Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
Từ Mạnh Như cảm giác tim mình muốn vỡ tan, quả thực đau đến không muốn sống.
Không trách được cô ta nghĩ như thế nào đều cảm thấy quái dị như vậy, nguyên lai bọn họ căn bản cũng không phải là loại quan hệ như cô ta nghĩ, cho tới nay đều là cô ta tự cho là vậy, hoặc là nói, là cô ta quá lừa mình dối người.
Vô luận trong lòng Từ Mạnh Như nghĩ như thế nào, tự ái của cô ta cũng làm cho cô ta vào lúc này không thể không phủ nhận.
Từ Mạnh Như nghe được giọng nói tỉnh táo của mình mang theo vẻ run rẩy nói: “Tôi nghĩ cô… cô nhất định là hiểu lầm. Quan hệ giữa tôi cùng Phẩm Lâm không phải như tiểu thư nghĩ đâu.” Lời tuy là nói với Lâm Thanh Thời, nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn về phía Lưu Phẩm Lâm.
Ánh mắt Từ Mạnh Như nhìn Lưu Phẩm Lâm không tự giác mang theo chút ít chờ mong, con mắt ướt nhẹp, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu, mang theo vẻ mặt ủy khuất vì đại cục mới chịu kiên cường.Lưu Phẩm Lâm lại chưa có quay lại nhìn cô ta, trong lòng cô ta cực kỳ thất vọng.
Lâm Thanh Thời rũ mắt xuống, còn gọi Phẩm Lâm? Đây là đang khiêu khích sao?
Đừng trách cô nghĩ nhiều, Lâm Thanh Thời cô lúc nào cũng nguyện ý dùng đại ácý mà đi phỏng đoán người khác, kể cả chính bản thân cô.
Lâm Thanh Thời hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Phẩm Lâm một cái, đưa tay bóp mặt của anh, như bộ dạng bé gái đang chơi đùa, đem mặt của anh kéo về một bên, da thịt bị kéo căng ra, nhìn là biết rất đau.
Lưu Phẩm Lâm vẫn không nói gì, Từ Mạnh Như liền mở miệng, nước mắt muốn rơi lại không rơi được, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ đau lòng, “Chuyện đó không liên quan tới Phẩm Lâm, kính xin tiểu thư không cần trách cứ Phẩm Lâm.”
Lâm Thanh Thời chau chau mày, ra tay ác hơn một chút, Lưu Phẩm Lâm không khỏi nhẹ hút một hơi khí, rồi mới mở miệng, cuối cùng cho Từ Mạnh Như một ánh mắt, “Cô Từ, lời Thanh Thanh vừa mới nói cô cũng đã nghe được, xin cô Từ về sau chú ý nhiều hơn. Mặt khác, thật sự chúng ta là không quen thân, cô Từ xưng hô đừng để vị hôn thê của tôi hiểu lầm, về sau xin cô Từgọi tôi là – anh Lưu là được rồi.”
Lâm Thanh Thời nửa ngồi ở trong lòng Lưu Phẩm Lâm, nhìn cô ta từ trên cao xuống, ánh mắt kia nhìn cô ta thật đắc ý cùng khinh miệt, tựa như là xem một vở kịch khôi hài vậy, làm cho ruột gan Từ Mạnh Như đều đang run rẩy.
Lưu Phẩm Lâm khẽ gật đầu, cũng mặc kệ Từ Mạnh Như phản ứng như thế nào, ôm Lâm Thanh Thời xoay người liền lên lầu, đầu cũng không quay lại.
Từ Mạnh Như trợn to hai mắt, tại sao anh có thể đối với cô như vậy? Cô… Cứu anh mà…
Từ Mạnh Như nhìn bóng lưng anh cao lớn rắn rỏi, muốn theo sau. Nhưng những người khác trong biệt thự cũng không phải là ngồi không, lập tức liền ngăn cản cô ta, không cho phép cô ta lên lầu hai.
Nói giỡn, vừa mới rồi hai chủ nhân của biệt thự đều nói không để cho cô ta lên lầu hai, nếu để cho cô ta lên rồi, đến lúc đó chịu phạt nhưng là bọn họ.
Từ Mạnh Như cắn cắn môi, ở trước mặt bọn người hầu đang nhìn chằm chằm, cô ta thu hồi lại bước chân muốn đi lên lầu.
Hôm nay là chính mình không tốt, khiến vị tiểu thư kia hiểu lầm, về sau còn có cơ hội, chỉ cần cô giải thích rõ ràng là tốt rồi, vị tiểu thư kia nhất định sẽ hiểu.
