Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 12: Phá Chướng




Cứ việc Nova là MS sản xuất hàng loạt chuyên dùng để đối phó với tu chân giả. Bất kể linh loại đạn, linh tử kiếm hay R-field đều được thiết kế đặc biệt chuyên để chống và phá linh khí. Thế nhưng nếu nghiêm khắc so sánh ra, GC drive dùng Kim Đan làm lõi và mạch văn làm đường chuyền dẫn có hiệu suất sử dụng linh lực xa xa vẫn không bằng một Kim Đan cao thủ thật sự.

Có thể vì có thêm lò phản ứng nhiệt hạch mini bổ trợ, GC drive có sức bật trong khoảng khắc ngắn vượt trội Kim Đan tu chân giả một chút, thế nhưng độ linh hoạt ứng biến và quan trọng nhất là các loại pháp thuật và pháp khí cần linh lực sử dụng đều không cách nào tái chế.

Pháp khí, pháp thuật đi kèm với mỗi cảnh giới là đặc trưng gốc của tiên giới, cho dù bất cứ công nghệ nào cũng khó có thể mô phỏng làm theo. Văn minh phù tự cấu thành pháp trận và pháp thuật là học vấn thâm ảo mà người tiên giới mấy hàng trăm vạn năm tích lũy để tạo dựng hệ thống hoàn mỹ nhất cho từng cảnh giới, văn minh khoa kỹ mới có vài ngàn năm muốn mô phỏng, căn bản là nằm si nói mộng .

Tiểu đội MS11 trước giờ chiến đấu ở tiên giới cũng đã không ít, phối hợp với nhau cũng không có mấy khuyết điểm, chiến quả trước giờ đều không tệ.

Nhưng với điều kiện tiên quyết là đối thủ của bọn họ chưa hề có bất cứ thông tin gì về Nova.

Bước vào trận đấu này, đối mặt với bọn họ, có Mặc Tinh là thành viên nghiên cứu của trung tâm phát triển văn minh phù tự, điểm yếu chí mạng này lập tức bộc lộ ra ngoài.

Hỏa lực, tốc độ và sức bật đều tương đối đủ, nhưng độ phản ứng và linh hoạt cần quá nhiều bước chuẩn bị và điều kiện ràng buộc. Với độ cơ động của tiên nhân Kim Đan kỳ, chỉ cần thật sự lưu tâm, sẽ không quá khó để đánh gãy.

Tiểu đội tu giả dưới trướng ShenJian đều là những kẻ dày dặn kinh nghiệm trận mạc, ngoại trừ Mộ Vân có chút thiếu đầu óc, tất cả đều rất tinh ý, chỉ một lượt giao thủ đã hoàn toàn bóc ra lớp vỏ bọc hào nhoáng của Nova với chiến thắng áp đảo.

Chung quy một đám nhóc có cầm vũ khí mạnh mẽ, trong điều kiện không có tính bất ngờ làm hậu thuẫn, vẫn rất khó uy hiếp người trưởng thành.

Đứng trước kẻ thù chênh lệch hẳn một đẳng cấp, nghe đối phương cao giọng kêu gọi đầu hành, hai tay Zoeya nắm chặt, xương trắng muốn phá thịt mà ra, hắn nghiếng răng sắp bật máu. 

Cứ như vậy bỏ cuộc sao !?

Vậy những đau khổ chúng ta phải trải qua để cường hóa, còn có nghĩa lý gì !?

Những đứa trẻ như chúng ta, ngoại trừ chiến đấu, còn có thể làm gì khác !?

Ai sẽ nuôi một đám phế vật !?

“Ta sẽ không bao giờ quay lại cuộc sống trước đây. Không bao giờ.”

Tàn ảnh trong đầu thoáng xẹt qua, ở doanh địa huấn luyện, nơi những đứa cô nhi phải tranh giành từng miếng bánh mỳ để sống qua ngày, máu và thịt vụn lẫn trong hạt lúa mỳ. Mùi hương ẩm mốc của thức ăn ôi thiu lẫn với mùi máu và thuốc súng.

Zoeya khi đó dựa lưng vào Lena, hai đứa với ánh mắt vô hồn, cầm hai nửa bánh mỳ, chầm chậm gặm nhấm, thậm chí những con ruồi từ xác chết của lũ trẻ xung quanh bu lấy chúng, hai đứa cũng không thèm phủi. Nếu như con ruồi đậu trên miếng bánh mỳ, thậm chí có thể nuốt sống.

Trước mặt chúng là một thiếu niên tóc trắng, dẵm lên một đống xác chết của quân phiệt, máu đỏ loang lổ đến gần chân hắn cũng bị nhuộm thành một màu trắng đục, giống như sữa tươi. Zoeya thực muốn nếm thử, nhưng vị bánh mỳ vẫn ngập trong miệng nó, Zoeya không nỡ nhả ra.

