Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 5: Tạo Việc Làm Cho Matcha




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Ánh mắt Từ Mạnh Như vừa mới còn lóe ánh sáng lại ảm đạm xuống, đôi môi lúng túng một chút, ấp úng nói không ra lời, “Không có… Không có…”

Hàn Thái Hoa đúng là không có nói cho cô ta đến thay thế cô, trên thực tế, Hàn Thái Hoa vốn là kêu cô đến nói lời xin lỗi, nói cho Lưu Phẩm Lâm mình không thể tới được. Nếu như không phải là vì không rời được con cô, Hàn Thái Hoasẽ tự mình tới. Lưu Phẩm Lâm quyền cao chức trọng, lại vốn là cường hào ác bá, cô là nhân viên nhỏ thật sự là không thể trêu vào.

Từ Mạnh Như thật sự là có ý tốt, thấy Hàn Thái Hoa thực sự không đến được, chủ động xin đi giết giặc, đến trước cửa xin lỗi.

Nếu không phải trước đó Lưu Phẩm Lâm đưa địa chỉ biệt thự cho Hàn Thái Hoa, cô trước nay chưa bao giờ tới nơi này.

Từ Mạnh Như kéo đồng nghiệp của mình cũng là bạn thân Ngụy Tiểu Xuân cùng đến, hai người trên đường nói đến Hàn Thái Hoa bình thường ôn nhu hào phóng, đều cảm thấy cô ấy thập phần đáng thương.

Từ Mạnh Như cảm thấy Hàn Thái Hoa cần phần tiền lương này, vừa đúng mình cũng là y tá, có thể đem việc ôm vào, đến lúc đó đem tiền lương giao cho Hàn Thái Hoa, chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng là Ngụy Tiểu Xuân lại cảm thấy như vậy không ổn, Hàn Thái Hoa dù sao chuyên nghiệp hơn so với các cô, lại có lý lịch rõ ràng, cô không biết là các cô có thể đảm nhiệm được không.

Từ Mạnh Như cảm giác mình suy nghĩ cách xử lý vô cùng tốt, nhất định thử một lần, Ngụy Tiểu Xuân chính là bị bất đắc dĩ, vô cùng chột dạ, cô cũng không có tự tin cường đại như Từ Mạnh Như vậy.

Ánh mắt Lưu Phẩm Lâm lạnh hơn, “Vẫn là mời hai cô trở về đi, tôi sẽ thuật lại chuyện này chi tiết với lãnh đạo các cô.”

Lúc này Từ Mạnh Như mới hoảng hồn, “Anh Lưu, xin anh…”

Lời còn chưa nói hết liền bị ánh mắt hung ác Lưu Phẩm Lâm giữ chặt ở một chỗ, Lưu Phẩm Lâm nháy mắt vớingười giúp việc đang đứng bên cạnh, “Đưa các cô này ra ngoài, nếu như còn muốn ồn ào, trực tiếp chận miệng ném ra ngoài.”

Từ Mạnh Như nhỏ giọng khóc sụt sùi, khóc đến như mít ướt, bị hai người giúp việc nửa đẩy nửa túm mang đi ra ngoài.

Lưu Phẩm Lâm nhìn khuôn mặt Lâm Thanh Thời có chút mệt mỏi, vẻ mặt thả lỏng, vỗ cánh tay của cô, lại vuốt tóc cô cho thẳng lại, “Được rồi, em ngủ một lúctrước đi, anh ngủ cùng em.”

“Vâng.” Lâm Thanh Thời nằm ở đầu vai của anh, con mắt đều không mở ra được.

Gần đây cô giống như đặc biệt dễ dàng mệt mỏi…

Lưu Phẩm Lâm bế Lâm Thanh Thời trở về phòng, đặt cô ở trên giường, sau khi đắp kín mềncho cô, chính mình cũng vén một góc chăn lên nằm vào. Anh ôm Lâm Thanh Thời, ở trên mí mắt run rẩy của cô ấn xuống một nụ hôn dịu dàng, thương tiếc sờ sờ gò má thoạt nhìn hãy còn non nớt của cô, giọng nói ôn hòa, như là khúc hát ru thôi miên, “Thanh Thanh ngoan ngoãn, ngủ một giấc cho ngon, anh ở chỗ này cùng em.”

Ý thức Lâm Thanh Thời đã có chỗ hỗn độn, cuối cùng cô liếc anh một cái, thấy anh quả nhiên vẫn ở bên cônhư lời anh nói, cô mới an tâm nhắm mắt lại.

Trong hỗn độn, giống như nghe được một âm thanh máy móc như kim loại, lạnh như băng, không có hơi người.

“Ôi! Nam chính cùng nữ chính đã gặp nhau.”

