Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 13: Thử Váy Cưới




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Lâm Thanh Thời vẫy vẫy tay với ông ấy, kêu ông ấy kê lỗ tai đến, ở bên lỗ tai ông ấy đem thông tin từ Ngôn Tình Số Một 123 nói cho ông ấy biết địa điểm. Lâm lão gia gật gật đầu, ý bảo biết rõ. Lại nghĩ tới Lâm Thanh Thời lúc trước nói là hai chuyện, ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ còn có chuyện gì trọng yếu hơn? Nghĩ tới đây, Lâm lão gia theo bản năng xoa xoa đôi bàn tay, phảng phất như thấy một số bạc lớn bay tới ~~

“Vậy A Thời muốn nói chuyện thứ hai là?”

Lâm Thanh Thời ho nhẹ một tiếng, một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, dưới ánh mắt của một phòng người đang nhìn chằm chằm phảng phất như đang chờ nghe quốc gia đại sự, chớp chớp lông mày nhỏ, nói: “Chuyện thứ hai này, cũng là một chuyện trọng yếu nhất, đó chính là…” Lâm Thanh Thời kéo dài giọng nói, đem tất cả tim mọi người nhấc lên cao, nói tiếp: “Con gái của người đói bụng rồi, nên ăn cơm đi!”

Lâm lão gia thoáng cái mặt đen, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, “Bé con, lá gan to đúng không, dám đùa cha con?”

Lâm Thanh Thời cười rơi nước mắt, nghĩ trốn lại tránh không thoát, cong người cười khanh khách, vẫn không quên hướng Lâm phu nhân xin giúp đỡ, “Nương… Nương, phụ thân bắt nạt con, ha, đừng, đừng chọc… Ha ha…”

Lâm phu nhân cười đứng không nổi, gặp nữ nhi cầu cứu, lập tức lau lau khóe mắt đầy nước, tức giận nói: “Lâm Khôn Nghiêm, mau thả nữ nhi ta ra!”

Lâm lão gia không cam không nguyện đem Lâm Thanh Thời để xuống, Lâm phu nhân sẵng giọng: “Nữ nhi nói cũng không sai, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện con đói bụng chứ?”

Lâm lão gia sờ sờ cái mũi của mình, cảm giác phu nhân nhà mình nói cũng đúng, nhưng vẫn là mạnh miệng nói: “Vậy nàng cũng không thể đùa giỡn ta như vậy a!”

Lâm phu nhân trừng mắt nhìn ông, “Còn không phải là ông tự mình bị tiền che mắt, nếu không thì con có thể gạt được ông sao?”

Lâm lão gia vuốt mũi ha ha cười, “Phu nhân, A Thời nếu đã đói bụng, vẫn cho bọn họ ăn cơm trước đi. Ta đi an bài người cứu đứa bé kia.” Xoay người đi nhanh, ngay cả chuyện vừa mới rồi còn muốn hỏi kỹ thân phận của Hiên Viên Triệt đều đã quên hỏi.

Lâm phu nhân nhìn bóng lưng ông giống như bị quỷ đuổi dở khóc dở cười, mỗi lần vừa nói đề tài này so với cái gì cũng nhanh hơn, lại không phải là không cho phép ông kiếm tiền. Ông không kiếm tiền cả nhà bọn họ đói chết sao? Chỉ là làm cho ông không cần mỗi lần đều như tiền chui ra từ trong mắt mà thôi.

Lâm phu nhân nhìn hai đứa bé phía sau, nở nụ cười bất đắc dĩ với chúng, thiệt là, ở trước mặt bọn nhỏ mất thể diện như vậy.

Sau khi ăn xong, Lâm phu nhân kêu nha hoàn đem hai đứa bé mang đi nghỉ ngơi, chính mình thì bận rộn.

Lâm phu nhân quản sự vụ Lâm phủ to như vậy, bình thường liền gấp rút, gần đây bởi vì nữ nhi bảo bối xảy ra chuyện, căn bản không có tâm tư đi quản lý sự vụ trong phủ, hiện thời tâm sự cuối cùng để xuống, cũng nên chỉnh đốn một phen thật tốt bầu không khí trong phủ. Gần đây sợ là gấp rút không thể phân thân.

Lâm lão gia ở An Thành xuất thân nhà giàu có, cùng Lâm phu nhân phu thê hai người cầm sắt hòa minh, hậu viện chỉ có duy nhất một mình nàng, hai người sinh hai trai một gái, hiện thời chỉ có nữ nhi bảo bối Lâm Thanh Thời ở bên người, hai đứa con trai đã gần nhược quán(20 tuổi), hiện thời một đứa bên ngoài du ngoạn, một đứa ở trong quân rèn luyện.

