Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 15: Love Is Short Forgetting Is So Long




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Đang lúc cân nhắc, một tiểu thái giám tiến đến thông báo Lâm cô nương đã vào đến cửa cung.

Hiên Viên Triệt cuối cùng lộ ra một chút vui vẻ, phất tay cho thái giám lui ra.

Lâm Thanh Thời vừa đến cửa cung liền nhìn thấy đại thái giám Tô Bình, Tô Bình là người bên cạnh Hiên Viên Triệt, mỗi lần Lâm Thanh Thời tiến cung Hiên Viên Triệt cũng sẽ cho Tô Bình tới trước đón nàng, miễn cho cung nhân bên trong không có mắt khinh mạn đến nàng.

Tô Bình hiểu rõ tâm tư Hiên Viên Triệt, bởi vậy bình thường có nhiều chiếu cố đặc biệt đối với Lâm Thanh Thời, thấy cỗ kiệu của Lâm Thanh Thời đến từ xa xa, liền tiến ra đón.

Lâm Thanh Thời vén màn kiệu một chút liền trông thấy Tô Bình môi hồng răng trắng gương mặt thanh tú đứng bên kia đang khẩn trương, giọng nói hắn lanh lảnh ngay từ phía xa, vừa nhìn thấy nàng lập tức đi lên đỡ nàng, “Chao ôi ô, bà cô ơi, ngài đã tới, Hoàng thượng nhưng là từ sáng sớm đã chờ ngài tới.”

Lâm Thanh Thời đưa tay khoác lên trên cánh tay Tô Bình đang duỗi tới, nghiêng đầu hỏi hắn, “Triệt ca ca gần đây có khỏe không?”

“Khỏe lắm, khỏe lắm, Hoàng thượng gần đây hết thảy đều tốt, chỉ là…”

“Hửm? Chỉ là cái gì?” Vẻ mặt Lâm Thanh Thời mang theo một chút hiếu kỳ cùng lo lắng, huynh ấy là hoàng đế, còn có ai có thể làm cho huynh ấy không vui?

“Chỉ là a…” giọng nói Tô Bình lanh lảnh, giọng điệu kéo thật dài, làm mọi người ai cũng càng tò mò, mới dùng giọng nói có chút khoa trương nói, “Lâm cô nương, chỉ là Hoàng thượng gần đây luôn nhớ tới ngài.”

Lâm Thanh Thời chau chau mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, “Lời này là huynh ấy bảo ngươi nói?”

Tô Bình lắc lắc đầu, “Sao có thể a, Hoàng thượng làm sao sẽ cùng nô tài nói những lời này chứ? Đây đều là nô tài tự mình đoán.”

Lâm Thanh Thời cười nói: “Có thể ngươi đoán không chuẩn, trong lòng huynh ấy nghĩ như thế nào, ngươi sao có thể đoán được.”

Tô Bình gật gật đầu, “Hoàng thượng tâm tư như thế nào chúng ta là nô tài làm sao có thể tùy ý phỏng đoán thánh tâm, nô tài bất quá chính là ỷ vào từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ hoàng thượng nên dựa vào điểm này miễn cưỡng đoán một chút mà thôi. Theo nô tài thấy a, Hoàng thượng đối đãi với cô nương là thật lòng, chúng nô tài đều có thể nhìn thấy.”

Lâm Thanh Thời liếc hắn một cái, “Ngươi có thể nhìn ra tâm tư của huynh ấy rõ như vậy, mà không nhìn ra ta sao?”

Tô Bình cúi đầu xuống, khẽ thở dài một cái, “Lâm cô nương không thích nghe lời này, nô tài không nói còn không được sao?”

Lâm Thanh Thời lúc này mới lại cười nói: “Ừ như vậy đi, mỗi lần ta vừa đến, ngươi liền càu nhàu những thứ này, có phiền hay không a?”

Trên mặt Tô Bình vui vẻ, “Nô tài đây không phải là thấy Lâm cô nương thân thiết, mới cùng ngài càu nhàu vài câu sao? Những người khác, nô tài cũng không thèm nói những thứ này với họ đâu.”

Lâm Thanh Thời khoát khoát tay, “Được rồi, đi nhanh đi, ngày hôm nay ta còn có việc, không được làm trễ nãi.”

Tô Bình chắp tay khom lưng, giọng nói trước sau như một đều rất khoa trương, “Chao ôi, được mà, mời ngài đi trước.”

Lâm Thanh Thời lạnh nhạt gật đầu, bứt ra đi lên phía trước, Tô Bình theo sát phía sau.