Hơn nữa nếu tiến tới, bất cẩn thì sẽ có thể chết.

Thiếu niên này chỉ dùng tay không đã giết sạch doanh trại của hai đứa. Những giáo quan hung ác, những tiền bối người đầy cơ bắp và mùi thuốc súng nồng nặc, những gã lạnh lùng chém người như thái dưa, đứng trước mặt thiếu niên này đều không có lực hoàn thủ. Mỗi người chỉ cần một đòn là mất mạng. Zoeya nhớ kỹ, hắn chỉ đặt tay lên cằm hai gã quân phiệt rồi lắc nhẹ cổ tay, đầu của cả hai đều xoay quá 180 độ, rồi đổ vật xuống trong tư thể vặn xoắn kỳ dị. Cách giết người đơn giản như giết ruồi này khiến nhiều người lạnh ngắt. Nhưng trong đó không có Zoeya và Lena, hai đứa chỉ cần bánh mỳ, những thứ khác đều không quan trọng.

“Ăn đủ chưa !?” Thiếu niên tóc trắng lạnh nhạt hỏi.

“Rồi.” Zoeya gật đầu đáp.

“Doanh trại này còn có ai không !?” 

“Chỉ còn hai đứa bọn ta.” 

“Ồ, vậy được rồi.” Thiếu niên tóc trắng quay người bước đi.

“Tại sao lại giết bọn họ !?” Lena liếm liếm vụn bánh mỳ trên khuôn mặt đen đúa đầy khói bụi, nghi hoặc hỏi.

“Vì bọn họ muốn giết ta. Ai muốn giết ta thì ta sẽ giết người đó.” Thiếu niên tóc trắng thản nhiên đáp.

“Tại sao không giết bọn ta !?” Lena lại hỏi, hết sức khó hiểu.

“Trong mắt hai đứa chỉ có đồ ăn, không có ta. Cũng không muốn giết ta.”

Khi cả doanh trại điên cuồng lao vào vây giết thiếu niên tóc trắng, chỉ có hai đứa để ý đến những chiếc bánh mỳ các giáo quan ăn dở trên bàn. Chúng đã đói đến phát cuồng, chỉ liều mạng vớ lấy bánh mỳ mà gặm, hoàn toàn bỏ qua cảnh tượng đồ tể xung quanh. Bản năng sinh tồn của chúng đặt lên trên cao hơn tất cả, hơn cả những đòn roi của giáo quan, của sự sợ hãi với thực lực cường đại của thiếu niên tóc trắng, hơn cả sự điên cuồng của đàn người xung quanh khi liều mạng tấn công quái vật.

Đây chính là nguyên tội thuần túy.

Đối với một người đang trên con đường học hỏi lấy mọi cảm xúc của nhân loại như thiếu niên tóc trắng, hai đứa trẻ này phô bày ra bản năng nguyên thủy nhất của con người trước bờ vực sinh tử, là một vật quan sát đáng giá, không lý gì lại hủy đi.

Bởi vậy hắn hỏi:

“Ta có một cuộc phẫu thuật, khiến người thường cũng có thể trở thành siêu năng lực gia. Có thể trở lên mạnh mẽ, có thể tự cướp lấy đồ ăn. Nhưng sẽ rất đau. Hai người có làm không !?”

“Phẫu thuật là gì !?” Lena nghiêng đầu hỏi.

“Là đưa dao vào trong cơ thể ngươi, cắt đi vài thứ, rồi nhét vào vài thứ khác.”

“Có chết không !?”

“Không, ta chưa phẫu thuật thất bại bao giờ.”

“Chỉ đau thôi đúng không !?” Lena và Zoeya nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đầy khát vọng.

“Rất đau, giống như lột toàn bộ da của các người xuống rồi khâu vào một lớp da mới.”

Hai đứa lại nhìn nhau, dè chừng hỏi:

“Sau khi đau sẽ được ăn đúng không !?”

“Ừ.”

“Yay.” Hai đứa đập tay vào nhau, vẻ mặt đầy kích động.

“Tại sao lại vui mừng !?” Đến lượt thiếu niên tóc trắng nghi hoặc.

“Tại vì sau khi đau sẽ được ăn, không giống như ở đây, rất nhiều lần chịu đau cũng không có gì ăn.” Lena vui vẻ đáp.

“À. Ra vậy.” Thiếu niên tóc trắng gật đầu. Hắn không có cảm giác đau đớn, mô tả trước đó chỉ là trần thuật lại lời của những người đã phẫu thuật thử nghiệm trước đây. Nếu như bỏ qua sự sợ hãi và phản cảm với cơn đau, đại khái trong mắt những đứa trẻ này, đây là giao dịch công bằng. Trong mắt hắn cũng vậy.



