Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 20: Ai Cũng Mang Tâm Tư Bên Mình




         Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Tháng tư năm Hưng Thịnh thứ chín, vào thời điểm cuối xuân, sủng phi Thần hoàng quý phi của Triệt Đế Lâm thị Thanh Thời chẩn đoán chính xác có thai, Triệt Đế vui mừng quá đỗi, ban thưởng rất lớn cho Thần Thanh cung, đồng thời hạ lệnh ty y cục kiến tạo sắc phục hoàng hậu đương triều, ty nghi cục chuẩn bị nghi lễ đại điển phong hậu.

Theo sự an bài này, gần như công khai với toàn bộ cung nhân, tiền triều, hậu cung sự kiện trọng đại – – Hoàng thượng phong hậu.

Vô luận là tiền triều lẫn hậu cung, có rất nhiều người không cam lòng. Nhưng tại hậu cung mà nói, Lâm Thanh Thời lúc này đã gần như đứng đầu hậu cung rồi, nắm giữ phượng ấn trong tay, hơn nữa lại là người ngang ngược bá đạo, căn bản không cùng ngươi đùa giỡn thủ đoạn mềm dẻo, trực tiếp mạnh bạo, Hoàng thượng còn che chở nàng, toàn bộ hậu cung cơ hồ không người nào dám trêu chọc nàng. Tại tiền triều mà nói, hai người ca ca của nàng hiện thời đều là đứng hàng nhất phẩm, không phải là người mà bọn họ có thể chạm được, thân phận hiện tại đã khác hoàn toàn so với quá khứ.

Cũng có người đem chuyện trong hậu cung ra đòi phân xử, đơn giản nói đúng là Lâm Thanh Thời thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ nhỏ hẹp, khó có thể đảm nhiệm trọng trách nặng nề. Đế vương trực tiếp giết một người răn trăm người, chuyện trong hậu cung của trẫm ngươi rõ ràng như vậy, là muốn làm gì? Loạn thần tặc tử, muốn làm phản sao?

Tâm tình hoàng đế từ trước đến nay trên triều đình như phong vũ, bậc đế vương tức giận, tự nhiên không ai dám lại đi vuốt râu hùm. Là người cũng biết tiếc mệnh, bản năng con người là theo cái tốt tránh cái xui xẻo, trên triều đình những người quen sống trong phú quý lại càng phải như vậy.

Thuận lý thành chương, ấn địnhvào mùng chín tháng tư năm sau cử hành đại điển phong hậu.

Có lẽ đây là sự yên bình trước cơn bão, thời gian mấy tháng Lâm Thanh Thời mang thai trong hậu cung thật sự rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả một chút vết bẩn sau lưng cũng không thấy xuất hiện.

Lúc này, phi tần trong hậu cung của Triệt đế có chừng mười hai người, trong đó địa vị phi tử cao vẻn vẹn là hai người Lâm Thanh Thời cùng Lục Ngọc Đình, những người khác đều là quý nhân và mỹ nhân, đều không có khả năng tranh hậu.

Nhưng hậu cung từ trước đến nay đều là chiến trường không có khói thuốc súng, đàn bà ngoan độccó thủ đoạn hơn so với đàn ông không ít. Một người đàn ông có mười mấy người phụ nữ, đây là điển hình âm dương không cân bằng, âm thịnh dương suy, không đánh nhau vỡ đầu mới là có quỷ.

Lúc trước, rất nhiều tần phi phân vị thấp vừa ló đầu đã từng bị đánh, những người khác thì các nàng dựa vào ý tứ của Hiền phi Lục Ngọc Đình, đợi nàng ta động thủ, các nàng mới chiếm lấy thời cơ tốt.

Súng bắn chim đầu đàn, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người vẫn ở bên ngoài mà chờ đợi, ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn bị tiêu diệt, chỉ cần một lần thất bại sẽ chỉ có thể nhận lấy cái chết.

Thái y chuẩn mạch nói qua, thai của Lâm Thanh Thời rất tốt, khiến nhiều nữ nhân trong hậu cung tiếc đứt ruột đứt gan.

Vào thời điểm tháng tư, cuối cùng có người đã động thủ, là mộtquý nhân, họ Lý, phụ thân làtiểu quan thất phẩm, người thoạt nhìn ôn nhu, lớn lên coi như là xinh đẹp, tuy nói trong cung không thiếu mỹ nhân, nhưng nếu đưa ra bên ngoài, cũng là thập phần xuất chúng.

