Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
Hiên Viên Triệt đến kéo tay Lâm Thanh Thời, nhẹ nhàng vuốt vuốt lòng bàn tay của nàng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng vui sướng chiếm đa số, im lặng hồi lâu mới nói, “A Thời, muội đã nghe chưa? Chúng ta có con rồi.”
Lâm Thanh Thời nhịn không được đả kích nhiệt tình của hắn, “Tám phần, còn có hai phần có khả năng vẫn chưa có thai!”
Hiên Viên Triệt ôm nàng, bất đắc dĩ nói, “A Thời, nàng sắp làm mẫu thân, không thể có tính trẻ con như vậy được.”
Lâm Thanh Thời đưa tay đi bóp gương mặt của hắn, “Tính trẻ con? Ai tính trẻ con?”
Hiên Viên Triệt chau chau mày, hỏi ngược lại, “Vậy là ai hôm nay còn ở trong ngự hoa viên, trước mặt nhiều người như vậy, đánh nhau như trẻ con?”
Lâm Thanh Thời xù lông, “Ai đánh nhau? Đó là muội dạy dỗ nàng ta!”
Hiên Viên Triệt cố ý chọc ghẹo nàng, “A, dạy dỗ nàng ta? Vậy là mặt ai lại nở hoa như vậy?”
Lâm Thanh Thời bẹt bẹt miệng, như con nít phản bác, “Nàng ta thảm hơn muộinhiều!”
Hiên Viên Triệt nghĩ đến lúc bộ dạng Lục Ngọc Đình duỗi móng vuốt hung ác, mắt hiện lên ánh sáng lạnh, “Nàng ta là cái thứ gì, muội cùng nàng ta so đo làm gì?”
Đối với Hiên Viên Triệt mà nói, Lục Ngọc Đình chết cũng chỉ là một lá cây bé nhỏ rơi xuống từ trên cây to, không đáng kể, Lâm Thanh Thời thì không như vậy, nàng rớt một sợi tóc, hắn cũng phải đau lòng nửa ngày.
Không có người nào từ nhỏ liền hèn hạ so với ai khác, nhưng ở trong lòng Hiên Viên Triệt, Lâm Thanh Thời chính là quý báu trăm ngàn vạn lầnso với Lục Ngọc Đình.
Lâm Thanh Thời nghe giọng nói Hiên Viên Triệt ẩn ẩn tức giận, cúi đầu không nói gì, nếu đã nói nhiều sai nhiều, còn không bằng cái gì cũng không nói.
Hiên Viên Triệt thấy nàng cúi đầu nhu thuận, trên mặt băng một tầng vải màu trắng thật dầy, cơ hồ có thể tưởng tượng được dưới lớp băng gạc kia đang che dấu miệng vết thương nghiêm trọng đến cỡ nào. Hai vết cào rất sâu kia, tựa như khoét ở trong tim của hắn.
Hiên Viên Triệt ôn nhu sờ sờ gò má bên kia của nàng, cảm xúc ôn nhuận bóng loáng, nhìn qua giống như dương chi bạch ngọc thượng phẩm, oánh oánh sinh quang, mặt mày tinh xảo mang theo đường nét vô cùng quyến rũ, cô bé con ngọc tuyết đáng yêu ngày xưa đã lột xác thành một mỹ nhântuyệt thế, một cái giơ tay một cái nhấc chân cũng khiến người người hồn xiêu phách lạc.
Hiên Viên Triệt cúi đầu xuống, ôn nhu hôn môi của nàng, ngậm lấy cánh môi nàng, mang âm điệu nhẹ nhàng dụ dỗ, “A Thời, nói cho Triệt ca ca, phát sinh chuyện gì, hử?”
Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính cúi xuống xuyên qua răng môi truyền ra, mang theo một sự ái muội. Hỏi xong cũng không đợi nàng đáp lời, liền dùng sức hôn môi nàng, tay chân cũng bắt đầu không thành thật trêu người.
“Ừm…” Lâm Thanh Thời bị hắn hôn đến cơ hồ muốn hít thở không thông, nhịn không được đưa tay đánh lồng ngực cứng rắn của hắn, lại không nghĩ hắn càng được voi đòi tiên, lại đem bàn tay đưa vào trong quần áo của nàng, dùng sức vuốt ve.
