Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 1: Chương 1.1




Hoàng hôn buông xuống, đình đài lầu các tắm mình trong ánh tịch dương, càng làm nổi bật vẻ đẹp và đường nét tinh xảo của chúng, dường như vào lúc này, ai cũng có thể dịu dàng như nước, hoặc có lẽ… hòa khí sinh tài?

Song, trước đại sảnh của phủ thành chủ, lúc này, bầu không khí lại trở nên trang nghiêm long trọng chưa từng có.

Trang nghiêm, là chỉ thành chủ đại nhân Thu Hàn Nguyệt; long trọng, là chỉ người đẹp Bách Tước Nhi. Sự vui vẻ của Linh Nhi hoàn toàn không vì vậy mà giảm bớt.

“Đại ca đại ca, Linh Nhi đã lâu lắm rồi không gặp đại ca, đại ca cũng chẳng về thăm Linh Nhi, Linh Nhi rất rất nhớ đại ca!” Nàng nũng nịu ép sát người vào ngực của nam nhân kia, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào đó, rồi lại dụi dụi, tay thì ôm eo tay thì đưa lên sờ mặt, dường như thân mật thế nào cũng không thấy đủ. Còn nam nhân này, lại không phải là thành chủ đại nhân.

“Linh Nhi…”

“Khụ!”

Thu Hàn Nguyệt đang định cất tiếng gọi “vợ”, nhưng tiếng ho khẽ mang rất nhiều ý nghĩa thâm sâu của Bách Tước Nhi đã khiến hắn phải quay lại nhìn, trong mắt Bách Tước Nhi như viết ra bốn chữ “án binh bất động”, nhưng thực sự trong lòng nàng ra đang rủa thầm: Tên tiểu tử thối không biết chừng mực, gây chuyện với đại ca ta, đừng nói là Linh Nhi, ngay đến một sợi lông hồ ly của Linh Nhi cũng đừng mong chạm vào!

“Đại ca, huynh nói sẽ nhanh chóng về thăm Linh Nhi, nhưng chẳng nhanh gì cả, Linh Nhi rất giận!” Đôi môi hồng chu lên.

Người đàn ông đó, cũng chính là đại ca của Linh Nhi, là vua của Hồ tộc Bách Diêu, diện mạo xuất chúng nhất trong Hồ giới, cũng là người có năng lực tu hành chí cao và trái tim bình lặng như mặt nước. Nhưng lúc này, trên khuôn mặt bình thường vốn dĩ lạnh lùng của y lại thấp thoáng ý cười, đôi mắt hẹp và dài nhếch lên đầy sự yêu chiều: “Linh Nhi cũng biết giận?”

“Biết! Linh Nhi rất biết!”

“Giận như thế nào?”

“Chính là rất giận rất giận, còn tức giận hơn cả tức giận!”

Bách Diêu dùng trán cụng vào đầu nàng một cái, ý cười sâu hơn, khi ấy, vẻ phong hoa tuyệt đỉnh của y xuất hiện khiến Bách Tước Nhi cũng không kìm được mà nghệt mặt đứng nhìn, thật đáng tiếc, một người cực phẩm trong mọi cực phẩm lại là đại ca nhà mình.

Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.

Ánh mắt Bách Diêu khẽ khựng lại.

Chỉ có Linh Nhi là vẫn đơn thuần vui vẻ. “Đại ca tại sao không về thăm Linh Nhi?”

“Ta có việc phải làm.”

“Rất quan trọng ư?”

“Cũng coi là quan trọng.”

“Còn quan trọng hơn là thương Linh Nhi ư?”

“Không thứ gì quan trọng hơn việc thương Linh Nhi.”

“Hi hi ~” Linh Nhi toét miệng cười, “Linh Nhi rất yêu đại ca ca!”

Tiểu nha đầu này, có lẽ là giận thật. Những lúc vui vẻ y chính là “đại ca ca”, nhưng khi giận dỗi thì y lại biến thành “đại ca”, trong trời đất này cũng chỉ mình tiểu nha đầu này có cách thể hiện tâm trạng như thế mà thôi.

“Đại ca ca, có mang đồ chơi về cho Linh Nhi không?”

“Có.” Bách Diêu giơ tay phải lên, tay trái vén ống tay áo.

