Trăng Khuyết Cong Cong

Chương 20: Devil ?




"Đội trưởng! Bên này có mai phục!"

"Đội trưởng, những người này có điểm bất thường!"

Bóng tối âm u như đầu con thú cực lớn đang mở miệng, lộ ra hàm răng dày chuẩn bị cắn xé bọn hắn vậy.

Đội trưởng Ất đội Vu Thế Long ra sức lau mồ hôi trên trán, cắn đầu lưỡi để cho mình tỉnh táo đôi chút, hỏi: “Vương Quý đâu?”

Có thị vệ bên cạnh vội vàng đáp: “Đội trưởng, không ai nhìn thấy phó đội trưởng, không biết hắn đã đi đâu rồi.”

“Hồ đồ! Đợi chuyện này xong, ta nhất định sẽ lột da hắn.” Vu Thế Long mắng rất hung ác, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rất kỳ quái. Vương Quý kia vẫn luôn là người rất đáng tin, làm việc cũng rất chăm chỉ lại có trách nhiệm, lúc xuất phát hắn còn chủ động yêu cầu muốn đi cuối cùng trấn áp trận, sao có thể vừa đánh nhau, hắn lại không thấy rồi?

Thế nhưng lúc này cũng không bận tâm nghĩ đến việc đi tìm hắn nữa, đám đạo tặc này thực sự còn khó đối phó hơn hắn nghĩ, không, phải là rất đáng sợ.

“Nghĩ cách châm lửa trước, đốt lửa lên.”

“Nhưng mà đội trưởng, chúng ta không tìm thấy củi khô ở chỗ này.” Một thị vệ nói.

Bọn hắn chưa từng đi ra ngoài với Trầm Sát và Lâu Thất, cũng không có nhiều kinh nghiệm với những chuyện quái dị thế này, nên gặp phải chuyện kỳ quái ở đây, bọn hắn không khỏi có chút hoảng hốt. Thế nhưng, dù sao thì bọn hắn cũng là nhóm thân binh Trầm Sát trực tiếp bồi dưỡng, ít nhiều cũng sẽ bình tĩnh hơn người khác.

Một thị vệ khác cầm đá đánh lửa trong tay, nói: “Càng kỳ lạ hơn là mỗi lần chúng ta chà đá đánh lửa, ngọn lửa nhỏ sẽ biến thành một cái đầu quỷ.”

Cứ như thế, rất nhiều thị vệ sợ đá đánh lửa.

Chuyện này quả thực vô cùng kỳ lạ.

“Vậy thì đốt phòng đi.” Vu Thế Long cắn răng, lập tức ra quyết định này.

“Nhưng cái thôn nhỏ này cũng đã thiêu gần hết rồi, chỉ còn lại mấy phòng như thế này, nhưng đều có đạo tặc canh gác, muốn đốt cũng không dễ dàng như thế.”

Nếu không đốt lửa, bọn họ cũng không thể nhìn thấy tình hình của sơn thôn này. Hôm nay, mưa hơn nửa ngày, trên trời lại có mây đen bao phủ, không trăng không sao, vô cùng tối tăm. Vừa rồi bọn hắn cũng gặp hải rất nhiều đạo tặc, nhưng lại không ngờ, mỗi lần đánh ngã một người thì lại có hai người đứng lên, dù trực tiếp chém một người thành hai nửa thì hai nửa kia cũng lại biến thành hai người, giống như có đánh thế nào cũng không giết được chúng vậy.

Nếu không có ánh lửa soi sáng, bọn hắn lại ở trong bóng đêm, đối phó với một đám người kỳ quái như vậy, có thể cũng không có hy vọng thắng. Bọn hắn vốn muốn lùi ra trước, đợi trời sáng lại đến, nhưng không biết từ lúc nào, đường lui cũng bị chặn lại, rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nam như lúc này.

