Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
Được rồi, Lâm Thanh Thời không phải không thừa nhận, nữ phụ thật ra là chính mình tìm đường chết.
Bất quá, hôm nay nữ chính đã bị cô đuổi đi, anh trai chắc hẳn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô ta, nếu như là muốn trả thù nữ chính, kỳ thật nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nhưng mà cô cũng không có nhận được tiếng nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành. Ngẫm lại tính cách nữ phụ, Lâm Thanh Thời lặng yên …
Tâm tính nữ phụ như vậy hiển nhiên sẽ không nghĩ tới trên thế giới còn có người khác trả thù chuyện này dùm cho cô a.
Lâm Thanh Thời thật đúng là sờ không được ý nghĩ của nữ phụ.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thời quyết định sẽ không khó xử chính mình, cô đưa tay muốn lấy cái quạt trong tay Ngôn Tình Số Một 123 đang cầm.
Tay mới vừa đụng đến chiếc quạt, một chuỗi tin tức liền trào vào đầu óc.
Đây đại khái chính là tất cả ý nghĩ cùng nguyện vọng cuối cùng của nữ phụ.
Quả nhiên như con nít vậy? Nguyện vọng đều đặc biệt như vậy.
Quan hệ của nữ phụ cùng nam chính không giống cô cùng anh trai, lúc cô mười lăm tuổi, cô cùng anh trai liền xác lập quan hệ, bọn họ cùng thỏa thuận đợi cô đến tuổi liền kết hôn.
Mà trong tiểu thuyết nữ phụ cùng nam chính lại không phải như vậy, tình cảm nam chính đối với nữ phụ rất mơ hồ, trong đan xen tình cảm giữa em gái cùng người yêu, ngay cả nữ phụ cũng thường nghi hoặc chính mình, tình cảm cô đối nam chính đến tột cùng là loại tình cảm gì?
Về sau, giữa bọn họ chặn ngang một nữ chính Từ Mạnh Như, nữ chính liên tục ở bên tai nữ phụ nói, tình cảm nữ phụ cùng nam chính cũng không phải là tình yêu, mà là tình anh em. Nữ phụ đến cuối cùng cũng bị mê hoặc, cô tin là thật, còn gấp rút giúp tác hợp nữ chính cùng nam chính.
Nhưng lúc cô sắp chết, cô mới tỉnh ngộ, vô luận như thế nào, nam chính đều là người cô yêu nhất. Vô luận giữa bọn họ là dạng tình cảm gì, nữ chính cũng không nên chặn ngang phía trước, nói dối cô, hại cô trước khi còn chưa rõ tâm ý của mình liền đưa ra lựa chọn sai lầm.
Lâm Thanh Thời sở dĩ nói nguyện vọng hết sức đặc biệt của nữ phụ, là vì nó, thực, là, đừng, quá, đặc biệt, nha!
Nguyện vọng của nữ phụ chính là dưới tình huống lúc nữ phụ đang không có biết rõ ràng tình cảm chính mình đối nam chính, mong muốn nói rõ ràng cho nữ chính: cô cùng nam chính không chỉ là tình cảm anh em! Nói cho cô ta biết, về sau không được bắt nạt cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện!
Đây coi như là nguyện vọng gì?
Lâm Thanh Thời cảm giác mình thật sự là già rồi, thật không rõ ý nghĩ của một cô bé.
A hừ! Mà cô năm nay mới mười chín tuổi được chứ? Một chút cũng không già mà.
Lâm Thanh Thời thu hồi cảm xúc chính mình chạy ra bên ngoài mấy trăm dặm mà náo loạn, bắt đầu suy nghĩ nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ của lần này nói ra đơn giản cũng không đơn giản, nói không thể chối từ cũng không khó, thấy thế nào thì làm theo thế đó thôi.
Chiếu theo cô sự hiểu biết về anh trai mười mấy năm qua, cô có thể suy đoán nội dung vở kịch nguyên tác thìnam chínhthực sự yêu nữ phụ, lại thêm tình thân là đã chiếm hơn một nửa, anh tôn trọng ý kiến cùng ý tưởng của nữ phụ, cho nên cuối cùng nữ chính mới có cơ hội đi lên.