Thời điểm Lý quý nhân bị bắt, mọi người đều thấy bối rối. Nàng ta mới vừa ra tay, chỉ mới động thủ, lại không nghĩ rằng đồ mới từ chỗ nàng ta tung ra ngoài không đến nửa canh giờ,ngự lâm quân liền bao vây cung của nàng ta.

Nếu là qua một vài ngày, Lý quý nhân có lẽ sẽ không giật mình như thế, mới vừa xuất thủ, hai ngày trước là kích động nhất, cả người đều ở trạng thái hưng phấn, đợi đến khi hứng phấn qua đi, nàng ta liền bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên.

Nhưng còn không có đợi đến thời điểm nàng ta bắt đầu thấp thỏm, nàng ta cũng đã vào thiên lao, ngay cả cơ hội dạo qua lãnh cung cũng không có.

Khi Lý quý nhân bị bắt, khóc hô muốn gặp Hoàng thượng, nhưng Hiên Viên Triệt từ đầu đến cuối cũng không có ra mặt.

Lúc bình thường đã không gặp nàng ta rồi nói chi đến thời điểm nàng ta bị bắt, Hoàng thượng là người ngươi muốn gặp là có thể gặp a?

Lý quý nhân mới có thể yên lặng lại, thân thể mềm nhũn, bị hai ngự lâm quân dẫn đi.

Ngày hôm sau, Vương mỹ nhân cũng gặp tai họa,đãi ngộ giống như Lý quý nhân, bị bắt đi.

Vương mỹ nhân bình thường là người hấp tấp, rất xem thường người phụ nữ thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược như Lý quý nhân, thấy thế nào đều giống như là người dối trá. Nhưng nàng ta cũng không phải là người phụ nữ không có đầu óc, nếu không cũng sẽ không ở trong cung an an ổn ổn ngây người nhiều năm như vậy.

Vương mỹ nhân nhìn thấy Lý quý nhân hay đối chọi cùng mình bị bắt mang đi, thầm nghĩ, thời cơ đã đến. Không biết thời cơ đến chưa? Lý quý nhân vừa mới bị bắt, lúc này tiếng gió càng gay gắt, nhất định không có người sẽ nghĩ tới nàng ta lựa chọn thời điểm này mà ra tay. Lý quý nhân tạo cho nàng ta cơ hội tốt như vậy, nếu không nắm bắt, như thế nào lại không phụ lòng của tỷ muội vài năm trong cung được chứ?

Đợi đến thời điểm Vương mỹ nhân bị bắt, nàng ta cảm thấy vô cùng choáng váng, chứng cớ vô cùng xác thực, ngay cả oan uổng cũng không thể kêu lên. Nàng ta lớn tiếng gọi, muốn gặp hoàng thượng. Cũng không ai đáp ứng giúp nàng ta giống như ngày hôm qua – Hoàng thượng cũng là người ngươi muốn gặp là có thể gặp?

Một quý nhân một mỹ nhân trước sau vào tù, cuối cùng làm cho phụ nữ trong hậu cung giật mình thấy rõ ràng, nguyên nhân thánh thượng liên tục đang chờ các nàng ra tay. Các nàng nếu là an phận thì còn may, nếu không, tiếp theo Lý quý nhân và Vương mỹ nhân chính là các nàng.

Đúng vậy, Hiên Viên Triệt sớm đã sắp xếp cung nhân trong từng cung, chỉ cần có dị động, ngay lập tức là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Đợi đến tháng thứ chín, bụng Lâm Thanh Thời to như trái bóng, mỗi ngày hành động có nhiều bất tiện, ban đêm xoay người đều vô cùng khó khăn.

Mỗi ngày Hiên Viên Triệt không thể không tranh thủ xử lý xong công vụsớm một chút, rút ra thời gian để bồi nàng, quả thực hận không thể một tấc cũng không rời bên cạnh nàng, e sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Cuối cùng, thời điểm lâm bồn đã đến.

Hôm đó, đúng là thời điểm hoàng hôn, rạng mây đầy trời, từ lúc mặt trời vừa rơi xuống đến mặt trời vừa mới dâng lên, suốt cả đêm, Lâm Thanh Thời ở bên trong gào thét khàn giọng, Hiên Viên Triệt ở bên ngoài lo lắng muốn vỡ tim.

