Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 8: Giấy Kết Hôn




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Trong hoa viên, Lâm Thanh Thời nằm ở bên cạnh hồ bơi, thở dài một hơi.

Ai, anh trai thật sự là quá đáng ghét, gần đây lúc nào cũng không thấy người đâu. Mặc dù vài ngày nữa cô sẽ tiến hành giải phẫu, anh có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, cũng không cần gấp rút thành như vậy chứ?

Tiếng bước chân khoan khoái ở chỗ không xa vang lên, từng bước từng bước tiến tới gần, Lâm Thanh Thời cảm giác đầu mình mơ hồ càng đau.

Còn chưachết sao? Nhiều lần như vậy, tiểu cường (con gián) cũng ngủm củ tỏi lâu rùi?

Lâm Thanh Thời xoay đầu đi qua, lại ‘Bá’ quay tới.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẫn phải bỏ qua, mặc dù nói nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô quay đầu đi, là không nhìn thấy thân thủ cô Từ ‘Kiện tráng’, nhưng vạn nhất nếu cô talại ‘Không cẩn thận’ vào trên người cô thì làm sao bây giờ?

Từ Mạnh Như bưng khay khoan khoái đi về phía bóng người mảnh khảnh đang ở bên cạnhhồ bơi, nhìn món ngon mình vừa mới làm ở phòng bếp, trong lòng tràn đầy sung sướng.

Đây là món cô ở trong phòng bếp mất hơn hai giờ mới làm xong, tin tưởng cô Lâm nhất định sẽ thích.

Từ Mạnh Như ở vài ngày trong biệt thự này, mặc dù không được chào đón, mà dù sao làngười Lưu Phẩm Lâm mang đến, chút tình mọn vẫn có hai phần, cũng sẽ không đãi cô quá kém, nếu không sao cô ta có cơ hội tiến vào phòng bếp? Mặc dù là ở trong phòng bếp có người nhìn xem mới có thể cho vào, thế nhưng lúc nào cũng vào không phải là được đâu nha?

Trong mấy ngày này, Từ Mạnh Như cũng thăm dò tình huống của Lâm Thanh Thời cùng Lưu Phẩm Lâm không sai biệt lắm, ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống không biết cách xưng hô như thế nào với Lâm Thanh Thời.

Khoan hãy nói, Từ Mạnh Như mang dáng vẻ thuần trắng không biết thế sự đang xảy ra trong biệt thự còn thật cho là có thể tự phán đoán lòng người, nhưng đây chẳng qua là dưới tình huống cô ta đang được Lâm Thanh Thời cùng Lưu Phẩm Lâm “hoan nghênh”.

Ở trong biệt thự, mọi người đều là người lão luyện. Biết rõ cô ta không được hai chủ nhân chào đón, cũng sẽ không thèm để mắt tới cô ta.

Nhưng Từ Mạnh Như không biết bản thân cô ta không được chào đón a, cô ta cùng Lâm Thanh Thời chính là hai người cực đoan, lúc nào cô ta cũng muốn dùng ý tốt mà đi phỏng đoán người khác.

Từ Mạnh Như bưng khay rất nhanh liền đi tới trước mặt Lâm Thanh Thời, cô ta tươi cười ngọt ngào, dưới ánh mặt trời quả thực giống như là phát ra ánh sáng, sau lưng đều phảng phất sinh ra một đôi cánh trong suốt.

Lâm Thanh Thời từ trên ghế nằm ngồi dậy, híp mắt nhìn cô ta, rõ ràng là tư thế ngưỡng mộ, cô lại cứng rắn làm ra một loại cảm giác cao cao tại thượng, như một nữ vương hung hăng, vênh váo.

Giọng nói Từ Mạnh Như trước sau như một ngọt ngào êm tai, không thể so với những thứ thanh âm khác được, trong mắt cô ta lộ ra ôn nhu, giống như Lâm Thanh Thời không phải là vị hôn thê của người đàn ông mà cô ta thích, mà là một cô bé được cô ta sủng ái không biết thế sự, “Cô Lâm, tôi làm thức ăn, cô tới ăn một chút đi.” Không có chút nào nói rằng chính mình vất vả, cũng không có nói đây là cô ta đặc biệt làm cho Lâm Thanh Thời.

Lâm Thanh Thời lại không cảm kích chút nào, giống như một cô bé đang trong thời kỳ phản nghịch, cô đem kính che kín nửa gương mặt lấy xuống, trong mắt ngậm một tia chán ghét rõ ràng, khẩu khí cũng không thế nào tốt, nói với cô ta, “Này,‘cựu’ y tá tiểu thư, cô ‘lại’ làm thứ gì tốt vậy?” Lâm Thanh Thời cắn nặng chữ ‘cựu’ cùng ‘lại’, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi.

