Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
Bầu trời xuyết đầy những vì sao sáng chói, hơi nóng khẽ chuyển động trong không khí, hoa hồng nở rộ đỏ tươi xinh đẹp giữa đêm khuya trong hoa viên, mùi thơm ngào ngạt bao phủ cả căn biệt thự, rất xa vẫn có thể ngửi thấy.
Trên người Lưu Phẩm Lâm nhàn nhạt mùi máu tươi thấm dần vào trong không khí, anh móc ra một cái khăn tay sạch sẽ từ trong túi áo trên, xoa xoa mồ hôi trên mặt, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một cỗ khí ôn nhuận. So với thủ hạ trên dưới có mấy ngàn người, anh bây giờ tựa hồ càng giống như một thư sinh từ cổ đại xuyên việt tới, ôn tồn tao nhã, giống như ngọc ấm.
Giờ phút này anh ngồi trên sô pha, khẽ ưỡn người, như là dây cung giương căng.
Sau lưng đột nhiên có người nhẹ ho một tiếng, sống lưng anh càng thêm khẩn trương, chỉ chốc lát sau, ý thức được đó là bác sĩ trong biệt thự mới khẽ trầm tĩnh lại.
Từ Nhụ nhấc theo hòm thuốc đi qua, chân mang giày da, đi trên một tầng thảm da dê thật dày trên mặt đất, căn bản không phát ra tiếng động nào – – nguyên nhân vì Lưu Phẩm Lâm mới vừa nhắc nhở anh. Nếu không, anh còn chưa đi đến bên cạnh Lưu Phẩm Lâm, cũng sẽ bị Lưu Phẩm Lâm phát hiện, sau đó xem như kẻ địch mà nhanh chóng xử lý.
Từ Nhụ là bác sĩ, chuyên nghiên cứu nội khoa, anh chuyên điều trị bệnh tim bẩm sinh.
Bất quá, phàm là bác sĩ, lúc nào cũng sẽ xử lý được miệng các loại vết thương, mặc kệ chuyên môn của anh về phương diện gì đi nữa.
Bầu không khí tựa hồ có chút căng thẳng,Từ Nhụ nhẹ đỡ mắt kính một chút, lạnh nhạt mở miệng, “Cởi quần áo ra, tôi xem vết thương của anh một chút trước đã.”
Mặc kệ người trước mặt này có bao nhiêu nguy hiểm, là thân phận gì, giờ phút này đối với Từ Nhụ mà nói, Lưu Phẩm Lâm chính là bệnh nhân, hoặc còn có thể cộng thêm một tầng thân phận khác- – người nhà bệnh nhân.
Lưu Phẩm Lâm khẽ nhíu mày, vẻ mặt ôn nhuận tựa hồ nhiễm lên sự bén nhọn, lại nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, ngón tay của anh cong lại, có tiết tấu nhẹ gõ khay trà trước mặt.
Một lát sau, anh mới mở miệng, giọng nói như mưa đánh vào thanh trúc, như nước chảy róc rách, mang theo khẽ trầm thấp, khẩu khí nhìn như ôn hòa kì thực bá đạo, không cho phép cự tuyệt, “Bỏ đồ xuống, anh có thể ly khai.”
Từ Nhụ nâng đỡ mắt kính, đặt đồ lên trên bàn trà ở trước mặt Lưu Phẩm Lâm, lui về phía sau một bước, giọng nói có chút bất mãn, “Làm một bác sĩ phải có trách nhiệm, sợ gặp phải nhất chính là các bệnh nhân như anh vậy, không chịu phối hợp với bác sĩ, còn muốn nghi vấn trình độ làm bác sĩ của chúng tôi.”
Anh nói không phải là “Anh”, mà là “Các anh”.
Lưu Phẩm Lâm khẽ giương mắt, bén nhọn nhìn anh ta một cái, ở trong khẩu khí khẽ mang theo quan tâm, đối tượng quan tâm đương nhiên không phải là Từ Nhụ.
“Thanh Thanh hôm nay như thế nào?”
Từ Nhụ hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt mang theo một tia khẽ đắc ý, “Ăn ngon, ngủ ngon, còn có thể như thế nào?”
Làm một bác sĩ mà nói, bệnh nhân của anh ta ăn được ngon ngủ ngon, không có cái gì bằng làm cho anh ta cảm thấy tự hào cùng vui mừng.
