Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 9: Cô Chấp Nhận Kết Hôn




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Ngày hôm sau Lưu Phẩm Lâm mới trở lại, hiển nhiên là biết chuyện Từ Mạnh Như đã rời đi. Nhắc tới chuyện này, anh cũng chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười một chút, làm xuất hiện một người đàn ông ôn nhuận vô cùng đẹp mắt.

Lâm Thanh Thời hướng anh liếc mắt một cách vô lễ, oán hận nói: “Anh còn muốn câu dẫn ai? Lần sau không cho phép cười đẹp như vậy!”

Lưu Phẩm Lâm nhướng mày nhìn cô, giống như là kinh ngạc hỏi: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là muốn câu dẫn Thanh Thanh nhà chúng ta rồi.”

Lâm Thanh Thời hài lòng gật đầu, bàn tay nhỏ bé vung lên, “Được!” Bộ dáng kiêu ngạo làm Lưu Phẩm Lâm kìm lòng không được đem thân thể của cô khẽ vứt lên rồiôm lại cô vào lòng, dẫn tới cô nhỏ giọng thở nhẹ. Rốt cục vẫn phải cố kỵ thân thể của cô, không dám chơi quá mức, lập tức liền đặt cô xuống, lại là hỏi han ân cần, lại là bưng trà dâng nước, ôn nhu săn sóc quả thực làm người mù cũng phải tránh đi.

Lâm Thanh Thời bóp mặt của anh, ra lệnh, “Về sau chỉ cho ở trước mặt em cười đẹp mắt như vậy, có nghe hay không?”

Lưu Phẩm Lâm cười gật đầu, cũng bóp mặt của cô, “yes, sir!”

Lâm Thanh Thời niết mặt anh một cái, đầu ngẩng cao lên, giống như mắt nữ vương bao quát ngắm nhìn thần dân, kiêu ngạo nói: “Không được gọi em là công chúa, phải gọi em là nữ vương.”

Lưu Phẩm Lâm bất đắc dĩ gật đầu, giọng nói sang sảng hữu lực, “Vâng, nữ vương đại nhân!”

Lâm Thanh Thời nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười sáng rỡ giống như ánh nắng sáng sớm, giọng nói thanh thúy giống như chuông bạc vang cả phòng. Lưu Phẩm Lâm ở một bên vỗ nhẹ ngực của cô, ngoài miệng nói cô gắng giữ tỉnh táo, nhưng ý ở bên trong một ít cũng không muốn nụ cười của cô dừng lại.

Anh hy vọng cô có thể khỏe mạnh, có thể muốn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, tựa như những đứa trẻ bình thường, có được tuổi thanh xuân tràn trề tinh thần phấn chấn, lại càng không muốn cô giống như bây giờ cứ phải đè nén chính mình, vĩnh viễn chỉ có thểcười nhẹ nhàng, khóc không tiếng động.

☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆

Ngày giải phẫu định là sau ngày sinh nhật hai mươi tuổi củaLâm Thanh Thời.

Ngày sinh nhật đó, trong biệt thự chỉ có hai người Lưu Phẩm Lâm cùng Lâm Thanh Thời. Ngoại trừ ở xung quanh biệt thự có người âm thầm bảo vệ, những người khác Lưu Phẩm Lâm đều cho bọn họ nghỉ.

Lưu Phẩm Lâm chính mình xuống bếp làm đầy cả bàn thức ăn, đều là những món mà Lâm Thanh Thời thích nhất.

Khẩu vị Lâm Thanh Thời ăn thường là thức ăn rất nhạt, trong phòng bếp sẽ không xuất hiện một chút thức ăn nào khẩu vị nặng hay nồng, tất cả mọi người đều ăn khẩu vị giống cô, Lưu Phẩm Lâm càng phải như vậy.

Lưu Phẩm Lâmmới làm xong cả bàn thức ăn, thức ăn đa dạng chồng chất tinh mỹ tuyệt luân, thoạt nhìn quả thực chính là tác phẩm nghệ thuật. Không chỉ là vẻ ngoài rất bắt mắt, hương vị cũng là tuyệt nhất, cơ hồ có thể so sánh cùng đầu bếp thế giới.

Lâm Thanh Thời đúng là có rất nhiều thứ không thể ăn, nhưng những món cô ăn được, rất nhiều người cả đời cũng ăn không nổi. Cho nên, cô đối với Từ Mạnh Như nịnh nọt khịt mũi coi thường.

Lâm Thanh Thời suy nghĩ, Từ Mạnh Như sao thôi miên chính bản thân, chỉ cần cô ta còn ý nghĩ bản thân là người tốt, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận.

Người như Từ Mạnh Như, có năng lực giết người, lại không có năng lực gánh chịu hậu quả, cho nên mới phải lần nữa thôi miên chính mình, tự nói với mình cô ta làm bất cứ cái gì đều là xuất phát từ ý tốt, đều nên được lượng thứ. Xét đến cùng, tâm lý không đủ mạnh, nếu không cũng không bị Lâm Thanh Thời nắm mũi dẫn đi, đùa giỡn xoay vòng.

Hai người ăn một bữa cơm hoàn mỹ, sau khi ăn xong, Lưu Phẩm Lâm đem bát đũa đều thu thập xong, từ trong phòng bếp bưng ra một cái khay bánh ngọt nhỏ.

Lâm Thanh Thời nhìn bánh ngọt như mơ ước mà kêu a..a, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái vớiLưu Phẩm Lâm, “Anh, thực sự nghĩ muốn cái gì đều có sao?”

Tay Lưu Phẩm Lâm khẽ siết chặt, sau đó lại buông ra, cười nói, “Đương nhiên.”