“Ta thực sự không tin! Truyền lệnh của ta, trực tiếp đánh vào bên trong, gặp phải ngăn cản cũng không nên hạ sát thủ, toàn bộ cứ điểm huyệt ngủ đã.” Vu Thế Long thấp giọng hét lên.

Dù là trong bóng đêm, trước mặt kẻ địch điểm huyệt ngủ của hắn, tin rằng thủ hạ của hắn cũng có thể làm được.

Trong bóng tối, tất cả thị vệ đều đáp: “Dạ.”

Một trăm thị vệ cũng không ẩn nấp nữa, lập tức thu kiếm lại, tay không xông vào trong.

Trong phòng của thôn trưởng thắp ba ngọn đèn dầu cũng không sáng lắm. Cửa phòng mở rộng quay ra sân, một cái bàn để ngang trước cửa, bên trên có đặt một lư hương, khói hương lượn lờ, trong phòng có mùi hương kỳ lạ bao phủ. Nếu Tiểu Ngưu ở đây thì sẽ khiếp sợ nhận ra được, những thôn dân hắn vốn tưởng đã bị giết, thực ra thì không phải, những nữ tử có nhan sắc tốt hơn một chút đều còn sống, bây giờ đang ở trong phòng. Có điều, trên người bọn họ lúc này chỉ có một mảnh vải che đi nơi tư mật của mình, da thịt lộ ra ngoài đều có những vết xanh tím, nét mặt họ sợ hãi, tuyệt vọng, có vẻ như đã phải chịu ngược đãi không nhẹ.

Liên Tâm công tử đang ngồi trong đó, trên tay hắn cầm trái cây khẽ cắn, một thiếu nữ toàn thân gần như không mặc gì đang quỳ gối bên chân hắn, vừa bóp chân cho hắn, vừa lặng lễ rơi lệ.

“Cút ngay, khóc khóc khóc, nhìn thật xui xẻo.” Liên Tâm công tử quét mắt liếc thiếu nữ, giơ chân đạp vào ngực nàng ta một cái, đánh nàng ta bay ra hai thước.

Thiếu nữ kia nôn ra một ngụm máu, rất nhanh đã bị Tinh Nhi kéo ra cửa.

Thúy Nhi ở sau bàn nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, lấy một cái bút lông từ trong bát máu không biết là gì ở trên bàn, sau đó đi đến chỗ thiếu nữ kia, một tay nắm tóc nàng ta túm chặt lấy, rất nhanh vẽ một bức chú lên trán và ngực thiếu nữ.

“A! Buông ta ra, buông ta ra.”

Thiếu nữ cảm thấy vô cùng sợ hãi, lập tức khóc hét lên, nhưng rất nhanh nàng ta lại không thể kêu được nữa, ánh mắt cũng dần chùng xuống, bên trong không có sợ hãi, cũng không có tuyệt vọng.

“Công tử, có muốn để bọn họ mang nữ nhân này đi không?” Thúy Nhi quay đầu hỏi Liên Tâm công tử.

“Ừ. Ném cho bọn họ đi, Tỏa Lộ chú của bản công tử cũng sắp phát huy tác dụng rồi, cứ để bọn họ đi đi.”

Vốn Liên Tâm công tử muốn tất cả bọn họ phải chết ở chỗ này, nhưng lúc này hắn bỗng thay đổi chủ ý, để đám người kia dẫn đường không phải càng tốt hơn sao?

Như thế, bọn hắn có thể ở trong tối theo dõi, đợi đến khi tìm được người biết thi trển không chế mộng yểm kia, hắn âm thầm sử dụng ám chiêu là được, cần gì phải đối mặt đấu đến ngươi sống ta chết chứ?

Đám người Vu Thế Long đột nhiên phát hiện những tên đạo tặc này nháy mắt đã không chịu được một kích, vừa đánh đến trước mặt chúng thì toàn bộ đã ngã xuống, khiến bọn hắn có chút ngây người.