“Hi, Linh Nhi đi tìm!” Nói xong liền chui đầu vào trong ống tay áo dài rộng. Linh Nhi thích nhất là chơi trò đi tìm báu vật, mỗi lần đại ca ca về đều chơi trò này cùng nàng, hai người chơi không biết mệt mỏi.

Cảnh tượng này, Bách Tước Nhi nhìn mãi phát chán rồi, nhưng Thu Hàn Nguyệt thì khác, mặc dù biết đây là huynh trưởng của Linh Nhi, nhưng bảo hắn phải đứng nhìn tiểu nha đầu suốt mấy tháng nay chỉ gần gũi thân thiết với mình giờ lại chui vào lòng người đàn ông khác, cảm giác ấy, giống như làm đổ bình giấm có tuổi thọ trăm năm vậy, chua đến tận tâm can.

“Tìm thấy rồi, muội tìm thấy rồi!” Cùng với tiếng reo vui vẻ của Linh Nhi, trong đại sảnh bỗng dưng sáng lấp lánh. Trong bàn tay Linh Nhi là một viên Dạ Minh Châu to bằng của trứng gà.

Thu Hàn Nguyệt sinh ra trong hoàng gia, lại có đi lại với Vu thị, vừa nhìn đã biết vật đó tuyệt đối không phải của người phàm trần.

“Thích không?” Bách Diêu cười hỏi.

“Đẹp quá! Thích! Những thứ đại ca ca tặng, Linh Nhi đều thích!” Linh Nhi thích thú cầm mãi trên tay, đưa viên Dạ Minh Châu ra trước mặt, nhìn thế giới tròn tròn qua hình dạng của nó, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt đầy giận dữ.

“… Ca ca?”

Nhảy xuống khỏi đầu gối huynh trưởng, nhảy chân sáo tới trước mặt người đàn ông bị nàng phớt lờ nãy giờ, “Ca ca sao lại không vui?”

Nàng vẫn còn nhớ đến ca ca là ta sao? Thu Hàn Nguyệt cố gắng nín nhịn để không bật câu đó ra khỏi miệng, điềm đạm đáp: “Có gì mà không vui.”

“Nhưng ca ca không cười.”

“Không cười không có nghĩa là ca ca không vui.” Mà có nghĩa là ca ca rất phẫn nọ!

“Ồ.” Linh Nhi trước nay chưa bao giờ hoài nghi những lời ca ca nói, nếu đã nói là vui, thì phải chia sẻ niềm vui chứ. “Ca ca huynh xem, đây là đồ chơi mà đại ca ca cho Linh Nhi, có đẹp không?”

“Linh Nhi thích?” Rất khéo léo, hắn cuốn Linh Nhi vào trong tay mình.

“Ừm, Linh Nhi rất thích, ca ca có thích không?”

“Linh Nhi thích, ca ca cũng sẽ thích.” Rồi rất tuần tự, hắn lại kéo cô nàng lên đầu gối mình.

“Vậy thì Linh Nhi tặng cho ca ca!”

Bách Tước Nhi phun ngụm nước đang uống ra.

Thu Hàn Nguyệt đầu tiên là ngẩn người sau đó bật cười, cười vừa thích thú vừa đắc ý.

Bách Tước Nhi mượn cớ lấy khăn lau miệng, lén liếc mắt nhìn vẻ mặt của huynh trưởng. Nhưng huynh trưởng của nàng ta vẫn vững như núi Thái Sơn, gọi: “Linh Nhi, lại đây.”

“Dạ!” Linh Nhi nhún nhảy, nhưng không được như ý nguyện, dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào cánh tay đang ôm lấy eo mình: “Ca ca buông ra, đại ca ca gọi Linh Nhi.”

Thu Hàn Nguyệt buông tay, nhưng đổi sang dắt tay nàng, cùng đi đến trước mặt ông anh vợ từ đầu chí cuối vẫn không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái, phẩy tay áo thi lễ: “Tiểu đệ tham kiến đại ca.”

“Linh Nhi, lại đây.” Bách Diêu giơ tay, nói.

Từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác phớt lờ coi như không khí, Thu Hàn Nguyệt cố gắng kìm nén không để nỗi giận dữ dắt mũi, làm hỏng việc lớn. “Đại ca đã đến đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, tiểu đệ muốn cầu thân, tiểu đệ muốn lấy Linh Nhi làm vợ, mong đại ca hãy giao Linh Nhi…”

“Linh Nhi, lại đây.” Bách Diêu vẫn gọi.

