Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 18: Buổi Tối




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Ngự hoa viên, muôn hoa đua thắm khoe hồng, muôn hồng nghìn tía, lại có một đám người miễn cưỡng phá hư cảnh xuân tốt đẹp này.

Lúc Hiên Viên Triệt đến, đã nhìn thấy Lâm Thanh Thời thập phần không có  hình tượng đang đè lên người Lục Ngọc Đình mà đánh, ở nơi này mà đánh nhau, căn bản chính là tự tìm đánh! Lâm Thanh Thời mang nhiều người, chế trụ đám người bên cạnh Lục Ngọc Đình, bởi vì cấp bậc phi vị, Lâm Thanh Thời chưa cần tự thân động thủ, Lục Ngọc Đình liền bị một đám cung nhân của Lâm Thanh Thời vây quanh.

Tô Bình xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng cao giọng hô, “Hoàng thượng giá lâm!”

Vừa mới còn tình cảnh đang cãi nhau thoáng chốc yên tĩnh lại, một đám cung nhân vây quanh thoáng cái toàn bộ quỳ rạp xuống đất, các cung nhân đang kiềm chế lẫn nhau cũng buông lỏng tay ra, sắc mặt bối rối quỳ trên mặt đất.

Nhưng hai người còn lại đối với chuyện này ra vẻ không nghe thấy, đánh nhau kịch liệt, khó có thể tách ra.

Tim Tô Bình đập mạnh, lập tức lại hô to: “Hoàng thượng giá lâm! Hoàng thượng giá lâm!” Ngay cả hô hai lần, lại một chút tác dụng cũng không có.

Các cung nhân đang quỳ trên mặt đất thân thể không ngừng run rẩy, hai người đó vẫn đang đánh nhau náo nhiệt.

Đột nhiên, đồng tử Hiên Viên Triệt co rụt lại, bước nhanh về phía trước, trong giọng nói rõ ràng tức giận, “Dừng tay! Mau dừng tay cho trẫm!”

Tô Bình chỉ thấy trước mắt chợt lóe, lại vừa ngẩng đầu, thấy đế vương vừa mới còn ngay trước mắt đảo mắt đã đến giữa chỗ náo nhiệt bên kia.

Nhìn kỹ, trong lòng Tô Bình giật mình, huyệt thái dương vô cùng đau đớn, Thần hoàng quý phi- người đang áp chế được bên kia – trên mặt lại có vệt máuhiện rất rõ?

Không trách được đế vương vừa rồi còn bình tĩnh lúc này đã thất thố.

Bất quá, cái tâm ý này có phải quá thiên vịhay không, đều cùng ở thâm sơn cùng cốc mà?

Nếu là Hiên Viên Triệt nghe được lời nói trong lòng Tô Bình, nhất định sẽ chính ngôn giải thích cho hắn biết, thời điểm bên trong nơi thâm sơn đó, lòng trẫm đều đã lệch về một phía rồi!

Hiên Viên Triệt đi đến bên cạnh, hai người Lâm Thanh Thời cùng Lục Ngọc Đình còn đánh nhau kịch liệt, hai người phụ nữ bình thường cao cao tại thượng, lúc này quả thực như người đàn bà chanh chua ngoài phố phường, không ai nhường ai, đều là quần áo mất trật tự, đầu tóc tán loạn, trâm cài vòng tay rớt đầy đất.

Bất quá, ở trong lòng Hiên Viên Triệt, cho dù Lâm Thanh Thời là người đàn bà chanh chua ngoài đường phố cũng là người khả ái xinh đẹp nhất.

“Dừng tay, trẫm nói dừng tay! Có nghe hay không!” Cũng không biết là kêu ai dừng tay đây? Từ đầu đến cuối Hiên Viên Triệt cũng không có nói là kêu ai dừng tay, cũng không có nói là hai người tất cả dừng tay. Nhưng cũng biết rõ chính là, lúc trước thời điểm Lâm Thanh Thời chiếm thượng phong, nhưng hắn hết sức là bình tĩnh, một chút cũng không thấy bộ dáng gấp gáp.