Lần này Lâm Thanh Thời gặp chuyện không may, bọn họ đã biết tin tức, sợ là đã trên đường trở về.

Hiên Viên Triệt cùng Lâm Thanh Thời hai người song song nằm ở trên giường lớn ở trong hương khuê của Lâm Thanh Thời, màn lụa màu phấn tím thấp buông xuống dưới, chiếu ra hai đứa bẻ nhỏ nhắnbên trong.

Lâm Thanh Thời ở trên giường như con giun béo vặn vẹo nửa ngày, cuối cùng vẫn còn xoay người ngồi dậy, sau đó nàng lại không ngừng vặn vẹo động tác huyên náo làm Hiên Viên Triệt không có ngủ được.

Hiên Viên Triệt xem nàng vặn vẹo một hồi lông mày cau lại, vươn tay xoa bóp gò má hồng hào của nàng, “Làm sao vậy?”

Lâm Thanh Thời rũ mắt xuống, một hồi lâu mới nói, “Huynh đừng nói thân phận của huynh cho phụ thân cùng nương.”

Hiên Viên Triệt cứng đờ, mấp máy môi, trong giọng nói mang theo âm lượng xuống thấp rõ ràng, “Vì cái gì?”

Lâm Thanh Thời đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy tin tưởng, mềm mại, giọng nói cũng lộ ra một sự nghiêm túc, “Không cần bởi vì ta mà làm chuyện không cần thiết, huynh tin tưởng muội là một chuyện, không cần cùng người nhà của muội náo loạn ở cùng một chỗ, biết không?”

Lâm Thanh Thời biết rõ, khi đó Hiên Viên Triệt sẽ muốn nói ra tên thật của bản thân thậm chí là thân phận của hắn chophụ thân, bất quá là vì nàng mà thôi. Nhưng nàng không nghĩ đem hai người nhập làm một, nàng bây giờ cũng không biết ai là có thể tin, ai là không thể tin, quyết không thể làm cho hắn dưới tình huống này uổng phí tín nhiệm của nàng đối với hắn.

Hắn tín nhiệm nàng, một đứa trẻ bốn tuổi, như vậy vô luận như thế nào, nàng cũng phải gánh chịu một phần tín nhiệm này mới được.

Hiên Viên Triệt không nghĩ tới một đứa nhỏ như nàng lại biết nhiều như vậy, vượt quá xa dự tính của hắn. Trên thực tế, hắn chẳng qua là cảm thấy nếu như là người nhà của nàng, hắn đồng ý tin tưởng.

Tín nhiệm của hắn đối với nàng, không có từ đâu tới, cho dù nàng thoạt nhìn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy.

Hiên Viên Triệt nhịn không được vuốt vuốt tóc mềm mại của nàng, “Biết rõ, huynh sẽ chú ý.”

Đang lúc thời điểm Hiên Viên Triệt vì sự quan tâm của nàng mà âm thầm cảm thấy cao hứng, Lâm Thanh Thời đột nhiên lại nói chuyện khác, “Muội không hy vọng người nhà của muội dính vào chuyện hoàng thất của các huynh, muội hy vọng có thể qua một phần cuộc sống an an ổn ổn, không hy vọng có người đến đánh vỡ phần an bình này, huynh hiểu không?”

Như vậy chứng tỏ rõ ràng lập trường của mình, Hiên Viên Triệt muốn làm bộ nghe không hiểu cũng không được.

Trên thực tế, lúc trước Lâm lão gia không có hỏi nhiều nguyên nhân sợ là đã dự đoán được, một khi hắn ở trước mặt bọn họ biểu lộ thân phận, như vậy liền ý nghĩa bọn họ không thể không lựa chọn đứng cùng chiến tuyến, hoặc là nói, một khắc kia khi bọn họ biết rõ thân phận của hắn còn để hắn ở lại, cũng đã bị ép buộc đứng cùng một phía rồi.

Hoàng thất lần này phong tỏa tin tức thái tử mất tích, nhưng vẫn có rất nhiều người ngửi ra manh mốitừ trong đó.

Vô luận là Hiên Viên Triệt, hay là Lâm Thanh Thời, cũng biết lần này thái tử bị bắt đi cũng không đơn thuần. Nên biết, bên cạnh thái tử thời gian qua đều có ám vệ âm thầm bảo vệ, nhưng lần này hắn bị trói, ám vệ lại không hề có tin tức, thậm chí ngay từ lúc đầu cũng không có lộ diện.

Bọn họ đều hiểu, đây là một loại tín hiệu – – tranh giành ngôi vị hoàng đế đã âm thầm bắt đầu rồi.

