Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
Tiểu thái giám quỳ bên dưới nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, không dám trì hoãn, lập tức cúi đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lâm đại nhân này chính là Nhị ca Lâm Thanh Thời – Lâm Thanh Hoa, Lâm Thanh Hoa năm đó du ngoạn trở về liền vào kinh mưu cầu công danh, những năm qua, đã làm đến vị trí quan lớn. Đại ca Lâm Thanh Thời ban đầu ở trong quân rèn luyện, những năm này cũng là liên tục lên chức, cũng đã thăng làm Đông Lộ đại tướng quân.
Lâm gia nhất mạch đã có trăm năm không có người nhập sĩ, hiện thời đến thế hệ Lâm Thanh Thời, có cả văn lẫn võ, hai huynh đệ Lâm thị một là văn thần một là võ thần, đều là trụ cột vững vàng trên triều đình, lại được đế vương coi trọng, nhất thời trong kinh truyền ra giai thoại.
Chuyện này cũng khó trách, cổ đại là một chế độ cấp bậc nghiêm minh, thời đại các mối quan hệ luôn được chú ý, Lâm gia mặc dù trước kia là nhà giàu ở An Thành, nhưng trong triều nếu là thiếu người, chung quy cũng là không đượcdùng. Sĩ nông công thương, thương nhân luôn đứng cuối cùng. Mặc dù hiện thời địa vị thương nhân được đề cao hơn nhiều, nhưng cổ huấn ở nơi nào, thế nhân thủy chung coi thường thương nhân. Lâm gia xuất thân không phải sĩ nông, nếu không, tiếp qua thêm vài đời, đại gia nghiệp sẽ giữ không được.
Khi đó dù sao Lâm Thanh Thời cũng là đến nơi đây không lâu, lại bị bắt đi, tự nhiên không biết đến những hiện trạng tàn khốc này. Nàng có những cử chỉ thỏa mái với Hiên Viên Triệt, lại làm cho Lâm gia có một phen hoàn cảnh khác.
Nàng cho rằng hành trình ở cổ đại an nhàn vững vàng căn bản chính là không tồn tại, ngày giờ lại lâu chút ít, làm nàng biết được đây là đặc quyềnbất bình đẳng của giai cấp nắm quyền xã hội, chính nàng liền nghĩ biện pháp thay đổi.
Trước không từ mà biệt, chỉ là do thân phận, nàng nhất định phải đối với người khác khúm núm nịnh bợ, nàng liền không nhịn được.
Từ loại ý nghĩ này, lúc trướcnàng nhất thời mềm lòng, cứu vớt nhưng thật ra là chính nàng.
“Lễ bộ thị lang Lâm đại nhân cầu kiến!” Ngoài cửa, thái giám một tiếng hô to, Hiên Viên Triệt dừng phê duyệt tấu chương đang ở trong tay, cất giọng nói một câu, “Cho hắn đi vào.”
Chỉ chốc lát sau, tiến vào là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặt như quan ngọc, ôn tồn tao nhã, giữa lông mày cùng Lâm Thanh Thời có hai ba phần tương tự, quỳ xuống đất, có chút cung kính hành lễ nói: “Thần Lâm Thanh Hoa bái kiến bệ hạ.”
Giọng nói Hiên Viên Triệt thoáng hòa hoãn, giơ tay lên nói: “Lâm ái khanh xin đứng lên.”
Lâm Thanh Hoa đứng dậy, “Xin hỏi bệ hạ cho đòi thần đến vì chuyện gì?”
Hiên Viên Triệt thanh hắng giọng, lại uống một ngụm trà, lúc này mới hỏi: “A Thời có vị hôn phu, việc này ngươi cũng đã biết?”
Lâm Thanh Hoa hơi trầm ngâm một chút, làm như nghĩ một lát, cuối cùng ở trước ánh mắt mong chờ của Hiên Viên Triệt mở miệng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thật có chuyện này, mẫu thân đối phương cùng gia mẫu từ trước là khăn tay chi giao(bạn khuê phòng), đính hôn từ trong bụng mẹ, bất quá khi lúc chỉ hôn không phải là A Thời, là ti thần. Nhưng về sau bên kia sinh cũng là đứa bé trai, chuyện này liền thôi. Về sau A Thời sinh ra, việc này liền đáp vào trên ngườiA Thời. A Thời từ trước tuổi còn nhỏ, trong nhà không có cùng nàng đề cập qua việc này, hiện thời nàng đã cập kê, nói đến sự kiện này cũng bình thường.”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lạnh xuống, lúc trước cùng hắn đính hôn từ trong bụng mẹ, hiện thời tuổi sợ là không nhỏ đi? Làm sao có thể chờ A Thời lớn lên để cưới nàng đây?