Hiên Viên Triệt thấy hai người đều giống như không có nghe được, vội vàng vươn tay ôm lấy Lâm Thanh Thời đang đè trên ngườiLục Ngọc Đình, hắn ôm dưới nách Lâm Thanh Thời, Lâm Thanh Thời tự nhiên bị bó hai tay, lần này, cuối cùng Lục Ngọc Đình cóđược cơ hội, tự nhiên muốn bắt đầu phản kích.

Hiên Viên Triệt vừa mới ôm Lâm Thanh Thời dậy, chỉ thấy Lục Ngọc Đình phía dưới đưa tay phải muốn cào lên, hắn theo bản năng đá một cước, Lục Ngọc Đình thật vất vả mới có khí lực đánh trả về thoáng cái liền bị đá, cả người lăn hai vòng trên mặt đất, có thể thấy được một cước này có bao nhiêukhí lực.

Hiên Viên Triệt không có thời gian đi chú ý một cước này đến tột cùng đối với Lục Ngọc Đình tạo thành bao nhiêu tổn thương, hắn nhìn nhìn Lâm Thanh Thời tóc tai rối tung cùng khuôn mặt bị cào chảy máu đau lòng không được.

Lục Ngọc Đình ôm bụng ở một bên đau gập người, lại thấy người đàn ông mình tâm tâm niệm niệm giờ phút này trong lòng ôm một người phụ nữ khác ở một bên ôn nhu tiểu ý, ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn nàng ta. Chỉ cảm thấy trái tim bị xé rách vô cùng đau đớn, trong lòng ùn ùn kéo tới đều là tuyệt vọng cùng hận ý.

Nàng ta hận Lâm Thanh Thời, trước chưa có hận, giờ hận nguyền rủa nàng chết không tử tế, hận không thể lập tức đi giết chết nàng, chết không thấy xác! Nàng ta thậm chí, hận người đàn ông kia trước nay chưa đặt nàng ta vào mắt, ánh mắt nhìn người đàn ông trong lòng, hận hắn vì cái gì không yêu nàng ta, tại sao lại chà đạp tình cảm của nàng ta?

Hiên Viên Triệtrun rẩy ôm Lâm Thanh Thời không thể nhận ra, trong giọng nói đều lộ ra căng thẳng cùng hoảng loạn, đế vương bình thường bày mưu nghĩ kế ngay lúc đăng vị lần đầu tiên cũng không có cảm giác gì gọi là luống cuống, “A Thời, nàng, nàng như thế nào?”

Lâm Thanh Thời bình tĩnh từ trong ngực hắn lui ra ngoài, sờ sờ mái tóc tán loạng của mình, lại sờ sờ gò má của mình còn đang chảy máu, nháy mắt mấy cái, dùng giọng nói không chắc chắn lắm, “Đại khái, không tốt lắm?”

Hiên Viên Triệt bị nàng làm cho tim gan run sợ, lại hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười, thấy nàng thong thả ung dung lấy khăntừtrong lồng ngựcra, đưa cho mình lau vết máu trên mặt, một gương mặt mỹ diễm dần dần hiển lộ ra, hai vết cào xước thật sâu cũng đều hiện ra. Lúc này miệng vết thương trên mặt Lâm Thanh Thời vẫn còn rỉ máu, có thể thấy được ra tay rất ngoan độc.

Trong lòng Hiên Viên Triệt giận dữ, thật là tâm tư ác độc a, đây là muốn hủy luôn khuôn mặt A Thời mà! Hiên Viên Triệt đè xuống tức giận trong lòng, lập tức tiếp nhận khăn từ trong tay Lâm Thanh Thời, đè lại miệng vết thương trên mặt nàng.

Trong lòng Hiên Viên Triệt lo lắng không nguôi, lại ngại thân phận đế vương không thể lập tức giết người, thần sắc lạnh băng, tức giận nói: “Còn không mau đi gọi ngự y đến trị liệu trước cho Thần hoàng quý phi… cùng Hiền phi!” Không khí quỷ dị ngưng trọng làm cho lòng người sợ hãi run rẩy, một cung nữ đang quỳ trên đất gần lối đi, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Hiên Viên Triệt nhìn chung quanh một vòng, thấy tình cảnh loạn, trong lòng phiền vô cùng, “Người đến, đem những nô tài này bắt giữ, ngày mai tái thẩm, đem Hiền phi…” Hiên Viên Triệt ánh mắt rơi vào vết sưng đỏ trên mặt Lục Ngọc Đình, lúc này mới nói: “Đưa Hiền phi về trong cung, truyền thái y trị liệu sau đó tính tiếp.”