Đến lúc bình minh, mặt trời mới mọc lên từ hướng đông, ánh bình minh tựa như nhiễm màu, một tiếng khóc nỉ non của hài nhi phá vỡ không trung, phá vỡ không khí như đang ngưng trệ.

Lập tức liền có cung nhân đi ra báo tin mừng, “Khởi bẩm Hoàng thượng, mẫu tử bình an!”

Ánh mắt Hiên Viên Triệt sáng lên, toàn bộ mệt mỏi do cả đêm thức trắng chờ đợi ngay lập tức biến mất, “Là hoàng tử?”

“Dạ.”

Một vòng cung nhân lập tức quỳ xuống, cao giọng hô, “Chúc mừng hoàng thượng mừng có long tử!”

Hiên Viên Triệt hắng giọng cười to, lập tức liền hỏi, “Hoàng quý phi như thế nào?”

Một cung nữ đem đứa bé tắm xong ôm ra, cười nói, “Hoàng quý phi hết thảy bình yên, chỉ là quá mệt mỏi, hiện tại đã buồn ngủ.”

Hiên Viên Triệt dè dặt tiếp nhận bao tã lót có đứa bé bên trong, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, trong lòng mềm mại, đây là con của hắn và A Thời…

Hiên Viên Triệt chờ trong chốc lát, đợi cung nhân nói có thể, liền không thể chờ đợi được ôm con vào phòng sinh.

Lâm Thanh Thời đang mê man, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nói chuyện cùng nàng, muốn mở mắt ra, nhưng lại hỗn loạn chỉ muốn ngủ.

Thời điểm tỉnh lại đã là nửa đêm.

Một ngày này bên trong đã xảy ra bao nhiêu chuyện, nàng căn bản cũng không biết.

Hiên Viên Triệt buổi sáng xem nàng ngủ, liền rời đi lâm triều trước.

Buổi lâm triều hôm nay hoàn toàn không an tĩnh, đầu tiên là hoạch tội Lục gia, sau là sắc phong thái tử, quả thực là đang khảo nghiệm một đám triều thần phải thuần phục.

Sau khi lâm triều, vừa mới hạ lệnh bắt giam 123 nhân khẩu Lục gia vào ngục, Lục Ngọc Đình ngay sau đó liền bị biếm lãnh cung chờ đợi ý chỉ xử trí. Về phần nguyên nhân, trên thánh chỉ viết rõ ràng tường tận, liên hợp ngoại thích, ý đồ mưu quyền soán vị, châm ngòi tần phi, thêm mưu hại Thần hoàng quý phi cùng thái tử, vài tội cùng chỗ, bắt giữ sau lại thẩm án.

Thời điểm Lục Ngọc Đình bị bắt thoạt nhìn đặc biệt bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, phảng phất đi không phải là lãnh cung, mà là đại điển phong hậu của nàng ta.

Khi Lâm Thanh Thời tỉnh lại, gương mặt Hiên Viên Triệt đầy lo lắng tiến đến, nhìn nàng, một đôi mắt đào hoa tràn đầy vui vẻ, thấy nàng muốn đứng lên, đưa tay đến đỡ nàng, “A Thời, muội cuối cùng đã tỉnh.”

Lâm Thanh Thời liền theo tay của hắn ngồi dậy, chờ hắn điều chỉnh tốt tư thế, dựa vào nệm êm ở sau người, giương mắt nhìn hắn, “Con đâu?”

Hiên Viên Triệt vung tay lên, lập tức có cung nữ ôm đứa trẻ đến. Hiên Viên Triệt cẩn thận nhận lấy, phất phất tay, cho cung nữ lui đi, ôm đứa trẻ vào trong ngực đưa cho nàng xem.

Lâm Thanh Thời chỉ nhìn một cái, liền ghét bỏ quay mặt đi, ngay cả ý tứ xem lần thứ hai cũng không có, chớ nói chi là trêu chọc hoặc là ôm đứa trẻ một chút, giọng nói của nàng mang theo tràn đầy ghét bỏ, “Thật xấu!”

