Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 3: Chương 1.3




Thu Hàn Nguyệt tìm người họ hàng trong Vu tộc tới, vội vàng muốn cứu Linh Nhi về, là vì muốn giải quyết nỗi nhớ nhung của mình, cũng là muốn đè bẹp sự hống hách của ông anh vợ. Hắn cũng biết rằng, hắn không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Linh Nhi, bởi dù sao, làm gì có ai dám làm tổn thương muội muội mà vương tử Hồ tộc vô cùng yêu quý chứ?

Nhưng ôm chiếc áo của Linh Nhi, làm theo lời chỉ dẫn của “Vu tộc đệ nhất mĩ thiếu niên” Thu Quan Vân, hắn tiến về phía trước, càng đi về phía trước, càng cảm thấy thấp thỏm, đến cuối cùng, trái tim đập thình thịch như gõ trống, thậm chí đêm ngủ không ngon giấc, ăn cơm không ngon miệng.

“Không ổn, không ổn, rất không ổn.” Đột nhiên, Thu Quan Vân lắc lư cái đầu, không ngừng tặc lưỡi thở dài, khiến hắn vô cùng bực bội.

“Đệ mau nói cho rõ ràng đi, rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào?”

“Huynh chắc chắn chủ nhân của đôi giày thêu này là thê tử kiều diễm của huynh?”

“Đúng!”

“Nàng sắp gặp một kiếp nạn lớn.”

“… Kiếp nạn lớn?”

“Đừng nói với đệ là huynh không biết nàng ta chính là một con hồ ly đấy?”

“Thế thì đã sao?”

“Nếu đã là yêu, thì trải qua đại nạn cũng là chuyện bình thường trong số mệnh của chúng, có điều…”

“Tốt nhất là đệ hãy nói một lần cho rõ ràng.” Thu Hàn Nguyệt hai tay bóp chặt cổ y.

Yêu thật rồi ư? Thu Quan Vân uể oải cười, toét miệng để lộ hàm răng trắng đều như ngọc, “Nàng ta hình như không phải là một yêu tinh thật sự, nhưng phàm những thứ từ thú biến thành người, bất luận tâm địa thế nào, trước khi cởi bỏ được yêu cốt hóa thành tiên, khó tránh khỏi vẫn còn dã tính không thể thuần phục của thú và khí bẩn nhiễm trong cơ thể. Nhưng đệ có thể cảm nhận được khí của chị dâu Hàn Nguyệt thuần khiết giống như nước suối sau mưa, tâm hồn trong sáng đến tiên tử nơi cung Dao Trì cũng khó lòng bì kịp.”

“… Ta chỉ cần đệ nói cho ta biết, Linh Nhi phải trải qua kiếp nạn lớn như thế nào thôi?”

“Hả?” Thu Quan Vân vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Đệ vẫn chưa nói sao?”

“Đệ – chưa – nói.” Thu Hàn Nguyệt gằn từng chữ một, rít qua kẽ răng.

“Ha ha, ngại quá ngại quá, kiếp nạn lớn mà chị dâu Hàn Nguyệt phải trải qua lần này có lẽ là một kiếp nạn sinh tử. Cái gọi là kiếp nạn sinh tử là đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, qua được thì sống không qua được thì chết… Á ái ái, huynh đánh đệ? Đệ sẽ mách mẹ đệ, huynh ức hiếp đệ…”

Thu Hàn Nguyệt sao có thể đánh hắn thật? Tức giận hét: “Nói cho ta biết, hiện giờ Linh Nhi đang ở đâu?”

Sơn trang Tỉnh Xuân, thành Hoàng Mai.

Bách Diêu đã nhắm trang chủ phu nhân Xuân Miên của Tỉnh Xuân sơn trang, người có thể chất sạch sẽ để gửi gắm muội muội bé bỏng của mình, rồi vội vàng đi thực hiện lời hứa trước đó. Linh Nhi rất thích mùi hương thanh khiết trên người Xuân Miên phu nhân, còn trang chủ phu nhân lại rất yêu sủng vật, ở lại sơn trang Xuân Tỉnh, có cái ăn có cái chơi lại có người thương, sự oán hận đối với đại ca cũng giảm dần, nhưng vì trên người vẫn bị đại ca giăng kết giới khiến nàng không thể đi tìm gặp ca ca, vì vậy mỗi lần Bách Diêu quay về gặp muội muội, vẫn bị muội muội hờn dỗi hứ một tiếng, rồi quay ngoắt đi không thèm quan tâm. Bách Diêu chẳng rảnh mà giáo huấn nàng, vội vội vàng vàng liếc muội muội một cái rồi lại rời đi ngay.

