Tráng Sĩ, Nóc Nhà Ngươi Có Lưu Manh

Chương 5




Cố Hoài Nam hiển nhiên vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị Diệp Tích Thượng đè ở trên bàn, dưới con mắt mọi người hôn nóng bỏng, nào có thể nhập tâm theo anh, ngay cả mắt cũng còn ngây ngốc mở. Diệp Tích Thượng thấy cô mở mắt, khe khẽ căn môi cô, một tay vốn nắm sau đầu cô, một tay khác vốn nắm hông cô, hiện tại đổi thành hai tay bưng lấy mặt cô, ép cô chuyên tâm.

Cố Hoài Nam bị anh hôn thần hồn điên đảo, tiếng huyên náo bên tai tựa hồ cách mình càng ngày càng xa, trước mắt chỉ có con ngươi thâm thúy không đáy của Diệp Tích Thượng, chói lọi như ngôi sao. Cố Hoài Nam dần dần bị anh hấp dẫn, cũng bắt đầu đáp lại, tay nhỏ bé lúc trước chống đỡ anh từ từ leo lên vai anh.

Chung quanh ồn ào lớn hơn, Cố Hoài Nam căn bản không có tinh lực chú ý tới, cô vốn không phải làm bộ tiểu thư nhăn nhó, Diệp Tích Thượng cũng phóng khoáng, cô há không phối hợp.

Tất cả mọi người đều vỗ tay cho Diệp Tích Thượng kêu khẩu hiệu thì chỉ có hai người coi như bình tĩnh, ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.

Tiết Thần phụ trách tính giờ, thỉnh thoảng ngước mắt đem tầm mắt từ đồng hồ chuyển qua trên người hai người đang triền miên không mệt mỏi bên kia, lại liếc xéo Trần Nam Thừa bên cạnh. "Có cảm tưởng gì?"

Vẻ mặt Trần Nam Thừa bình tĩnh như thường, nghe Tiết Thần hỏi như thế liền khẽ cười. "Đám người kia nhiều lần cũng làm như thế, cũng không đổi trò gian trá chút."

"Tốt." Tiết Thần chậm rãi nhả ra làn khói, "Chờ thời điểm tôi kết hôn, chúng ta sẽ chơi mới mẻ."

Anh không nói lời nặng, ý vị khiêu khích lại nồng. Trần Nam Thừa nhìn anh một cái: "Không phải cậu chia tay cùng Kim Kim sao? Cưới ai? Có đối tượng mới?"

Tiết Thần khinh thường nhẹ xuy. "Vậy còn phải cảm ơn Trần Nam Tầm, chỉ là chia tay rất lâu đối với vài người mà nói cũng không phải kết thúc tình cảm, mà một đoạn mới hoàn toàn mới bắt đầu. Nói yêu thương, phân phân hợp hợp cũng bình thường, cô ấy chưa gả tôi chưa lập gia đình, tôi hối hận còn có thể bắt cô ấy trở về bên cạnh tiếp tục thương yêu cưng chiều, cho nên phân mấy lần kết quả vẫn hợp thành một, nhưng mà đối với một số người khác mà nói chia tay chính là vô luận như thế nào cũng không có biện pháp quay đầu lại, cậu nói. . . . . . Đúng không?"

". . . . . ."

Tiết Thần đang ám chỉ Trần Nam Tầm hay anh, Trần Nam Thừa không biết, trong lòng cảm thấy bị đâm. Anh không có lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười, tầm mắt trở lại trên thân hai người kia, con mắt sắc sâu mấy phần không dễ dàng phát giác.

Trước mắt anh, vài bước xa, cô gái cùng người đàn ông lâm vào nụ hôn nóng bỏng, vẻ mặt anh quen thuộc như vậy.

Nhưng quen thuộc thì thế nào? Sờ không tới cũng đụng không được, anh không có tư cách.

Diệp Tích Thượng hôn đã nghiền, mới dùng đầu lưỡi đem quả anh đào trong miệng đẩy tới bên môi cô, lúc này Cố Hoài Nam mới giật mình là còn có một quả anh đào nữa tồn tại. Trước kia buổi chiếu phim tối cô tới quầy rượu chơi, làm sao không hiểu trò chơi nhỏ này? Cô dùng răng cẩn thận cắn anh đào để cố định, đem cuống anh đào chuyển tới cho Diệp Tích Thượng.