Hiên Viên Triệt không nghĩ tới nàng có phản ứng này, trên đời này người mẹ nào đều liều chết liều sống sinh con ra, chính là vì nói một câu ‘thật xấu’ sao?

Hiên Viên Triệt ôm đứa trẻ cứng ngắc cả nửa ngày, mới ấp úng nói, “Trẻ con vừa sinh đều giống như vầy, về sau thì tốt rồi.” Xem nàng không có chút ý tứ thay đổi thái độnào, lại thêm một câu, “Trước đây lúc A Thời mới sinh ra cũng không phải liền xinh đẹp như vậy…”

Hiên Viên Triệt vừa nói xong, liền trong lòng biết không ổn, quả nhiên, Lâm Thanh Thời lập tức tựa như pháo trúc châm lửa, thoáng cái liền nổ.

Lần này xem như chọc tổ ong vò vẽ, Lâm Thanh Thời lập tức quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Nói bậy! Huynh gặp qua bộ dạng muội vừa mới sinh ra sao? Muội chính là vừa sinh ra đã xinh đẹp rồi, làm sao vậy?”

Còn không đợi Hiên Viên Triệt nói tiếp, ngay sau đó Lâm Thanh Thời lại bắt đầu vươn người công kích, Hiên Viên Triệt bày tỏ nhận lấy tâm lý bị tổn thươngnghiêm trọng…

“Đứa nhỏ này lớn lên xấu như vậy, nhất định là giống như huynh!”

Lớn lên xấu chính là giống như hắn, đây là cái đạo lý gì?

“Vậy con về sau nếu là bộ dạng xinh xắn, có phải hay không là do giống muội?”

Lâm Thanh Thời ngược lại cây ngay không sợ chết đứng, “Bộ dạng xinh xắn đương nhiên là giống muội, chẳng lẽ giống huynh?”

“Như thế nào đẹp mắt liền không thể giống huynh?”

Lâm Thanh Thời bĩu môi, trên dưới quan sát hắn một cái, “Huynh lớn lên có thấy muội đẹp không?”

“Chẳng lẽ đẹp mắt là vương pháp?”

“Không được sao?”

Hiên Viên Triệt cảm thấy bất đắc dĩ, như thế nào cũng vẫn là một bộ dạng đứa trẻ chưa trưởng thành, hắn đến cùng là cưới thê tử, hay cưới nữ nhi a, “Được, được, như thế nào đều được, có thể đi.”

Lâm Thanh Thời cuối cùng hài lòng, “Này còn không sai biệt lắm. Muội đã nói với huynh, về sau không cho phép huynh đối với con tốt hơn muội, biết không?”

Mất nửa ngày, nguyên lai là đang lo lắng cái này.

Trong lòng Hiên Viên Triệt vừa buồn cười vừa ngọt ngào, sờ sờ đầu của nàng, “Biết rõ, nàng là quan trọng nhất.”

“Này còn không sai biệt lắm. Đưa đây, cho muội ôm, xem đẹp hay xấu thật đây!” Lâm Thanh Thời vừa ghét bỏ, vừa cẩn thận ôm đứa bé.

Hiên Viên Triệt cười xem hành động của nàng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đây là hạnh phúc hắn thật vất vả mới đạt được, ai dám phá hư, sẽ phải trả giá thật lớn!

Một nhà ba người, cả phòng ấm áp.

Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài.

Hiên Viên Triệt sợ hết hồn hết vía nhìn xem Lâm Thanh Thời một hồi đâm đâm ở đây, trong chốc lát xoa bóp chỗ kia, cuối cùng, làm cho con khóc lớn…

Lâm Thanh Thời thoáng cái luống cuống tay chân, đe dọa, trừng mắt với đứa bé trong ngực, ác thanh ác khí nói, “Không cho phép khóc! Có nghe hay không, không cho phép khóc!” Đe dọa nửa ngày đều không hữu dụng, “Oa” một tiếng, cũng khóc theo.

Hiên Viên Triệt nhìn xem một lớn một nhỏtrước mặt, một đứa so với một đứa khóc còn lớn hơn, lần này có vấn đề rồi đây, nên dỗ dành ai trước?

Hiên Viên Triệt lần đầu tiên vì tình huống như thế mà rối rắm, có thể đoán được chính là, tương lai thời gian rất lâu, hắn sẽ luôn luôn tiếp tục rối rắm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.