“Đại ca không yêu Linh Nhi nữa, tỷ tỷ, đại ca không yêu Linh Nhi nữa thì làm thế nào?” Lần này, Bách Diêu vừa rời chân đi, Linh Nhi đã buồn bã ủ rũ, nằm gọn trong lòng Xuân Miên mà oán trách, kêu ca.

“Hắn không yêu muội nữa, không thương muội nữa có gì mà phải cuống lên? Chẳng phải muội còn có vị ‘ca ca’ nào đó rất yêu muội hay sao?”

“Đại ca là đại ca, ca ca là ca ca, Linh Nhi yêu cả hai người.”

“Yên tâm, đại ca muội không thể không yêu muội đâu.” Bẹo cái má hồng phấn của nàng một cái, Xuân Miên khẽ cười. “Vì muốn báo thù cho muội, nên ngay cả công việc vất vả khổ sở như sai dịch kia mà đại ca muội còn nai lưng ra làm, thực ra muội không nên giận hắn.”

“Nhưng, đại ca bắt nạt ca ca mà.”

“Nếu là ca ca của muội bắt nạt đại ca thì sao?”

“Linh Nhi không muốn ca ca bắt nạt đại ca!”

“Nếu y phản bội muội thì sao?”

“Linh Nhi sẽ ghét ca ca!”

“Hi ~” Xuân Miên che miệng cười yểu điệu. Liếc mắt về phía sau tấm rèm một cái, câu này, có lẽ vị Hồ tiên đại gia kia nghe sẽ thích lắm đây.

Quả nhiên, rèm khẽ lay động, vị vương tử Hồ giới bao ngày nay vì muội muội không có lương tâm của mình mà phải âu sầu ảo não hài lòng rời đi, vội vàng lao về phía thành Triệu Ấp.

Nào ngờ họa ngay trước mặt, cho dù là người nắm thiên cơ dự đoán được tương lai như Bách Diêu, cho dù đã bố trí sắp xếp thỏa đáng, cũng không thể giúp được muội muội yêu quý của mình thoát khỏi kiếp nạn này.

“Á, tỷ tỷ, đau quá, á…” Bách Linh Nhi bị cây phất trần giáng xuống lia lịa, ôm đầu cuộn tròn người lại, lăn lộn trên đám lá khô lêu la thảm thiết. “Linh Nhi đau quá… Ca ca, đại ca, cứu Linh Nhi…”

Đứng bên cạnh, Xuân Miên bị hai đạo đồng hóa thành người ngăn lại, nước mắt giàn giụa, lòng như có lửa đốt. Mấy ngày nay, theo lời dặn dò của Bách Diêu, nàng và tiểu hồ ly dính chặt lấy nhau như hình với bóng, dù bị người ta bắt cóc đi, khi tỉnh lại trước mặt vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn vô vàn kiều diễm ấy. Vốn mong Linh Nhi có thể học được tuyệt năng thoát thân từ chỗ các huynh tỷ hô phong hoán vũ của nàng, giúp hai người thoát thân, không ngờ gặp phải bọn ác đạo ở trong khu rừng rậm như mê cung này, khiến Linh Nhi không kịp trở tay.

“Chẳng qua chỉ là một tiểu hồ yêu, mà cũng dám đối đầu với bổn đạo gia, thật không biết tự lượng sức mình, muốn tìm cái chết!”

Tùy Trần lắc đầu khẽ cười nhạo báng.

“Ca ca, tỷ tỷ, Linh Nhi sắp chết rồi, Linh Nhi đau lắm, cứu Linh Nhi…”

Tiếng thét kêu cứu này mỗi từ mỗi chữ như kim đâm vào tim, Xuân Miên cố hết sức để thoát ra, chửi bới không ngớt.

Tùy Trần chẳng bận tâm, nói: “Phu nhân, súc sinh tu thân thành người, vốn là vi phạm thiên đạo, sau khi thành người còn không biết bổn phận, mê hoặc nhân gian, càng phải trừ diệt không tha!” Đột nhiên, hai ngón tay hắn áp vào nhau, điểm vào thiên linh của Linh Nhi: “Nghiệp chướng, còn không mau hiện nguyên hình cho ta!”

