Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 3: Con Thỏ Trắng Mặc Long Bào Của Hổ




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Mặt Lâm Thanh Thời không chút thay đổi liếc anh một cái, giọng nói hơi lạnh, mang theo một tia mất tiếng, “Ngồi đàng hoàng.”

Lưu Phẩm Lâm khẽ về phía sau,ngồi dựa vào trên sô pha, đem miệng vết thương để hở lộ ra, thuận tiện để Lâm Thanh Thời xử lý miệng vết thương.

Động tác Lâm Thanh Thời coi như chuyên nghiệp, dù sao cô đã từng học qua những phương pháp sơ cứu này một thời gian.

Lưu Phẩm Lâm năm nay hai mươi chín tuổi, tính ra so với cô lớn hơn mười tuổi, nổi danh Ngọc Diện Diêm Vương.

Thời gian qua, ở ngoài hai người bọn họ lấy danh nghĩa là anh em, cô cũng vẫn luôn gọi anh là anh trai. Nhưng trên thực tế bọn họ cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào. Trước giờ cô vẫn gọi anh là anh trai như vậy, trưởng thành cũng không có đổi cách xưng hô mà thôi.

Nghiêm túc mà nói, quan hệ của bọn họ kỳ thật xem như là người yêu, là người yêu thanh mai trúc mã.

Lúc hai người bọn họđi ra từ trong cô nhi viện, anh mười bảy tuổi, cô mới tròn bảy tuổi.

Anh còn chưa trưởng thành đã mang theo cô còn là một đứa bé, hai người không chỗ nương tựa, làm sao có đường sống tốt đây?

Hơn nữa, cô còn là một ma ốm. Ngay cả viện trưởng cô nhi viện cũng không muốn cô, cho nên cô mới có thể đi theo anh chạy ra khỏi viện.

Cô có bệnh tim bẩm sinh, cho nên cha mẹ cô mới ném cô đến cửa cô nhi viện.

Về sau cô mới biết được, khi đó chính là anh nhặt côvề. Sau đó, khi vẫn còn là đứa trẻ anh nuôi lớn cô từng ngày.

Sau khi đi ra từ cô nhi viện bọn họ nương tựa nhau mà sống, cuộc sống vô cùng gian nan, cơm ăn không đủ no là chuyện thường xảy ra, nhưng cơm ăn không đủ no chỉ luôn là anh, cô cơ hồ chưa từng bị đói bụng. Chỉ có một bữa cơm, anh cũng có thể tiết kiệm, cất đi để cho cô ăn bữa tiếp theo.

Về sau, cơ duyên xảo hợp, lúc ấy Lưu Phẩm Lâm trên đường cứu một người có địa vị rất cao, ông ta trợ giúp, từ không có gì cả anh biến thành Ngọc Diện Diêm Vương tiếng tăm lừng lẫy trong cả hai giới hắc bạch đạo, trong chuyện gian khổ này, người ngoài làm sao biết được?

Giấc mơ ban đầu của bọn họ, bất quá là có thể ăn cơm no, có một ngôi nhà nhỏ che gió che mưa mà thôi.

Trong lòng Lâm Thanh Thời rất rõ ràng, Lưu Phẩm Lâm vốn là có thể bằng cố gắng của bản thân mà bình an vui vẻ cả đời. Có lẽ ngày nào đó đợi sau khi cô chết, anh có thể cưới một người vợ thân thể khỏe mạnh, sinh một hay hai đứa con, con trai hay con gái xinh đẹp, một ngôi nhà có lẽ không đủ rộng rãi nhưng ở bên trong căn phòng tuyệt đối đầy đủ ấm áp, sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn cả đời.

Đây hết thảy, đều là do cô làm hỏng. Hoặc phải nói, là do bệnh của cô làm hỏng.

Trong nội tâm Lâm Thanh Thời muôn vạn điều suy nghĩ, động tác trên tay một chút cũng không qua loa.

Tình huống cô bây giờ kỳ thật không thích hợp nghĩ quá nhiều chuyện, cũng không thích hợp có cảm xúc quá lớn hay không ổn định, thân thể của cô đang cần điều dưỡng, chỉ cần khôi phục lại trạng thái tốt nhất, cô có thể tiến hành giải phẫu.

