Trăng Sáng Cố Hương

Chương 14: Ca ca, ngươi thuộc về ta !




Dãy nhà sau, Phương Ngọc Dung cầm một chai dược đi vào phòng riêng, Châu nhi nằm trên giường mặt sưng phù trướng xanh lên.

Phương Ngọc Dung chỉ chịu một cái tát, bôi dược thì sưng đỏ tan nhanh hơn. Nhưng Châu nhi bị một lượt mười mấy đến vài chục bạt tai, trở về súc miệng phun ra đều là máu.

Phương Ngọc Dung mở ra cái bình, thuốc mỡ màu xanh lá cây mùi thơm ngào ngạt mát lạnh khắp nơi, bôi trên mặt của Châu nhi.

Châu nhi lắc đầu khước từ, mồm miệng nói không rõ ràng: "Đây là dược nhị phu nhân cho cô nương, sao lại có thể cho ta dùng."

Phương Ngọc Dung ngăn nàng ta, nói: "Nha đầu ngốc, ngươi vì ta bị thương, ta đau lòng không kịp, một chai dược mà thôi, ngươi đảm đương nổi."

Thuốc mỡ lạnh buốt bôi trên mặt, Châu nhi vui mừng rơi nước mắt, "Là ta không tốt, ta không có xử lý tốt chuyện của cô nương, còn để cô nương bị đánh, đều là ta không tốt."

Phương Ngọc Dung thấy Châu nhi mặt ủ mày chau, đau lòng tự trách, ngược lại nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, chút chuyện này đâu phải trời sập xuống ." Một tay lại tiếp tục bôi thuốc cho Châu nhi.

Châu nhi khó hiểu vì sao Phương Ngọc Dung thong dong trấn định như thế, nàng ta nghi hoặc hỏi, "Cô nương vì cái gì không thương tâm, hôm qua Tứ gia hắn..."

Phương Ngọc Dung bôi thuốc cho Châu nhi xong, cầm lấy khăn xoa xoa tay, nói: "Ta vốn cũng biết Tứ ca xem ta như thân muội, đêm trước bất quá thử một lần, thành là tốt nhất, không thành ta khắc có biện pháp khác." Nói xong thoáng nhíu mày, "Vốn là không muốn dùng biện pháp này, nhưng hiện thời như vậy, chỉ có thể dùng đến một chiêu rút củi dưới đáy nồi này."

Nàng cười nói với Châu nhi, "Dùng dược này hai ngày nữa mặt của ngươi có thể tốt lên, đến lúc đó còn có một chuyện trọng yếu giao cho ngươi đi làm."

Châu nhi nghe vậy, lập tức chống người lên, nói: "Cô nương chuyện gì xin cứ việc phân phó, ta dù là cầm miếng vải che mặt, cũng phải đem chuyện của ngài hoàn thành, không cần chờ vài ngày."

Phương Ngọc Dung không đồng ý, chỉ để cho Châu nhi nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau quả nhiên máu ứ đọng trên mặt tan đi rất nhiều, còn lại một chút dấu vết dùng phấn che là tốt rồi.

Đến ngày thứ ba, Châu nhi thừa dịp một buổi sáng tinh mơ ít người, vụng trộm từ phía đông đường hẻm đi ra cửa.

Bên cạnh con đường hẻm này chính là nam bắc khóa viện, bà tử trong sân Nhị nãi nãi Điền thị thức dậy sớm, thấy bóng lưng Châu nhi, lẩm bẩm nói: "Đây không phải là Châu nhi cô nương ở dãy nhà sau sao, sáng sớm lén lén lút lút đi đâu vậy?"

Bà tử đột nhiên nghĩ đến thời gian trước Nhị nãi nãi phân phó để cho bà ta chú ý một chút hành tung biểutiểuthư, Châu nhi là nha đầu tâm phúc của biểutiểuthư,nàng ta sớm như vậy ra cửa sợ là muốn làm chuyện cho biểutiểuthư đi, nói không chừng còn là chuyện không để cho người khác biết.