Ác đạo này đến đây là vì nàng, là nàng đã làm liên lụy tới Linh Nhi ngây thơ vô tội… Nghĩ thế, Xuân Miên đứt từng khúc ruột.

“Buông phu nhân ra!” Nơi rừng sâu, một thiếu niên xuất hiện, lao đầu về phía đạo đồng đang giữ chặt cánh tay trái của Xuân Miên, ôm nàng lăn trên đất mấy vòng.

Xuân Miên nghiêng đầu húc vào ngực của đạo đồng còn lại, nhân lúc hắn lơi tay, giằng thoát khỏi hắn, dồn hết sức lao về phía lão đạo đồng kia, “Mau thả Linh Nhi của ta ra!”

Tùy Trần hất tay trái tạo thành một bức tường vô hình, “Phu nhân, xin đừng manh động, khiến bần đạo làm tổn thương thân thể ngọc ngà của người. Đợi bần đạo thu phục súc sinh này xong, sẽ tới tạ tội với phu nhân.”

“Ngươi mới là súc sinh! Ngươi…” Kinh hãi thấy sắc mặt Linh Nhi tái nhợt như xác chết, máu mũi máu mồm ộc ra. Xuân Miên vô cùng lo lắng và bối rối, mùi máu tanh xộc lên, Xuân Miên há miệng phun một ngụm máu tươi ra, bắn hết lên phất trần trong tay ác đạo.

Thu Quan Vân mặc dù rất thích đùa cợt hi ha, nhưng khi bắt tay vào làm việc thì không chậm trễ chút nào. Tìm được vị trí chính xác của Linh Nhi, lập tức dùng thuật “Tỏa địa thành thốn”, hòng giúp phu thê người ta đoàn tụ. Nhưng, Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên không thể ngờ được rằng, chính hắn lại khiến Hàn Nguyệt ca ca – người mà hắn thích chọc giận nhất phải tận mắt chứng kiến thảm cảnh ấy.

Từ một tiểu mĩ nhân xinh đẹp kiều diễm như hoa đào, toàn thân đẫm máu, kêu gào lăn lộn, sau đó, tiếng thét thê thảm biến thành tiếng thú, cơ thể bắt đầu biến đổi, chiếc đuôi trắng muốt như tuyết xuất hiện…

“Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt mắt hằn tia máu, lao về phía đạo sĩ kia, cây kiếm trên tay phải nhằm thẳng vào cổ họng hắn, tay trái chỉ thẳng vào hắn mà gầm lên: “Ác đạo, ta giết ngươi!”

Tùy Trần ra sức né tránh, nhưng vẫn bị lưỡi kiếm chém trúng vai.

Thu Hàn Nguyệt như phát điên phát dại, từng bước áp sát tên đạo sĩ.

Thu Quan Vân lắc đầu, lắc người một cái, tới trước mặt hắn, giơ tay kẹp lưỡi kiếm: “Hàn Nguyệt ca ca, ác đạo hãy giao cho đệ, huynh nên đi chăm sóc cho tiểu tẩu tử thì hơn.”

“Linh Nhi…” Thu Hàn Nguyệt quay sang nhìn tiểu hồ ly đã nằm bẹp dưới đất im phăng phắc, mặt hắn xám nghoét, không nhấc nổi chân.

Cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng hắn, Thu Quan Vân nói: “Tạm thời đệ đang bảo vệ nguyên thần của tiểu tẩu tử, nên có lẽ sẽ không sao đâu.” Khóe mắt liếc thấy có người nhón chân định bỏ đi, thân hình thoắt biến, hét lớn: “Ác đạo định chạy cũng phải nhìn xem ông nội ngươi có vui hay không chứ!”

Thu Hàn Nguyệt cố gắng khống chế để cơ thể không run lên bần bật, khó khăn nhấc chân lên, từng chút từng chút dịch về nơi Linh Nhi đang nằm, từ từ ngồi xổm xuống, nâng nàng trên hai bàn tay.