Lục Ngọc Đình nghe được sắp xếp của hắn, trong lòng ngăn không được tuyệt vọng, ngay cả là tình huống nào cũng không hỏi thêm một câu, bắt giữ tất cả mọi người rồi tái thẩm, chắc hẳn nếu không phải cha nàng ta ở trong triều còn có mấy phần địa vị, nàng ta sẽ phải nhận cùng một cái kết cục như những cung nhân  này rồi.

Mặc kệtrong lòng Lục Ngọc Đình khổ sởbao nhiêu, tuyệt vọngbao nhiêu, hận Lâm Thanh Thời cùng Hiên Viên Triệtbao nhiêu, nàng ta đều chỉ có thể chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Hiên Viên Triệt ôm lấy Lâm Thanh Thời, càng lúc càng xa. Bóng lưng hắn cao lớn dần dần mơ hồ, trong lòng nàng ta không thể nói mình đangđau đớn bao nhiêu.

Sự hận thù trong lòng Lục Ngọc Đình dần dần ngưng tụ, hóa thành khắc cốt độc. Muốn cho những người này phải trả giá thật lớn cho mối hận khắc xương này?

—Edit by Hieuhiheo00— Beta by Lengkeng_Sophie —

Lâm Thanh Thời yên tĩnh bị Hiên Viên Triệt ôm vào trong ngực, che lấy vết thương trên mặt đem đầu yên lặng chui vào trong lòng hắn, kỳ thật cho tới bây giờ nàng đều chưa có lấy lại tinh thần, trong lòng liên tục liền một cái ý niệm, vết sẹo, sẽ không phải là bị hủy khuôn mặt chứ?

Bên trong Thần Thanh cung thái y quỳ đầy đất, Lâm Thanh Thời ngồi ở trên giường vuốt gương mặt mình bị băng lại như một xác ướp, không đến mức như vậy chứ, nàng khi nào thì quý hiếm đến mức có thể hưởng thụ đãi ngộ như mộtvị pharaoh Ai Cập vậy?

Hiên Viên Triệt nhìn thấybộ dạng Lâm Thanh Thời đang suy nghĩ viễn vông, cho rằng nàng vẫn còn thương tâm, hắn biết rõ gương mặtvô cùng quan trọng đối với phụ nữ, đặc biệt là A Thời còn là một mỹ nhân.

Hiên Viên Triệt phất tay áo, chỉ một đám thái y quỳ trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng, “Mặt hoàng quý phi nếu như có vấn đề gì, các ngươi hết thảy đem đầu đến đây cho trẫm!”

Thái y râu ria xám trắng dẫn đầu, tay run run rẩy rẩy trả lời, “Thần cho rằng, chỉ cần nương nương điều trị thỏa đáng, nhất định có thể khôi phục như trước!”

Hiên Viên Triệt hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất là như vậy, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi!”

Một đám thái y đều nhanh chóng chônđầu đến trong ngực, cũng không dám thở mạnh, mỗi lần hoàng quý phi có một chút bệnh tật nào, thì bọn thái y họ đều phải bị lăn qua lăn lại chuẩn bị cái đầu, cũng là đủ rồi.

Đột nhiên, một vị thái y trẻ đi raquỳ xuống, dập đầu nói: “Thần có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Hiên Viên Triệt tức giận nói, “Sự tình quan hệ đến phượng thể của hoàng quý phi, còn có gì có nên nói hay không? Nói!”

Vị thái y trẻ tuổi dập đầu ba cái, lúc này mới ngẩng đầu lên cung kính trả lời, “Lúc trước thần bắt mạch cho nương nương, phát hiện mạch tượng thước mạch đập ra, cùng tấc mạch thù đừng, tấc mạch trầm, thước mạch nổi, mạch đến trơn sổ hướng cùng, âm mạch tụ, dương mạch không tụ, này là huyết khí cùng điều, dương mất âm hóa vậy…”(chả hiểu gì hết, để nguyên như bản cv nha mấy nàng)

Lâm Thanh Thời mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe phía dưới một vị thái y không lớn tuổi lắm đang nói, lập tức không kiên nhẫn nói, “Nói cho rõ! Đừng nói mạch tượng của bản cung đập đều hay không nữa!” (bình thường trong truyện khác sẽ hô lên câu: Nói tiếng người!!!)