Chỉ là mới vừa làm như vậy cô cũng có chút hối hận, Diệp Tích Thượng lúc trước còn là người đàn ông thứ thiệt, khi hai người lui tới, ban đầu anh liên tiếp dùng kỹ thuật hôn khéo cũng trẻ trung, loại trò chơi này đối với anh mà nói có thể có chút làm người khác khó chịu hay không? Còn không bằng để cho cô làm.

Nào biết cô đang suy nghĩ có muốn đem anh đào trả lại cho anh hay không, Diệp Tích Thượng đã kết thúc nụ hôn này, rời khỏi môi cô. Cố Hoài Nam mở mắt ra mờ mịt nhìn anh, đôi mắt quyến rũ xuân tình, khuôn mặt nhỏ đỏ thẫm, đôi môi sưng, nhất là phần môi đang ngậm lấy quả anh đào. Khăn trải bàn màu đậm làm nền cho váy màu đỏ cùng làn da nõn nà, Diệp Tích Thượng giật giật hầu kết, kéo cô, nhìn về phía Tiết Thần.

Tiết Thần sang xem anh đào hoàn chỉnh trên phần môi Cố Hoài Nam, còn có anh đào bị cắn, bĩu môi, nâng đồng hồ lên. "Năm phút mười bảy giây, cố ý phải không? Diệp Suất?"

"Nhất định là cố ý! So với tôi, thời gian sử dụng còn dài hơn, Diệp Suất, miệng chị dâu ngọt như thế à? Hôn xong kích thích chúng tôi đấy?"

Một người đàn ông làn da ngăm đen khoác vai Diệp Tích Thượng, nháy nháy mắt hướng Cố Hoài Nam. Cố Hoài Nam nhớ người đàn ông này, năm ấy cô len lén trở lại, đêm đó ở bên ngoài Ngự Cảnh Uyển chú rể này nói chuyện cùng Diệp Tích Thượng, nhưng tối nay cũng là một trong những người huyên náo vui mừng.

"Không tệ, tôi chính là cố ý, không ai quy định không cho phép thua." Diệp Tích Thượng chỉ cười yếu ớt, giơ tay lên lấy quả anh đào kia ra. Cố Hoài Nam cho rằng anh muốn vứt bỏ, vậy mà anh lại ở trước mặt mọi người đem anh đào ăn, cuối cùng lấy ngón tay lau miệng, thưởng thức thành phẩm.

"Không ngọt."

Vẻ mặt anh rõ ràng nghiêm chỉnh thế kia, nói ra lại tà khí như vậy, Cố Hoài Nam vừa muốn mở miệng bỗng dưng lại bị anh kéo vào trong ngực hôn, lưỡi mềm mại linh hoạt nhảy múa trong miệng cô, chừng ba phút mới thả cô ra, chống đỡ trên môi cô, liếm khóe miệng cô hỏi. "Đúng không?"

Cố Hoài Nam bụm mặt, đúng lúc mọi người càng ngày càng khoa trương ồn ào lên lại xấu hổ nói không ra lời, người đàn ông này thật đã thay đổi, tại sao ngày trước chưa từng thấy qua anh cũng có một mặt lẳng lơ CMN như vậy?

Diệp Tích Thượng lại bị lôi kéo đi uống rượu, lúc này là người đàn ông tài giỏi đấu, không thể có phụ nữ dính vào. Cố Hoài Nam cho rằng rốt cuộc mình cũng có thời gian thở dốc, nhưng những người này làm sao tốt bụng bỏ qua cho cô, thay nhau tới gây khó khăn cho "Cô dâu mới" của Diệp đoàn.

Cố Hoài Nam cũng không phải cô gái bình thường, trong tính cách có sức hào phóng như một người đàn ông, mấy ly rượu đi qua thì càng phóng khoáng hơn. Diệp Tích Thượng ở bên kia binh đến tướng canh, bên này Tiết Thần vâng mệnh giúp đỡ cản lại, nếu không lấy tửu lượng của Cố Hoài Nam sớm không thể không nằm xuống.

"Này, có chừng mực, chuốc say cô ấy buổi tối Diệp Suất phải làm thế nào?" Tiết Thần lại ngăn cản một người tới mời rượu, mặt người nọ nghiêm cất giọng hướng phía bên kia hỏi. "Họ Diệp, vợ cậu là bùn nặn hay sao? Chảy ra như nước? Ngay cả mấy ly rượu cũng không uống được?"