Tình cảm của nữ phụ thì sao, ước chừng cũng là có, anh trai là đàn ông như vậy kỳ thật khiến cho người người đều thích nha. Bất quá, anh trai cùng nam chính trong nội dung tác phẩm vẫn có khác biệt, dù sao theo chỉ số thông minh tính cách của anh vẫn luôn trực tiếp, hơn nữa còn bá đạo không muốn là không muốn …
A, đã quên nói, từ khi nhiệm vụ lần đầu tiên chính thức bắt đầu, về sau mỗi một lần nhận nhiệm vụ cô cũng sẽ có ý thức tự chủ trước đối tượng nhiệm vụ khi tiến vào nhiệm vụ, trở thành bạn đồng hành của đối tượng nhiệm vụ. Mà nội dung nhiệm vụ cùng hành động nhiệm vụ cụ thể của cô là sẽ từ ở nội dung chính thức của Ngôn Tình Số Một 123 lúc mới bắt đầu phát ra cho cô.
Dựa vào trình độ của cô, hệ thống bảo đảm cô thi hành nhiệm vụ này ở mức độ tự do, cô có thể dùng tính cách của mình cùng phương thức xử sự để tiến hành nhiệm vụ, mà không phải như trước cần khảo nghiệm nhiệm vụ, bởi vì bị tính cách đối tượng nhiệm vụ ảnh hưởng, không thể không lấy phương thức của các cô để suy nghĩ cùng xử lý vấn đề.
Cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, cô cùng nữ phụ gặp phải tình huống liền không giống nhau. Cô có chút không biết phải giải quyết nghi vấn của nữ phụ như thế nào…
Bỏ qua thôi, xe đến trước núi sẽ có đường, cô tổng sẽ không ngay cả vấn đề của một cô bé đều không giải quyết được chứ.
Mặc dù, nói như vậy, vấn đề của một đứa trẻ mới là hết sức cổ quái…
Bên trong khu vườn đủ loại hoa hồng đỏ rực, Lâm Thanh Thời buồn bực nhìn bầu trời bao la trên đỉnh đầu. Ừ, mây rất trắng, hình dạng như kẹo đường vậy, ăn rất ngon.
Ừ, bầu trời rất xanh, như nước biển vậy, xem ra là hết sức sạch sẽ.
Ừ, hoa hồng đều tỏa hương thơm ngát.
Anh trai a, anh đang ở đâu…
Lúc này, cảm xúc Lâm Thanh Thời có chút ai oán, thời gian trước sau khi anh trai giúp cô đổi lại biệt thự liền không thấy bóng dáng. Cho dù biết rõ nhân vật chính vạn năm không thể chết, nhưng cô vẫn thật là lo lắng a.
Lâm Thanh Thời trở mình một cái, quyết định ngủ một giấc rồi nói sau.
Nửa giờ sau, Lâm Thanh Thời mới chịu từ bỏ, cô căn bản là không thể ngủ được a, gần đây có phải hay không ngủ quá nhiều?
Giữa lúc tự mình đang hoài nghi, người giúp việc đến nói cho cô biết, Lưu Phẩm Lâm biến mất nhiều ngày qua cuối cùng đã trở lại.
Trong nháy mắt thấy Lưu Phẩm Lâm, Lâm Thanh Thời rất vui vẻ, nhưng là nháy mắt tiếp theo, Lâm Thanh Thời ngây ngẩn cả người, đứng ở bên cạnh anh trai không phải là đóa tiểu bạch hoa – nữ chính Từ Mạnh Nhưkia sao?
Cái quỷ gì thế này?
Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, xác định chính mình không có nhìn lầm.
Lưu Phẩm Lâm đợi đã lâu, cũng không thấy Lâm Thanh Thời thân mật nhào vào anhnhư bình thường, không để lại dấu vết cau mi lại, đi tới bế cô lên.
Lưu Phẩm Lâm đặt tay lên trán cô, cảm giác giống như có chút sốt nhẹ, cau mày nói: “Gần đây không chịu ăn cơm sao?”
Lâm Thanh Thời mới thu hồi ánh mắt âm thầm quan sát Từ Mạnh Như, nhìn khuôn mặt thanh tú của Lưu Phẩm Lâm, ôm cổ của anh, mặt mày cười cong cong, “Gần đâyanh chịu ăn cơm sao?”
Lưu Phẩm Lâm gật gật đầu, lại hỏi: “Thanh Thanh mấy ngày gần đây trôi qua như thế nào?”