Mặc kệ Từ Mạnh Như là nghĩ như thế nào, hai người đã rời đi đều xem như không tồn tại.
—Edit by Hieuhiheo00— Beta by Lengkeng_Sophie —
Lưu Phẩm Lâm ôm Lâm Thanh Thời trở lại gian phòng, đặt cô ở trên giường, thân mật hôn tóc của cô, trong mắt một mảnh ôn nhu quyến luyến, giọng nói mang theo khẽ mất tiếng, “Thanh Thanh ngoan, có nhớ anh hay không?”
Lâm Thanh Thời ngoan ngoãn gật đầu, lộ ra một nụ cười tươi, giọng nói ngọt ngào, “Đương nhiên là có. Anh đi đâu, có nhớ em hay không?”
Ánh mắt Lưu Phẩm Lâm trầm trầm, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Nhớ, rất nhớ, rất nhớ.”
Lâm Thanh Thời làm ổ trong ngực của anh, tay vòng qua bờ eo gầy gò của anh, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Lưu Phẩm Lâm có chút đau lòng, dịu dàng vuốt lưng của cô, “Mệt nhọc thì đi nằm ngủ đi, anh ở chỗ này cùng Thanh Thanh.”
Lâm Thanh Thời mệt nhọc thật, “Ừ” một tiếng, lập tức ngủ say.
Lưu Phẩm Lâm đem tư thế của cô điều chỉnh tốt, đắp kín mền cho cô, hai người cùng nhau tiến vào hương vị mộng đẹp ngọt ngào.
Thân thể Lâm Thanh Thời quá yếu, thời gian ngủ không cố định, có đôi khi một ngày muốn ngủ nhiều lần, ngay tiếp theo Lưu Phẩm Lâm đều bồi dưỡng được thói quen bất cứ lúc nào, tùy chỗ nào cũng có thể cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Cả căn phòng đều ấm áp, hơi thở của hai người đang lẳng lặng giao triền cùng một chỗ, hương thơm ôn nhu giống như rượu được ủ và lên men, thời gian lâu càng lúc càng thắm sâu, trải qua nhiều năm không cách nào tiêu tan được.
—Edit by Hieuhiheo00— Beta by Lengkeng_Sophie —
Lúc Lâm Thanh Thời tỉnh lại, Lưu Phẩm Lâm ngồi ở bên cạnh gọt táo, vỏ trái cây bóng loáng bị chẻ thành từng miếng thật dài, thật mảnh. Lâm Thanh Thời vừa tỉnh Lưu Phẩm Lâm liền phát hiện, đem trái táo gọt xong trong tay cắt thành miếng nhỏ để ở trong đĩa bên cạnh, dùng cây tăm cắm vào rồi đưa cho cô.
Lâm Thanh Thời không có cầm cái đĩa, liền để cho chính anh bưng, cô cầm cây tăm ăn mấy miếng, rồi không ăn nữa.
Lưu Phẩm Lâm cười đem đĩa đặtqua một bên, nghĩ muốn đi qua ôm cô, “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, đã thấy Lâm Thanh Thời thoáng cầm cái dao nhỏ anh vừa mới để ở bên cạnh.
Họa phong đột biến.
Lâm Thanh Thời cầm lấy dao gọt trái cây Lưu Phẩm Lâm vừa mới gọt trái táo, để ngang trên cổ anh, dùng giọng nói hung dữ hỏi: “Nói, anh có phải ở bên ngoài (ngoại tình) hay không? Không đúng…” Lâm Thanh Thời càng tiến một bước, dùng lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ của anh,”Nói, anh có phải bắt cá hai tay hay không?”
Tư vị bị dao nhỏ lạnh như băng đặt trên cổ cũng không hay ho gì, trước mặt sinh mạng yếu ớt nhỏ bé lại dùng dao găm sắc bén cứng rắn lạnh như băng như vậy, không chịu nổi một kích. Nơi bị lưỡi dao đặt vào tóc gáy đều dựng lên, nơi làn da và dao nhỏ tiếp xúc bị rùng mình một cái, cảm giác mạch máu bên trong đang chảy ròng, máu trong động mạch đang dâng trào khoan khoái.
Lưu Phẩm Lâm gặp phải qua vô số lần bị dao kề cổ còn trong tình cảnh nguy hiểm hơn, anh cuối cùng cũng có thể sống sót thật tốt, trong lúc đó đang nói cười đem người uy hiếp anh giết chết hầu như không còn.
Nhưng khi người này biến thành Thanh Thanh, anh không chút lòng nào muốn đứng dậy mà phản kháng chống lại.