Người này thô thanh thô khí, tại chỗ đã sớm không xem ra gì, nhưng Cố Hoài Nam không biết, còn tưởng rằng chọc đối phương mất hứng, không muốn phá hư không khí, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, đưa đến trận trận trầm trồ khen ngợi.

Tiết Thần cản cũng không cản được, cứ như vậy nhìn Cố Hoài Nam liên tiếp bị chuốc vài ly. Ngay cả đứng cô cũng không yên, trên mặt cười chói lọi như hoa đào. Rốt cuộc Diệp Tích Thượng không nhìn được tới làm hộ hoa sứ giả, lúc này mọi người mới dời hỏa lực đi tấn công Diệp Tích Thượng.

Cố Hoài Nam chân chính có khẩu khí, Tiết Thần nửa dìu cô ngồi xuống, chuyển chén nước trà tới, ngay tiếp theo giơ ngón tay cái lên. "Đủ tăng vinh quang cho chồng cô, các cô gái không có mấy người có thể đối phó đến bây giờ."

Cố Hoài Nam cho anh một ánh mắt an tâm, lại bưng một ly tới giơ lên trước mặt anh. Tiết Thần khoát tay, "Chúng ta coi như xong đi, cho cô chút mặt mũi, tránh cho Diệp Suất quay đầu lại tìm tôi gây phiền toái."

"Tôi gánh vác cho anh." Vẻ mặt Cố Hoài Nam tươi rói, chợt nghiêm túc lại. "Ban đầu không nên đem chuyện kết hôn công khai là yêu cầu của tôi, vì tôi, Diệp Tích Thượng che giấu anh nhiều năm, tôi biết rõ trong lòng anh khó chịu, một ly này coi như tôi nói lời xin lỗi với anh, xin lỗi anh."

Dứt lời liền một hơi cạn sạch, Tiết Thần nhún vai, hết cách than thở, không thể làm gì khác hơn là làm theo cô. Cố Hoài Nam lại rót đầy, Tiết Thần nhướng mày. "Ly này vì cái gì?"

"Vì. . . . . . Kim Kim." Cố Hoài Nam mở miệng như dặn dò. "Chờ Kim Kim trở lại, đừng khiến cô ấy chịu uất ức, cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, tôi tin tưởng cô ấy nhận thức chuẩn người. Tiết Thần, đừng trách cô ấy nữa, cô ấy chỉ không cẩn thận để cho mình đả thương anh, đả thương lẫn nhau. Cô ấy yêu anh, anh rõ ràng nhất."

Tiết Thần trầm ngâm chốc lát, cười, cười có chút khổ sở, ly rượu cùng cô đụng một cái. "Làm." Dẫn đầu uống một hơi cạn sạch

Trước khi đến Diệp Tích Thượng từng phòng bị trước cho Cố Hoài Nam, đám người kia điên khùng náo thế nào thì không nắm chắc, nói chuyện xảo trá sắc bén, trường hợp này tiết mục ngắn nhất định không thể thiếu được, ý đồ vui đùa, cũng không có ác ý. Cố Hoài Nam tới mới tự thể nghiệm, da mặt cô tốt nữa cũng dầy hơn mấy tấc so với bình thường, vừa bắt đầu còn miễn cưỡng chống đỡ được, sau lại thật muốn đem mình giấu đi, không thể làm gì khác hơn là vùi đầu ăn cái gì.

Cách chỗ cô không xa bày một bàn thức ăn ánh vàng rực rỡ, Cố Hoài Nam thấy thèm một đêm, rốt cuộc không nhịn được đưa tay đi gắp.

Một đôi đũa kịp thời đánh vào trên chiếc đũa của cô, Cố Hoài Nam sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên, chủ nhân chiếc đũa chính là Trần Nam Thừa.

Trần Nam Thừa vẫn ngồi đối diện cô, anh rất am hiểu người dung nhập vào trong không khí, Cố Hoài Nam biết anh đang cố gắng không để cho mình cảm thấy không tự tại, cô cũng tận lực không để ý tồn tại của người yêu cũ.

Mà một chiếc đũa đột ngột giống như quả cân đánh vỡ thăng bằng của cái cân.

