậu biết được bao nhiêu?”

Lỗ tai Tào Thanh rất thính, cậu ta trả lời thay Thôi Bác: “Hắn là người cuối cùng gặp Trần Mộng Dao trước khi cô ấy bị bắt, mà lại còn là bạn trai của cô ấy.”

Thôi Bác dường như bị chạm phải dây thần kinh nào đó, liền nổi điên gào to: “Tôi đã nói với mấy người là cái quần này không phải của tôi rồi mà! Con mẹ nó đừng có làm phiền tôi nữa!”

Mộ Dung Vũ Xuyên trầm hẳn xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

Im lặng cũng là một loại kỹ xảo đàm phán rất thông minh.

Chương Quân già đời cảm thấy bầu không khí không ổn liền nói với Thôi Bác: “Nếu cậu thật sự biết chuyện gì thì tốt nhất nên kể hết với cảnh sát…”

Thôi Bác hất cằm nhìn ông ta chằm chằm: “Ý ông là sao? Đầu óc ông để ở đâu vậy hả? Tôi vừa mới nói còn gì…”

Chương Quân lắc đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Cậu nhóc à, cậu phải hiểu một điều, tôi đây là đang giúp cậu. Có thể bây giờ cậu không chịu khai, nhưng nếu sau đó cậu bị khởi tố thì lúc ra hầu toà cũng phải khai hết toàn bộ sự thật trước mặt công tố viên thôi.”

Thấy thái độ của Chương Quân rõ ràng đang đứng về phía cảnh sát, Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh đã hiểu ra ông ta đương nhiên sẽ không vì một ngàn tệ mà đưa mình vào tình cảnh làm luật sư biện hộ cho một tên bị tình nghi giết người.

Thôi Bác tức giận nhìn luật sư của mình: “Ông là luật sư biện hộ do cha mẹ tôi thuê tới cơ mà!!!”

“Nhưng trước tiên phải xem là biện hộ chuyện gì cái đã.” Chương Quân mỉa mai đáp lại. “Tôi có nghe nói hai cô gái đó bị hành hạ vô cùng tàn nhẫn tới chết. Một khi cậu đã bị truy tố tội giết người cấp độ 1 thì mức độ nghiêm trọng của vụ này đã cao hơn gấp trăm lần việc trong người cậu có tàng trữ chất cấm. Anh bạn nhỏ à, nếu cậu thật sự có liên quan đến vụ án này thì tôi đề nghị cậu nên nhờ cha mẹ mình thuê một luật sư khác đi.”

Nghe ông ta nói thế, vẻ xấc láo trên mặt Thôi Bác hoàn toàn không còn một mống. Hắn nơm nớp nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh rồi ngập ngừng: “Đúng là lúc ở trong thư viện tôi có thấy cô ấy.”

Tào Thanh liền hỏi: “Lúc nạn nhân rời khỏi thư viện, cậu có theo dõi cô ấy không?”

“Có. Tôi đi theo cô ấy từ thư viện tới sân trường…” Thôi Bác oán hận nói: “Các người muốn biết chuyện này đúng không?”

“Sau đó thì sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

Thôi Bác do dự một lát rồi đáp: “Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy không thèm ngó ngàng gì đến tôi.”

Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu. Hắn có thể hiểu được, Trần Mộng Dao thấy Thôi Bác chẳng khác nào nhìn thấy ôn thần, chỉ sợ cô trốn hắn còn không kịp ấy chứ.

- ------------------

Người dịch: Min_4ever

Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.