Cũng chỉ có cô, mới có thể lấy đi tính mạng của anh.
Bất luận kẻ nào, lợi hại hơn nữa, đều không thể.
Lưu Phẩm Lâm cười sờ đầu của cô, cũng không đem dao nhỏ lấy xuống, ánh mắt sủng ái lại ôn nhu, giọng nói tràn đầy từ tính, “Thanh Thanh cảm thấy thế nào?”
Lâm Thanh Thời mở to mắt, đem dao nhỏ ném đến trên bàn, lầm bầm một câu, “Không có sẽ không có sao, sao em cảm thấy được…”
Lưu Phẩm Lâm bật cười, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, giống như uống mật. Nguyên lai Thanh Thanh của anh cũng hội sẽ lo lắng có người cướp anh đi.
Lâm Thanh Thời dùng cả tay chân leo đến trên người anh, ngồi ở trong lòng anh, bóp cổ của anh, dùng một loại ánh mắt rất nguy hiểm nhìn anh, “Em đã nói với anh, nếu anh dám bắt cá hai tay, em liền chặt chân của anh!” Vẻ mặt lập tức dùng tràn đầy âm ngoan cùng ác ý nhìn từ bên hông anh đi xuống phía dưới bộ vị, dùng tay làm động tác cắt thức ăn, đắc ý nói: “Ngay cả chân thứ ba của anh cũng băm rớt luôn!”
Lưu Phẩm Lâm cứng đờ, khi nào thì Thanh Thanh học xấu?
Lâm Thanh Thời tự nhiên cảm nhận được anh cứng ngắc trong giây lát ngắn ngủi, một tay nhỏ bé từ lồng ngực anh từ từ trượt xuống dưới, dừng ở bên hông anh từ từ lởn vởn.
Lưu Phẩm Lâm cứng ngắc lợi hại hơn, nơi đôi tay trắng nõn của cô sờ qua chỉ cảm thấy một trận nhiệt khí chậm rãi dâng lên, sau đó tụ lại đến một chỗ.
Tại nơi cổ nhiệt khí bùng cháy thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, Lưu Phẩm Lâm cuối cùng vươn tay, cầm trụ lại đôi tay đang làm loạn của cô, không để cho cô lại tiếp tục nữa.
Anh ngược lại hết sức hưởng thụ, mong muốn lại tiếp tục nữa, liền muốn xảy ra chuyện. Lưu Phẩm Lâm không dám cam đoan, đến lúc đó anh còn có thể có quyết tâm đẩy cô ra nữa không.
Lâm Thanh Thời đắc ý chau chau mày, xoay người xuống, ngồi ở một bên, dùng chăn mền bao lấy chính mình, dùng một loại vẻ mặt cực kỳ ngây thơ vô tội nói: “Anh trai, anh vừa mới chỉa vào em…”
Chỉa vào… Cô…
Lưu Phẩm Lâm nhìn một cục nhô ra từ trong quần mình, bên tai lặng yên đỏ lên.
Ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt Lưu Phẩm Lâm không có chút nào lúng túng, tương đối tỉnh táo nói, “Thanh Thanh ngoan ngoãn, anh đi tắm trước, trở lại lại nói chuyện với em.”
Lâm Thanh Thời rất nhu thuận gật đầu, từ trong chăn màu trắng chỉ thò ra cái đầu nhỏ của cô, ngay cả cái cổ đều bị che phủ, như kén tằm khổng lồ, “Anh, byebye~ “
Lưu Phẩm Lâm gật gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi, tấm lưng kia thấy thế nào cũng giống là chạy trối chết.
Lâm Thanh Thời ngã xuống giường cười mặt mày cong cong, rất giống mèo trộm được thịt nha.
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Về chuyện Từ Mạnh Như, cuối cùng Lưu Phẩm Lâm vẫn còn cho giải thích hợp lý.
Lâm Thanh Thời không biết rõ nữ chính trong tiểu thuyết này đến tột cùng là khờ thật hay là giả ngốc.
Nếu nói cô ta khờ, không thể, cô ta ít nhất vì mình tranh thủ một cơ hội.
Nếu nói cô giả ngốc, Lâm Thanh Thời cảm thấy dùng chỉ số thông minh đó của nữ chính để giả ngốc được ư? Không cần giả vờ đều quá ngốc rồi!
Được rồi, Lâm Thanh Thời thừa nhận chính mình trông mặt mà bắt hình dong, ai bảo nữ chính thoạt nhìn là một bộ dáng chân thực, hiền lành.