Cô không biết cả đêm lực chú ý của Trần Nam Thừa thật ra thì đều ở trên người cô, ánh mắt liếc thấy cô đi đụng bàn đồ ăn thì thân thể đã làm ra phản ứng trước, hối hận đã không kịp. Có ánh mắt dò xét đã hướng tới bọn họ, Trần Nam Thừa rốt cuộc là Trần Nam Thừa, bình tĩnh tự nhiên thu hồi chiếc đũa.

"Em không thể ăn, bên trong là thịt tôm."

Cố Hoài Nam lộ vẻ tức giận thu tay lại, có người liền đặt câu hỏi. "Thịt tôm thế nào?"

"Ách. . . . . ." Cố Hoài Nam không biết nên trả lời hay không, Diệp Tích Thượng bên cạnh nhàn nhạt mở miệng. "Cô ấy dị ứng."

Trên mặt người kia lập tức cười xấu xa , "Chị dâu dị ứng đối với cái gì, Nam Thừa làm sao biết? Có phải trong này có bí mật không thể cho ai biết hay không? Mau nói một chút!"

Vốn là một câu nói đùa, Trần Nam Thừa qua loa một cái là qua rồi, nhưng anh chỉ cười không nói, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, tư thái mập mờ làm cho người ta sinh nghi, không khí tựa hồ lập tức trở nên nhạy cảm.

Tầm mắt của mọi người đều trao đổi qua lại giữa Diệp Tích Thượng cùng Trần Nam Thừa, một khí thế xem thường, một tư thái thanh thản không đếm xỉa đến.

Mắt thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, Cố Hoài Nam nhếch khóe miệng, bỗng dưng cười cười. "Cũng không phải là bí mật không nói được, tôi cùng Trần Nam Thừa có——"

"Có quen biết."

Câu có quen biết phát ra từ miệng Trần Nam Thừa, anh cũng cười với mọi người. "Cố chính ủy là cấp trên của cha tôi, khi Nam Nam còn bé Cố chính ủy còn chưa có điều về S thị, không ai trông nom cô ấy, tôi dẫn cô ấy theo mấy năm, không hơn."

Anh hời hợt mấy câu, dĩ nhiên sẽ không có người tin tưởng, từ vẻ mặt của mọi người đã xác định.

Một câu có quen biết cùng một tiếng Nam Nam kia, ở trong lòng Trần Nam Thừa giống như trở lại quá khứ. Mà ở trong lòng Cố Hoài Nam, lại cảm thấy hai người cuối cùng đã xa xôi tới như vậy, xa đến chỉ xứng nói qua. Người đàn ông này so sánh với Hoà Đa năm trước, tướng mạo không có thay đổi bao nhiêu, năm tháng chỉ thêm tuấn lãng đẹp trai trên mặt anh, giở tay nhấc chân ít đi lệ khí khinh cuồng thời niên thiếu mà nhiều hơn phần thành thục chững chạc.

Vô luận là ở đâu, vô luận trường hợp nào, chỗ ngồi của cô vĩnh viễn đều ở bên cạnh anh, không ai dám giành, không ai có thể giành. . . . . .

Thay đổi bất ngờ, dường như khá dài, rất nhiều năm sau, cô đã là vợ người khác, cùng anh chỉ có thể sử dụng ba chữ "có quen biết" để khái quát cả thanh xuân yêu hận vui buồn.

Cố Hoài Nam từng tuyệt không cách nào tiếp nhận một ngày cùng người đàn ông này lấy thân phận này gặp, không có nghĩ tới, cô thế nhưng cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ trừ trong lòng có một ít chua xót cùng thổn thức.

Cô nhẹ nhàng cười, gật đầu một cái. "Đúng, lúc tôi còn bé anh Nam Thừa đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi rất nhiều năm, khi đó tôi rất lệ thuộc vào anh ấy, coi anh ấy như người thân mà lệ thuộc vào cùng thích." Cô vừa cười, mang chút tự giễu, lại có chút dí dỏm. "Ở thời kỳ trưởng thành cũng còn ảo tưởng qua làm vợ anh ấy, đáng tiếc không thể như nguyện, anh ấy cưới người khác."

Mọi người không hẹn mà cùng cười, Trần Nam Thừa khẽ nheo tròng mắt lại, không hề chớp mắt nhìn cô gái này.

"Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến có một người đối tốt với tôi như vậy, tôi nghĩ không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng tôi, tôi từng lệ thuộc vào anh, từng thích anh, cũng cảm kích anh." Cố Hoài Nam cầm bàn tay Diệp Tích Thượng dưới bàn, đặt vào khóe miệng ấn xuống một cái hôn sau đó đặt lên ngực. "Cảm kích anh cưới người khác, để cho tôi bỏ qua anh mà gặp anh ấy."

Cố Hoài Nam hướng anh giơ ly rượu lên, "Để cho tôi cảm thấy tất cả trải qua trước đây đều vì để cho một ngày mình có một lý do thoát khỏi ẩn núp dưới cánh chim của anh để có cuộc sống riêng, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì sẽ chia tách chúng tôi ra." Cổ họng cô có chút căng đau, trong tiếng nói mang theo hơi rung động. "Hình như cho tới bây giờ tôi mới lớn lên, biết tình yêu rốt cuộc là cái gì, trước kia tôi không hiểu chuyện, hi vọng anh. . . . . . Bỏ qua cho."

Lời nói đan xen giữa đùa giỡn cùng nghiêm túc, người khác không nghe được gì, trong đó hàm nghĩa sợ là chỉ có Trần Nam Thừa hiểu nhất. Anh nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Nam, mắt sáng như đuốc, phức tạp kích liệt.

Trần Nam Thừa từ từ để đũa xuống, tay đụng ly rượu, chỉ cảm thấy ly rượu như nặng ngàn cân.

Diệp Tích Thượng vẫn tư thế như cũ, một tay chống cằm, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, từ đầu chí cuối đều chứa đựng nụ cười thản nhiên, thấy anh thật lâu bất động, mới lấy ly rượu của Cố Hoài Nam vào trong tay mình, đứng lên, nghiêng người, cách bàn cùng Trần Nam Thừa đụng cái ly phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Tối nay Nam Nam uống quá nhiều, ly này tôi thay cô ấy mời cậu, còn nhớ rõ cô ấy gọi cậu một tiếng anh, nếu còn nhớ tình cảm ngày trước, nếu còn yêu thương em gái là cô ấy, liền uống đi." Dứt lời ngửa đầu uống cạn, úp ngược ly, một giọt không dư thừa.

Trần Nam Thừa không tiếng động bứt môi lên, cũng đứng lên. "Đối tốt với cô ấy, tôi đem Nam Nam. . . . . . Giao phó cho anh, chúc hai người hạnh phúc. . . . . . Bách niên giai lão."

Một câu nói này, anh ngừng mấy lần, người khác chỉ coi con người rắn rỏi thoáng kích động thôi, người nào biết lòng anh như đao cắt.

*

Lần tụ hội này cho đến đêm khuya mới tản đi, cơ hồ mỗi người đều uống đến say mềm, Diệp Tích Thượng cũng uống không ít, đi bộ cũng có chút hẫng. Trừ Trần Nam Thừa, Tiết Thần dĩ nhiên là uống ít nhất, phụ trách giúp đỡ Diệp Tích Thượng thuê xe cho mọi người về nhà của mình.

Trần Nam Thừa là người cuối cùng ra ngoài, một mình Cố Hoài Nam ngồi trên thềm đá chờ Diệp Tích Thượng trở lại. Cô uống quá nhiều, còn là bia trộn lẫn rượu trắng, trên bàn rượu ổn chút, vào lúc này trong dạ dày khó chịu tựa như dời sông lấp biển, buồn nôn.

Anh còn chưa đi xuống bậc thang, chỉ thấy Cố Hoài Nam che miệng chạy đến bên cạnh ói ra.

Có người vỗ phía sau lưng giúp cô thuận khí, Cố Hoài Nam còn tưởng là Diệp Tích Thượng, quay đầu lại lại thấy Trần Nam Thừa. Trong mắt cô biến hóa quá nhanh, Trần Nam Thừa coi như không nhìn thấy, đưa cho cô bình nước suối cùng khăn giấy.

Cố Hoài Nam quay lưng đi súc miệng, ánh mắt Trần Nam Thừa mềm mại rơi vào sau lưng cô mà cô không nhìn thấy, đưa tay sờ sờ gì đó trong túi áo khoác. "Trở về ngậm mấy viên ô mai."

Đây là thói quen từ ngày trước của cô, uống rượu khó chịu sẽ ngậm ô mai.

Cố Hoài Nam dừng tay lại, đem nước trong miệng nhổ ra. "Nói thật, không nghĩ tới anh sẽ đến."