“… Đợi một lát, đợi một lát, đại ca ca.” Linh Nhi xòe bàn tay nhỏ ra, đôi mắt to long lanh chăm chú, nóng bỏng ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt: “Ca ca, huynh muốn lấy Linh Nhi ư?”

“Đúng, ta muốn lấy Linh Nhi.” Thu Hàn Nguyệt mỉm cười. Tiểu nha đầu này có hiểu thế nào là “làm vợ” không?

“Chính là muốn lấy Linh Nhi, cả đời chỉ ôm Linh Nhi ngủ ư?”

“Linh Nhi hiểu sao?” Hắn nhướng mày, lẽ nào tiểu nha đầu của hắn còn hiểu biết hơn hắn tưởng?

“Các tỷ tỷ nói cho Linh Nhi nghe! Các tỷ tỷ nói: Nếu Linh Nhi bảo ca ca lấy Linh Nhi, mà ca ca không lấy, Linh Nhi đừng cho ca ca ôm Linh Nhi ngủ nữa, nhưng Linh Nhi sợ ca ca không vui, lại rất muốn được ca ca ôm ngủ…” Linh Nhi vì chuyện này mà từng phiền não biết bao, phiền não tới mức buổi tối hôm đó ăn hết ba cái đùi gà. “Nhưng, ca ca lấy Linh Nhi rồi, các tỷ tỷ phải làm thế nào?”

Những điều tiểu nha đầu biết đúng là nhiều hơn hắn tưởng nhiều. “Ca ca chưa từng lấy họ, họ…”

“Linh Nhi, lại đây.”

Bóng áo trắng vụt lên, khí lực bức người, Thu Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy không gian trước mắt mê loạn, khi hắn khôi phục lại tỉnh táo, Linh Nhi đã không còn trong lòng hắn nữa.

“Huynh đài!” Người ta không thèm nghe hắn gọi “đại ca”, hắn cũng không cần miễn cưỡng, nhưng Linh Nhi thì hắn không thể buông tay. “Tạ hạ chưa được cho phép, đã tự ý đưa Linh Nhi đi, hành động này đúng là không thỏa đáng, tại hạ xin nhận lỗi. Nhưng tại hạ đối với Linh Nhi thật lòng, không có nàng không được, mong huynh đài tác thành!”

“Một Đăng Đồ Tử[1] háo sắc nông cạn như ngươi cũng xứng với Linh Nhi sao?” Bách Diêu cười nhạt.

[1. Đăng Đồ Tử: là kẻ háo sắc nổi tiếng trong bài Đăng Đồ Tử háo sắc phủ của Tống Ngọc thời Chiến Quốc.]

“Tại hạ tự thấy mình không được như lời khen ngợi của huynh đài.”

“Phong lưu thành tính, trêu hoa ghẹo nguyệt, trong nhà đã có ba thị thiếp, thường lui tới thanh lâu. Là ta đã nói oan cho ngươi sao?”

Thu Hàn Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài đầy sự chế giễu của y, điềm đạp đáp: “Tại hạ đúng là đã từng có những năm tháng ngông cuồng, nhưng nếu nói phong lưu thành tính, trêu hoa ghẹo nguyệt thì tuyệt đối là do được người trong giang hồ ưu ái đặt cho. Từng cùng vài người bạn tốt trong giang hồ uống rượu chuyện trò, hôm sau lập tức bị mang danh bướm vờn vườn hoa. Tại hạ không thể vì chuyện này mà đi tìm từng người một để thanh minh. Còn việc thường xuyên ra vào thanh lâu, cho dù khi chưa có Linh Nhi, nếu không phải vì công việc tại hạ tuyệt đối không đặt chân tới đó, chưa từng qua đêm ham vui. Còn… nhà có ba thị thiếp, tại hạ chẳng thể biện giải, đúng là họ có tồn tại.”