Thế nhưng, ngay lúc bọn hắn muốn kiểm tra kỹ càng chỗ này, thì trong một phòng lại có một đám nữ nhân đột nhiên lao ra, người nào cũng khóc kêu cứu mạng, nhào đến chỗ bọn hắn.

Nhiều thị vệ không ý thức được đưa tay ra ngăn, lại chợt phát hiện đám nữ nhân này đều không một mảnh vài che thân.

“Trời ơi!!!”

Cả Vu Thế Long và những người khác đều đỏ mặt, tay chân luống cuống.

Đợi bọn hắn cởi áo ra phủ lên cho các nàng, thì trong thôn lại hoàn hoàn yên tĩnh.

“Đội trưởng, chúng ta đều đã giải quyết đám đạo tặc kia rồi sao?”

“Không đúng, không đúng, bọn chúng còn có rất nhiều người đi lên núi Tiên Nộ, nói là muốn đi tìm Đế quân Đế phi gì đó.” Một thiếu nữ kéo y phục, ngẩng đầu lên vội vàng nói :”Bọn chúng mang theo mấy người rất đáng sợ, là người Tây Cương.”

Đám thị vệ đều cả kinh: “Người Tây Cương?”

“Đúng vậy, bọn chúng nói là đến để tìm Đế Phi. Các ngươi mau đi cứu người đi, nếu muộn chỉ sợ không kịp nữa.”

Vu Thế Long nhìn thôn Tiểu Sơn Cư chỉ còn lại mấy nữ nhân này, liền giơ tay nói: “Đi, lên núi.”

Thiếu nữ kia chợt nắm lấy cánh tay hắn: “Thị vệ đại ca, lúc trước đệ đệ ta dẫn Đế Phi bọn họ lên núi, hắn tên là Tiểu Ngưu, ta lo cho hắn, các ngươi mang ta đi đi.”

“Không được.” Lên núi cũng không phải đi chơi, còn là nửa đêm canh ba, dẫn theo một nữ nhân là chuyện gì chứ?

“Cầu xin ngươi, nếu các ngươi không dẫn ta đi, ta cũng sẽ lén trốn đi.” Thiếu nữ bật khóc nói.

Lúc này, không biết có một nam nhân ở đâu chui ra, sau khi nhìn sang liền nói: “Đội trưởng, dẫn theo nàng ta đi, tránh cho nàng ta một mình làm loạn xảy ra chuyện xấu.”

Dư Thế Long nhíu mày: “Vương Quý, cả đêm nay ngươi đã đi đâu?”

“Đội trưởng, ta ở bên kia giết đạo tặc, không cẩn thận bị người khác đánh sau gáy, hôn mê một lúc.” Vương Quý ngượng ngùng nói.

Đám thị vệ nhịn không được bật cười, Dư Thế Long dở khóc dở cười nói: “Được rồi, không cho cười nữa. Bây giờ lập tức lên núi, phải nhanh chóng tìm được Đế Quân bọn họ.”

Lâu Thất ngồi cạnh Trầm Sát, tiếp tục dùng máu vẽ huyết trận áp chế, nàng đã vẽ đầy lên lồng ngực của hắn, lúc này đang bắt đầu vẽ lên bả vai và cánh tay.

Ngực là chỗ khó vẽ nhất, bởi vì tâm mạch đều ở đó. Tuy vẽ lên những nơi khác cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng dù thế thì cũng tiêu hao máu và tinh thần của nàng như vậy.

Tay Trầm Sát để trên đùi nàng, từ góc độ này của hắn nhìn lên, ngũ quan của Lâu Thất có một vẻ yên tĩnh xinh đẹp, không giống những lúc nóng giận hay vui vẻ.

“Có mệt không?”

Bọn họ đã nửa canh giờ không mở miệng nói chuyện, lúc nàng đang vẽ ở ngực hắn, muốn tập trung tinh thần nên hắn cũng không dám quấy rầy nàng.