Trần Nam Thừa động miệng dưới, Cố Hoài Nam lau khóe miệng nhìn anh. "Tôi nhớ tới một chuyện, không biết anh còn nhớ rõ chứ?"

"Cái gì?"

"Đêm anh kết hôn nói với tôi, bảo tôi quên anh, chính là quà kết hôn tốt nhất cho anh."

". . . . . . Nhớ."

Cố Hoài Nam cười một tiếng, "Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy anh thật tàn nhẫn."

"Bây giờ còn cảm thấy như vậy?" Gió nổi lên, thổi loạn sợi tóc như tảo của cô, ngăn trở môi cô, Trần Nam Thừa theo bản năng giơ tay lên vì cô gạt ra. Cố Hoài Nam không tránh, chỉ lắc đầu một cái. "Quà tặng kết hôn này, năm năm trước tôi không có biện pháp cho anh, năm năm sau cũng không có biện pháp, tôi không quên được anh."

Dễ dàng như vậy, Trần Nam Thừa cũng biết câu tiếp theo cô sắp sửa nói, cho nên hô hấp cũng ngừng lại.

"Không có người nào có thể thay thế được người nào, không có người nào có thể thay thế được đoạn thời gian giữa chúng ta, nhưng thật may là hận một người có thể bị thay thế được." Tay của anh đã cứng đờ, mà gió vẫn còn tiếp tục, Cố Hoài Nam vuốt tóc mình. Nói xong gió nhẹ nước chảy.

"Buông chấp niệm đối với anh, là quà tặng kết hôn tốt nhất tôi tự cho mình."

Cuối cùng là cô còn yêu người đàn ông này, không ở cùng nhau, cho nên chỉ có thể chào tạm biệt như người lạ.

Trần Nam Thừa hiểu ý của cô, hiểu rõ cô, thậm chí hiểu rõ suy nghĩ của cô, hiểu rõ tất cả, như thế nào lại không hiểu được cô chỉ dùng một câu này đã đem hận kể cả yêu đối với anh, đều nhét vào trong gió lạnh tận xương rồi.

Tựa như năm năm trước, chính anh đã nghiền nát vứt bỏ tình yêu đối với cô, giống như không thể tiếp tục khôi phục như trước.

Anh chợt nhớ tới trong hôn lễ của mình, Dư Kim Kim từng nói qua một câu:

—— Trần Nam Thừa, tôi dùng mạng của tôi đánh cuộc với anh, thứ hôm nay anh buông tha, cả đời này cũng đừng nghĩ lấy lại được.

Anh muốn nói cho cô biết, ngay từ lúc anh quyết định buông tha cô, sẽ không còn nghĩ đến bọn họ còn có thể trở lại như trước.

Diệp Tích Thượng đưa mọi người đi, chỉ nhìn bên này, cũng không quấy rầy. Cố Hoài Nam kéo chặt y phục của mình, chuẩn bị rời đi, lại ngừng bước, cười mỉa mai. "Đến bây giờ tôi hình như cũng không biết nguyên nhân chúng ta chia tay chính là Dư Anna, hay là. . . . . . Tiểu Tây?"

Cô không có mong đợi từ trong miệng anh lấy được đáp án, xoay người liền đi, mới vừa đi mấy bước thì chợt nhớ lại chuyện gì, lại lộn trở lại. "Trần Nam Thừa."

Trần Nam Thừa xoay người, không nghĩ tới nghênh hướng mình chính là một cái tát không chút khách khí của Cố Hoài Nam. "Mặc dù con trai anh thật đáng yêu, nhưng vừa nghĩ tới trước lúc chúng ta còn chưa có chia tay mà anh đã để cho Dư Anna mang thai, tôi đây không có biện pháp thích anh."

Dứt lời trở tay, lại một cái tát. "Tôi không biết đến tột cùng anh thích kích thích thế nào, phản bội thành nghiện, hay chỉ vì đây là thói hư tật xấu của người đàn ông? Cố Hoài Tây là em gái tôi, mặc kệ quan hệ giữa tôi và em gái có được hay không, em ấy đều là em gái của Cố Hoài Nam, anh biết em ấy mê luyến anh, cho nên anh quyến rũ lên giường sao? Lúc anh làm trong đầu có nghĩ đến tôi không? Nếu như nghĩ qua, tôi sẽ cảm thấy buồn nôn."