“Phải đấy, đại ca.” Nhìn Thu thành chủ phú quý như hoa đang giải thích cho từng cáo buộc của đại ca, bộ dạng thành khẩn, Bách Tước Nhi ăn nhờ ở đậu nhà người ta vài ngày, không thể không lên tiếng nói đỡ vài câu. “Ba thị thiếp đó tiểu muội cũng gặp rồi, trước khi có Linh Nhi, Thu Hàn Nguyệt chưa từng đặt chân tới phòng họ, sau khi Linh Nhi đến, hắn…”

“Tội để lạc Linh Nhi, sau này sẽ tính sổ với muội.” Bách Diêu không cao giọng, nhưng uy lực rất mạnh, Bách Tước Nhi hai tay che miệng, vội vàng lùi về đứng vào một góc ở đại sảnh, úp mặt vào tường hối lỗi.

“Thu Hàn Nguyệt, Linh Nhi của ta là tinh linh thuần khiết nhất trong trời đất này, một kẻ thân vấy bùn như ngươi, đừng nói là thành thân, dù nhìn muội ấy một cái thôi cũng không được.”

“Ngươi__________” Bị người ta sỉ nhục tới mức này, Thu Hàn Nguyệt còn nhịn được thì hắn là thánh nhân. “Người thế nào mới xứng với Linh Nhi? Là khúc gỗ không vướng vụi trần như các hạ sao? Linh Nhi thích ăn chơi thích náo nhiệt, không phải cứ lấy vài viên Dạ Minh châu dưới biển lên là có thể khiến nàng vui vẻ cả đời!”

Đối phương nhìn ra lai lịch của viên minh châu y mang về khiến Bách Diêu không khỏi thoáng chút sững sờ, lúc này y mới quan sát kĩ nam nhân đứng trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn, khóe mắt ngạo nghễ, trán cao rộng, thân hình khỏe khoắn, khí vũ hiên ngang. Trong đám phàn nhân y từng gặp, thì người này có thể được coi là thượng phẩm, không thua kém gì Nguyên Mộ Dương. Nhưng muốn sánh đôi cùng Linh Nhi đáng yêu của y ư? Thật quá si tâm vọng tưởng!

“Linh Nhi, đi thôi!” Hôm nay đến đây, vốn định dạy cho tên phàm phu tục tử gan lớn tày trời này một bài học nhớ đời, nhưng giờ y lại muốn khiến hắn phải đau khổ.

“Đi đâu?”

“Đại ca đưa muội đi chu du thiên hạ!”

“Á á, vâng… ca ca cũng cùng đi nhé!” Linh Nhi tay nắm trong tay huynh trưởng, do dự quay đầu lại gọi Nguyệt ca ca. “Ca ca mau lên, chúng ta cùng đi chu du thiên hạ với đại ca ca.”

Thu Hàn Nguyệt nhấc chân bước theo thật.

Bách Diêu giơ ngón tay trỏ lên vạch một đường trong không khí, một kết giới vô hình xuất hiện như hòn đá chắn giữa đường.

Linh Nhi hoàn toàn không hay biết: “Ca ca mau tới đây!”

Thu Hàn Nguyệt nhún chân xuống đất nhảy cao mấy trượng, nhưng khi định vượt qua kết giới vô hình ấy đều bị bật trở lại, giật lùi về phía sau mười mấy bước mới có thể đứng vững lại.

Hắn mượn lực nhún chân nhảy lên nóc viện tử, bay về phía trước, nhưng lực bật trở lại càng lớn hơn, khiến hắn ngã lăn.

Hắn lấy vật dính ở trước trán ra, lẩm bẩm đọc vài câu, rồi dốc lực lao về phía trước, nhưng bị bật lại phía sau! Hắn nghiêng người, tiếng hắn chạm đất nghe khô khốc, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng.

Bách Diêu lạnh lùng lên tiếng: “Dựa vào Quảy Hoàn bé xíu của Vu tộc mà muốn phá ‘Vô hình bi’ của bổn tôn sao?”

“… Ca ca?” Linh Nhi dù ngây thơ cũng hiểu ngay ca ca gặp phải vật cản, trước kia mỗi khi Bạch Hổ ca ca vì yêu quý mà cứ quấn lấy Linh Nhi, là đại ca ca lại dùng cách này để làm khó Bạch Hổ ca ca, khi ấy nàng còn cảm thấy thú vị, nhưng người đó là Bạch Hổ ca ca chứ không phải là Nguyệt ca ca. “Đại ca, không được bắt nạt ca ca, mau thả cho ca ca qua đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.