Theo ở phía sau Tô Bình nhìn Lâm Thanh Thời nhan sắc xinh đẹp cùng dáng người đã trổ mã, trong lòng thẳng cảm thán, chẳng trách Hoàng thượng liên tục tâm tâm niệm niệm đều là vị này a, dung mạo tư sắc này toàn bộ kinh thành đều tìm không ra được vài người, lại là thanh mai trúc mã từ bé, tình cảm từ nhỏ đến nay, cũng khó trách nàng mỗi lần tới Hoàng thượng đều thận trọng như vậy.

Cũng không biết, Hoàng thượng dự định khi nào cho nàng vào cung? Chỉ sợ khi nàng tiến cung, những phụ nữ khác trong hậu cung chắc không có đường sống. Vị này a, nhìn hòa khí, tính tình kia cũng không phải là người dễ đối phó ơ ~

Những thứ này a, đều không liên quan tới hắn – một gã thái giám, Hoàng thượng thích ai, hắn liền hướng bên kia đổ.

—Edit: Hieuhiheo00 –  Beta: Lengkeng_Sophie  —

Bên kia, Hiên Viên Triệt đã xem xong công vụ cần xử lý, đổi lại một thân thường phục.

Hiên Viên Triệt chờ trong chốc lát, quay đầu hỏi tiểu thái giám sau lưng, “Tại sao vẫn chưa tới? Ngươi đi xem một chút, đã xảy ra chuyện gì mà trì hoãn tới giờ chưa đến.”

Tiểu thái giám cúi đầu lên tiếng, phúc thân cáo lui.

Không lâu sau, tiểu thái giám rời đi chưa được bao lâu, Lâm Thanh Thời liền đã đến, giọng thái giám báo ở ngoài cửa: “Lâm cô nương đến!”

Hiên Viên Triệt lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, đứng dậy, vừa kêu người cho mời vào, vừa đi ra ngoài đón.

Lâm Thanh Thời từ cửa điện tiến đến, một bộ quần áo đỏ tươi, tư thái xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, da thịt trắng noãn, khuôn mặt nghiên lệ, trong ánh mắt sáng chói như sao sáng, chân váy khẽ tung bay, phảng phất như là một tiên tử kiều diễm từ trong tranh bước ra. Ánh mặt trời từ sau lưng nàng trút xuống, tỏa ra rơi vào trên người nàng, hết thảy mọi thứ, phảng phất trước mắt Hiên Viên Triệt là giai nhân trong mộng đang chậm rãi bước đến.

Hiên Viên Triệt suýt nữa thất thố, một tháng không thấy, nàng như đẹp hơn, lại nghĩ tới cô gái như thế mới vừa vặn cập kê, liền suýt nữa gặp tính toán của Hứa gia, trong lòng liền vọt lên một dòng tức giận, còn có nồng đậm ghen tị. Hắn thích nàng nhiều năm như vậy, đều chỉ có thể yên lặng nhìn xem, Hứa gia lại dám đưa tay? Hiên Viên Triệt càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt cũng âm trầm dọa người.

Lâm Thanh Thời chú ý Hiên Viên Triệt nhìn thấy thần sắc biến đổi quỷ dị nhiều lần của hắn, nhíu lại mi, liếc nhìn hắn, có chút không vui hỏi: “Như thế nào? Trông thấy muội thì mất hứng sao? “

Lúc này, Hiên Viên Triệt mới phục hồi tinh thần lại, kéo ra một nụ cười, đi lên phía trước, muốn sờ sờ mặt nàng, “Sao có thể a, chỉ là nhớ một chút chuyện không vui, nhất thời thất thần mà thôi.”

Lâm Thanh Thời đẩy bàn tay hắn ra, cười lạnh một tiếng, vuốt ve tóc mây, lại cào hắn một cái, nhất quyết không tha hỏi: “Nhìn thấy muội liền nghĩ đến chuyện không vui, đây là ý muốn đuổi muội đi hả?”

Hiên Viên Triệt thầm nghĩ một tiếng không xong, muốn giải thích, lại không thể cùng nàng nói hắn vừa mới nghĩ đến chuyện gì, sờ sờ mũi, có chút chột dạ, rốt cục vẫn phải ưỡn mặt cười nói, “Huynh ước gì A Thời mỗi ngày đều đây, làm sao sẽ đuổi muội được?”

Thấy sắc mặt Lâm Thanh Thời hơi hoãn, vội vàng nói sang chuyện khác, “A Thời lần này tới là muốn đi xem vị hôn phu sao? Muội muốn biết hắn họ gì tên chi, là người đàn ông như thế nào?” Vừa nói, vừa dẫn nàng ngồi xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho nàng một chén trà xanh, rồi đưa cho nàng.