Giọng nói của Cố Hoài Nam không kiêu ngạo không tự ti, không bình tĩnh nhưng cũng không kích động, suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần nói nữa, xoay người rời đi.

Trần Nam Thừa quan sát bóng lưng cô, vuốt vuốt gò má bị cô đánh cho khẽ đau nhói, một hồi lâu sau, chỉ đành cười tự giễu. Xoay người đi tới bãi đậu xe, đưa tay vào trong túi lấy chìa khóa xe thì động tác bỗng dừng lại.

Trong túi áo khoác chứa một túi ô mai, là lúc tới mua ở trên đường, anh biết tối nay Cố Hoài Nam không tránh được uống rượu. . . . . .

Giơ tay lên, thuận tay đem túi ô mai ném tới thùng rác đi ngang qua, rốt cuộc Cố Hoài Nam không hề cần nó, cùng anh nữa.

. . . . . .

Tối hôm nay tựa hồ đặc biệt lạnh, Diệp Tích Thượng cùng Cố Hoài Nam thuê xe về đến nhà, lúc xuống xe Cố Hoài Nam cảm giác mình trong nháy mắt liền bị gió xuyên thấu, lập tức hắt hơi một cái, run rẩy chui vào trong ngực anh.

Diệp Tích Thượng ôm cô đi trong chung cư không người, Cố Hoài Nam nhìn bóng dáng hai người đi dưới đèn đã cảm thấy hạnh phúc. Diệp Tích Thượng thật sự uống nhiều, bị gió thổi cũng hơi nghiêng đôi chút, chỉ là đi bộ vẫn có chút sáng ngời như cũ, bị Cố Hoài Nam dừng lại cười nhạo.

"Hừ, không nghĩ tới Diệp Tích Thượng anh cũng có ngày hôm nay, đi thẳng tắp cho em nhìn một chút?" Cố Hoài Nam cũng uống không ít, mới vừa rồi ói qua đã tốt hơn không ít. Cô buông Diệp Tích Thượng ra, nhảy nhót bên cạnh anh, nhảy đến mức làm Diệp Tích Thượng có chút hoa mắt.

Hai người cứ vừa nói vừa cười lại gây, Cố Hoài Nam chạy trước mấy bước đến trên bậc thang, sau đó lập tức nhảy lên trên người Diệp Tích Thượng, dùng cả tay chân treo. "Hôn một cái đi, trai đẹp."

Diệp Tích Thượng kịp thời nâng mông của cô, chèo chống thân thể của cô, bị cô trùng kích xông đến phải lui về phía sau mấy bước mới đứng vững. Cố Hoài Nam cầm mặt của anh, hôn một cái vang dội trên môi anh. "Tối nay là một người, trai đẹp."

"Hả?"

"Em cũng là một người, không bằng đi đến nhà anh ngồi một chút?"

Diệp Tích Thượng nhíu mày, giọng mang hai ý nghĩa hỏi: "‘Làm’ cái gì?"

Cố Hoài Nam mặt mày hớn hở, câu cổ của anh một bộ dạng Tiểu hồ ly. "Thích làm cái gì thì làm cái đó."

Diệp Tích Thượng nhất thời cười, một tay nắm cằm nhỏ của cô sẽ phải hôn lên.

Hai người chơi thật vui mừng, căn bản không chú ý tới một người ngồi ở cửa lầu. Người nọ đợi mấy giờ, đợi cơ hồ ngủ thì chợt bị một đôi yêu nhau đánh thức. Cô dụi mắt ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn nhất thời liền đơ ngay tại chỗ, miệng nhỏ hé mở, mắt trợn tròn, sâu ngủ trong nháy mắt chết sạch, nửa ngày mới tìm lại thanh âm.

". . . . . . Anh?"

Diệp Tích Thượng cũng dừng lại, một tiếng "Anh" này vòng vo vô số vòng trong đầu anh, bỗng dưng phản ứng kịp, để Cố Hoài Nam xuống tìm kiếm hướng thanh âm. Anh hé mắt, thấy rõ người nọ thì cảm giác mình ông ông một tiếng.

". . . . . . Tiểu An?"

Cố Hoài Nam hít vào một hơi, che môi lại, nghĩ thầm hỏng, lần đầu tiên gặp em chồng lại mất thể diện như vậy.

Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.