Tâm nguyện của cô là có một thân thể khỏe mạnh và đây cũng là tâm nguyện của anh.

Hai người bọn họ cùng nhau nỗ lực lâu như vậy, mối quan hệ của họ không gì có thể phá hủy được tựa như Vạn Lý Trường Thành vậy.

Lâm Thanh Thời nhìn miệng vết thương đã băng bó, có chút trầm mặc.

Lưu Phẩm Lâm lôi cô đứng lên, kéo cô ngồi ở bên cạnh anh.

“Anh trai, anh có hối hận hay không?” Giọng nói Lâm Thanh Thời khàn khàn, cúi thấp đầu không thấy rõ vẻ mặt.

Lưu Phẩm Lâm nắm cằm của cô, nâng đầu cô lên, ánh mắt tàn nhẫn, mang theo vài phần hung ác nham hiểm, lúc này mới có hai phần bộ dáng Diêm vương. Giọng nói anh âm trầm, thậm chí có chút ít hung dữ, nhìn chằm chằm đôi mắt cô đang bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, nói gằn từng chữ: “Thanh Thanh, anh chưa từng có hối hận, về sau cũng sẽ không, anh cũng không cho phép em hối hận, em có nghe hay không?”

Lâm Thanh Thời nhìn bộ dáng âm trầm của anh, cuối cùng nở nụ cười,bàng hoàng vừa thoáng qua đều bị tan biến, giống như ánh mặt trời ngày xuân sau cơn mưa, sạch sẽ lại vô cùng ấm áp.

“Em biết rõ, về sauem sẽ không còn hỏi loại vấn đề này nữa.”

Lúc này Lưu Phẩm Lâm mới buông ra cằm cô, sờ sờ đầu cô, như vẫn hay dỗ dành cô như trước vậy, “Thanh Thanh ngoan ngoãn.”

“Anh còn chưa có ăn cơm phải không? Em đi lấy điểm tâm đến nha.” Lâm Thanh Thời nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến vị trí mười một giờ rưỡi, xem chừng anh hẳn là lại đói bụng rồi.

Lưu Phẩm Lâm xoa bóp mặt cô, thấy cô cuối cùng đã tươi tỉnh, gật gật đầu, “Đi thôi.”

Lưu Phẩm Lâm nhìn qua bóng lưng Lâm Thanh Thời đi về hướng phòng bếp, ánh mắt ấm áp. Không phải là cô cần anh, mà là anh không rời bỏ côđược.

Lâm Thanh Thời cũng không biết nấu ăn, cô còn không thể ngửi được mùi khói dầu, chỉ là ở trong tủ lạnh cầm vài quả trứng gà thả vô nồi rồi luộc qua, canh thời gian, nấu ít phút lập tức tắt lửa lấy trứng ra rồi bỏ vô trong nước lạnh.

Trong tủ lạnh còn có vài miếng bánh mì, Lâm Thanh Thời lấy ra bỏ vô lò nướng nướng lại một chút, trét lên một lớp nước sốt hoa quả, lại rót một chén sữa, cùng với trứng gà vừa mới bóc trắng trắng mềm mềm rồi bưng ra.

Thức ăn mặc dùđơn giản, Lưu Phẩm Lâm lại ăn thỏa mãn vui vẻ.

Trên thực tế, anh rất ít khi được ăn thức ăn do chính tay Lâm Thanh Thời tự làm cho anh, cho dù chỉ là một quả trứng luộc.

Anh còn nhớ, thời điểm cô bảy tám tuổi, đi đường cũng còn muốn anh bế mới được, y phục trên cơ bản đều là anh mặc cho. Về sau anh thực sự quá bận nên  không có cách nào, mới để cho cô từng chút từng chút học biết cách tự lập.

Phải nói cô vì anh dùng một chút thời gian mà làm việc, đại khái chính là đi học kiến thức về y học. Khi đó anh hay bị thương, lại không chịu để cho người khác đụng vào, đành phải tự mình xử lý miệng vết thương. Xử lý không được nơi bị thương mới để cho cô giúp, cô vụng về làm anh bị thương thêm hai lần nữa, cô mới phải đi theo người khác học một chút phương pháp hộ lý băng bó.