Từ Mạnh Như nhẹ run lên một cái, hiển nhiên là bị thái độ Lâm Thanh Thời làm tổn thương, rất nhanh cô ta lại thu thập xong tâm tình của mình, cười nói, “Cô Lâm, tôi làm cánh gà cay cùng mực xào cay, cô có muốn nếm thử hay không?”

image001

cánh gà cay –麻辣鸡翅

image003jpg

mực xào cay –辣炒鱿鱼

Từ Mạnh Như dè dặt hỏi lời này, mang theo một tia nịnh nọt, chỉ sợ lại chọc cô không vui.

Ở trong lòng Từ Mạnh Như, Lâm Thanh Thời chính là một bệnh nhân bị bệnh tim từ nhỏ đã được bảo hộ rất tốt, trong lòng của cô ta xem cô giống như cô bé bề ngoài mười ba mười bốn tuổi, đơn giản thuần khiết tựa như là một đứa nhỏ. Hiện tại, thật vất vả cô bé trẻ con đangtrong thời kỳ phản nghịch này mới nghênh đón cô ta, Từ Mạnh Như cảm thấy như vậy, chính mình có trách nhiệm chăm sóc cô thật tốt, khoan dung cô, lượng thứ cô.

Từ Mạnh Như ngẫu nhiên biết được, Lâm Thanh Thời lớn như vậy ngay cả hương vị ớt cũng không có thử qua, cô ta nhìn thấy mỗi ngày ăn cái gì đều là những món mùi vị cơ hồ thanh đạm đến mức nhạt nhẽo, đột nhiên cảm thấy cô bé này thật sự là làm cho người ta quá đau lòng. Hôm naycô ta liền mua nguyên liệu từ bên ngoài mang về, đặc biệt làm một vài món ăn ngon muốn để cô nếm thử, mặc dù tất cả thức ăn mỗi ngày cô ăn được cũng không hẳn là những món ăn không ngon gì.

Từ Mạnh Như nhìn cô bé như thiên sứ, ánh mắt tràn đầy thiện ý.

Nhưng Lâm Thanh Thời chưa bao giờ cho rằng chính cô là một thiên sứ, cô cho là mình cùng anh trai, đều là ma quỷ, có thể xem sinh mệnh như rơm rạ ác ma.

Lâm Thanh Thời nghe thấy Từ Mạnh Như nói chuyện, lại trông thấy cô ta bưng một mâm món ăn đựng thật nhiều món cơ hồ toàn là màu ớt đỏ, lập tức liền bật cười, mỉa mai, tràn trề ác ý như vậy, làm Từ Mạnh Như không khỏi lui về phía sau một bước, khay trong tay suýt rơi trên mặt đất. (Editorcông nhận nhỏ Từ Mạnh Như này ác thiệt, người ta không ăn được ớt mà nó chơi nguyên mâm ớt lên, bộ tính giết người không đền mạng hay sao vậy?????)

Lâm Thanh Thời nhìn thấy động tác lảo đảo của Từ Mạnh Như, mỉa mai trong mắt càng sâu, khí thế bức người, hiện ra một tia xanh trắng, đôi môi phun ra lời nói cay nghiệt, “Chao ôi, cô cũng đừng làm đổ ơ ~, chẳng lẽ cô muốn để cho người khác nói là Lâm Thanh Thời tôi đạp đổ ý tốt của cô sao? Sau đó cô cũng có thể trở thành một người tốt bị người ta khi dễ a? Cô muốn hại tôi sao?”

Từ Mạnh Như lại lui về phía sau một bước, hai tay run rẩy, trong tay khay ‘Ầm’ một tiếng rớt xuống đất, mấy thứ trong khay bị rơi khắp nơi, màu sắc đỏ tươi văng ra đầy đất, giống như là máu đỏ tươi, thơm nồng, mang theo hơi nóng.

Từ Mạnh Như đột nhiên bừng tỉnh, đôi môi lúng túng vài cái, lẩm bẩm thanh minh, “Không phải vậy, không phải vậy, cô Lâm, tôi… Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy, thật không có…” Cô ta ngồi xổm người xuống, tay chân luống cuống nghĩ muốn thu dọn đống hỗn độn này, nhưng như thế nào cũng làm không tốt. Động tác hỗn loạn phối hợp vẻ mặt ủy khuất như sắp khóc lên, thoạt nhìn cực kỳ bất lực.

Lâm Thanh Thời từ trên ghế nằm đứng lên, đứng ở một bên từ trên cao nhìn xuống cô ta, ngay cả tia chán ghét trong mắt lúc trước kia cũng không có, tỉnh táo bình thản giống như là đang nhìn một sinh vật không đáng giá, giống như là đang nhìn một người chết, khóe miệng cô cong lên nụ cười lạnh lùng, khiến khuôn mặt nhỏ sạch sẽ non nớt của cô trông linh hoạt nhìn lãnh diễm lại cao quý.