Quả nhiên, Lâm Thanh Hoa nói lời nghiệm chứng đúng như hắn đoán.
Lâm Thanh Hoa đột nhiên quỳ xuống, đầu chạm đất, “Thần thỉnh Hoàng thượng có thể giúp A Thời tuyệt cửa hôn sự này.”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt sáng ngời, rồi sau đó trầm giọng hỏi: “Vì sao?”
Lâm Thanh Hoa cụng đầu một cái, mới nói: “Lời nói đại nghịch bất đạo, A Thời những năm này liên tục thư qua lại với Hoàng thượng xem ngài như ca ca…”
Một câu nói kia thoáng cái liền làm cho Hiên Viên Triệt kéo mặt xuống, nàng coi trẫm như ca ca, nhưng trẫm cũng không xem nàng như muội muội a!
Câu nóitiếp theo củaLâm Thanh Hoa làm chonội tâm Hiên Viên Triệt phun ra một ngụm máu, “Thần tin tưởng Hoàng thượng cũng nhất định là xem A Thời như muội muội…”
Hiên Viên Triệt quả thực khóc không ra nước mắt, hắn thích A Thời nhiều năm như vậy, khắp nơi sủng ái nàng, chính là xem nàng như muội muội?
Trong lòng khổ như thế nào cũng nói không được, Hiên Viên Triệt cũng phải đưa ra bộ dạng như không có gì, hắn nói tiếp: “Trẫm, đương nhiên là xem nàng như muội muội, ái khanh có gì thỉnh cầu, sự tình quan hệ tới A Thời, trẫm nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Ngươi liền quỳ đi, quỳ đến chết!
Lâm Thanh Hoa lại cụng đầu một cái, “Hoàng thượng có điều không biết,vị hôn phu của A Thời cùng năm sinh với thần, hiện thời đã ba mươi tuổi, lớn gấp đôi tuổi A Thời. Năm đó Lâm gia bị suy thoái, không thể không nhận lời, hiện thời…”
Hiên Viên Triệt biết rõ lời nói chưa hết của Lâm Thanh Hoa, lúc trước Lâm gia nhà bị suy thoái, không thể không tiếp nhận yêu cầu vô lễ như vậy, hiện thời Lâm gia bất đồng dĩ vãng, lại là miếng thịt ngon ai cũng đều mơ tưởng cắn được, ra chuyện như vậy, nếu là truyền đi, đuối lý vẫn là Lâm gia. Người ta sẽ không cân nhắc lúc trước Lâm gia như thế nào, chỉ sẽ thấy hiện thời hai nhà chênh lệch, cho rằng là Lâm gia muốn lợi dụng nữ nhi bấu víu cành cây cao, chướng mắt từ hôn ước.
Trong nội tâm Hiên Viên Triệt bách chuyển thiên hồi(trăm lần nghĩ ngợi), nghĩ tới vô số ý niệm trong đầu đem Lâm Thanh Thời đoạt tới, lại không nghĩ ra, Lâm Thanh Hoa lại ném ra một quả sấm sét, nổ đầu hắn choáng váng hoa mắt.
Lâm Thanh Hoa trầm giọng nói: “Lần này bên kia trước đến cầu hôn A Thời, A Thời lần này nếu là gả đi, làm là kế thất, cũng không phải là thê tử vợ cả!”
Hiên Viên Triệt vừa sợ vừa giận, “Ngươi nói cái gì?”
“Hồi hoàng thượng, A Thời gả đi liền là kế thất, người nọ dưới gối đã có con trai trưởng cùng đích nữ do vợ cả lưu lại.”
Trong nội tâm Hiên Viên Triệt giận dữ, tình huống như vậy cũng dám đến cầu hôn A Thời? Phải bình tĩnh trở lại để giải quyết chuyện này, người đàn ông ba mươi tuổi, đã từng cưới thê đã sinh tử nữ, lại quá bình thường. Hiện thời Lâm gia lực lượng mới xuất hiện, cùng A Thời lại thật có hôn ước, nên để mắt tới cũng vẫn là lựa chọn sáng suốt. Nếu không phải đối tượng cầu hôn là A Thời, hắn đều muốn thay người nọ kêu một tiếng vận khí tốt lắm.