Nội tâm Hiên Viên Triệt khổ sở muốn chết, lại cố gắng chống khuôn mặt tươi cười, chỉ là theo Lâm Thanh Thời, cười so với khóc còn khó coi, hắn nói: “Được, A Thời, muội nhất định sẽ an an ổn ổn.”

Lâm Thanh Thời mặc dù trên mặt nghiêm túc, tâm ý bên trong cũng không hơn gì, dù sao cũng là bạn bè mấy tháng qua, thời gian qua hắn lại sủng nàng, Lâm Thanh Thời ngẫm lại chính mình còn chưa có bắt đầu hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí ở cổ đại, nhẫn tâm nói, “Muội đương nhiên sẽ an an ổn ổn!”

Nàng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị sau khi nói xong câu đó, nhưng thật giống như khí cầu bị đâm thủng, đột nhiên đã trút giận, xoay mặt đi, “Được rồi, nếu như huynh yêu cầu, ta sẽ xem xét xem một chút giúp cho huynh, nên biết, muội hết sức thông minh!”

Đằng sau một câu nói kiêu ngạo, ngang ngược của Lâm Thanh Thời, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu, phảng phất đã thấy được cuộc sống cổ đại tốt đẹp an nhàn của mình bị cắm lên một đôi cánh trong suốt, đang từ từ bay xa, từng chút từng chút cách xa nàng đi.

Hiên Viên Triệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, hắn cũng không cho rằng nàng có thể giúp được hắn bao nhiêu, hắn quan tâm là người này, là thái độ của nàng. Nàng có thể không cần làm bất cứ chuyện gì cho hắn, nhưng nhất định phải đứng ở bên hắn.

“Uhm, A Thời là thông minh nhất.”

“Hừ, đó là đương nhiên. Chờ phụ thân đem Lục Ngọc Đình mang về, muội liền kêu ông ấy đưa hai người trở lại kinh thành, nếu như huynh cần giúp đỡ, liền viết thơ cho muội.”

Lâm Thanh Thời cũng không nghĩ liên lụy người Lâm gia vào vòng xoay tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng không đành lòng để một đứa nhỏ như Hiên Viên Triệt sẽ gặp phải tình cảnh chém giết.

Lâm Thanh Thời tự nói với mình, giúp hắn một chút, liền lúc này đây, xem ngôi sao nào chiếu cố. Chỉ cần cẩn thận làm việc, cũng sẽ không làm cho Lâm gia sa vào hoàn cảnh lưỡng nan.

Hiên Viên Triệt sờ sờ đầu của nàng, nghĩ đến sắp tới ly biệt, nghĩ đếntiền đồ không biết, trong nội tâm đột nhiên dâng lên không thôi, nhưng cũng sinh ra dũng khí vô hạn.

—Edit: Hieuhiheo00 –  Beta: Lengkeng_Sophie  —

Năm ngày sau, Lục Ngọc Đình được dẫn tới Lâm gia. Lâm Thanh Thời cùng Hiên Viên Triệt rời đi hơn một thángnày, nàng trôi qua cũng không tính là tốt, bị trông giữ càng thêm nghiêm ngặt, nhưng cuộc sống vẫn tốt hơn nhiều so với Lâm Thanh Thời cùng Hiên Viên Triệt một tháng này màn trời chiếu đất lo lắng đề phòng vẫn, ít nhất so ra rất an ổn.

Lục Ngọc Đình đối với chuyện hai người này bỏ lại nàng vụng trộm chạy trốn là vô cùng oán, phần này oán hận đều bị chuyển dời đến trên người một mình Lâm Thanh Thời, thành cừu hận. Những ngày qua được dạy dỗ, cũng làm cho Lục Ngọc Đình học xong như thế nào đem những thứ oán hận này lưu ở trong lòng, không hề biểu hiện rõ ràng ra ngoài như vậy.

Những thứ oán hận này, cuối cùng có một ngày hội hóa thành u ác tính. Chỉ là tương lai, hết thảy cũng còn không biết.

Lục Ngọc Đình trở lại ngày thứ hai, Hiên Viên Triệt cùng nàng trở về kinh thành.

Trước khi đi, Hiên Viên Triệt đột nhiên kéo tay Lâm Thanh Thời, cúi đầu ở bên tai nàng nói một câu làm cho nàng không tin được.

Hắn nói: “A Thời, huynh rất nhanh liền sẽ lớn lên, sẽ biến thành cực kỳ cường đại, muội phải chờ huynh đến cưới muội.”

Lâm Thanh Thời trợn to hai mắt, khó có thể tin chính mình nghe được cái gì. Trong nội tâm chỉ có tiếng nóivọng lại nhiều lần: Bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy sao? Là nàng già rồi theo không kịp thời đại? Không phải nói cổ đại dân phong thuần phác cổ nhân hàm súc nội liễm sao?