Lưu Phẩm Lâm lộ ra khẽ vui vẻ, chân thành, không trộn lẫn một tia giả dối, “Vất vả anh rồi, bác sĩ Từ, cám ơn anh.” Một câu nói này ý cám ơn là thật lòng, chân thành.
Từ Nhụ đầu tiên là nhịn không được nở nụ cười kiêu ngạo một chút, nâng mắt kính lên, lập tức thu lại vui vẻ, khẽ oán hận nói: “Tôi nói a, anh muốn em gái anh sớm tốt một chút, anh phải quản mọi việc của con bé thật tốt! Làm một bệnh nhân bị bệnh tim, chẳng lẽ không biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm sao?”
Lưu Phẩm Lâm không để lại dấu vết nhíu hạ mi mắt, “Thanh Thanh có chừng mực, em ấy chỉ là quá nhàm chán mà thôi. Anh cũng biết, tôi không có quá nhiều thời gian ở cùng em ấy.” Đối với chuyện liên quan đến người trong lòng, Lưu Phẩm Lâm cũng nhịn không được nhiều lời hai câu.
Từ Nhụ nhíu lại mi, “Cô bé lại không phải là chim trong lồng tre, anh đem cô bé trói buộc ở chỗ này như thế nào được? Anh không có thời gian bồi cô bé, còn nhiều người có thời gian bồi cô bé a. Cô bé còn trẻ, không thể tất cả là ở một người một chỗ như vậy. Làm cho cô bé mỗi ngày sống ở chỗ này chờ anh trở lại, anh làm chính mình là cái gì? Là hoàng đế sao?”
Lâm Thanh Thời là bệnh nhân mà Từ Nhụ dụng tâm nhiều nhất, lại mới mười mấy tuổi, anh xem cô tựa như là xem con gái của chính mình, mặc dù con gái này tuổi hơi lớn một chút, mặc dù chính anh còn chưa có con.
Nhưng ở Từ Nhụ, tương lai nếu anh có con gái, liền nên là giống Lâm Thanh Thời, đương nhiên không thể giống cô là bệnh nhân bệnh tim, mà là chỉ cái loại cảm giác này, làm cho người ta muốn sủng ái, nhưng lại thường thường vì cô cảm thấy bất đắc dĩ.
Lưu Phẩm Lâm cúi đầu trầm tư một chút, đang muốn mở miệng, lại nghe phía sau một trận thanh âm truyền đến, vang vọng ở trong đại sảnh trống trải, làm cho phá lệ đột ngột.
Lưu Phẩm Lâm quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy Lâm Thanh Thời đứng ở đầu bậc thang lầu hai đang đánh tay vào vịn tay của cầu thang, cô mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, tóc dài màu đen xõa trên đầu vai, làm ra càng nhỏ gầy gầy yếu yếu. Là người hai mươi tuổi, lại giống như hình dạng cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi, vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở.
Cách cực kỳ xa Lưu Phẩm Lâm vẫn có thể nhìn thấy, đôi môi xinh đẹp củacô khẽ trắng bệch, lộ ra làn da tái nhợt, quanh quẩn một cỗ không khí bị bệnh.
Lâm Thanh Thời thấy hai người cuối cùng chú ý tới mình, đình chỉ động tác đánh vào tay vịn, cô đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống hai người, hồ nghi hỏi: “Hai người các anh vừa mới nói xấu emcó phải hay không?” Ngang ngược cũng không làm cho người ta sinh chán ghét, mang theo bá đạovừa phải, như là bộ dáng một công chúa nhỏ.
Lưu Phẩm Lâm nở một nụ cười, mang theo vẻ cưng chìu, “Như thế nào còn chưa ngủ?”
Trong nháy mắt Lâm Thanh Thời thẹn thùng, lập tức lại cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ban ngày ngủ nhiều, lúc này không ngủ được.” Nhíu lại mi nhìn anh, “Anh không phải là cũng không có ngủ sao?”
Lưu Phẩm Lâm cười khẽ, mắt lộ ra bất đắc dĩ, “Đói bụng sao? Có muốn kêu dì Trần làm cho em chút gì đó ăn hay không?”
Lâm Thanh Thời lắc lắc đầu, “Không cần, dì Trần đã ngủ, không cần đi quấy rầy dì.”
Lưu Phẩm Lâm gật gật đầu, “Đi thư phòng xem sách trước đi, đợi lát nữa anh đi làm, nếu làm xong thì gọi em.”