Có lẽ bởi vì thân thể cô vốn sinh ra đã kém cỏi, trong trình độ nào đó Lâm Thanh Thời lại theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cô không thể nhìn trên người anh có sẹo được, lại học tập kiến thức ngoại khoa cùng kiến thức dược lý, cho nên trên người anh bị thương nhiều lần như vậy nhưng lại một chút vết sẹo cũng không có.

Lâm Thanh Thời làm cho Lưu Phẩm Lâm cảm thán cô đúng là thiên tài trên phương diên y học này, người khác tiêu tốn rất nhiều năm đều chưa chắc nắm giữ kiến thức hay tay nghề, cô một hai năm là được rồi. Trên điểm này, Lưu Phẩm Lâm cảm giác mình theo không kịp.

—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—

Nửa tháng sau, Lâm Thanh Thời đang ngồi phơi nắng ở trong hoa viên, mùi hoa hồng bay khắp cả khuôn viên.

Lâm Thanh Thời vươn tay che kín ánh mặt trời, híp híp mắt, mặt trời tựa hồ hơi gắt.

Lâm Thanh Thời đang định đứng dậy đi về phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cách đó không xa, người giúp việc dẫn theo hai người phụ nữ mặc đồ y tá đi tới. Vì vậy lại nằm trở về, nghiêng đầu gọi người giúp việc sau lưng lấy cái ô che nắng ra.

Từ Mạnh Như cùng một người hộ lý áo trắng khác đi theo sau lưng cô giúp việc, hai người than thở không thôi khi nhìn thấy phong cảnh trong biệt thự. Biệt thự chiếm diện tích không tính quá lớn, nhưng đồ vật bên trong đều là tinh xảo vô cùng, ngay cả một cành hoabình thường trong hoa viên cũngnở xinh đẹp và kiều diễm hơn nhiều so với nơi khác.

Tính tình Từ Mạnh Như hồn nhiên hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn non mịn nhìn cả phòng sợ hãi than, nhịn không được quay đầu nói chuyện cùng một y tá khác ở bên cạnh, trong đôi mắt to đen nhánh, thoáng lóe qua sắc thái vui vẻ, trong lời nói đều tràn đầy ý tán thưởng cùng hâm mộ, lại không thấy vẻ tham lam chút nào.

Không lâu sau, người giúp việc dẫn hai người đến gần nơi  Lâm Thanh Thời. Mặt trời dần dần lên cao, bóng dáng vài người trên mặt đất kéo vừa dài vừa nhỏ, vừa mông lung.

Lâm Thanh Thời nằm ở dưới ô che nắng, nghiêng đầu nhìn mấy người một lượt, chậm chạp ngồi dậy, tóc có chút loạn, cô nhăn lông mày lại, nhìn người giúp việc dẫn đường là ai, hỏi: “Tại sao cho người ngoài vào đây? Bác sĩ Từ đâu?” Trong lòng Lâm Thanh Thời có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là Từ Nhụ mang y tá tới? Vậy anh ta vì cái gì không tự mình dẫn đến?

Người giúp việc có chút khó khăn, sững sờ một chút, lập tức mới nói: “Đây là cậu chủ gọi dẫn tới.” Trong lòng người hầu gái cũng thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu chủ chưa nói với tiểu thư? Vậy cô đột nhiên dẫn người đến chẳng phải là…

Lâm Thanh Thời đang muốn mở miệng, đã thấy Từ Mạnh Như nhảy ra từ sau lưng người giúp việc, trong mắt còn mang theo tia kinh dị rõ ràng, giọng nói ngược lại rất hoạt bát, tràn đầy sức sống mà Lâm Thanh Thời không có, “Chào cô Lưu, tôi là Từ Mạnh Như, về sau tôi cùng Tiểu Xuân sẽ chăm sóc cho cô, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt! A, đây là đồng nghiệp cũng là bạn tốt của tôi, cô ấy gọi Ngụy Tiểu Xuân.”