Trở lại hiện tại, Zoeya nhổ ra một ngụm máu, đứng lên từ tàn tích vụ nổ, toàn thân xương cốt đều bị chấn động muốn nứt rời, tơ máu tràn ngập khóe mắt. Hắn nhìn quanh, tiểu đội MS11 đã thất thế hoàn toàn, chỉ sợ chẳng còn cách nào lật bàn.

“Các ngươi muốn bọn ta đầu hàng !?”

Khóe miệng nhếch lên, toát ra một nụ cười nhẹ. Thân thể rệu rạo từ từ đứng thẳng.

“Từ nhỏ bọn ta đã hiểu được, nếu như lùi bước buông bỏ, miếng ăn sẽ không bao giờ đến lượt mình.”

“Chỉ có liều mạng tiến về phía trước, mới với tới ngày mai.”

“Chịu một chút đau đớn để lấy được phần thắng, đây là đương nhiên.”

Hắn ngửa người, GC Drive trước ngực sáng rực lên, Kim Đan bên trong đã quay hết công xuất, lương hạt linh tử trải rộng với mật độ dày đặc kinh người, mờ mờ nhìn thành một dải khí xanh biếc phát tán ra xung quanh.

“Ta vẫn sẽ tiếp tục tiến lên, đạp phá mọi cản trở.”

Zoeya nheo mắt, ánh mắt đầy tơ máu, kích động.

“Đám tu chân giả các người đừng hòng đá đi bát cơm của ta !!”

“Toàn đội, khởi động trạng thái chiến đấu siêu tần.”

Bốn người còn lại giật mình, nhưng không ai phản đối, cả bọn lấy ra trong người một quả cầu vàng kim, mở nắp khoang chứa năng lượng hình cầu trước ngực Nova, nhét nó vào ngực.

“Kim Đan !? “ Đám Mặc Tinh nhìn nhau, Ngân Diệp và người nhạy cảm nhất, lập tức phát hiện.

“Khí tức này… không ổn rồi.”

“Cái gì !?”

Phừng.

Một luồng sóng khí bạo tạc chấn văng Mộ Vân đang đè Lena xuống bay đi. Hắn nhìn đôi thiết quyền ở tay mình, cảm nhận sự tê dại.

Mặt đất dưới chấn Fan le Franna vỡ nát, sóng khí mạnh mẽ đánh bật toàn bộ vùng đất đã bị thổ ngưng thuật đông kết. 

Quanh người Zoeya, Hugh và Aria cũng xuất hiện một lốc xoáy linh lực mạnh mẽ, khí tức bùng nổ này khiến năm tu chân giả đồng loại mở linh quang tráo phòng hộ theo bản năng. Trước ngực của Nova, hai viên kim đan phát tán ra hai luồng linh lực trái chiều, khiến chúng biến thành động lực đẩy lẫn nhau đi như hai con cá bơi trong một bát nước, mơ hồ hình thành một vòng xoáy thái cực. Linh lực trong mỗi khỏa kim đan tồn trữ bị nghiền ép ra, bạo phát khắp tất cả đường dẫn, ngập trong cả ống xả, khiến cho Nova như bọc trong một lớp vụ khí màu xanh mơ hồ.

Zoeya cúi đầu, ánh mắt có chút thất thần, cả người đầy gân xanh nổi khắp. Gằn giọng nói:

“Trạng thái chiến đấu siêu tần, kích hoạt bằng hiệu ứng hạch bạo song đan. Nào, các người đã sẵn sàng cho hiệp hai chưa !?”

Hắn lấy ra một đôi súng lục, thuần thục lắp lên hai chồng linh loại đạn, từ trung khu năng lượng của Nova, một đoạn ống dây kết nối với thân súng, liên tục truyền vào đó những luồng linh lực thay thế kíp nổ.

“Linh tử pháo, phiên bản mini.”

Mặc Tinh là nhân viên nghiên cứu của cục nghiên cứu văn minh phù tự, vừa nhìn liền biết kết cấu của hai khẩu súng lục đặc biệt này. Linh tử pháo chính là thứ có thể bắn xuyên qua cả chục gã Kim Đan kỳ một lúc, Hoài Nam và Hans đã từng dùng trong trận tập kích lúc hửng đông của Phi Kiếm. Phiên bản thu nhỏ của nó chắc chắn cũng không kém đi chút nào, vì diện tích thu nhỏ mà lực lượng tập trung hơn. Sát thương không bằng nhưng lực xuyên thấu thì vượt trội.

“Mọi người tản ra, tuyệt đối đừng ngạnh kháng.”

Bùm bùm bùm.

Năm gã tu chân giả lập tức tản ra, từng luồng linh lực nén theo cò súng siết chặt bắn ra như laze, đục xuyên tất cả trở ngại. Mặc Tinh chỉ né tránh muộn một chút, linh quang tráo đã bị đục xuyên, vai thủng một lỗ như miệng bát. 