Một tay Hiên Viên Triệt bắt lấy tay của nàng, chế trụ ở trước ngực, tay kia càng thêm xâm nhập thăm dò vào trong vạt áo. Lâm Thanh Thời hừ nhẹ trong lòng một tiếng, ý nghĩ xấu xatrong lòng bắt đầu khởi động, bắt đầu nhiệt tình hôn trả lại hắn.
Một hồi lâu, y phục trên người Lâm Thanh Thời rơi xuống hơn phân nửa, nơi đủng quần của Hiên Viên Triệt cũng nhô ra một khối lớn, hắn lại thấp giọng nhẹ nguyền rủa một tiếng, cẩn thận đẩy nàng ra.
Sắc mặt Lâm Thanh Thời đỏ hồng, nơi cổ trắng nõn còn nở thêm vài đóa hoa hồng nhỏ, ánh mắt mê ly, thần chí đều có chút mơ hồ, sau khi bị đẩy ra, cảm giác hơi lạnh bỗng dưng ập đến, làm cholý trí nàng đang không biết bay tới chỗ nào, thoáng cái đã trở lại.
Lâm Thanh Thời nhìn bộ dáng ảo não của Hiên Viên Triệt, hừ nhẹ một tiếng, “Như thế nào không chịu tiếp tục?”
Toàn thân Hiên Viên Triệt xao động lợi hại, trông thấy bộ dáng khóe mắt đuôi mày củanàng đều nhuộm đầy tình dục, trong bụng càng giống là có một đoàn lửa nóng đốt người, đốt miệng hắn đắng lưỡi khô khan, hắn vừa mở miệng, trong giọng nói còn mang theo nồng đậm khàn khàn, “A Thời, ngoan ngoãn, muội nhịn một chút, muốn Triệt ca ca về sau sẽ cho muội, hiện tạimuội mang thai, con quan trọng hơn.”
Lâm Thanh Thời quả thực cũng bị bộ dáng vô sỉ của hắn làm cho tức cười, vừa mới nãy là ai vừa nói chuyện liền bắt đầu không thành thật? Hiện tại bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt này làm cho ai xem a, nghẹn chết huynh luôn đi!
Lâm Thanh Thời sửa sang xong quần áo của mình, giờ mới chưa được một tháng, giảo hoạt cười nói, “Nha, nếu như muội thực sự mang thai, ít nhất huynh phải đợi thêm chín tháng nữa.”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt thoáng cái đen thui, muốn tùy hứng nói một câu, chúng ta không sinh…
Lâm Thanh Thời nhìn sắc mặt hắn khó coi, tay nhẹ đánh xuống một cái, nghiêng đầu nhìn hắn, giống như vô tội đề nghị, “Nếu như nhịn không được, huynh có thể đi tìm người khác a.” Tuy là nói như vậy, nhưng hàn quang trong mắt giống như là lưỡi đao, không thể khinh thường.
Hiên Viên Triệt nghe nói như thế dụchỏa trên người lập tức nguội lạnh xuống, trong lòng tức giận mọc lan tràn, thấy nàng rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo mới thoáng giảm bớt, bất đắc dĩ nói, “A Thời, về sau đừng nói lời như vậy.”
Lâm Thanh Thời hừ nhẹ một tiếng, lại không có mở miệng.
Hiên Viên Triệt hôn hôn trán của nàng, bất đắc dĩ lại sủng ái, “Thật là một người thích ăn dấm chua như con nít, Triệt ca ca sẽ đem hết thảy đều giải quyết tốt, về sau muội an tâm dưỡng thai là được rồi.”
Hiên Viên Triệt trông thấy khóe miệng Lâm Thanh Thời cong lên, trong lòng biết chuyện này xem như đã qua. Trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, còn có nồng đậm ngọt ngào, A Thời của hắn lúc nào cũng tốt như vậy, rất dễ dụ dỗ, khiến người làm sao có thể không yêu thương, không yên lòng.