Vốn tưởng nàng sẽ lắc đầu nói không mệt, hoặc là nói không sao, thậm chí có thể sẽ nói hai câu dễ nghe với hắn, ví dụ như “vì chàng có mệt thêm cũng đáng giá” các loại như thế. Ai ngờ nàng giương mắt nhìn hắn, sau đó rất thành thật gật đầu nói: “Mệt chết bảo bối rồi.”

Trầm Sát: “...”

Thiên Ảnh ẩn trong tối thiếu chút nữa ngã lộn xuống. Mệt thì có thể hiểu được, nhưng còn “bảo bối”?

Có điều, sao khi Lâu Thất nói câu này xong cũng không lên tiếng nữa, sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, nhưng động tác tiếp theo lại càng nhanh hơn.

Mỗi lần nàng hoàn thành một huyết trận nào thì nó lại ẩn vào trong da của Trầm Sát, nhưng khi chưa hoàn thành xong tất cả, chẳng may hắn đụng tay vào cũng có thể bị lau đi, sau đó phải sửa lại.

Trầm Sát nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, vô cùng đau lòng, nhưng lại không nói dừng lại. Bọn họ đều biết nếu chưa hoàn thành xong huyết trận, sau này nếu có kẻ địch mạnh đến thì sẽ càng phiền phức.

Đột nhiên tay Lâu Thất run lên một cái, hình vẽ dưới tay có trật đi một chút .

“Sao vậy?”

“Trầm Sát, ta cảm nhận được có gì đó bất thường.” Lâu Thất nhíu mày lại, đứng dậy: “Hình như có người đang thi triển Đại hình chú thuật.”

Lúc nàng đang vẽ huyết trận, tinh thần sẽ phải tập trung cao độ, nhưng, như thế ngược lại sẽ dễ dàng giúp nàng có thể cảm nhận được một trận Đại hình chú thuật. Bởi vì một khi thi triển Đại hình chú thuật, thì chú thuật sự cũng sẽ cảm ứng được. Đương nhiên, đây cũng chỉ là khi ở khoảng cách gần, nếu ở xa thì sẽ không cảm giác được.

Nhưng thế này cũng càng phiền toái hơn, nó biểu thị nguy hiểm đang ở rất gần họ.

“Nhưng cũng không hẳn thế. Nếu Trương Mệnh còn sống thì hắn cũng không biết chú thuật mới đúng chứ.”

Trong đầu Trầm Sát lại xoay chuyển nhanh hơn nàng: “Ưng.”

Ưng nhanh chóng bước đến: “Chủ tử?”

“Liên hệ với Vu Thế Long, hỏi xem có phải có gì đó bất thường không?” Thoáng cái hắn đã nghĩ đến một trăm thị vệ đang canh giữ ở thôn Tiểu Sơn Cư kia.

“Vâng.”

Ưng vừa bước ra khỏi sơn động, bỗng nhiên trong đêm tối lại có một tín hiệu bắn lên, phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Bên người bỗng có tiếng gió nhẹ, Lâu Thất đứng cạnh hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”

“Bên Hố trời xảy ra chuyện rồi.”

Lúc trước hắn phái Lâm Thịnh Uy dẫn theo mấy người ở lại canh chừng Hố trời, cũng đưa cho bọn hắn một tín hiệu để khi có chuyện xảy ra thì phát tín hiệu ra. Lúc này tín hiệu lại được phát đến, chẳng lẽ Hố trời đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Lâu Tín! Ngươi dẫn người đi xem thử.” Lâu Thất lập tức nói to: “Ưng, Trần Thập, các ngươi bảo vệ Đế Quân.”

“Cô nương, còn người thì sao?” Trần Thập nắm chặt lấy chuôi kiếm.

“Ta đi một lát rồi quay về.” Lâu Thất nói xong, nhìn về một hướng khác, thân ảnh vụt cái bay đi.

Trời dần sáng, không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái muốn thừa dịp trước khi bóng đêm biến mất mà đục nước béo cò đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.