Lâm Thanh Thời nhìn thấy giấc mơ không thể nào thực hiện kêu lên a..a, tròng mắt loạn chuyển, lấy tới một dĩa ăn bên cạnh, trực tiếp cắm vào, đem một cái bánh ngọt đẹp bị xiên bấy nhầy, “Nha, cái khác cũng không muốn, cho em chiếc nhẫn là được rồi.”

Đôi mắt Lưu Phẩm Lâm bỗng dưng sáng ngời, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng để xuống, giọng nói thoải mái khoái trá, “Cái… kia.. Thanh Thanh nên cố gắng tìm xem…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Thanh Thời tươi tỉnh cười một tiếng, đem miếng bánh vừa mới ăn vào nhổ ra, nhìn kỹ, cắm trên cái nĩa không phải là một chiếc nhẫn sao?

Lâm Thanh Thời dùng một loại ánh mắt trêu chọc nhìn Lưu Phẩm Lâm, cười nói: “Thì ra giấc mơ sẽ thành hiện thực a, anh tặng em chiếc nhẫn a, anh trai, anh có muốn em gả cho anh hay không?”

Lưu Phẩm Lâm chăm chú nhìn cô, “Thanh Thanh nguyện ý gả cho anh sao?”

Lâm Thanh Thời thu lại vẻ tươi cười, kéo tay Lưu Phẩm Lâm qua, đem chiếc nhẫn kim cương đeo vào trên ngón út của anh, đầu tiên là oán trách một chút, “Anh chuẩn bị chiếc nhẫn quá nhỏ,” lại nghiêm túc hỏi anh, “Bất quá, có muốn muốn kết hôn với em không?”

Ngay sau đó, không đợi Lưu Phẩm Lâm nói tiếng nào liền lại mở miệng, “Kết hôn với em, nếu như em chết đi, anh có thể trên bia mộ của em viết vợ đã mất Lâm Thanh Thời, chồng Lưu Phẩm Lâm. Nếu như anh và em cùng chết, có người sẽ thay chúng ta viết lên chồng đã mất Lưu Phẩm Lâm, vợ đã mất Lâm Thanh Thời. Nhưng em hy vọng anh vẫn sống, sống thật tốt.”

Lưu Phẩm Lâm vốn đang mỉm cười, vẻ mặt đột nhiên kéo xuống, anh nắm tay Lâm Thanh Thời, đeo nhẫn cho cô, chiếc nhẫn rất vừa vặn, ngón áp út thon dài mang theo chiếc nhẫn phá lệ đẹp mắt.

Lưu Phẩm Lâm nhìn ngón tay đeo chiếc nhẫn, vẻ mặt hơi hoãn, nghiêm túc lại suy nghĩ thật sự,”Thanh Thanh, em sẽ sống, nhất định sẽ sống mà.”Dừng một chút, gian nan phun ra một câu nói, “Nếu như, nếu như em… chết, anh cũng sẽ luôn luôn theo em, dắt tay của em, con đường phía trước quá tối, anh và em cùng đi, em không phải sợ.”

Lâm Thanh Thời rõ ràng không có cảm thấy khổ sở, trái tim cũng không có đau nhức, nhưng mà nước mắt liên tục rơi, như thế nào cũng ngăn không được.

Lưu Phẩm Lâm lặng yên lau nước mắt cho cô, ngón tay ở trên gương mặt non mịn của cô xẹt qua, ngứa ngáy, lại vô cùng dễ chịu.

Tựa như anh liên tục cho cô, vĩnh viễn đều là vừa vặn, không nhiều lắm cũng không ít.

Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, cố gắng nhịn xuống nước mắt, “Em sẽ sống.”

“Đúng, Thanh Thanh ngoan ngoãn, chúng ta cùng nhau sống.”

“Tít! Người làm nhiệm vụ 101 Lâm Thanh Thời nhiệm vụ chính thức trong ‘Thiên sứ áo trắng của đại boss hắc đạo’ đã hoàn thành.”

          “Tít! Ngôn Tình Số Một 123 hỏi người làm nhiệm vụ 101 Lâm Thanh Thời có ở lại hay không?”

“Ở lại.”

Giọng nói Lâm Thanh Thời rất kiên định, “Chúng ta sẽ cùng nhau.”

Lưu Phẩm Lâm hôn hôn môi của cô, môi của cô hơi lạnh, vĩnh viễn không nóng không ấm áp, nhưng anh có thời gian, anh có thể làm cô ấm áp cả đời.

“Thanh Thanh, anh yêu em.”

Lâm Thanh Thời không nói gì, chỉ cười. Ngày mai kết quả như thế nào, còn không xác định, cô không thể không chịu trách nhiệm được.

Lưu Phẩm Lâm muốn cũng không phải là câu trả lời của cô, con đường phía trước như thế nào, anh đã tự mình ra quyết định, đó chính là không thể sửa đổi.

Thật lâu về sau, Lâm Thanh Thời rốt cục mới hiểu, có lẽ nguyên chủ muốn biết không phải tình cảm mình đối với nam chính là như thế nào, mà là đến tột cùng nam chính đối với cô ôm loại tình cảm như thế nào.

Cô mê mang cùng bất an, bất quá là nguyên nhân vì nam chính không xác định. Nếu là lúc trước nam chính có thể kiên định một chút, chú ý tình huống của cônhiều một chút, có lẽ cuối cùng bọn họ không cần đi đến tình hình xa cách vĩnh viễn như vậy.

Mà bây giờ, Lưu Phẩm Lâm một lòng đầy kiên định. Bọn họ có thể đi cùng nhau đến bất cứ nơi đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.