Hắn cắn răng nhịn đau, tế ra một ảo ảnh phù, thoát thân.

Ngân Diệp có thân pháp linh hoạt nhất trong năm người, linh tử pháo dạng súng lục của Zoeya tuy mạnh, nhưng thời gian tụ lực trong mắt hắn vẫn còn quá lâu, chỉ cần nhìn nòng súng, Ngân Diệp cũng có thể biết được đường đạn ma né tránh, thậm chí còn có thể phản công.

“Đường môn ám khí, Bạo vũ lê hoa châm.”

Một vùng đen xì nhanh chóng bao phủ trước tầm mắt Zoeya, nếu tinh mắt nhìn kỹ, thì đây là một bó châm khổng lồ, cấu thành từ trăm ngàn mũi châm siêu nhỏ. Lực xuyên thấu của thứ này từ diện tích tiếp xúc cực nhỏ của mũi châm mà suy ra, R—field chắc chắn không thể ngăn cản.

Zoeya không phản ứng, vì hắn biết Lena đã thoát thân. Đống châm này… cũng chỉ là kim loại mà thôi.

“Hả !?” Ngân Diệp trợn mắt há mồm, ám khí độc môn của hắn, đến sát người thiếu niên kia liền ngưng lại, sau đó đổi hướng, bay ngược về phía hắn.

“Ư…. Siêu năng lực điều khiển kim loại !? Thất sách rồi.” Ngân Diệp chuyển thân, dùng khinh công trác tuyệt lùi về, những cái bạo vũ lê hoa châm của hắn lại như một đàn ong bám theo. Ngân Diệp cũng không loạn, trữ vật giới chỉ trên tay sáng lên, lại một trận mưa ám khí nữa từ ống tay hắn rải ra, oanh tạc và đống kim châm phía trước, ám khí va chạm nhau, kim loại bị lực lượng xuyên thấu trùng kích, nhăn nhúm, vỡ vụn, nổ tung như pháo.

Trữ vật giới chỉ thật sự là ước mơ của mỗi người chơi ám khí. Mang theo được số lượng ám khí không giới hạn, lấy ra lại tùy tâm sở dục, bất kể người dùng ám khí nào có thể sử dụng trữ vật giới chỉ đều cực kỳ khó đối phó.

Nhưng cận chiến vẫn là sở đoản của bọn họ.

Ngân Diệp đánh xong một đoàn ám khí, lại phát hiện không khí trước mắt mình bị xé toạc ra bởi một vật thể di chuyển siêu nhanh. Hắn đang trong tư thế bay ngược, không chút do dự vặn vẹo cơ thể, nghiêng đầu sang một bên.

Phật.

Lưỡi kiếm linh tử dễ dàng chém xuyên qua linh quang tráo, cắt văng mái tóc dài của Ngân Diệp, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

“Tốc độ thật khủng khiếp, đã vượt qua cực hạn của Kim Đan kỳ rất nhiều rồi. Đây là dùng tự bao Kim Đan đổi lấy năng lượng cho hệ thống phản lực ư !?”

Ngân Diệp cau mày, lưỡi kiếm kia chém đứt mái tóc hắn, cũng không buông bỏ, chuyển góc cực nhanh, một lần nữa vung lên rồi bổ xuống. Theo xu thế muốn chém hắn thành hai nửa.

Ngân Diệp biến ra hai thanh tiểu đao, đưa lên đỡ lấy, bị một lực lượng ép phải rơi xuống, hai chân chạm đất, ấn thành hai cái hố nhỏ.

“Tsk…. Nhưng với lực lượng và tốc độ này, thân thể các người chịu được bao lâu !?”

Hắn hét lên, Kim Đan trong người xoay chuyển cực hạn, một võng khí cũng xuất hiện chấn cho Lena và Linh tử kiếm đang có xu thế nghiền áp thoáng lùi lại.

Lena không đáp lời hắn, vì toàn thân cô ta đang trong cơn đau nhức cực độ, tất cả các bó cơ trên người đều đã phát ra kháng nghị biểu tình, nói rằng chúng sắp đứt vỡ. Thậm chí dàn da trên người cũng đã đầy những vệt máu do bị xé rách bởi tốc độ di chuyển quá nhanh.

Ngân Diệp đã không giữ được sự thong dong bình tĩnh trước đó, với cách đánh liều mạng cùng với những đường kiếm hiểm hóc của Lena, hắn đã phải dùng toàn lực ứng phó, thậm chí bị áp chế một đầu.

Hắn đã ba trăm tuổi, còn bị một con nhóc mười mấy tuổi áp chế, nói ra liền thật nhục nhã.

Chẳng qua là bị dùng lực phá xảo, cảm giác có chút nghẹn uất.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.