Bầu không khí ấm áp ngọt ngào, tháng ngàytừ từ trôi qua.
Một hồi lâu, Hiên Viên Triệt mới hỏi, “Hôm nay xảy ra chuyện gì, như thế nào lại đánh nhauở ngự hoa viên.”
Lâm Thanh Thời vốn đang có chút buồn ngủ, vừa nghe hắn hỏi lời này, lập tức cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nắm vạt áo, cây ngay không sợ chết đứng nói, “Nàng ta hôm nay mắng muội, muội liền đánh “
Trong lòng Hiên Viên Triệt biết Lục Ngọc Đình coi như là mắng nàng, cũng sẽ không ra tay đánh trước, ngược lại A Thời ra taytrước, cái này khó mà giải thích rõ ràng, bất quá, đánh chính là đánh, chẳng lẽ còn muốn nàng ta đánh trảlại sao? Mặt A Thời bị thương nghiêm trọng như vậy, hắn thật muốn tính toán rõ ràngcùng nàng ta!
Trong đôi mắt đào hoa mê người củaHiên Viên Triệt xẹt qua một tia sáng nguy hiểm, cầm lên một lọn tóc đen của Lâm Thanh Thời đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, khóe miệng nhẹ câu lên, “Nàng ta mắng muội như thế nào?”
Lâm Thanh Thời thoạt nhìn có chút ủy khuất, tức giận nói, “Nàng ta nói gương mặt muội hồ mị dụ người, bộ mặt yêu quái, còn nói muội là con gái thương nhân, xuất thân hạ tiện, cùng đám đàn bà trong câu lan viện không có cái gì khác nhau, chỉ biết câu dẫn đàn ông… Ai da, huynh kéo tóc muội, đau quá a!”
Trong lòng Hiên Viên Triệt tức giận cuồn cuộn, trên tay không tự giác dùng sức, hận không thể lập tức bóp chết ả đó. Nghe được Lâm Thanh Thời kêu đau, lúc này mới ý thức được chính mình nhất thời không có chú ý, thế nhưng kéo tóc Lâm Thanh Thời, lập tức đau lòng xoa xoa đầu của nàng, an ủi nàng.
Lâm Thanh Thời bị dụ dỗ liền đem chuyện mới vừa quên mất không còn một mảnh, kéo ống tay áo của hắn, đột nhiên giảo hoạt hỏi, “Nàng ta nói muội câu dẫn huynh, mau nói, huynh có phải bị muội câu dẫnhay không?”
Trong lòng Hiên Viên Triệt buồn cười nàng thế nhưng cũng sẽ dùng từ “câu dẫn” như vậy, nhìn xem con mắt nàng như thu thủy, bên má trắng bóng, thoạt nhìn vô tội lại kiều mị xinh đẹp, cúi đầu xuống cắn cánh môi hồng nhuận của nàng, lồng ngực mơ hồ chấn động, giọng nói trầm thấp hỏi ngược lại, “Muội đoán xem?”
“Đại khái, có lẽ, chính là như vậy.” Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, chính mình thoạt nhìn cũng là có chút nghi hoặc, chỉ là ánh mắt nàng trong suốt, bên miệng mơ hồ có một nụ cười, ngước lên cái đầu nhỏ, có chút ngạo khí nói, “Nàng ta muốn câu dẫn còn câu dẫn không được, huynh chỉ bị một mình muội câu dẫn thôi!”
Hiên Viên Triệt cuối cùng nở nụ cười, nhìn xem trên mặtnàng rõ ràng còn có băng gạc, lại là bộ dạng mỹ nhân bất trị, trong lòng thật sâu cảm thấy sự bất trị này rõ ràng không phải là vì nàng quá xinh đẹp, mà là chính bản thân hắn. Hắn tựa như trêu chọc, trong ngữ điệulại không thể bỏ qua sự kiên định cùng chân thành, “Chỉ, có, một, mình, muội, thôi, sao?”
Lâm Thanh Thời hài lòng gật đầu, “Này còn không sai biệt lắm!” Lập tức ôm cánh tay của hắn làm nũng, dùng sức nháy mắt, cuối cùng đem đôi mắt của mình ứa lệ đáng thương, lắc lắc cánh tay của hắn, nhìn như cầu xin, kì thực cây ngay không sợ chết đứng, “Nàng ta bắt nạt muội, huynh phải giúp muội báo thù mới được!”