Từ Mạnh Như ngồi chồm hổm trên mặt đất bất lực nhìn cô, cố gắng giải thích, “Cô Lâm, tôi thực không phải cố ý.” Từ Mạnh Như nhìn bộ dáng Lâm Thanh Thời lãnh diễm bức người không thể xâm phạm, bị đả kích đầy bụng, nước mắt cứ lởn vởn ở trong hốc mắt.

Lâm Thanh Thời khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Cô Từ chẳng lẽ không biết bệnh nhân bị bệnh tim không được ăn thức ăn cay hay sao? Cô chẳng lẽ không có chú ý tới trong phòng bếp biệt thự chưa từng có xuất hiện qua ớt hay những thức ăn cay gì đó sao? Được rồi, coi như là không biết rõ, cô cũng nên nhìn đến tôi mỗi ngày ăn đều là những thức ăn gì đi? Như cô vậy, là, nghĩ, muốn, hại, chết, tôi, sao?”

Từ Mạnh Như không biết lòng tốt của mình làm sao sẽ bị Lâm Thanh Thời xuyên tạc ra ý tứ như vậy, thực ra cô ta chỉ là tốt bụng thôi mà…

Ánh mắt Lâm Thanh Thời thoáng qua tia ghét bỏ, cô chậm ngữ điệu lại, giọng nói êm tai phảng phất là một khúc đàn duyên dáng, nhưng mà lời cô nói, cuối cùng lại làm cho Từ Mạnh Như sụp đổ khóc lớn.

Lâm Thanh Thời nói gằn từng chữ, “Cô Từ, đây thực sự là cô ngây thơ, thiện lương? Cô vốn là y tá kiến thức căn bản đâu? Đạo đức nghề nghiệp cùng ý thức trách nhiệm với bệnh nhân đi nơi nào? Những thứ này hết thảy đều là cho tôi ăn sao?”

Một câu lại một câu chất vấn cùng chỉ trích giống như là bàn tay đánh vào trên mặt Từ Mạnh Như, làm cho mặt của cô ta từ trắng biến đỏ, lại từ đỏ biến trắng, cô ta cảm giác mình tựa như là một vở hài kịch đi lấy lòng mọi người. Vô luận cô ta tận tâm tận lực biểu diễn như thế nào, cuối cùng người khác cũng bất quá một tiếng cười khẽ mà thôi, cô ta trả giá tất cả cùng cố gắng, người khác đều không nhìn thấy.

Hiện tại, cô tận lực muốn che dấu đi bộ mặt tức cười không thể nào chịu nổi từng điểm từng điểm bị người vạch trần, những thứ rữa nát sinh giòi kia rốt cục vẫn phải bị người ta mở ra dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời ấm áp sáng ngời chiếu lên làm cô ta vô cùng xấu hổ, không chỗ có thể trốn, có thể ẩn nấp.

Lâm Thanh Thời nói xong những thứ này, đầu cũng không quay lại rời đi, chỉ để lại chính Từ Mạnh Như ngồi sững trên đất sụp đổ khóc lớn cùng những đống bừa bộn đất đầy.

Lâm Thanh Thời biết rõ, sau lần này, cô chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại người phụ nữ đáng ghét này- – nếu như cô ta còn ý thức được hành động vừa rồi của bản thân.

Quả nhiên như Lâm Thanh Thời đoán, xế chiều hôm đó, Từ Mạnh Như liền thu thập hành lý của mình tự rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không.

Thời điểm đến, cô ta mang theo lòng tràn đầy vui vẻ cùng chờ mong, cô ta đứng sau lưng Lưu Phẩm Lâm, vui vẻ khoan khoái như một con chim khách nhỏ hoạt bát động lòng người. Thời điểm ra đi, cô ta mang theo lòng tràn đầy thất lạc cùng hối hận, cô ta cảm thấy chán nản, chật vật giống như chó nhà có tang*.

*Chó nhà có tang: Xuất phát từ một câu trong truyện về Khổng Tử. Câu đầy đủ: Hôm qua chó nhà có tang, hôm nay chó gác cửa; chỉ cuộc đời Khổng Tử: lúc thì bị ruồng rẫy chạy loanh quanh khắp nơi, khi thì được phong thánh.