Lòng Lâm Thanh Thời đầy nghi hoặc, hồ nghi liếc anh một cái, sau đó mắt sắc nhìn thấy hòm thuốc trên bàn, khẽ cười một cái,”Em vẫn xuống chờ anh thôi.”
Lâm Thanh Thời không đợi Lưu Phẩm Lâm nói tiếp, đăng đăng đăng, đi chân trần, như một trận gió, thật nhanh từ trên cầu thang chạy xuống.
Lâm Thanh Thời chạy đến trên ghế sofa, khẽ thở hổn hển, Lưu Phẩm Lâm ban đầu muốn đứng lên ôm cô, lại dừng một chút, lại ngồi trở xuống.
Vừa mới ở bên cạnh thấy hành động như vậy, lúc này Từ Nhụ nhíu lại mi, có chút hổn hển, “Nói bao nhiêu lần, có thể nhớ lâu một chút hay không? Đừng chạy đừng chạy, sao lúc nào cũng không nhớ được?”
Lâm Thanh Thời trừng mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Thật dong dài nha! Chú bác sĩ quả nhiên là đến thời kỳ mãn kinh.” Sau đó khẽ thở dài một hơi, phối hợp với diện mạo non nớt của cô, như ông chủ nhỏ, trong giọng nói mang theo khẽ trêu chọc, bộ dáng lo lắng trùng trùng, ” Chao ôi ~, chưa già đã yếu a! Chú bác sĩ tương lai nên làm sao tốt đây, nhất định là tìm không được một bà xã xinh đẹp nào a.”
Từ Nhụ quả thực cũng bị cô làm cho nở nụ cười, anh như vậy là vì ai a? Lại là nói anh già, còn rủa anh tìm không được người vợ xinh đẹp, còn cố ý gọi anh là chú, anh dễ bị ăn hiếp lắm sao.
Từ Nhụ chỉ ngón tay của cô đều có chút run, “Em chẳng lẽ chưa từng nghe qua cái gì gọi là đàn ông 30 tuổi như một đóa hoa sao? Anh cái này gọi là đúng lúc hoa nở, phong nhã hào hoa!”
Hơi thở của Lâm Thanh Thời đã vững vàng hơn, cô đưa tay chống cằm ngồi trên sô pha, nghe vậy lắc lắc đầu, “Con chưa từng nghe qua, chú cũng biết, con ít đọc sách. Bất quá con ngược lại nghe qua một cái từ, gọi là tàn, hoa, bại, liễu!” Lâm Thanh Thời nói gằn từng chữ một, nghiêng đầu, dùng một giọng nói rấtngây thơ hỏi Lưu Phẩm Lâm, “Anh, cái gì gọi là tàn hoa bại liễu nha? Có phải hay không chính là một cành hoa như chú bác sĩ, bởi vì lâu ngày tàn tạ, cho nên liền thua bởi cây liễu?”
Lưu Phẩm Lâm “Xì” một cái bật cười, gật gật đầu, “Anh đọc sách cũng không nhiều, không sai biệt lắm chắc là giống ý này của Thanh Thanh.”
Từ Nhụ bị hai anh em này chọc giận đến trắng mặt, run tay, chỉ cả hai bọn họ, suýt nữa tức giận đến nói không ra lời, “Hai người…”.
Hai anh em này quả thực cùng một đức hạnh, một người so với một người làm tức người chết, luôn bắt nạt anh một người cô độc như vậy.
Dù sao anh cũng là bác sĩ tư, Lâm Thanh Thời cũng không dám đắc tội, vạn nhất Từ Nhụ lại trả thù cá nhân làm sao bây giờ? Cái mạng nhỏ của cô còn muốn dựa vào anh mà.
Lâm Thanh Thời ho nhẹ một tiếng, thấy vui vẻ rồi liền thu, “Chú bác sĩ lớn tuổi, thân thể không thể so với trước, không được làm đêm, vẫn nên đi về nghỉ ngơi trước đi. Anh con sẽ thay chú xử lý.”
Lưu Phẩm Lâm nghe được Lâm Thanh Thời nói đoạn sau, cứng ngắc, chột dạ nhìn cô một cái.
Lâm Thanh Thời không có nhìn anh, cô nhìn chằm chằm Từ Nhụ, dùng ánh mắt ghét bỏ ý bảo anh mau cút đi.
Từ Nhụ hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Được, hai người bọn họ không muốn gọi mình lưu lại, mình còn không muốn lưu lại đâu.
