Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
“Đã hiểu, đã hiểu. Chủ nhân, chúng ta nên nói tới nhiệm vụ của lần này đi?” Ngôn Tình Số Một 123 thử dò xét hỏi.
Lâm Thanh Thời ngửa người ra sau, thoải mái duỗi lưng một cái, lúc này mới đưa tay, “Đem nội dung vở kịch cho ta.”
Ngôn Tình Số Một 123 phi thân tiến lên, đem một quyển tiểu thuyết bìa mặt thoạt nhìn thập phần cổ điển giao cho nàng.
Lâm Thanh Thời hiện thời ở trong hậu cung, bởi vậy sớm liền có ít suy đoán đối với lần nhiệm vụ, vội vã liếc qua mấy chữ “Đích nữ hoàng hậu” trên bìa mặt, cảm thấy hiểu rõ.
Nàng không thể chờ đợi được mở tiểu thuyết ra, chỉ thấy tiểu thuyết mở đầu viết một đoạn văn như vầy, “Hôm nay hoàng thượng lại tấn phi vị cho nàng, Thần hoàng quý phi, chính là phân vị phó hậu, nắm giữ phượng ấn, thay mặt làm chủ lục cung. Trong tâm của ta rất rõ ràng, phi vị của ta sớm muộn gì cũng bị kéo xuống. Nhưng là, sao ta có thể cam tâm? Ta biết hoàng thượng sớm hơn nàng, tiến cung sớm hơn nàng, hiện thời trong cung lại thấp hơn nàng một bậc…”
Chỉ đọc mấy câu nói đó, Lâm Thanh Thời cũng biết nữ chínhlần này là ai? Ngoại trừ Lục Ngọc Đình từ nhỏ quen biết, lại chất chứa oán hận thâm thù của đối với nàng thì còn có thể là ai đây.
Chỉ là không nghĩ tới a, nguyên lainội tâm Lục Ngọc Đình còn rất văn nghệ sĩ a, thế nhưng sẽ nói ra lời như vậy, thật sự là tác phong trong ngày thường của nàng ta khác nhau một trời một vực.
Lâm Thanh Thời đối với nhiệm vụ lần này thật ra cảm thấy vô cùng hứng thú, hào hứng càng lúc càng cao tiếp tục xem xuống phía dưới.
Nguyên lai lần này nàng lại xuyên thành nốt ruồi chu sa trên đầu quả tim của nam chính, đáng tiếc, kết cục trước sau như một, chạy không khỏi kết cục kiếp số hồng nhan bạc mệnhnhư cũ.
Nếu như nàng theo lời nữ chính, quyển tiểu thuyết này đại khái có thể đổi tên là “Một đời sủng phi thượng vị ký” hoặc là “Xem đế vương như thế nào đem hết ba mươi sáu kế ôm được mỹ nhân về”.
Nhưng hết sức đáng tiếc, nàng là nữ phụ, cho nên chỉ có thể dẫn đến một cái kết mị hoặc đầu độc đế vương, nữ chính ở trong sách công khai lên án nàng, cơ hồ đem nàng miêu tả thành một yêu phi dùng nhan sắc yêu mị mị hoặc quân tâm, mê hoặc thiên hạ.
Đây là một quyển tiểu thuyết cung đấu thông qua cuộc đờinữ chính, nữ chính là Lục Ngọc Đình, nam chính đương nhiên là hoàng đế Hiên Viên Triệt. Nội dung trong sách miêu tả đại khái là như vầy:
Nữ chính và nam chính cũng chính là thái tử ca ca tuấn mỹ cao quý sẽ là phu quân tương lai của nàng ta, cho nên tự nhiên đối xử rất khác với hắn, hết sức nịnh nọt cùng dây dưa.
Về sau, bọn họ cùng nhau bị bọn buôn người bắt cóc đến một nơi thôn sơn vắng vẻ, ngây người ở đó nhiều năm. Chính là lần này bị trói, nàng ta gặp được kẻ địch cuộc đời này – – nữ phụ Lâm Thanh Thời.
Nữ phụ nhỏ hơn nàng ta hai tuổi, ngọc tuyết đáng yêu, cơ hồ là một tiểu mỹ nhân, nàng ta cũng biết cô bé này sẽ là kẻ địch của nàng ta, cho nên đối với cô bé phi thường căm thù.Ngược lại chính là, cơ hồ ngay từ cái nhìn đầu tiên, thái tử ca ca liền thích cô bé này, đối với cô bé này đặc biệt quan tâm, làm cho nàng ta ghen tị, bất an.
Cơ hồ là mỗi ngày nàng ta đều nhìn thấy thái tử ca ca đối với nàng ta thì như vô tình không màng ngó tới mà đối với cô bé kia thìlo lắng quan tâm như móc tim móc phổi, nàng ta gần như sụp đổ. Cuộc sống như vậy nàng ta ước chừng nhịn được một năm, cho đến khi người nhà của nàng ta rốt cuộc tìm được bọn họ mới kết thúc đoạn thời gian thống khổ hành hạ này.