Từ Mạnh Như kéo một y tá khác ở phía sau người giúp việc ra, tên là Ngụy Tiểu Xuân. Ngụy Tiểu Xuân nhẹ trừng mắt nhìn cô, mới xoay đầu lại nói chuyện với Lâm Thanh Thời, thoạt nhìn vô cùng câu nệ, một đôi mắt hạnh rũ xuống, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, “Chào cô Lưu, tôi là Ngụy Tiểu Xuân.”

Lâm Thanh Thời không có sửa lại vấn đề xưng hô của các cô gái, dù sao không phải là các cô nói ở lại là có thể ở lại. Hai người kia, một người quá hoạt bát, một người quá câu nệ, theo ý cô, một chút cũng không thể chiếu cố cô được như Từ Mạnh Như nói.

Lâm Thanh Thời khẽ gật đầu, nhìn Từ Mạnh Như hỏi một câu, “Cô cùng Từ Nhụ là quan hệ như thế nào?” Tên còn ít hơn một chữ, hơn nữa…

Lâm Thanh Thời rất hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của y tá tên là Từ Mạnh Như này. Ánh mắt của cô ta quá mức hoạt bát, thậm chí là phù phiếm, thật có thể trầm ổn, yên tĩnh mà chiếu cố tốt một người bệnh tim sao? Từ vài phút tiếp xúc ngắn ngủi, Lâm Thanh Thời có thể biết rõ cô gái này tính tình nhất định là có chút ầm ầm ĩ ĩ.

Nhất định cô ta không phải là do anh trai tìm đến, anh ấy chắc sẽ không yên tâm mà đem cô giao cho một y tá như vậy.

Bất quá, Từ Nhụ nói như thế nào cũng là một bác sĩ chuyên nghiệp, chắc sẽ không chọn người như vậy đâu nhỉ?

Từ Mạnh Như thanh tú động lòng người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra thần sắc nghi hoặc, đưa tay gãi gãi cái ót của mình, thoạt nhìn có chút chân chất ngây ngốc, ngược lại làm cho người ta hết sức yêu thích, có chút chần chờ nói: “Bác sĩ cùng y tá… xem như là… quan hệ đồng nghiệp nhỉ?”

Lâm Thanh Thời buồn bực, ai hỏi cô cái này?

“Tôi muốn hỏi, các người ngoại trừ mối quan hệ đồng nghiệp bác sĩ và y tá đơn thuần, còn có mối quan hệ ‘không đơn thuần’ hay không?” Lâm Thanh Thời đặc biệt gằn mấy chữ ‘không đơn thuần’, cũng không tin cô ta còn nghe không hiểu ý trong đó.

Nếu lời này đều nghe không hiểu, vậy cô ta là ngốc thật, hay là giả ngốc, phải chờ suy nghĩ lại.

Vẻ mặt Từ Mạnh Như lại nghi ngờ, “Cái gì mới là quan hệ không đơn thuần?”

Lâm Thanh Thời liễm hạ con mắt, lắc đầu, “Bỏ qua.” Cô dừng lại một chút, lại hỏi một vấn đề khác, “Các cô xác định thật sự là anh trai tôi tìm các cô tới sao?” Không đợi các cô trả lời, xoay mặt hỏi người giúp việc dẫn các cô đến kia, “Cô xác định là anh trai bảo cô dẫn mấy cô này đến sao? Hoặc là, đổi một câu hỏi khác, cô xác định anh trai bảo cô dẫn đến chính là các cô này hả?” Lúc Lâm Thanh Thời hỏi câu này, giọng nói khẽ trầm thấp, mang theo ý uy hiếp.

Người giúp việc căng thẳng liếm liếm đôi môi khô khốc, đang muốn mở miệng, Từ Mạnh Như đột nhiên ngắt lời, “Chính là chúng tôi, Lưu tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt, mong cô có thể để cho chúng tôi ở lại đi!”

Lâm Thanh Thời nhướn mày, lúc này cô ta ngược lại thông minh ra, biết rõ lúc này có thể ở lại hay không được ở lại, quyền ra quyết định còn ở trên tay của cô.

“Tôi tại sao phải giữ các cô lại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.