Bất quá, dám can đảm mong chạm đến A Thời, thực xem hắn chết rồi sao?
Ánh sáng trong mắt Hiên Viên Triệt rét lạnh, “A Thời cũng biết người nọ là tình huống như vậy?”
“Hồi hoàng thượng, cũng không biết.”
Hiên Viên Triệt nhớ tới thư, A Thời trong thư giọng nói rõ ràng liền tràn đầy mong đợi, nhất định là không biết.
“Trẫm đã biết, nếu người kia đã thành hôn, là do hắn bội ước trước, hôn ước kia liền không được tính. Chuyện này trẫm sẽ đích thân xử lý, A Thời chỗ đó cũng để trẫm tự mình đi nói.”
Ánh mắt Lâm Thanh Hoa sáng ngời, vẻ mặt khẩn trương cuối cùng trầm tĩnh lại, “Tạ Hoàng thượng.”
Hiên Viên Triệt nhàn nhạt ừ một tiếng, “A Thời ngày mai liền đến, kêu nàng trực tiếp tiến cung, biết không?”
Lâm Thanh Hoa gật gật đầu, “Vi thần hiểu rồi.”
Hiên Viên Triệt hài lòng gật đầu, khoát khoát tay, “Ngươi lui xuống trước đi.”
Lâm Thanh Hoa hành một cái đại lễ, “Thần cáo lui.” Đứng dậy từ từ lui ra cửa.
Lâm Thanh Hoa nhìn bầu trời bên ngoài xanh thẳm, ngửi gió nhẹ mang tới từng đợt hương hoa, không thể không cảm thán một câu, mẫu thân đại nhân thật sự là liệu sự như thần a, đem phản ứng của hoàng thượng mò rõ ràng tường tận.
Sự tình phải nói đến một tháng trước, Hứa gia ở kinh thành, cũng chính là Hứa nhị – vị hôn phu của Lâm Thanh Thời đột nhiên tới cửa đến thăm, quá không biết xấu hổ nhắc đến hôn sự của Lâm Thanh Thời. Hứa nhị kia vừa vặn thê tử vừa mất, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Thời vừa mới tới tuổi cập kê.
Lâm phu nhân giận không kềm được, không nghĩ tới lúc trước bạn khuê phòng trở mặt vô tình, thế nhưng con trai vừa mới chết vợ lại nghía đến nữ nhi bảo bối của bà.
Năm đó Lâm Thanh Thời lúc vừa mới sinh, cực kỳ đáng yêu, bạn khuê phòng của Lâm phu nhân – Hứa phu nhân đã nói muốn đòi Lâm Thanh Thời làm vợ con thứ hai, lấy đền bù tiếc nuối năm đó không thành thân gia.
Lúc ấy Hứa nhị đã đến tuổi trưởng thành, các bà cũng biết đây bất quá là nói giỡn mà thôi, Lâm gia lại thế yếu, bà không thể nào quét thể diện Hứa phu nhân,miệng sẽ đáp ứngtheo. Quả nhiên, bất quá hai năm sau Hứa nhị liền cưới tiểu thư khuê cácmỹ nhân ở kinh thành, Lâm phu nhân đã đem chuyện triệt để ném sau ót.
Lại không nghĩ, mười mấy năm qua đi, Hứa phu nhân lại lần nữa nhắc tới chuyện này, lời nói lại có nhiều ý bức hiếp. Lâm phu nhân sao có thể nguyện ý đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho một người đàn ông gấp đôi tuổi nàng lại còn làm kế thất a.
Lâm gia tuy nói là thế lực mới xuất hiện, nhưng đến cùng còn đang phong quang, Hứa gia làm sao có thể so bằng.
Lâm phu nhân sốt ruột nóng giận buồn bực hơn một tháng, là bà nhìn thấy Lâm Thanh Thời viết thư cho Hiên Viên Triệt mới có linh cảm liền đưa ra chủ ý.
Lâm phu nhân vội vàng gởi thư cho con thứ hai Lâm Thanh Hoa ở kinh thành, dặn dò một phen như vậy, hai người thương lượng thỏa đáng, lúc này Lâm phu nhân mới mở miệng với Lâm Thanh Thời, nói cho nàng biết, nàng còn có một vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ ở kinh thành, câu dẫn ra lòng tò mò của Lâm Thanh Thời. Quả nhiên, chuyệnnày không phải thành sao?