Về sau, tiểu cô nương này cũng bị đuổi về nhà. Hơn mười năm nàng ta đều không có gặp lại tiểu cô nương này, làm nàng ta gần như quên mất từng có quá khứ như vậy, có một tiểu tâm can của thái tử ca ca làm nàng ta ghen tị, sau này nàng ấy lại xuất hiện, khiến nàng ta không khỏi bất an ghen ghét, hận không thể trừ khử nàng ấy ngay lập tức…
Đó là lần tuyển tú vào năm Hưng Thịnh thứ bảy, lúc ấy nàng ta đang ở Phương Phỉ cung uống trà, cung nữ bối rối tiến đến nói cho nàng ta biết, Hoàng thượng phong muội muội của lễ bộ thượng thư Lâm Thanh Hoa – Lâm Thanh Thời thành Thần phi, nàng ta cả kinh đánh nát chén trà trong tay. Thần phi, là Thần phi a, Thần giả, sao Bắc Đẩu. Phong hào chỉ rõ đế vương muốn bày tỏ sự sủng ái với phi tần không cần nói cũng biết.
Khi nàng ta nhìn thấy diễm quang của người con gái đó, nàng ta cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, trên đời này thế nhưng có vưu vật như vậy, chỉ một cái ánh mắt liền có thể khiến hồn xiêu phách lạc. Làm người đàn ông nàng ta tâm tâm niệm niệm nói cho nàng ta biết, nàng ấy chính là cô bé con ngọc tuyết đáng yêu lúc trước, nàng ta gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Nguyên lai những năm này hoàng thượng liên tục cùng Lâm Thanh Thời lui tới, thậm chí ở trên triều đình nhiều phiên đề bạt hai huynh trưởng của nàng ấy, những năm này nàng ta ở hậu cung chỉ là một bức bình phong.
Lục Ngọc Đình cơ hồ muốn hôn mê, không cách nào tiếp nhận chân tình nhiều năm của nàng ta lại dẫn đến kết cục như vậy.
Mỗi lần tin tức truyền đến hoàng thượng ban thưởng cho nữ phụ hoặc làtấn vị cho nàng, Lục Ngọc Đình liền như bị dao cắt trongtim, nhưng nàng ta vẫn không nhịn được một lần lại một lần đi chú ý tin tức hai người đó, tự mình làm khổ mình.
Cho đến khi hai người ca ca của nữ phụ trước sau lập được đại công, nàng ấy bởi vậy được thăng làm Thần hoàng quý phi, Lục Ngọc Đình cuối cùng tuyệt vọng.
Đến đây, phi tử một đời không được sủng ái cuồng dại phấn đấu trở thành hoàng hậu.
Nếu là cung đấu, như vậy nữ chính tất nhiên phải đấu bại tất cả các nữ nhân không vừa mắt đối nghịch với nàng ta, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Thật bất hạnh, nữ phụ liền trở thành vật hi sinh trên con đường trở thành hoàng hậu.
Đối với văn cung đấu, tất cả phụ nữ đối nghịch cùng nữ chính đều sẽ không có kết cục tốt, nhất là như nữ phụ ba phen mấy bận đắc tội nữ chính, kết cục tự nhiên là thê thảm vô cùng.
Nữ phụ là người ngay từ khi chào đời đã được bảo hộ như trân bảo, nhất là nàng mới trước đây còn bị bắt cóc, người trong nhà càng sủng áinàng không thể nói được, nói trắng ra là báu vật trong nhà.
Nữ chính vốn hận nữ phụ đến nghiến răng, nữ phụ còn không biết sống chết đi đâm vào khiến nàng ta đau đớn, ba phen mấy bận đoạt sủng ái, thậm chí đem bàn tay đến trên đầu người nhà của nàng ta.
Một tháng sau khi được phong làm Thần hoàng quý phi, nữ phụ mang thai, hoàng thượng đối với nàng càng sủng càng yêu, thậm chí hứa hẹn với nàng nếu như nàng sinh hạ hoàng tử, liền phong làm thái tử. Sau khi nữ chính biết được tin tức này, cuối cùng vươn ra móng vuốt tội ác. Chín tháng sau, nữ phụ vào phòng sinh, không còn cơ hội đi ra nữa.
Người con gái yêu dấu một xác hai mệnh, đế vương đau đớn cơ hồ đến không muốn sống, bệnh nặng một hồi, cả người đều ngây ngây ngô ngô. Nhân cơ hội này, nữ chính liên hợp cả gia tộc chèn ép gia tộc của nữ phụ, Lâm gia vinh sủng một thời cuối cùng không thể đỡ bị tiêu diệt, một nhà chết thảm.