Lâm Thanh Thời nghe lời này, lập tức đem lời vừa nói không vui ném sau ót, tiếp nhận chén trà, hưng trí bừng bừng nói: “Nương nói là một vị quan, tam phẩm hay là tứ phẩm gì đó, ừm, không phải, không có ca ca làm quan lớn.” Lại giương mắt xem xét Hiên Viên Triệt một cái, mới không cam không nguyện nói, “Cũng không có người nhà làm quan lớn.”

Hiên Viên Triệt vỗ tay cười khẽ, ý kiến này thật đúng là có ý tứ, trên đời này còn có người muốn so với hoàng đế làm quan lớn hơn sao? “Còn gì nữa không? Những thứ khác như thế nào?”

Lâm Thanh Thời trừng mắt nhìn hắn, không cho phép hắn nói, cái nhìn này lại rất quyến rũ, còn mang theo vô hạn hờn dỗi, làm cho trái tim non nớt của Hiên Viên Triệt đập loạn, chính nàng còn hết lần này tới lần khác không tự biết, đem mị hoặc kia thể hiện vô cùng tinh tế một cách vô tội.

Hiên Viên Triệt dừng lại tươi cười, không được tự nhiên bưng lên chén trà trên bàn nhẹ uống một ngụm, mượn hành động này che dấu cử chỉ thất thố của bản thân.

Lâm Thanh Thời thấy hắn cuối cùng không còn cười nữa, mới rốt cục mở miệng nói: “Họ Hứa, gọi Hứa Nho Sơn, là lão Nhị trong nhà.” Lại uống một ngụm trà, lúc này mới nghiêng đầu hỏi hắn, “Chắc huynh biết hắn, lớn lên nhìn có đẹp trai hay không?”

Hiên Viên Triệt thấy bộ dáng nàng tò mò trong lòng tương đối không có tư vị, tránh đi, hỏi ngược lại nàng, “Muội đến cùng là có dự định gì?”

Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đẹp trai muội liền gả, khó coi liền cút sang một bên.”

Hiên Viên Triệt cảm thấy hơi thư giãn một chút, nhướn mày nhìn nàng, “Muội nói gả liền gả, không gả liền không gả, muội vẫn chỉ là đứa trẻ thôi sao?”

Lâm Thanh Thời sững sờ, lúc này dường như nhớ tới đến cái gì đó, kinh ngạc hỏi: “Huynh không có ý định giúp muội hả?”

Hiên Viên Triệt kéo ra một nụ cười, vẻ mặt sáng ngời như nói, muội tới cầu xin ta đi, trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói, “Muội là tiểu đại nhân, huynh chẳng thể lúc nào cũng luôn là người sau lưng thu thập cục diện rối rắm của muội a.” Thầm nghĩ, chúng ta là quan hệ gì a, huynh lại không phải là tướng công của muội, thì làm sao có thể cùng muội cả đời? Dầu gì cũng phải cố kiềm chế, mới không có nói lời này ra miệng.

Lâm Thanh Thời là người biết tiến biết lùi, lập tức mềm nhũn xương cốt, đem băng ghế chuyển đến ngồi xuống cạnh hắn, tuyệt không như mới vừa vào cửa làm bộ dạng cao ngạo kiều diễm, kéo tay áo của hắn, mềm mại nhu nhu gọi hắn Triệt ca ca, “Ai nha, huynh hãy giúp muội một chút đi mà, Triệt ca ca ~ “

Hiên Viên Triệt suýt nữa bị giọng nói kiều kiều lạc lạc của nàng làm mềm nhũn chân, toàn thân tê tê dại dại, giống như là có dòng điện chạy qua, đang muốn mở miệng đáp ứng, lại nghe Lâm Thanh Thời lẩm bẩm nói, làm cho tâm hắn cảm thấy nhói đau.

Lâm Thanh Thời thì thầm nói nhỏ: “Huynh chỉ cần giúp một chút thôi, vạn nhất hắn là người đẹp trai, muội lập tức liền gả, đâu còn cần đến huynh nữa?” Quả nhiên là một bộ dáng rất muốn gả.

Mặt Hiên Viên Triệt đều đen, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, che một tầng sương lạnh, giống như là trở thành một sát thần, giọng nói lạnh có thể nứt băng, “Muội nói cái gì?”

Lâm Thanh Thời thấy nét mặt của hắn quá khó coi, mới giật mình biết chính mình lại đem ý nghĩ trong lòng nói ra, lập tức tìm lời bào chữa, “Muội nói Triệt ca ca là người đàn ông đẹp trai nhất mà A Thời gặp qua từ trước đến nay, ngay cả Nhị ca ca cũng so ra kém xa!” Nói ra lời thề son sắt.

Trên thực tế, đây là lời thật lòng của Lâm Thanh Thời. Hiên Viên Triệt lớn lên quả thật không tệ, mặt mày thâm thúy trong sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng lại mượt mà, vóc người cao to, thoạt nhìn tràn đầy nam tính tuấn mỹ cùng anh khí.