Hiên Viên Triệt sờ sờ gò má nàng, lau đi giọt nước mắt nàng thật vất vả mới nhỏ ra được, “Được rồi, đừng giả bộ, Triệt ca ca nhất định sẽ lấy lại công đạo cho muội!”
Cho dù biết rõ nàng là giả bộ, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng khổ sở, hắn không thể bỏ qua được. Cho dù nàng không nói, hắn cũng sẽ động thủ. Hiên Viên Triệt nguy hiểm híp híp mắt, gần đây bàn tay của Lục gia vươn ra quá dài, là thời chém đứt từng chút một, hắn đợi lâu như vậy, cũng không phải là phải nhìn bọn họ từ từ mạnh lên, để nữ nhi của nhà họ coi thường A Thời của hắn.
Lâm Thanh Thời cũng không biết trong lòng Hiên Viên Triệt đã chuyển nhiều vòng, nhẹ giọng hoan hô một tiếng, ôm cổ của hắn, vui vẻ hôn hắn một ngụm.
Đối với Lâm Thanh Thời mà nói, chuyện lần này xác thực không có ở trong kế hoạch của nàng, nàng đoán chừng bé con chắc sắp đến thôi, ban đầu dự định chẩun bị thật tốt bị mang thai, chờ sinh con xong rồi mới động thủ một lần nữa, lại không nghĩ rằng hết thảy tới đột nhiên như vậy, vô luận là Lục Ngọc Đình khiêu khích, hay là tin tức mang thai, cũng không có ở trong dự đoán của nàng, bất quá, hết thảy đều tới vừa lúc.
—Edit by Hieuhiheo00— Beta by Lengkeng_Sophie —
Lúc hai người ngọt ngọt ngào ngào, Phương Phỉ cung Lục Ngọc Đình cũng nhận được tin tức Lâm Thanh Thời có thai, ở hậu cung, đối với người có chút giao thiệp mà nói, rất nhiều bí mật cũng có thể không phải là bí mật. Huống chi, còn là một bí mật không ai muốn giấu như vậy.
Vết thương trên mặt Lục Ngọc Đình cũng vừa mới bôi thuốc, phối hợp vẻ mặt dữ tợn của nàng ta, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố, một phòng cung nhân đều câm như hến. Sự ghen tỵ quả thật có thể làm cho một người phụ nữ trở nên vô cùng xấu xí, chỉ có những phụ nữ được nâng niu trong lòng bàn tay, mới có thể vĩnh viễn xinh đẹp.
Lục Ngọc Đình cũng không có lỗi gì, vô luận là tính cách của nàng ta, nàng ta còn làm rất nhiều chuyện, đứng ở trên góc độ của nàng ta, đều là không có sai.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hiên Viên Triệt không yêu nàng ta, vì vậy tất cả ưu điểm của nàng ta đều biến thành khuyết điểm, tất cả tốt đẹp đều biến thành không tốt.
Bình tĩnh mà xem xét, Lục Ngọc Đình coi như là đại mỹ nhân nhất đẳng, nhưng Hiên Viên Triệt chính là vĩnh viễn đều nhìn không tới nàng ta, tất cả chói lọi của nàng ta đều bị Lâm Thanh Thời biến thành tro bụi, khiến người chán ghét mệt mỏi.
Nàng ta xuất thân cao quý, đích nữ của tướng quân, từ nhỏ trong nhà xem như hoàng hậu tương lai mà giáo dưỡng, tất cả mọi người nói cho nàng ta biết, Hiên Viên Triệt sẽ là phu quân của nàng ta, về sau nàng ta sẽ gả cho hắn, nàng ta sẽ là thái tử phi tương lai, sẽ trở thành hoàng hậu.