Vừa nghĩ tới này, ánh mắt bà tử sáng lên, vội vàng ném xuống cây chổi, nhanh chóng từ cửa sau đi ra theo sau.

*****

Liên tục mấy ngày, Bùi Hành cũng không ra khỏi cửa, bình an, yên ổn ngồi ở thư phòng dâng hương vẽ tranh.

Lý Diệu Quỳnh vừa mới giằng co Nguyệt Thược được một ngày, đang cao hứng, hết lần này tới lần khác thì đụng phải Bùi Hành ở nhà gọi không được Nguyệt Thược, trong lòng liền rầu rĩ.

Nàng đành tự đến tìm Bùi Hành, Bùi Hành lại xa cách, tự nhiên vẽ tranh. Nàng bực mình ngồi ở phòng khách của thư phòng, nghĩ ngay trước mặt Bùi Hành sai sử Nguyệt Thược lăn qua lăn lại, để cho nha đầu kia biết rõ nàng là chủ tử gia, Bùi Hành cũng không dám ở trước mặt nàng che chở nàng ta.

Nàng gẩy gẩy nắp ly trà, môi thoa son thoáng chạm một cái vào cốc, liền nhíu mày để xuống: "Trà này lạnh, Nguyệt Thược, đi pha ly nóng."

Nguyệt Thược trong nội tâm nhảy dựng.

Nàng còn nhớ kiếp trước lúc mang thai, Lý Diệu Quỳnh cũng là ghét bỏ trà lạnh, để cho nàng rót một ly trà nóng đến. Lý Diệu Quỳnh căn bản không có uống một ngụm, liền làm ra vẻ bị phỏng đến lưỡi họng, đem trà nóng cuồn cuộn giội cho nàng đầy mặt và đầu cổ, lăng nhục nàng: "Vừa có hài tử liền dám làm yêu quái, dụ dỗ gia các ngươi nói với ta muốn nâng ngươi lên làm di nương, thấy ta không đồng ý thì muốn đem ly trà này nóng bỏng chết ta, trực tiếp làm vợ chính nãi nãi có phải hay không, xuân thu đại mộng! Một nha đầu,sinhcon trai cũng là nha đầu, ta để cho ngươisinhthì ngươisinh, để cho ngươi chết ngươi phải chết, ta hủy mặt ngươi."

Trên mặt nàng da bị phỏng ra vô số bọc nước thật nhỏ, nàng đau đến mức té trên mặt đất ôm đầu kêu đau, Lý Diệu Quỳnh lại sai người giam nàng vào trong phòng. Nếu không phải Bùi Hành thỉnh thoảng sẽ tới nội viện coi trộm nàng một chút, phát hiện nàng bị thương vội vàng tìm đại phu đến xem, nàng nhất định là bị hủy khuôn mặt. Nhưng dù cho có dược tốt của đại phu, nàng dù trẻ tuổi khôi phục nhanh, nhưng sau khi khôi phục mặt lại vĩnh viễn mất đi da thịt đặc biệt trắng nõn non mềm của thiếu nữ.

Đã như vậy, nàng còn ôm chân Bùi Hành không để cho hắn đi tìm Lý Diệu Quỳnh tính sổ, cũng không chịu nghe lời dời đến ngoại thư phòng, Bùi Hành đối với nàng thất vọng mà không lời nào có thể miêu tả được, cái loại giận không tranh đoạt bất đắc dĩ rõ ràng như vậy, Nguyệt Thược lựa chọn làm như không thấy.

Nhưng nay Bùi Hành đang ở bên cạnh thư phòng, nàng biết rõ Bùi Hành tuyệt đối sẽ không để Lý Diệu Quỳnh bắt nạt nàng mà làm như không thấy.