“Ôi! Xinngười làm nhiệm vụ 101 Lâm Thanh Thời tìm đọc nhiệm vụ.”

“Ôi!…”

Lưu Phẩm Lâm thấy cô cuối cùng ngủ say, mới đứng dậy đến ngoài cửa gọi điện thoại cho bệnh viện.

Anh vốn là cảm thấy Từ Nhụ nói rất có lý, nên tìm một y tá tuổi gần như côtừ bệnh viện, vừa có thể chăm sóc Thanh Thanh, lại có thể đi theo cô, khiến cô không nhàm chán như vậy.

Lại không nghĩ rằng ở giữa lại có vấn đề như vậy, nếu không phải là Thanh Thanh cơ trí, đem người ngăn lại, anh quả thực không dám tưởng tượng giữ lại hai cô gái kia thì như thế nào.

Căn biệt thự này xem ra cũng không thể ở được, hai cô gái tùy tiện cũng có thể đi vào, xem ra cần phải đổi lại những người phục vụ Thanh Thanhmột lần nữa.

Nghĩ như vậy, Lưu Phẩm Lâm lại gọi vài cuộc điện thoại.

Gần nửa giờ mới làm xong tất cả mọi chuyện, Lưu Phẩm Lâm trở lại gian phòng liền nhìn thấy Lâm Thanh Thời ôm chăn mền đang ngủ say.

Anh nhìn xem gương mặt ngủ yên tĩnh xinh đẹp của cô, trong mắt lộ ra nụ cười ôn nhu. Anh đến bên cạnh Lâm Thanh Thời nằm xuống, đưa cánh tay qua, quả nhiên trông thấy Lâm Thanh Thời lập tức liền bỏ chăn mền tuyết trắng ra, xoay người lăn vào trong ngực anh, cô đưa tay nắm lấy quần áo trước ngực anh, ngủ thập phần ngọt ngào, khóe miệng khẽ câu lên, xem ra là đang mơ một giấc mộng đẹp.

Lưu Phẩm Lâm ôm cô lại, khóe miệng lộ ra hạnh phúc vui vẻ.

Mười chín năm a, đời người có thể có bao nhiêu mười chín năm?

Đây là bảo bối anh trân quý hơn phân nửa cuộc đời, đối với anh mà nói còn hơn sinh mạng, anh nguyện ý hiến tế hết thảy, chỉ cầu cho cô có một giấc mộng ngọt ngào là được.

—Edit:Hieuhiheo00 –  Beta: Lengkeng_Sophie  —

Trong phòng thạch anh tràn đầy sắc thái mộng ảo, Lâm Thanh Thời ngồi xếp bằng ở trên thảm trải sàn thật dày, nhìn quả cầu lông Ngôn Tình Số Một 123ngu xuẩn rất nhiều năm cũng không có xuất hiện.

Gian phòng này là Lưu Phẩm Lâm đặc biệt cho nàng làm căn phòng đồ chơi, bên trong đều là các đồ vật mà cô thích, bức rèm che màu thạch anh, búp bê tinh mỹ hoa lệ, váy công chúa, rất nhiều quả cầu thủy tinh, giống như trong giấc mơ cổ tích.

Lâm Thanh Thời nhìn quả cầu màu xanh lá trước mắt đang loạn chuyểnở không trung, híp híp mắt, nhịn xuống ý nghĩ muốn phất tay đập nó rơi xuống đất, “Mi thoạt nhìn giống như mập lên ha?”

Không, không phải là mập lên, mà là toàn thân đều lớn hơn một chút.

Trước kia Ngôn Tình Số Một 123 chỉ có nhỏ bằng quả đấm của người lớn, hiện tại toàn bộ thân thể lông mềm như nhung đều lớn thêm một vòng, giống như là khí cầu bị thổi phồng lên vậy, tròn trịa, màu lông giống như cũng phát sáng hơn một chút.

Ríu rít ríu rít, Ngôn Tình Số Một 123 không có mập lên, Ngôn Tình Số Một 123 chỉ là trưởng thành…”Ngôn Tình Số Một 123 dùng âm thanh máy móc nói rất ủy khuất, muốn thanh minhvới chủ nhân, nó không hềmập lên! Nó là thủ hạ vô cùng xinh đẹp của hệ thống đại nhân!

Lâm Thanh Thời lộ ra vẻmặt có chút nghi hoặc, ngạc nhiên nói: “Mi còn sẽ lớn lên?”

Ngôn Tình Số Một 123 lấy một loại khẩu khí rất đắc ý nói, “Ngôn Tình Số Một 123 là một cơ thể sống cao cấp nhất, đương nhiên sẽ lớn lên!”

Sinh trưởng, trổ mã, là đặc thù chung của cơ thể sống.