Nàng ta từ bỏ tôn nghiêm của mình, từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, trong lòng của nàng ta luôn là thái tử ca ca, nàng ta thậm chí còn nghĩ nếu như sau này thành người của hắn, làm hoàng hậu, không cần như hoàng hậu tiền triều ghen trước ghen sau, cũng không cần như sủng hậu triều Ngụy được sủng sinh kiêu, nàng ta phải làm hiền đức hoàng hậu, xử lý tốt hậu cung cho hắn.
Nàng ta chưa từng có nghĩ tới một loại khả năng chính là – – hắn không yêu nàng ta, không muốn cho nàng ta trở thành hoàng hậu, thậm chí, hắn không muốn nàng ta.
Vì vậy, từ khi nàng ta vào cung hắn đã phòng bị nàng ta, hắn oán người nhà của nàng ta tay chân duỗi quá dài, tất cả những gì nàng ta trả giá cuối cùng đều biến thành – – trò cười. Nàng ta yêu hắn, hắn lại không yêu nàng ta.
Nàng ta dựa vào quyền thế trong nhà, cuối cùng có thể trở thành một đóa hoa trong hậu cung của hắn, nhưng là, hơn hai năm, hắn cũng không có chạm qua nàng ta. Không có vấn đề gì, nàng ta có thể đợi, nàng ta ít nhất tự an ủi mình, nàng ta sẽ trở thành người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung của hắn, cho dù không có sủng ái, không có hậu vị, nàng ta vẫn không giống những người khác.
Nhưng là, đột nhiên có một ngày, một người phụ nữ khác xuất hiện, hắn ôm người phụ nữ kia, trong ánh mắt là yêu say đắm cùng sủng ái vô hạn. Ngày đầu tiên người phụ nữ kia xuất hiện, liền ngồi lên vị trí cao giống như nàng ta, phân chia một nửa quyền lực của nàng ta.
Bất quá mới hai năm mà thôi, người phụ nữ kia liền ngồi trên vị trí cao hơn nàng ta, thậm chí mang thai con của hắn.
Hắn không muốn chạm vào nàng ta, lại làm cho một người phụ nữ khác sinh con dưỡng cái cho hắn. Bước tiếp theo, sẽ đưa người phụ nữ kia lên hậu vị sao?
Giờ khắc này, nàng ta lại không muốn thừa nhận, Lục Ngọc Đình cũng hiểu người đàn ông kia đến tột cùng có bao nhiêu vô tình. Nhưng nếu đã vô tình, vì sao không phải là tuyệt tình, vì sao chỉ vô tình duy nhất với nàng ta.
Giờ khắc này, giấc mộng của nàng ta, tan vỡ hoàn toàn, nàng suy nghĩ, quay đầu lại cũng vô ích, nàng ta tự mình an ủi, rốt cục vẫn phải biến thành trò cười.
Nàng ta có thể tiếp nhận hắn yêu người khác, có thể tiếp nhận hắn có rất nhiều phụ nữ, có thể tiếp nhận người phụ nữ khác cùng hắn sinh con dưỡng cái, thậm chí không thèm để ý có thể ngồi trên hậu vị hay không. Chỗ không thể chấp nhận, chỉ có một lý do duy nhất chính là nàng ta không thể tiếp nhận chuyện – – trong lòng của hắn không có nàng ta, một chút cũng không có, cho tới bây giờ cũng không có.
Điên khùng đi, mọi người cùng nhau điên khùng, tại sao lại bắt nàng ta một mình thống khổ, có phải hay không, mọi người cùng đau khổ, cũng sẽ không khó chịu như vầy?
Ánh sáng trong mắt Lục Ngọc Đình dần dần dập tắt, hóa thành một mảnh hoang vu, tất cả ai oán, ghen tị, cừu hận, phẫn nộ cùng không cam lòng trên mặt nàng ta cũng dần dần bình tĩnh trở lại, biến thành lạnh nhạt, trở thành cơn gió lốc ở mặt ngoài bình tĩnh, nàng ta lẩm bẩm thì thầm, giọng nói nhẹ vài phần không thể nghe thấy:
“Hiên Viên Triệt, chàng có thể bắt nạt ta, làm nhục ta, nhưng không thể không yêu ta.”
“Lâm Thanh Thời, ngươi chết, hoặc là ta chết, hoặc là, cùng chết.”