Làm đế vươnglúc đi ra từ trong bi thống, hết thảy đều đã kết thúc, không còn có thể vãn hồi.
Chuyện sau đó cũng không còn cần thiết nữa, đơn giản là nữ chính như thế nào giẫm đạp tro cốt nữ phụ từng bước từng bước đi lên địa vị nữ nhân cao nhất của hậu cung.
Lâm Thanh Thời khép lại tiểu thuyết, nói không nên lời trong lòng là cái tư vị gì. Theo ý nàng nữ phụ xác thực vô cùng không hiểu chuyện, nàng chiếm hết thiên thời địa lợi, lại đánh không lại hào quang của nữ chínhnhư cũ. Nếu là nàng có thể hiểu chút chuyện, mà không phải một mặt núp ở trong đôi cánh của nam chính, nơi nào nữ chính có thể đăng quang được?
Nữ phụ là một người phụ nữ không hề hiểu biết quyền lực. Từ lúc nàng sinh ra, nàng được sủng ái, đến mức nàng có thể ngang ngược bá đạo, có thể không thể nói lý, bởi vì có người nguyện ý thay nàng thu thập cục diện rối rắm, không cầu hồi báo, cam tâm tình nguyện, đem nàng nâng trong trên tay nâng trong lòng.
Một người phụ nữ tại sao phải cần đến quyền lực? Là vì hoàn cảnh bức bách, nàng nhất định phải học được cách đoạt được quyền lực. Nếu như có người nguyện ý sủng ái nàng, yêu nàng, vĩnh viễn đối đãi như một bé con mà sủng ái nàng, nàng làm gì sai cũng có thể bảo bọc và che chở cho nàng. Như vậy, tại sao nàng lại cần đến quyền lực làm gì?
Lâm Thanh Thời đột nhiên cảm thấy tâm tình rất trầm trọng, những năm này, nàng đã trải qua cuộc sống như vậy sao?
Thật lâu, Lâm Thanh Thời mới để ý đến Ngôn Tình Số Một 123 đang yên tĩnh ngây ngốc ở một bên nói, “Đem nhiệm vụ nói cho ta biết đi.”
Âm thanh Ngôn Tình Số Một 123 máy móc ở trong không gian yên tĩnh vang lên, tỏ ra vô tình lại lạnh lùng, “Nguyện vọng của nữ phụ Lâm Thanh Thời là bình an sinh hạ hài tử, bảo trụ Lâm gia một nhà bình an phú quý, giết chết Lục Ngọc Đình.”
Tâm tình Lâm Thanh Thời trầm trọng, đây là nàng lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ cần lấy tính mạng người ta, nên cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong lòng nàng một chút mâu thuẫn cũng không có. Có lẽ, những năm này, nàng sớm đã chân chính sáp nhập vào quan niệm, cách sống ở đây.
“Được, ta biết rồi.”
Làm như đã nhận ra Lâm Thanh Thời đê mê, Ngôn Tình Số Một 123 yên lặng biến mất, để nàng ngồi yên tĩnh suy tư.
—Edit: Hieuhiheo00 – Beta: Lengkeng_Sophie —
Hiên Viên Triệt đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, trước mặt có một chồng tấu chương cần phải phê duyệt hết, hắn mới dừng lại, bưng lên chén trà Tô Bình vừa mới ngâm, nhấp nhẹ vài ngụm.
Mấy năm này, quyền lựctrong triều đã dần dần trở lại trên tay của hắn, có lẽ không lâu nữa, hắn có thể thực hiện hứa hẹn đối với người con gái trong lòng rồi.
Hiên Viên Triệt đặt ly trà xuống, nhìn Tô Bình cung kính đứng ở một bên, cười hỏi một câu, “Tô Bình, ngươi cũng đã ở bên cạnh trẫm bao lâu rồi?”
Tô Bình bấm ngón tay tính toán một chút, “Hồi hoàng thượng, Tô Bình năm tuổi liền ở bên cạnh hoàng thượng, không sai biệt lắm là hai mươi năm rồi.”
Hiên Viên Triệt gật gật đầu, “Thì ra đã lâu như vậy.”
Tô Bình cũng gật đầu xác nhận, đột nhiên nghe Hiên Viên Triệt chuyển đề tài, đột nhiên hỏi một câu, “Ngươi nói Thần hoàng quý philà người như thế nào?”