Hử? Gần đây có phải thật sự già đi rồi hay không, không được, vẫn nên mau trở về đi ngủ dưỡng nhan cái đã!
Nghĩ như vậy, dưới chânTừ Nhụ bước chân nhanh hơn một chút, rất nhanh biến mất ở cửa.
Từ Nhụ đi rồi, trong đại sảnh có chút yên tĩnh, đèn thạch anh treo trên cao phát ra tia sáng chói mắt, chiếu trong đại sảnh sáng trưng, có chút chói mắt.
Lưu Phẩm Lâm mím môi, không biết nên mở miệng như thế nào.
Lâm Thanh Thời vuốt tóc ra sau tai, từ trên ghế salon bò xuống, có chút không vui, giọng nói nhàn nhạt, “Cởi quần áo ra.”
Lưu Phẩm Lâm nhìn cô một cái, sắc mặt cô bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình, anh lại biết cô tức giận. Lưu Phẩm Lâm rũ mắt xuống, lông mi thon dài ở dưới mắt chớp mắt một cái thật nhanh, anh duỗi tay ra có chút tái nhợt, đem áo khoác trên người cởi ra, ngón tay thon dài đặt lên nút áo trên cùng của áo sơ mi đen, một cái, một cái, bắt đầu cởi nút áo.
Từng chút từng chút kiện mỹ trên thân thể gầy gò bại lộ ở dưới ánh đèn, đầu tiên là xương quai xanh tinh xảo, sau đó là lồng ngực. Trên da anh trơn bóng có chút lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn hiện ra khẽ phát sáng.
Quần áo hoàn toàn cởi hết ra, đồng tử Lâm Thanh Thời co rụt lại, ánh mắt ở trên bụng của anh nhìn rất lâu chưa từng dời đi.
Chỗ bụng củaLưu Phẩm Lâm được băng thật dày, một tầng lại một tầng, không biết quấn bao nhiêu tầng, có thể là vội vàng băng bó, băng không đẹp mắt chút nào, máu đỏ tươi từ phía trên chảy ra. Lúc này Lâm Thanh Thời lại nhìn anh cởi áo sơ mi đen ra, màu sắc vị trí vùng eo quả nhiên sẫm hơn một chút!
Lâm Thanh Thời không nói gì, bầu không khí có chút đè nén.
Lưu Phẩm Lâm hướng cô nở nụ cười một chút, an ủi cô, “Thanh Thanh, anh không có chuyện gì.”
Lâm Thanh Thời không để ý tới anh, cắn môi dưới đem hòm thuốc lấy tới, ngồi xỗm bên chân anh.
Lâm Thanh Thời nhìn băng gạc rướm máu trên bụng anh, có chút táo bạo muốn trực tiếp đem nó kéo kéo xuống, rốt cục vẫn là không nỡ ra tay, lấy ra cây kéo dọc theo vị trí bên hông bắt đầu cắt bỏ.
Miệng vết thương có chút dữ tợn, da thịt xoay tròn, băng gạc vừa mới gỡ xuống, máu liền bắt đầu rò rỉ chảy xuống.
Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, tận lực nhịn xuống cảm giác muốn rơi lệ, cưỡng bách chính mình đi xem chỗ miệng vết thương dữ tợn xấu xí kia, trái tim khẽ đâm nhói, hô hấp của cô bắt đầu có chút trở nên dồn dập.
Lưu Phẩm Lâm phát giác cô có gì đó không thích hợp, ấn lấy bả vai của cô, nắm chặt lấy cằm của cô, làm cho cô ngẩng đầu lên. Cô không có chảy nước mắt, nhưng trong mắt lại hiện ra ánh nước, hốc mắt đỏ rực, đôi môi khẽ hiện ra xanh trắng.
Lưu Phẩm Lâm khẽ vuốt ngực của cô, miệng vết thương bởi vì nghiêng về phía trước động tác máu chảy lợi hại hơn, anh lại chẳng quan tâm những thứ này, “Thanh Thanh, anh thực không có việc gì, em không nên kích động, ổn định tâm tình bản thân lại.”
Lâm Thanh Thời thở sâu mấy hơi thở, nhắm mắt lại làm cho mình tỉnh táo lại, bây giờ thân thể cô đúng là không quá thích hợp có tình cảm kịch liệt không ổn định, nếu không cô nhất định nhảy dựng lên hung hăng đánh anh một trận.
Cùng là cho anh chết tại trên tay người khác, không bằng cô giết anh trước đi!