Lâm Thanh Thời rất muốn kéo Ngôn Tình Số Một 123 ra hỏi một câu, có phải tống nàng đến sai địa phương rồi hay không?

Vô luận nội tâm Lâm Thanh Thời châm chọc như thế nào, Hiên Viên Triệt  đầu cũng không quay lại leo lên xe ngựa ly khai, nếu như không phải là đỏ bừng bên tai, căn bản nhìn không ra nội tâm của hắn e lệ.

—Edit by Hieuhiheo00— Beta by Lengkeng_Sophie —

Trong kinh thành, thái tử Hiên Viên Triệt tuổi còn nhỏ đã trở về, trong khi mấy năm tranh giành đoạt vị cuối cùng chính thức bắt đầu.

Hai huynh đệ Lâm thị trước sau vào kinh thành, ngược lại nhân cơ hội này ở trên triều đình bước chân đứng vững vàng.

Bảy năm sau, gần mười bốn tuổi, tân đế Hiên Viên Triệt đăng vị, đổi niên hiệu thành Hưng Thịnh.



Năm năm sau, tức Hưng Thịnh năm thứ sáu.

Lâm phủ.

Lâm Thanh Thời mặc một thân hồng y, đứng chống cằm ởdưới tàng cây sơn tràtrong viện. Dung mạo nàng diễm lệ, da thịt trắng nõn, một bộ hồng y lại nổi bật lên gương mặt diễm lệ không gì sánh được, giống như là ngọn lửa hừng hực bùng cháy, có thể đơn giản nhen nhóm nhiệt tình bất luận kẻ nào.

Lâm Thanh Thời rất không hiểu, thư Hiên Viên Triệt viết cho nàng sao lại quá giống thư tình như thế? Không phải là tháng trước mới thấy qua sao, như thế nào liền tương tư tận xương? Còn có cái gì gọi là không có lúc nào là không nhớ muội?

Lâm Thanh Thời sờ sờ trên cánh tay nhảy ra một tầng da gà, quả thực không rét mà run a. Rõ ràng thoạt nhìn người đứng đắn nghiêm túc như vậy a, viết như thế nào nghe như vậy… Buồn nôn quá?

Còn có, hắn đã mười chín, giống như sớm nên lấy vợ đi?

Lâm Thanh Thời nghĩ đến trong hậu cung của hắn có vài bà vợ bé thì lặng yên…

Người ta không phải là không có lấy vợ, mà là trong hậu cung ban đầu sớm đã có người đâu.

Như thế nào đột nhiên cảm giác ê ẩm? Hắn là hoàng đế, bề ngoài lại đẹp mắt, sẽ có rất nhiều phụ nữ là quá bình thường a. Người ta là hoàng đế đều là hậu cung ba nghìn giai nhân, hàng đêm làm chú rể mười năm đều không nhất định xong. Hậu cung của hắn chỉ có mấy người phụ nữ, xem như thiếu nàng thì có sao đâu.

Đều do hắn, lúc nào cũng ở bên tai nàng nói dong dài, làm hại nàng đều không thể quên hắn, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ trở thành trượng phu của rất nhiều rất nhiều phụ nữ.

Lâm Thanh Thời nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến Lâm phu nhân gần nhất cứ ở bên tai nhắc tới hôn ước, cảm thấy hay là nói với hắn rõ ràng mới tốt.

Gọi nha đầu bên cạnh tên là Thúy An đưa tới giấy và bút mực, bút viết: “Triệt ca ca an khang, ngày gần đây nương nói với muội là muội đã có vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ, cũng ở trong kinh thành, muội dự định ngày mai lên đường vụng trộm đi coi trộm hắn một chút, Triệt ca ca cần phải đi nhìn xem giúp muội nha? A Thời tự tay viết.”

Đem vết mực hong khô, lại nhìn một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, đem lá thư đặt ở trong phong thư dán lại, ở trên phong thư viết “Gửi đến Hiên Viên Triệt “.

Lâm Thanh Thời vẫy vẫy tay với tỳ nữ sau lưng, “Thúy An, đưa cái này đến kinh thành đi.”

Thúy An gật gật đầu, nhận lấy bức thư, cung kính lui ra.

Ngày thứ hai, ở trong hoàng cung xa xôi, Hiên Viên Triệt liền nhận được thư của Lâm Thanh Thời viết.

Hiên Viên Triệt ôm trong ngực tâm tình kích động mở thư ra, vừa nhìn, sắc mặt trong nháy mắt liền đen lại.

Vị hôn phu? Từ nơi nào nhảy ra?

Hiên Viên Triệt trầm mặt, “Đi đem Lâm đại nhân gọi đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.