Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 21: Ai Bất Công Ai




          Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Mùng tám tháng tư năm Hưng Thịnh thứ mười, đêm trước đại điển phong hậu, tại lãnh cung.

Trong cung điện yên ắng tĩnh lặng, cây cối đen sì, bóng dáng hỗn loạn trên mặt đất lay động không ngừng, ngẫu nhiên có tiếng kêukhàn khàn thô két của vài con quạ đen ở trên ngọn cây vang lên, quỷ mị vô cùng, một giọng nói vang lên, ở chỗ này ban đêm đặc biệt tạo nên cảm giác rất đáng sợ.

“Hiền phi nương nương ở lãnh cung đã quen chưa?” Lâm Thanh Thời đưa tay vén vén tóc, tùy ý đánh giá người phụ nữ trên giường. Lục Ngọc Đình dựa đầu vào nửa giường, những điểm ánh đèn nhỏ li ti như hạt đậu hắt lên trên mặt của nàng ta, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, thân thể đơn bạc thon gầy, thoạt nhìn già đi rất nhiều, căn bản không giống như là hơn hai mươi tuổi, trên đầu thấp thoáng còn có thể trông thấy một chút tóc trắng, chỉ lờ mờ có thể nhìn ra đã từng thanh lệ.

Lục Ngọc Đình ngẩng đầu nhìn nàng,ánh mắt trống rỗng hoang vu dần dần có ánh sáng, thậm chí ngay cả trên mặt đều một lần nữa toả ra hào quang, nàng ta vừa mở miệng, trong giọng nói khàn khàn làm cho lòng người kinh sợ, lại giống như giọng nói của một bà lão, so với tiếng quạ đen khàn đục bên ngoài phòng còn khó nghe hơn.

Ngoài cười nhưng trong không cười, nàng ta nở nụ cười nhẹ: “Hoàng quý phi nếu là có thể vào ở đây, chắc hẳn bản cung sẽ càng quen hơn một chút.”

Lâm Thanh Thời chau chau mày, nở nụ cười tươi, “Không được, bản cung có thói quen ở cùng một chỗ với Hoàng thượng, a, về sau còn sẽ có con cái của hai chúng ta, chúng ta một nhà ba người, vui vẻ vô cùng…” Lâm Thanh Thời dừng một chút, rồi sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vạn phần thấu hiểu nói, “Những thứ này, Hiền phi chắc là sẽ không hiểu.”

Vẻ lạnh nhạt trên mặt Lục Ngọc Đình rốt cuộc không nhịn được, nàng ta hận không thể giết chết Lâm Thanh Thời, cắn răng nghiến lợi nói: “Chờ xem, một ngày nào đó, ngươi sẽ có kết quả giống như bản cung!”

Lâm Thanh Thời cười nhạt nói, “Ngày đó, Hiền phi sợ là đợi không được.”

Lục Ngọc Đình hừ lạnh một tiếng, “Ngươi bất quá là dựa vào dung nhan mới hé nở mê hoặc đầu độc thánh tâm mà thôi, đợi đến khi dung nhanngươi tàn phai đi, thanh xuân trôi qua, đến lúc đó, hừ hừ, má hồng chưa nhạt ân tình đã dứt, một đời người mới thay người cũ, luôn sẽ có người thay ta tới giành lấy vị trí của ngươi, coi như là báo ứng.”

Lâm Thanh Thời cười khẽ một cái, trong tươi cười mang theo thanh lệ quyến rũ của thiếu nữ, còn có bộ dángôn nhuận của người làm mẹ, thoạt nhìn lại so sánh dĩ vãng càng thêm xinh đẹp, lui đi vẻ xinh đẹp mị hoặc, lại thêm hương vị đoan trang trang nhã.

“Chuyện tương lai, ai đoán được đâu? Lúc Hiền phi trước khi tiến cung, cũng không có nghĩ qua chính mình một ngày kia sẽ rơi vào lãnh cung sống qua ngày đi.”

Lục Ngọc Đình oán hận nhìn nàng một cái, cười khẩy nói, “Quả nhiên là nói chuyện lợi hại a!”

Lâm Thanh Thời cười khẽ, “Đa tạ Hiền phi khen ngợi, đây là vinh hạnh của A Thời.”

Lục Ngọc Đình thấy bộ dạng nàng dầu muối không vào, trong lòng buồn bực cực kỳ, một hồi lâu không có mở miệng.

Lâm Thanh Thời cũng không có mở miệng tiếp, nàng nhìn qua bên ngoài ánh trăng sáng tỏ, suy nghĩ.