Khi nhà có tang, chủ nhà ko thể chăm sóc nó, cho nó ăn, thấy người nhiều, tiếng kèn tiếng trống ồn ào nó nghe thấy sẽ sợ chạy lung tung, sẽ sủa ầm lên. Lúc nhà có tang thì ai cũng cáu bẳn, chó lượn vượn là ăn đạp ngay, thành ra hết bị xua bên này, đuổi bên kia chạy loạn lên mà không cẩn thận sủa là ăn đập liền. Rồi cũng có thể lúc nhà có tang người ta thường giết trâu bò, gà vịt để cúng, nó cũng sợ lượn lờ bên cạnh người ta thấy được là cho vào nồi. Nói chung ý nghĩa là như chó chạy lung tung vì sợ bị đánh, sợ bị giết.

Lúc Từ Mạnh Như đi, Lâm Thanh Thời đứng ở trên ban công lầu hai, nhìn bóng lưng Từ Mạnh Như mang theo hành lý chán nản rời đi, ánh mắt xa xăm không giống bình thường như ở trước mặt Lưu Phẩm Lâm – luôn là cô bé ngang ngược, tùy hứng, lại đơn giản sạch sẽ. Cô cũng không làm một người xấu giống mấy ngày gần đây ở trước mặt Từ Mạnh Như tràn đầy ác ý lạnh lùng vô tình, cô chỉ thở dài dường như nói một câu nói: “Cần gì chứ?”

Lập tức Lâm Thanh Thời lại cười khẽ một tiếng, giống như là tự hỏi tự trả lời, nói một câu: “Có lẽ đáng giá!”

Đúng vậy, có lẽ là đáng giá.

Từ Mạnh Như là một ý tá đã hành nghề nhiều năm, cô ta làm sao có thể ngay cả kiến thức cơ bản nhất lại cũng không có? Chức trách y tá chính là chăm sóc tốt bệnh nhân, cô ta như thế nào lại không biết rõ một bệnh nhân mắc bệnh tim cái gì có thể làm cái gì không thể làm, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, nhất là với bệnh nhân sắp mổ. Bệnh nhân trước khi giải phẫu cần chú ý hạng mục gì, một y tá không thể lại không biết đến điều đó.

Chỗ mâu thuẫn của cô ta là ở chỗ, cô ta không muốn Lâm Thanh Thời chết, nhưng cũng không muốn cô sống sót, vì vậy, cô ta cố gắng chọn lựa một loại hành động làm cho bệnh tình chuyển biến xấu đi để tránh bị pháp luật truy cứu, đánh vào làm lá cờ quang vinh chói lọi thiện lương tốt đẹp, lấy tất cả lý do vì mình không biết chuyện, làm cho cô tự nhiên chết đi.

Cô ta chỉ có thể không ngừng mà thôi miên chính mình, tự nói với chính mình hết thảy điểm xuất phát đều là tốt, cô ta mới có thể bày ra bộ mặt ôn nhu, hiền hòa, cười tự nói với mình, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng thay đổi, Từ Mạnh Như vẫn là một người ngây thơ thiện lương, xã hội không làm cô ta thay đổi, hoàn cảnh cũng không có, chính cô ta cũng sẽ không thay đổi.

Tiếng lòng cô ta ước chừng chính là như vậy, dù sao cô bệnh cực kỳ nghiêm trọng, vô cớ chết đi cũng hết sức bình thường không phải sao? Cho nên cô ta tự nói với mình, Lâm Thanh Thời chưa từng có nếm qua những món này, cô ta chỉ là muốn cô nếm thử. Có thể trước khi chết phóng túng hưởng thụ một lần, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.

Cô ta ôm ý nghĩ như vậy nên trong lòng không ngừng mà làm những hành động nhỏ, nghĩ muốn khiêu chiến ranh giới nhẫn nại cuối cùng của Lâm Thanh Thời. Hoặc là tổn thương Lâm Thanh Thời, hoặc là cuối cùng tổn thương chính cô ta, đây là tối hậu thư cô ta hạ cho mình như vậy.

Nhưng lòng cô ta vẫn chưa hoàn toàn bị bóng ma bịt kín, trong nội tâm cô ta còn hướng tới ánh sáng, cô ta cũng sẽ mềm lòng, cũng sẽ không đành lòng, cô ta một mặt tự nói với mình không quan hệ, một mặt lại cảm thấy Lâm Thanh Thời chỉ là một bé gái choai choai.

Cô ta hy vọng Lâm Thanh Thời là đại tiểu thư tâm tư độc ác, nên vĩnh viễn sau này nếu Lâm Thanh Thời có thanh minh như thế nào thì dưới con mắt e sợ của mọi người đều không có ai tin tưởng vào cô.

Cho nên cuối cùng cô ta sẽ chất vấn Lâm Thanh Thời khiến cô sụp đổ, sau đó chán nản mà rời đi – – cuối cùng cô ta mới là người ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.