Lâm Thanh Thời nhướn mày, liếc anh một cái, “Anh không phải là cũng biết?”
Lưu Phẩm Lâm cười, “Kia đều là người khác nói, là trên báo cáo, anh muốn nghe Thanh Thanh tự mình nói.”
Lâm Thanh Thời ngồi ở trong khuỷu tay của anh, vặn vẹo giật mình, “Cũng không tệ lắm phải không.”
Lưu Phẩm Lâm ổn định cô, đang muốn mở miệng, lại nghe sau lưng một giọng nữ cắt đứt lời anh đang muốn mở miệng.
Từ góc độ Lâm Thanh Thời có thể trông thấy Từ Mạnh Như cười dị thường chân thành, trong ánh mắt thoáng hiện hào quanglinh động, “Phẩm Lâm cùng cô Lưu tình cảm thật là tốt, bây giờ anh em có rất ít người ở cùng một chỗ mà dính nhau như vậy.”
Từ Mạnh Như kỳ thật có chút kỳ quái, tình cảm anh em nhà này cũng không tránh khỏi thật tốt quá đi, em gái mặc dù thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng nghe nói cũng sắp đến hai mươi tuổi a, cô đây là lần thứ hai nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ, hai lần đều là bế như thế này. Cho dù là anh trai yêu thương em gái, nhưng cũng quá mức đi? Lại không phải là bé gái mấy tuổi ….
Lâm Thanh Thời giống như là lúc này mới thấy cô ta, có chút nghi ngờ hỏi: “Vị tiểu thư này thoạt nhìn giống như hết sức quen mặt a, chúng ta gặp qua chưa?”
Lâm Thanh Thời hỏi xong lời này, mặt Từ Mạnh Như thoáng cái liền đỏ lên, ấp úng nói không ra lời, hiển nhiên là không muốn nói đến bộ dáng chật vật lần trước của mình. Không biết vì cái gì, cô ta chính là không nghĩ ở trước mặtcô gái này lại mất mặt nữa.
Lưu Phẩm Lâm biết rõ Lâm Thanh Thời là cố ý, nhưng anh sẽ không đi vạch trần cô, ở chỗ đó nhìn Từ Mạnh Như lúng túng, cũng không có giải vây cho cô ta.
Ngón tay Lâm Thanh Thời nhẹ điểm đôi môi, thở nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “A, tôi nhớ ra rồi, cô là cô y tá ngày đó có đúng hay không? Ngại quá, hôm nay cô đổi mặc thường phục tôi nhất thời không có nhận ra.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Thời thoạt nhìn thành thật xin lỗi, bộ dáng chân thành thật ra khiến Từ Mạnh Như trách cứ không được.
Từ Mạnh Như lắc lắc đầu, cười nói: “Cô Lưu quá khách khí, Mạnh Như bất quá là người bình thường, không nhớ ra được là thường tình.”
Lâm Thanh Thời gật gật đầu, “Cô nói cũng đúng a.”
Đương nhiên làm Từ Mạnh Như bị nghẹn lời.
Từ Mạnh Như lập tức bất đắc dĩ, thật đúng là một cô bé, nói chuyện đều ngây thơ như vậy, một chút cũng không bận tâm xung quanh.
Kỳ thật chính cô ta cũng không khá hơn chút nào, chỉ là lớn hơn mấy tuổi mà thôi.
Luận ngây thơ, ở nơi này người ngây thơ là cô ta mới đúng.
Lưu Phẩm Lâm bất đắc dĩ vuốt đầu Lâm Thanh Thời, khiến sự chú ý của cô dính tại trên người Từ Mạnh Như trở về, để cô nhìn anh, “Thanh Thanh, đây là Từ Mạnh Như, về sau cô ấy sẽ lưu lại để chăm sóc cho em.”
Trong lòng Lâm Thanh Thời có chút kinh ngạc, bất quá cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là gật gật đầu, lộ ra bộ dáng nhu thuận, “Biết rồi.” Lại quay đầu nhìn về phía Từ Mạnh Như, thoạt nhìn hết sức lễ phép, hướng cô ta gật gật đầu, “Về sau còn muốn phiền toái cô Từ.”
Từ Mạnh Như tươi cười ngọt ngào, khoát khoát tay, “Cô Lưu quá khách khí, về sau tôi sẽchăm sóc cô thật tốt.”