Đến cùng là làm mẫu thân, khuê nữ nhà mình phản ứng cùng dự đoán của bà giống nhau như đúc, ngay cả Hiên Viên Triệt phản ứng đều không sai biệt lắm so với sự suy đoán của bà. Lâm Thanh Thời trước tiên liền nói việc này cho Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt quả nhiên lại tìm Lâm Thanh Hoa đang nhậm chức ở kinh thành…
Lâm Thanh Hoa cũng có tư tâm nhỏ mọn, người trong nhà bị người như vậy tìm tới cửa bắt nạt, hắn khẳng định không thể cái gì cũng không làm a. Thời điểm hắn cùng Hiên Viên Triệt nói chuyện cố ý không nói lời cầu hôn Lâm Thanh Thời chính là gia đình kia, làm cho hắn tự mình đi tra ra. Người khác dù nói nhiều, cũng không bằng tận mắt nhìn thấy, lực đánh vào mới lớn.
Hứa gia là loại gia đình gì, nhưng hắn sẽ tra ra rõ ràng. Lúc trước thời điểm hắn chứng kiến phần tài liệu kia, là tức giận đến không chịu được. Cũng không biết lửa giận đế vương, Hứa gia có chịu đựng nổi không?
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Ngày kế, Lâm Thanh Thời vừa vào kinh, Lâm Thanh Hoa liền vô cùng lo lắng an bài kiệu mềm đưa nàng vào cung. Làm Lâm Thanh Thời không hiểu ra sao, cảm thấy bội phần hồ nghi, nàng đánh cờ hiệu nhưng là đến trong kinh đến thăm ca ca a, chẳng lẽ mục đích thực sự của nàng bị hắn phát hiện?
Cùng lúc đó, tư liệu cơ mật thật dày chồng chất cũng bị đưa đến trước mặt đế vương, đế vương chỉ nhìn mấy lần liền giận không kềm được, cố nén lửa giận sau khi xem xong, quả thực xúc động giết người đều có. Nếu là người Hứa gia bây giờ đang ở trước mắt hắn, hắn nhất định chém bọn họ mới hết giận!
Hứa gia là loại gia đình nào? Đích thứ chẳng phân biệt được, bên trong chướng khí mù mịt, Hứa nhị là một tên khốn kiếp, vợ cả vào trong câu lan viện tìm tiểu thiếp thì bị giết chết, hắn còn đối với tiểu thiếp bảo bối kia xem như không có gì.
Hứa phu nhân chướng mắt tiểu thiếp xuất thân kia, vừa hận nàng tiếp tục chiếm lòng con trai, tự nhiên muốn tìm gia đình cao hơn để áp chế cô nương xinh đẹp này, ép xuống uy phong của nàng, lúc này mới nhòm lên Lâm Thanh Thời. Tướng mạo xinh đẹp, xuất thân lại không sai, có hai người ca ca không chịu thua kém, lại là nữ nhi được sủng ái nhất trong nhà, tương lai gả vào, thật dễ dạy bảo một phen, sau này cũng không phải là muốn như thế nào đều được sao!
Hứa phu nhân cũng có một đống sổ sách lung tung sửa sang không rõ, lại đem bàn tay đến bên trong hậu viện của con. Hứa lão gia đem ngoại thất dẫn vào Hứa gia, đã vài năm chưa từng tiến qua cửa phòng của bà ta. Hứa phu nhân cũng là người phụ nữ có ý tứ, trượng phu của mình không vào cửa phòng của bà, có rất nhiều người đàn ông nguyện ý tiến a. Chỉ vài năm, liền cho Hứa lão gia đeo mười mấy cái nón xanh.
Nhìn một gia đình này hỗn loạn như vậy, nếu không phải là đại phòng không chịu thua kém người, Hứa gia này sợ là sớm gục.
Dù đại phòng coi như sạch sẽ, làm người khéo đưa đẩy, hiện thời ở trong triều, cũng là làm qua nhiều “chuyện tốt”.
Chỉ điểm này, cũng không thể che đậy một ổ dâm loạn bên trongHứa gia. Đại hạ tương khuynh(nhà tan cửa nát, nhà dột cột xiêu, không còn hi vọng), không phải một cây có khả năng như vậy.
Người trong lòng của mình suýt nữa gặp phải tai bay vạ gió như vậy, Hiên Viên Triệt vô luận như thế nào cũng không thể buông tha đơn giản như vậy cho Hứa gia.
Bất quá, trước đó, có thể lợi dụng một phen, làm cho bọn họ thực hiện giá trị cuối cùng…