Nữ phụ lưu lại ba cái nhiệm vụ, hiện thời chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng. Giết người a, nói nhẹ nhàng linh hoạt, cũng không biết tay có thể run lênhay không…

Lâm Thanh Thời suy tư một chút nhiệm vụ nữ phụ, phát hiện ba cái nhiệm vụ này kỳ thật đều cùng nữ chủ có quan hệ rất lớn, cho nên nàng đề phòng Lục Ngọc Đình vô cùng cao, lại là hết lần này đến lần khác dặn dò Hiên Viên Triệt, cũng may Hiên Viên Triệt cũng không có khiến nàng thất vọng.

Quả nhiên, thời điểm ngày đó nàng sinh con, Lục Ngọc Đình đã xuất thủ, bị Hiên Viên Triệt bắt tại trận. Hiên Viên Triệt đem chứng cớ này cùng những chứng cứ trong tay hắn chỉ chứng Lục gia cho tới nay ăn hối lộ trái pháp luật, chứng cứ ý đồ mưu phản công khai cùng một thời điểm, lúc lâm triều ngày hôm sau tạo một cú đánh bất ngờ, bắt giamtoàn bộ Lục gia hơn một trăm người.

Như thế, hai nhiệm vụ trước liền xem như hoàn thành. Đứa bé đã sinh hạ bình an, Hiên Viên Triệt rất yêu thương nó, tự sẽ cố gắng che chở nó. Đã không còn Lục gia, xem như người uy hiếp Lâm gia hơn phân nửa đã không còn, còn lại, người Lâm gia sẽ tự giải quyết.

Nữ phụ đưa ra ba nguyện vọng, lại không có một nguyện vọng nào nhắc tới nam chủ. Chắc là oán, oán hắn không có bảo vệ nàng tốt. Hắn cho nàng ba nghìn sủng ái, che chở nàng bên dưới cánh chim, vì nàng đỡ tất cả âm mưu, cuối cùng lại vẫn không có bảo vệ được nàng.

Nếu là từ vừa mới bắt đầu, nam chủ có thể buông tay khiến cho nữ phụ tự mình lớn lên, làm cho chính nàng học được âm mưu quỷ kế trong thâm cung, có thể tự mình đảm đương một ít năng lực, có lẽ kết cục sẽ khác nhau rất lớn. Hậu cung là lao tù người ăn người, thật sự người ngây thơ như nàng ở chỗ này sống không được lâu đâu.

Có lẽ ngay từ đầu thời điểm tiến cung, nữ phụ nên nghĩ tới phải làm cái đó để cùng đế vương sóng ngang vai bên nhau, mà không phải sống như con chim hoàng yến nhỏ bên dưới cánh chim của hắn để được hắn bảo hộ mà không có năng lực tự cứu mình. Nhưng là, nàng không có được cơ hội này, cho nên, nàng chỉ có thể đạt được một kết cục của con chim hoàng yến nhỏ – – chết ở trong lao tù, vĩnh viễn không biết rõ phong cảnh phía ngoài.

Có lẽ là vì nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, cảm xúc Lâm Thanh Thời có chút phức tạp, suy nghĩ cũng càng bay càng xa.

Đột nhiên, Lục Ngọc Đình nửa nằm ở trên giường khẽ thở dài một cái, mở miệng, “Ngươi biết không, ta hết sức ghen tị ngươi.”

Lâm Thanh Thời sững sờ, quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, không nghĩ tới nàng ta cuối cùng sẽ nói ra lời như vậy. Nhưng ngẩn ra cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng lập tức hoàn hồn, nhàn nhạt gật đầu, “Ừ, ta biết rõ.”

Lục Ngọc Đình thấy nàng còn là bộ dáng muốn bức người muốn chết muốn sống, trong lòng tức giận, nghĩ muốn tiếp tục mỉa mai nàng, lời nói đến bên miệng, rốt cục vẫn phải thôi, biến thành, “Rất nhiều phụ nữ đều ghen tị ngươi.”

Lâm Thanh Thời vẫn là gật đầu, xem như đáp lại.

Lục Ngọc Đình cũng không có trông cậy vào nàng lúc này sẽ nói cái gì cho phải, hai người bọn họ trong tối ngoài sáng đấu nhiều năm như vậy, quan hệ củahai người như nước với lửa, tuyết đối không thể chung sống hoà bình.

Nàng ta chỉ là, đột nhiên có thổ lộ hết tâm sự. Nàng ta có rất nhiều lời muốn nói, nàng ta nghĩ sẽ đem những lời này mang đến dưới lòng đất, do những năm này ngay cả người có thể nói chuyện cũng không có.

Từ trước lúc ở nhà, thân nhân trưởng bối trong nhà đều là đối với nàng ta ký thác kỳ vọng, các huynh đệ tỷ muội trong tộc đều e ngại nàng ta, bọn họ đều coi nàng ta như là một loại ký hiệu, xem như là một loại hy vọng, làm thành vật hi sinh vì sự phồn vinh củagia tộc, xem như đá kê chân để đạt được vinh hoa phú quý.