Quả nhiên, Bùi Hành nghe được, cũng không nói cái khác, chỉ nhàn nhạt cất giọng gọi Nguyệt Thược, "Nguyệt Thược, ngươi đến mài mực." Hắn ngay trước mặt Lý Diệu Quỳnh chỉ để ý đem Nguyệt Thược sai sử xoay quanh, một bộ Nguyệt Thược rất bận rộn, không rảnh tay đến hầu hạ những người khác.

Bên kia Vĩnh Tuyên gọi Minh Kỳ dạy dỗ qua ở sau lưng, gần đây sửa lại tính tình ngang ngạnh với Nguyệt Thược, vội vội vã vã đổi trà cho Lý Diệu Quỳnh, "Trà lạnh đều dotiểunhân không phải, nãi nãi ta lại ngâm cho ngài một ly."

Lý Diệu Quỳnh một cỗ uất khí ngăn ở ngực, lên không được xuống không xong, tức giận đến hô hấp dồn dập, nhìn nam tử cao lớn tiêu sái vẽ tranh ở đó, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn dựa ở bên cạnh lúc rửa bút, lúc mài mực, lúc điều sắc.

Một nha đầu... Một nha đầu mà thôi, hắn thế nhưng vì một nha đầu bác mặt mũi ta.

Vĩnh Tuyên mang trà đi lên, cười làm lành: "Tứ nãi nãi uống trà, đây là thượng đẳng Thiên đảo ngọc diệp, vài ngày trước mới có hàng, không có mấy cân, gia chúng ta cũng chỉ được mấy lượng..."

Hắn đem đĩa nhỏ để nhẹ ở trên bàn, còn chưa mang ly trà ra, Lý Diệu Quỳnh khoát tay, đánh đổ cả ly trà lẫn khay.

"Trong mắt ngươi còn có ta tứ nãi nãi sao? Đã có trà ngon mà sớm không lấy ra, là nhìn ta tứ nãi nãi này chưa đủ tư cách uống trà trong phòng các ngươi có phải hay không..."

Chén trà "Ầm" một tiếng vỡ, khay trà "Lạch cạch" cùng nhau rơi xuống, nước trà nóng bỏng rơi vào đùi Vĩnh Tuyên, hắn đau đến "Tê tê" nhe răng.

Vĩnh Thọ bên cạnh xem mà sợ mất mật, sợ đến cổ run run, ly trà đầu là hắn ngâm. Vĩnh Tuyên rất cơ trí, gấp rút quỳ xuống đất nhận sai, "Tiểunhân nói không rõ ràng, ly trà trước cũng là Thiên đảo ngọc diệp, thấy tứ nãi nãi đến, chúng ta cầm toàn đồ tốt nhất hầu hạ, nào dám lấy lệ."

Lý Diệu Quỳnh còn chưa hạ hỏa, Vương mụ mụ kéo kéo tay áo nàng, hướng phía tây phòng bĩu bĩu môi.

Thải Linh và Hương Điệp cũng đi lên khuyên bảo, Lý Diệu Quỳnh nhìn về phía bên kia, nam nhân không nói một lời lạnh lùng nhìn qua, trong lòng ủy khuất.

Nguyệt Thược nhìn Bùi Hành một chút, nhìn Lý Diệu Quỳnh một chút, động tác rửa bút trong tay chậm lại.

Bùi Hành bàn tay rơi vào sau lưng Nguyệt Thược, sợ nàng bị cảnh tượng này hù đến, trấn an sờ soạng nàng hai cái. Ánh mắt lạnh lùng chống lại Lý Diệu Quỳnh, băng hàn như tuyết.

Lý Diệu Quỳnh cắn môi dưới, không biết là tiếp tục nổi giận, hay là tìm Bùi Hành lý luận... Cuối cùng lạnh lùng cười cười, "Hảo, rất tốt." Đôi mắt đẹp lộ ra nồng đậm oán hận. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Vương mụ mụ, Thải Linh sốt ruột gấp rút đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.