Hiên Viên Triệt ho nhẹ một tiếng, “Nói thẳng đi, trẫm thứ cho ngươi vô tội.”

Thái y trẻ tuổi trộm dò xét khí thế mãnh liệt của đế vương, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Thần cho rằng, mạch tượng củanương nương mơ hồ là có hỉ mạch.”

Tim Lâm Thanh Thời đập mạnh, lần này nàng nghe hiểu, không phải nói nàng đang mang thai sao. Vừa mới được thăng vị liền chẩn ra có dấu hiệu mang thai, đây là đang nói nàng sắp chết sao?

Hiên Viên Triệt hiển nhiên cũng nghe hiểu, vui mừng trong bụng, “Là thật?”

“Thần không dám nói bừa.”Thái y cung kính cúi đầu.

Lâm Thanh Thời nhăn mi, xem đám thái y đang quỳ đầy trên mặt đất, mơ hồ còn nhớ vừa rồi bắt mạch cho nàng không chỉ có một vị thái y.

Lâm Thanh Thời khẽ cười một tiếng, hỏi, “Bản cung còn nhớ vừa mới rồi có nhiều vị thái y bắt mạch cho bản cung, như thế nào cũng chỉ có một mình ngươi phát hiện ra thôi?”

Lúc này thái y đó không còn sợ nữa, nên nói hắn cũng đã nói, hoàng thượng mới vừa cũng đã thứ cho hắn vô tội, vì vậy hướng Lâm Thanh Thời khấu đầu, đã tính giải thíchtrước, “Nương nương có điều không biết, bởi vì cái gọi là thuật nghiệp có chuyên nghiên cứu, vi thần chính là chuyên nghiên cứu phụ khoa, nương nương mang thai mới ít ngày, không đủ một tháng, mạch đập bạc nhược yếu kém, những người khác khó tránh khỏi sẽ bỏ qua, vi thần may mắn từng đọc lướt qua bản chép tay của tổ tiên lưu lại, trong đó có ghi lại mạch tượng này, bởi vậy mới dám liều nói quả quyết.”

Vui sướng trong lòng Hiên Viên Triệt hơi xẹp xuống, lúc này mới nhớ tới Lâm Thanh Thời vừa mới xảy ra chuyện, trong lòng không khỏi lại vọt lên sầu lo, “Đã như vậy, ngươi liền xem mạch một lần nữacho hoàng quý phi đi.”

Thái y trả lời vâng rồi tiến lên, Lâm Thanh Thời có tâm cự tuyệt, nhưng ngại trường hợp cũng không thể nói thẳng, chỉ đành phải vươn tay, lộ ra cổ tay thon dài, để cho thái y kia xem lại một lần nữa.

Thái ykia híp mắt, cẩn thận thăm dò trong chốc lát, “Thần có tám phần nắm chắc kết luận nương nương đây là hỉ mạch.”

“Hoàng quý phi cùng thai nhi trong bụng khỏe mạnh không?!”

Hoàng thượng đã đồng ý với kết luận của vị thái y kia rồi, nếu là hoàng quý phi thật sự có mang thai thì là thái y giỏi, nếu là không có, mọi ngườitrong phòng đều bị xúi quẩy.

Thái y gật gật đầu, cung kính trả lời, “Hồi hoàng thượng, hết thảy bình an.”

Hiên Viên Triệt hắng giọng cười to, mọi người trong phòng liền bắt đầu chúc mừng, “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng quý phi, mừng có long thai.”

Một hồi lâu, Hiên Viên Triệt mới dừng lại tiếng cười, đắc chí vừa lòng nói, “Tô Bình, thưởng!”

Cung nhân cúi đầu quỳ tạ, một lát sau, vì Lâm Thanh Thời chẩn mạch mang thai các vị thái y đều được thưởng, nối đuôi nhau lui ra. Hiên Viên Triệt phất phất tay, Tô Bình dẫn cung nữ thái giám còn lại cũng đi ra ngoài. Trong cung điện rộng lớn, chỉ còn lại hai người Hiên Viên Triệt cùng Lâm Thanh Thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.