“… Linh Nhi?!” Bách Diêu từ trên trời đáp xuống, thứ mà hắn nhìn thấy, là nguyên thần của tiểu muội vừa phá cơ thể để thoát ra trong lúc nguy cấp. Hắn liếc mắt, tìm thấy Xuân Miên đang được Nguyên Mộ Dương ôm trong lòng, tình hình của người này nghiêm trọng cũng chẳng kém tiểu muội là mấy, đôi mày dài chau lại: Lẽ nào suy đoán của hắn lại sai lầm tới mức này?

“… Ngươi có thể cứu Linh Nhi chứ?” Thu Hàn Nguyệt ngẩng mặt lên, trong đôi mắt chứa cả sự điên cuồng và lạnh lẽo khác thường.

Vẻ mặt này của hắn khiến Bách Diêu có chút kinh ngạc.

“Ngươi là bậc đế vương của Hồ giới, nhất định có thể cứu được Linh Nhi phải không?” Thu Hàn Nguyệt lại hỏi.

Bất giác, Bách Diêu gật đầu một cách vô thức.

“Vậy ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Hãy cứu nàng đi…” Thu Hàn Nguyệt gào lên.

Thật hiếm thấy khi Bách Diêu chẳng buồn so đo với hắn, nghiêng người đỡ lấy tiểu muội, tay đặt vào trán nàng, có lẽ cảm thấy được một thứ sức mạnh đang bảo vệ cho nguyên thần của tiểu muội, nên trái tim phập phồng lo lắng của hắn cũng bình tĩnh trở lại, sau đó dùng lòng bàn tay vận lực ép viên nội đan cất trong đan điền ra, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn trắng nhợt kia.

“Ác đạo, dám đả thương tiểu tẩu tự của ta, hôm nay bổn ác bá phải đánh cho ngươi tan xương nát thịt, khiến ngươi phải hiện nguyên hình!”

“… Bần đạo là… là người của huyền môn chính thống… làm gì c nguyên hình mà hiện?”

“Có lẽ ngươi còn chưa biết nhỉ? Kiếp trước ngươi là một con rệp thối tha, ngươi đã mua chuộc tiểu quỷ đưa ngươi đi đầu thai, nên kiếp này mới được làm người, còn tưởng bản thân mình là thứ gì đó ghê gớm lắm chắc?”

“… Ngươi… nói năng bừa bãi, bần đạo không tin!”Chỉ có thể chống đỡ mà không thể đánh trả, bị đối phương vờn như mèo vờn chuột đá qua đá lại, Tùy Trần đạo nhân nói cứng.

“Cũng chẳng trách ngươi không tin, bổn mĩ thiếu gia đây sẽ biến ngươi thành một con rệp!”

Ánh mắt Bách Diêu sắc lạnh sáng quắc, đưa Linh Nhi cho Thu Hàn Nguyệt, sau khi thân hình trắng muốt đó đã nằm gọn trong lòng hắn, hai ngón tay Bách Diêu như lưỡi kéo, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh đạo nhân, trên mặt đạo nhân lập tức xuất hiện vô số vết máu.

Tùy Trần đau đớn, giật lùi liên tục: “Ngươi là yêu nghiệt từ phương nào tới đây? Dám…”

Thu Quan Vân phóng chân đá tới, tung một chiêu trúng ngực y: “Này, kẻ kia, thứ dơ bẩn này là của ta, ngươi đứng sang một bên đi!”

Bách Diêu chẳng quan tâm, vung tay chém xuống.

Thu Quan Vân la lên oai oái, một tay một chân dùng để ngăn Bách Diêu, một tay một chân còn lại đối phó với ác đạo.

“Hai người các ngươi mau lại đây!” Thân thể trước ngực Thu Hàn Nguyệt mỗi lúc mỗi lạnh, trái tim hắn cũng lạnh theo, dường như chỉ đợi thêm lát nữa hắn sẽ đông cứng lại ngay, “Cứu Linh Nhi quan trọng hơn, cứu Linh Nhi…”

Hai người kia đều quay đầu, Tùy Trần nhân cơ hội đó bèn bỏ chạy.

Thu Quan Vân đuổi theo, hai tay chém xuống.

Bách Diêu lui bước, ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm Linh Nhi, hỏi: “Ngươi thật sự muốn cứu Linh Nhi?”

Thu Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Bách Diêu không nói.

“Muốn cứu muội ấy, phải cần tới máu trong trái tim ngươi, ngươi cũng đồng ý?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.