Lâm Thanh Thời nghĩ đến chính mình, thân thể của cô tựa hồ đình chỉ lớn lên, cho tới bây giờ bộ dáng vẫn còn là mười ba mười bốn tuổi.

Cúi đầu xem xem sân bay – vùng đất bằng phẳng của bản thân, Lâm Thanh Thời có chút buồn bực.

Thiệt là, khi làm nhiệm vụ khảo nghiệm rõ ràng vẫn còn tốt, không nghĩ tới nhiệm vụ chính thức đầu tiên lại liền bộ dáng như lolita như vầy…

Thời điểm cô bị anh ôm vào trong ngực, quả thực tựa như một bé gái không bao giờ lớn lên vậy.

Lâm Thanh Thời không vui bẹt bẹt miệng, ánh mắt âm âm dày đặc nhìn qua quả cầu lông, “Mi lại dám ném bà ở chỗ này liền biến mất, bà muốn xử lý mi!”

Toàn thân quả cầu lông run lên, “Ríu rít ríu rít… Ngôn Tình Số Một 123 không chấp nhận bị xử lý, không chấp nhận, ríu rít ríu rít…” Con mắt đen như mực giống như thực muốn rơi lệ.

“Không chấp nhận? Sổ tay xoay người phản công vạn năng có viết là: người làm nhiệm vụcó quyền lợi trách cứ!” Lâm Thanh Thời nhíu nhíu lông mày thanh tú, chậm rãi nói từng chữ từng câu.

“Ôi! Ngôn Tình Số Một 123 không tiếp thu được tin tức củangười làm nhiệm vụ 101.”

          “Tít! Ngôn Tình Số Một 123 xuất hiện sự cố khẩn cấp, Ngôn Tình Số Một 123 không cách nào tiếp nhậntin tức củangười làm nhiệm vụ 101.”

          “Tít! Ngôn Tình Số Một 123xin nhận lấy nội dung vở kịch.”

          “Tít! Ngôn Tình Số Một 123xin tuần tra nhiệm vụ.”

          “Tít!…”

          “Tít! Nội dung vở kịch đã nhận được.”

          “Tít! Ngôn Tình Số Một 123 nhận được nhiệm vụ, xinngười làm nhiệm vụ tìm đọc.”

          “Tít!…”

Thanh âm leng keng liên tiếp dồn dập vang lên, Ngôn Tình Số Một 123 để lại một quyển tiểu thuyết nhỏ bằng bàn tay liền biến mất.

Lâm Thanh Thời nhìn nơi Ngôn Tình Số Một 123 biến mất trừng lớn hai mắt, chuồn nhanh như vậy a?

Cô chỉ đùa một chút mà thôi, Ngôn Tình Số Một 123 thật ngu xuẩn chẳng lẽ không biết kí chủ cùng hệ thống là tội liên đới sao?

Lâm Thanh Thời lắc lắc đầu, quả nhiên a, thôi, đọc quy tắc trò chơi thật tốt mới được.

Lâm Thanh Thời cầm lên quyển tiểu thuyết Ngôn Tình Số Một 123 lưu lại, bìa mặt rất tinh mỹ, là hình hoa hồng lửa giống như là muốn bốc cháy lên, ở giữa mạ vàng vài chữ to: Thiên Sứ Áo Trắng Của Đại Boss Hắc Đạo.

Thời điểm Lâm Thanh Thời thấy tên liền ngây dại, cái tên nồng đậm phong cách ngôn tình này là cái quỷ gì? Vừa nghe tên này cũng biết nội dung bên trongchỉ số thông minh bị kéo thấp đến phẳng đến cỡ nào!

Căn cứ qua ba cái nhiệm vụkhảo nghiệm vừa qua, Lâm Thanh Thời dũng cảm suy đoán đại bosshắc đạo này chỉ là anh trai, về phần thiên sứ áo trắng này…

Lâm Thanh Thời ngẫm lại chính mình, ừ, kỳ thật rất giống.

Viết về cô cùng anh?

Hừ! Rõ ràng không thể nào được chứ!

Lâm Thanh Thời ngẫm lại thời gian Ngôn Tình Số Một 123 xuất hiện, trước mắt hiện lên khuôn mặt thanh túhé ra nước mắt như mưa…

Không… Không thể nào?

Chẳng lẽ là đóa tiểu bạch hoa chập chờn trong gió buổi sáng gặp kia?

Cắt ~

Nói đùa gì vậy!

Nhưng khi Lâm Thanh Thời mở ra trang thứ nhất, cô liền bị thực tế hung hăng đánh một cái tát.

Trang thứ nhất giới thiệu vắn tắt nội dung vở kịch bằng nét chữ to đậm “Xem tiểu hộ lý Từ Mạnh Như hoạt bát, thiện lương,trái tim ngọt ngào thu phục Lưu Phẩm Lâm – một đạiboss phong vâncõi hắc đạo -như thế nào!”