Chuyện lần này cũng không trách Lâm Thanh Thời châm chọc, thật sự là quá lừa gạt.
Lâm Thanh Thời từng ở thời điểm nhiệm vụ khảo nghiệm đầu tiên đụng phải tình huống như thế – – nội dung trong một tiểu thuyết, hoặc là có thể nói là số mệnh đã định của nam nữ chính.
Lâm Thanh Thời từ miệng Lưu Phẩm Lâm biết đến chân tướng là như vậy, khụ khụ, nói rằng, ở một đêm trời tối đen như mực đại soái ca bị người bao vây chặn đánh, bị lạc đường liền may mắn gặp cừu con thiện lương là ‘cựu’ y tá cứu giúp ~~
Sở dĩ nói là ‘cựu’ y tá, đó là bởi vì cô Từ ‘Không cẩn thận’ liền bị bệnh viện cho nghỉ việc, nhưng mà, may mắn chính là, ở thời điểm cô ta xui xẻo nhất, cô ta nhìn thấy được ánh sáng, đó là – – cô ta gặp được nam thần, người tình trong mộng.
Được rồi, chính là sau khi cô ta bị sa thải cô ta đi lang thang không may gặp được anh trai đang bị bao vây mà thôi, lại không may còn giúp anh.
Anh trai báo ân, đáp ứng điều kiện của cô ta mà anh có thể làm.
Vì vậy, cô Từ cuối cùng thấy được hy vọng ánh rạng đông, sau đó đưa ra cái yêu cầu này, đem tới sự thay đổi cả đời cô ta – – tới chăm sócvị hôn thê đang bị bệnh tim của anh.
Cũng may lần này Lâm Thanh Thời không có ác tâm đem cô ta đánh đến đáng thương như vậy, mà là để cô Từ làm một y tá vô cùng nhiệt tình, yêu thương tới chăm sóc một bệnh nhân mà thôi.
Mặc dù lý do đằng sau càng làm cho Lâm Thanh Thời chán ghét nhất, nhưng ai bảo đây lại là thực tế? Nó (căn bệnh) chính là lãnh khốc như vậy, vô tình như vậy, cố tình gây nên sự phiền phức như vậy, cô ta có thể vịn vào lý do đó thì làm sao bây giờ?
Kỳ thật lúc ấy Lưu Phẩm Lâm nói xong nửa đoạn trước, Lâm Thanh Thời liền đoán được kết quả về sau.
Nếu như Từ Mạnh Như yêu cầu Lưu Phẩm Lâm một vấn đề thực tế, Lâm Thanh Thời mới sẽ thấy kỳ quái. Bởi vì ở trong lòng Lâm Thanh Thời, Từ Mạnh Như chính là một người ‘Hồn nhiên’ ‘Thiện lương’ như vậy.
Nữ chính trong nội dung vở kịch xuất hiện cũng làm cho Lâm Thanh Thời biết rõ vì sao ở trong nguyên tác nữ chính có thể dễ dàng thượng vị như vậy, nam chính tại sao lại tin vào lời nói một bên của nữ phụ, không có trải qua điều tra, liền cho rằng nữ chính thật sự là một người phụ nữ thiện lương. Bất quá là, lấy cái phúc ẩn núp của nội dung vở kịch mà thôi.
Bất quá, Lâm Thanh Thời suy đoán, nữ chính trong nguyên tác nhất định không có đề cập yêu cầu vô lễ như vậy với nam chính, hoặc là nói, nữ chính cự tuyệt nam chính đề ra thù lao. Dù sao, khi đó, nữ chính cũng không phải là như hiện thời chờ sắp xếp việc làm, cô ta được nữ phụ tin cậy, có thể nói chính là vào thời điểm đó cô ta như cá gặp nước.
Mà bây giờ, nữ chính không chỉ bị cô đuổi ra ngoài, hơn nữa còn bị thất nghiệp.
Vô luận xuất phát từ phương diện nào, cô ta đưa ra yêu cầu như thế đều là tất nhiên.
Chỉ là, sự tình sẽ thực giống như nữ chính tưởng tượng vậy sao?
Lâm Thanh Thời nghĩ đến một câu thơ: A, cô ôm trong lòng giấc mơ ngây thơ của thiếu nữ, ai sẽ đánh vỡ ảo tưởng này?
Gật gật đầu, thơ làm rất hay!
Sau đó cảm thán một câu, còn là do vị hôn thê ‘Hồn nhiên’ lại ‘Thiện lương’ – tiểu thư Lâm Thanh Thời tự tay đem giấc mộng không thực tế nghiền nát từng chút, từng chút một!