Sau khi tiến cung, không có quân vương sủng ái, những kỳ vọng từ thân tộc chất chứa ở trên người nàng ta vô cùng nặng nề, liền biến thành oán hận, bọn họ phiền muộn nàng ta làm trễ nãi tiền đồ bọn họ, hận nàng ta trở thành chướng ngại vật trên con đường phú quý của bọn họ.

Lúc mới bắt đầu tin tức Lục gia bị hoạch tội, tâm tình của nàng ta là phức tạp, nhưng là cái loại áp chế như tảng đá lớn trong lòng thoáng cái bị người chuyển đi, cảm giác như được giải thoát. Có lẽ, nàng ta là oán, oán bọn họ coi nàng ta như là hàng hóa, dùng nàng ta để đổi lấy vinh hoa, bọn họ, không coi nàng ta như người.

Nàng ta đã từng phản kháng qua, phẫn nộ qua, nhưng một ít thành công cũng không có.

Có lẽ, đây mới là nguyên nhân nàng ta đánh canh bạc cuối cùng – đánh cược với toàn bộ Lục gia. Cũng phải có người vì nàng hiến tế linh hồn nhỏ bé cực khổ, hoặc là Lâm Thanh Thời, hoặc là Lục gia. Đường hoàng tuyền quá tịch mịch, nàng ta mới không cần đi một mình.

Lục Ngọc Đình nói rất nhiều lời, từ chuyện nàng ta lúc nhỏ, nàng ta cùng Hiên Viên Triệt lần đầu tiên gặp mặt, gia đình của nàng ta, nói đến nàngta hiện tại, nàng ta oán hận cùng không cam lòng, nàng ta đã từng ôm hiện tại đã hủy diệt hy vọng.

Đêm nay, Lâm Thanh Thời biết một Lục Ngọc Đình khác hoàn toàn so với trong nhận thức của nàng.

Vô luận là thật hay giả, Lâm Thanh Thời đều không để ý, bởi vì, một người sắp chết, nàng không cần thiết quan tâm. Có lẽ Lục Ngọc Đình chỉ là muốn trước khi chết từ từ mà thổ lộ hết một lần, có lẽ Lục Ngọc Đình muốn cho nàng lưu lại bóng ma khó có thể phai mờ, nhưng mà, Lâm Thanh Thời đều không để ý.

Trên thực tế, Lục Ngọc Đình cũng không cần nàng quan tâm.

Nhưng là, lúc Lâm Thanh Thời đi ra khỏi nơi cung điện đổ nát kia, trước mắt của nàng lại hiện lên một khắc cuối cùng Lục Ngọc Đình lưu lại đời này tại lãnh cung. Khuôn mặt nàng ta gầy gò tái nhợt dần dần ảm đạm, trong ánh mắt lại phảng phất có một tia sáng rọi từ từ dâng lên, đôi môi nàng ta khô héo để lại câu nói sau cùng khi nàng ta ở trên đời này, vẫn là liên quan đến ba người bọn họ.

Đôi môi tái nhợt của nàng ta khép mở, suy yếu phun ra một câu nói, “Kiếp sau, ta không muốn gặp phải hắn, cũng không muốn gặp ngươi. Ở trong địa ngục, ta cũng sẽ không chúc phúc các ngươi, ta nguyền rủa các ngươi, các ngươi sẽ không hạnh phúc, vĩnh viễn sẽ không.”

Lâm Thanh Thời nhìn trăng tròn giữa không trung, nhắm mắt lại, nghĩ đến mới trước đây ba người bọn họ bị bắt cóc, ban đêm nàng cùng Hiên Viên Triệt trốn đi, trăng sáng cũng là như vậy, thanh thanh lãnh lãnh, quan sát thế nhân, nhìn hết nhân gian giãy giụa.

Trong đầu một tiếng âm máy móc lạnh như băng vang lên, “Xong! Người làm nhiệm vụ số 101 Lâm Thanh Thời chính thức hoàn thành nhiệm vụ của (đích nữ hoàng hậu).”

“Được rồi! Ngôn Tình Số Một 123 hỏi thăm người làm nhiệm vụ số 101 Lâm Thanh Thời có ở lạihay không.”

Ban đêm trống trải yên tĩnh, bỗng dưng vang lên một tiếng nhánh cây gãy vụn, Lâm Thanh Thời vừa quay đầu lại, trong góc một thân ảnh cao lớn dần dần hiển lộ ra, ánh trăng sáng bạc rơi ở trên người hắn, giống như là choàng một tầng mạng che mặt,giọng nói ôn hòa thuần hậu mang theo nhàn nhạt sủng ái, “A Thời.”

Có lẽ là không có được câu trả lời, giọng nói trong đầu lần nữa vang lên, “Được rồi! Ngôn Tình Số Một 123 hỏi thăm người làm nhiệm vụ số 101 Lâm Thanh Thời có ở lạihay không.”

Ở, hay là không ở…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.