Lâm Thanh Thời lại thu lại dáng vẻ tươi cười, nhíu lông mày thanh túlại, vẻ mặt thoạt nhìn có chút nghiêm túc, “Nếu cô Từ đã muốn ở lại chăm sóc tôi, vậy tôi có và chuyện cần phải ở chỗ này nói rõ một chút, miễn cho về sau chúng ta đều không vui.”
Từ Mạnh Như gật gật đầu, “Cô Lưu mời nói đi, Mạnh Như về sau sẽ chú ý.”
Lâm Thanh Thời hài lòng gật đầu, nắm chặt lấy ngón tay lại, “Chuyện thứ nhất, về vấn đề xưng hô, cô Từ chẳng lẽ ngay cả tôi họ gì cũng không biết sao? Đây cũng không phải là tố chất mà một nhân viên tạm thời cần phải có a, ngay cả ông chủ mình họ gì cũng không biết, tôi thực lo lắng công việc về sau của cô Từ.”
Vẻ mặt Từ Mạnh Như nhìn Lâm Thanh Thời thoạt nhìn hết sức sầu lo bối rối, hai anh em không phải là cùng một họ sao? Chẳng lẽ là cùng mẹ khác cha hoặc là cùng cha khác mẹ?
Lâm Thanh Thời lại không có xem vẻ mặt quái dị của cô ta, nhìn ngón tay nói tiếp, “Chuyện thứ hai, còn là về vấn đề xưng hô. Phẩm Lâm? Đây coi như là xưng hô kiểu gì, tên anh trai tôi người nào cũng có thể gọi sao? Tôi không thích nghe thấy cô gọi anh ấy như vậy, cho nên, tôi muốn đổi, biết không?”
Từ Mạnh Như lần này có chút ủy khuất, anh cũng không có phản đối, một cô gái như cô có tư cách gì phản đối đây.
Trong lòng Lâm Thanh Thời từ lúc vừa mới nghe được Từ Mạnh Như gọi tên Lưu Phẩm Lâm liền bắt đầu không thoải mái, gọi cô là cô Lưu lại gọi anh trai là Phẩm Lâm, ý tứ rõ ràng như vậy, quả thực chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu a, thực xem cô như là người chết rồi sao?
Lâm Thanh Thời nhìn bộ dáng ủy khuất của Từ Mạnh Như khẽ cười một chút, nói tiếp: “Chuyện thứ ba, lầu hai là nơi riêng tư của tôi cùng anh trai tôi, không cho phép cô đi lên.”
Từ Mạnh Như ủy khuất quả thực muốn rơi nước mắt, đây quả thực là làm khó dễ!
Lâm Thanh Thời thấy bộ dạng muốn rơi nước mắt củaTừ Mạnh Như cười càng vui hơn. Chao ôi, cô có phải thật xấu xahay không, thế nhưng khi dễ một cô gái thiện lương kiên cường như vậy. Nhưng là, nghĩ tới chuyện ăn hiếp cô ta, nhìn xem bộ dáng cô ta không vui liền thật vui vẻ a…
Lâm Thanh Thời khẽ cười một tiếng, “Chuyện thứ tư, là cá nhân tôi đề nghị, tôi hy vọng cô Từ về sau ở trước mặt tôi có thể mở miệng ít một chút, nói ít sai ít.”
Từ Mạnh Như nhịn xuống nước mắt đã ngưng tụ ở hốc mắt, gật gật đầu, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, “Vâng.”
Lâm Thanh Thời ôm cổ Lưu Phẩm Lâm, ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn, dưới ánh mắt kinh hãi của Từ Mạnh Như tuyên thệ chủ quyền, “một việccuối cùng là, bổ sung nói rõ một chút, chúng tôi không phải là anh em, mà là hôn phu hôn thê, đây là vị hôn phu của tôi, cho nên cô Từ cần phải kiềm chế một chút, đem sự nhỏ mọn của mình giấu kỹ, lần này coi như xong, về sau đừng để tôi phát hiện.”
Từ Mạnh Như quả thực muốn chạy trốn, vì câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Thời, bất quá lời nói nàycuối cùng mới là mở đầu mà thôi.
Bọn họ thế nhưng là vị hôn phu hôn thê?