“Phúc hắc cùng hồn nhiên cuối cùng quyết đấu?”

“Một hồi rung động lòng người?”

“Xem thiên sứ cứu vớt ác ma rơi vào vực sâunhư thế nào?”

Lâm Thanh Thời, “…”

Đơn giản là không thích nổi!

Anh trai, anh mau tới! Thanh Thanh bị kinh hãi!



Lâm Thanh Thời thu hồi thực tế làm tâm mình bị đả kích vỡ thành đống vỡ nát, quyết định phải đối diện trực tiếp cuộc đời u ám này.

Cô tay run run lật trang thứ hai củatiểu thuyếtra, chịu đựng người nào đó tâm tình tịch mịchcó thể lý giải.

Lâm Thanh Thời đối với nội dung trong tiểu thuyết chỉ muốn nóicó hai chữ: “Ha ha…”

Dù sao đây lànhiệm vụ thứ nhất khi Lâm Thanh Thời chính thức nhận chức, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Độ khó của nhiệm vụ này cùng nhiệm vụkhảo nghiệm của người thứ ba, đều là trình độ trung đẳng.

Lúc này đây, cô thành trở thành vừa em gái, vừa là người yêu thanh mai trúc mã của nam chính trong truyện. Bọn họ cùng đi ratừ cô nhi viện, cô mắc bệnh tim. Nam chính mang cô rời đi, một đường dốc sức làm, vì chữa lành bệnh của cô, không từ thủ đoạn nào. Nữ chính là một y tá, mơ hồ đáng yêu. Dưới cơ duyên xảo hợp, nam nữ chính gặp nhau, sau đó mở ra một đoạnkịch vô cùng cẩu huyết, một đoạn tình cảm dây dưa không ngừng.

Lâm Thanh Thời thật sự là hết sức vô lực, cô gái như vậy cư nhiên bị phái tới chăm sóc cô, thật sự là không biết nên làm cái quỷ gì đây.

Cô dám nói, nữ phụ chết sớm như vậy, tuyệt đối có liên quan tới việc nữ chính “hết lòng chăm sóc”. Biết rõ cô có bệnh tim, nữ chính tay chân vụng về còn dám tới chăm sóc cô, dường như vô tình kể một ít cử chỉ, lời nói tốt ở bên ngoài của bọn họ đến kích thích cô. Kết quả, nữ phụ cuối cùng bị chăm sóc gắt gao. Hay bởi vì cô ta là người tiếp xúc cuối cùng trước khinữ phụ chết, nam chính thế nhưng đối với cô ta vài phần kính trọng, cuối cùng còn thuận lợi trở thành cục cưng bé nhỏ của nam chính, là đang đùa sao?

Liền tính tiểu bạch hoa là tiểu bạch hoathật, nhưng đã hại người khác, cho dù là không có tính toán, nhưng cũng không phải chịu trách nhiệm sao? Thế nhưng không hề có áp lực tâm lý muốn cùng một chỗ với người đàn ông của người bị hại như vậy sao?

Lâm Thanh Thời chỉ muốn nói một câuvới nữ chính: Cô không phải là mẹ người ta, ai cũng phải nhân nhượng cô sao! Sai lầm của cô tại sao phải để cho người khác tới sửa chữa?

Còn có, nam chính cũng thật ngu xuẩn, dù gì cũng là nhân vật phong vân một cõi, thế nhưng lại đi đến kết cục như vậy.

Nam chính thật không xứng đáng, là vì Lâm Thanh Thời căn bản không thừa nhận nam chính là anh trai đáng yêu của cô.

Anh trai nhà cô mới không sẽ ngu xuẩn như vậy!

Bất quá cô cũng rất tò mò, tên nữ phụ trong tiểu thuyết có oán khí hoặc nguyện vọng đều giống cô.

Dù sao, nhìn chung cả cuốn tiểu thuyết, nữ phụ đều chỉ là một nhân vật nhỏ. Cô được bảo hộ quá tốt, không biết cuộc đời khó khăn, cũng không hiểu cái gì làm cho lòng người hiểm ác. Cho nên, lần đầu tiên gặp mặt, thấy nữ chính khóc đáng thương như vậy liền giữ cô ta lại.

Đúng vậy, nữ chính chính là dùng lý do thiện lương rằng đồng nghiệp quá đáng thương nên mạc danh kỳ diệu để được giữ lại, nữ phụ còn cho rằng cô ta là một người thật tốt, cho nên không nghe người khác khuyên bảo, khư khư cố chấp chỉ cần chăm sóc cô là được. Mà nam chính quá bận rộn, sẽ không có thời gian có tự đi xem sự thật như thế nào, nữ phụ lúc nào cũng nói nữ chính tốtnhư thế nào, anh liền tin là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.