Hiên Viên Triệt biết rõ nàng căn bản vừa rồi không phải nói như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được tâm hoa nộ phóng, gò má nguội lạnh thoáng cái bắt đầu nhu hòa, thử dò xét: “Nếu Triệt ca ca đẹp trai như vậy, nếu A Thời không hài lòng Hứa nhị kia, liền gả cho Triệt ca ca?”

Con ngươi của Lâm Thanh Thời đảo một vòng, “Còn là đi xem người trước đã, chuyện sau này ai biết được?” Lại không có trực tiếp cự tuyệt.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt sáng lên, cảm thấy toàn thân đều đầy sức sống, cười nói: “Yên tâm đi, Triệt ca ca đã giúp muội tra tốt lắm, khuya hôm nay chắc hẳn có thể nhìn thấy người.”

Lâm Thanh Thời hoan hô một tiếng, nhào tới ôm cổ của hắn, “Pằng kỷ” một tiếng, hôn một cái lên gương mặt của hắn, “Muội biết Triệt ca ca là người tốt nhất mà!”

Trong lòng Hiên Viên Triệt cao hứng, từ từ ôm nàng, lại nghĩ tới sắp xếp của mình, lúc này mới vỗ vỗ lưng của nàng nói nàng xuống, ôn hòa nói: “A Thời đi đường nhất định là rất mệt, nghỉ ngơi trước đi, buổi tối Triệt ca ca dẫn muội đi gặp hắn.”

Lâm Thanh Thời một đường chạy đến quả thật có chút mệt mỏi, liền gật gật đầu, “Dạ.”

—Edit by Hieuhiheo00— Beta by Lengkeng_Sophie —

Trăng treo cành liễu, đến thời gian đã hẹn.

Lâm Thanh Thời mặc một bộ nam trang màu lam, ngồi ở bên trong một phòng riêng trên lầu hai, dựa vào cửa sổ nhìn xem cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ở phía dưới.

Trong đại sảnh lầu một, phụ nữ mặc mát mẻ nói cười ríu rít nghênh tới đưa đi, đàn ông áo mũ chỉnh tề mặt mày hớn hở đắc chí vừa lòng, ánh nến chiếu sáng phảng phất nơi đây rõ như ban ngày, bao phủ bầu không khí ái muội.

Lâm Thanh Thời tò mò nhìn hết thảy, đây là một thế giới choáng ngợp trong vàng son.

Một lát sau, Lâm Thanh Thời xem đủ rồi mới quay đầu lại, “Triệt ca ca, huynh xác định sẽ là ở đây sao? Ở đây không phải là… Kỹ viện sao?”

Hiên Viên Triệt lạnh nhạt gật đầu, “Không sai được, nghe nói hắn là khách quen ở đây, gần đây mỗi ngày đều đến, lúc này, không sai biệt lắm đã tới rồi.”

“Nha.” Lâm Thanh Thời đáp ứng một tiếng, quay đầu nhìn tiếp, trong lòng hồ nghi, thường xuyên tới chỗ như thế này làm sao có thể là người đàn ông tốt? Vị hôn phu nương nói này đến cùng có nên tín nhiệm không!

Đột nhiên, ánh mắt Lâm Thanh Thời sáng lên, có chút kích động gọi, “Triệt ca ca, huynh mau tới đây xem, có phải là hắn hay không?”

Hiên Viên Triệt nhìn bộ dáng kích động của nàng không để lại dấu vết nhíu mày, đi qua đến đứng ở bên người nàng, nhìn xuống phía dưới, nơi cửa chính có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đi tới, trên dưới hai mươi tuổi, thanh nhã thanh tú, tác phong nhanh nhẹn, hắn vào cửa không lâu, một đám cô nương liền tranh đoạt vây lại.

Hiên Viên Triệt đem nàng sắp thò hết nửa người ra cửa sổ kéo trở về, vừa nhìn vẻ mặt nàng vui vẻ cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì. Nàng hiện tại nhất định đang suy nghĩ, nếu là người đàn ông này, nàng liền gả!

Hiên Viên Triệt nhịn không được muốn đả kích nhiệt tình của nàng, giọng nói thập phần lãnh đạm, “Không phải là hắn.” Đột nhiên trông thấy một người lại đi vào cửa, quay đầu muốn gọi nàng, trông thấy vẻ mặt nàng thất lạc, trong lòng một tia chột dạ cùng không đành lòng cũng không có, lôi nàng vào trong ngực, chỉ cho nàng xem người đàn ông tiến vào đằng sau,

“Nhìn kỹ, chính là hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.