Tô Bình nhất thời lộp bộptrong lòng, kỳ quái Hoàng thượng như thế nào đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, nhưng hắn làm một nô tài cũng không thể đi hỏi chủ tử tại sao lại hỏi như vậy, dựa vào sự hiểu biết của chính mình đối với hoàng thượng, dừng một chút liền cười trả lời, “Thần hoàng quý phi ngây thơ thuần khiết thiện lương, trời sinh tính ngay thẳng, hoàn toàn xứng đáng làm gương cho cả hậu cung, vô cùng đáng trân quý.” Nội tâm nghĩ đó là miếng thịt trong tim hoàng thượng, ai dám nói cái gì không tốt a? Mặc dù Thần hoàng quý phi kia tính tình đúng là làm cho người không dám khen tặng…
Hiên Viên Triệt cười nói, “Thực sự là tốt như vậy?”
Tô Bình cúi đầu nói, “Nô tài mới không dám nói dối, Thần hoàng quý phi tự nhiên là vô cùng tốt.”
Hiên Viên Triệt cười vang nói, “Trẫm cũng cảm thấy là vô cùng tốt.”
Lòng bàn tay Tô Bình căng thẳng đổ đầy mồ hôi, nghe hoàng thượng nói như vậy, trái tim thấp thỏm mới để xuống.
Hắn chỉ là tiểu nhân đi theo bên cạnh hoàng thượng, những năm đã từng tận mắt thấy ngài nhìn như đế vương ôn hòa nhưng thật ra thủ đoạn người dùng đem những kẻ đối nghịch từng bước từng bước nghiền nát một cách tàn nhẫn,gần như không có lòng từ bi thương cảm nhưng thật không ngờ rằng duy nhất đối với Thần hoàng quý phi sủng ái say mê cưng chiều chỉ có thêm, thật khác biệt.
Đế vương cuối cùng vẫn là đế vương, từ xưa vô tình nhất là người hoàng gia, có lẽ hiện nay vị đế vương này còn tồn tại một chút chân tình, nhưng nếu có, cũng khiến cho những người phụ nữ bên trong hậu cung không ngừng ghen ghét nhau, những người khác, lại tính là cái gì đây?
Hiên Viên Triệt tựa hồ rất quyết đoán, ôn hòa nói, “Nếu ngay cả ngươi đều cảm thấy tốt, chắc là không có vấn đề…”
Tô Bình hơi có chút không rõ, nhưng cũng biết vị Thần hoàng quý phi kia chiếm địa vị như thế nào trong lòng đế vương, đột nhiên, trong lòng hắn lại lộp bộp, sẽ không phải là…
Đúng lúc này, ngoài cửa một tiểu thái giám vội vã chạy đến báo, “Thần hoàng quý phi cùng Hiền phi đánh nhau.”
Nghe được câu này, Tô Bình thật sâu cảm giác mình bị mất mặt! Mới nói người ngây thơ thuần khiết thiện lương? Mới nói trời sinh tính ngay thẳng? Làm gương cho cả hậu cung là như vậy sao? Tô Bình yên lặng, khuôn mặt hồng lên, trái tim nhỏ nhảy bịch bịch, đã thấy đế vương vừa rồi mới ngồi vững như bàn thạch, thoáng cái đứng lên, khí lạnh quanh thân cơ hồ có thể ngưng kết thành băng.
Hiên Viên Triệt ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng bắn phá xuống, hù dọa tiểu thái giám đang quỳ bên dưới toát ramồ hôi lạnh, hắn nghiêm nghị hỏi: “Thần hoàng quý phi có bị thương không?”
Tiểu thái giám lập tức lắc đầu, Hiên Viên Triệt mới thả lỏng,khoát khoát tay với tiểu thái giám, “Trẫm biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.” Thầm nghĩ A Thời mấy năm này mặc dù thu liễm rất nhiều, nhưng sư tử cuối cùng vẫn là sư tử, cho dù tạm thời thu hồi móng vuốt, cũng không thể thay đổi thành mèo con, đây mới chính là sư tử nhỏ mới bốn tuổi đã biết ẩn núp chính mình a…
Nếu A Thời đã muốn chơi, liền để cho nàng chơi thống khoái một chút, không cần làm bị thương chính mình thì được rồi.
Ôm loại ý nghĩ này, Hiên Viên Triệt chậm chạp đứng dậy, thong thả ung dung đem ống tay áo vuốt xuống, nhàn nhạt nói: “Tô Bình, theo trẫm đi xem một chút đi.”
Tô Bình cung kính đi theo sau lưng đế vương, lại một lần bị đổi mới nhận thức. Quả nhiên hắn còn là quá non, nhìn một chút đi, hoàng thượng lạnh nhạt cỡ nào, vừa mới khen Thần hoàng quý phi như vậy, nhưng bây giờ có thể lạnh nhạt như vậy. Nếu là Tô Bình có lá gan, nhất định phải hỏi ngài một câu: Hoàng thượng, tại sao người lại không đỏ mặt vậy?
Nhưng Tô Bình chỉ dám hỏi trong lòng mà thôi, cho nên chỉ có thể cụp đuôi ngoan ngoãn theo ở phía sau.