Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 12: Mất Nụ Hôn Đầu




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Một tháng sau, trước khi đến gần kinh thành phải đi qua An Thành.

Hai tên ăn mày nhỏ mới vừa đi vào cửa thành, bôi đen cả khuôn mặt, trên mặt nhỏ nhắn chỉ có mắt là trắng đen rõ ràng, đầu tóc vô cùng bẩn thỉu, hai cánh tay cũng đen sẫm, trong kẽ móng tay đều hôi hám bẩn thỉu.

Nhìn thấy bọn họ mọi người đều tránh không kịp, cũng có người hảo tâm ném tiền đồng cho bọn họ.

Hai tên ăn mày nhỏ này đúng là Hiên Viên Triệt cùng Lâm Thanh Thời, một tháng trước, hai người bọn họ dựa vào một lòng nghị lực rốt cục đã trốn thoát. Chỉ là một tháng này bọn họ sống cũng không tốt, ăn không ngon ngủ không ngon không nói, còn phải lo lắng lần nữa bị người bắt cóc.

Bọn họ làm ra bộ dáng này, một mặt là thật sự của bọn họ không có điều kiện để ý chính mình, về phương diện khác chính là cố ý ngụy trang.

Hiên Viên Triệt siết chặt tay Lâm Thanh Thời, mấy tháng trước, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được một ngày kia hắn sẽ biến thành bộ dạng này, so với người thấp hèn nhất mà hắn từng gặp qua thật sự còn muốn chật vật hơn nhiều, không thể so sánh được.

Một tháng này, nếu không phải dựa vào một cỗ sức sống không ngừng, hắn sớm liền kiên trì không nổi nữa.

Có nhiều lần, hắn đều suýt nữa muốn buông tay, nhưng khi nhìn đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lâm Thanh Thời luôn lộ ra vẻ tỉnh táo kiên định, hắn vẫn cắn răng kiên trì đến cùng.

Ít nhất, không thể kém hơn so với bé gái nhỏ hơn mình hai ba tuổi được. Hiên Viên Triệt vô số lần tự nói với chính mình như vậy.

Hắn sẽ không còn nhận ra vì tướng mạo nhu thuận đáng yêu của tiểu cô nương này là nhìn như mèo con, nàng rõ ràng chính là sư tử nhỏ.

Lâm Thanh Thời mở to một đôi mắt trong suốt, quan sát hết toàn thể xung quanh.

Cuối cùng đã tới…

Lâm Thanh Thời cảm thán một tiếng, nơi này chính là sân nhà của nàng a.

Lâm Thanh Thời ngẩng đầu nhìn bộ dạng Hiên Viên Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn thỉu, cuối cùng lộ ra nét mặt tươi cười rất lâu không thấy, chỉ là bị khuôn mặt đen thui che dấu lúc này hoàn toàn không thấy vẻ đáng yêu, chỉ có mấy cái răng trắng lộ ra một đôi mắt to màu trắng đen rõ ràng, còn có thể lờ mờ nhìn ra bộ dáng nhỏ nhắn lúc trước, “Triệt ca ca, chính là chỗ này.”

Hiên Viên Triệt nghiêm túc nhìn lại nàng, “Muội còn nhớ nhà của muội ở đây sao?”

Lâm Thanh Thời gật gật đầu, “Đương nhiên tìm được, đi theo muội.”

Lâm Thanh Thời theo Ngôn Tình Số Một 123 chỉ đường đi.

Hiên Viên Triệt dắt tay của nàng, theo phương hướng nàng chỉ.

Tại Lâm phủ.

Cửa chính đóng chặt, hai người đứng ở trên bậc thang trước cửa, gia đinh bên trong thấy bọn họ chậm chạp không hề cử động, tiến lên xua đuổi.

Kỳ thật không phải là không có động tác, mà là Lâm Thanh Thời bắt đầu đi thong thả, chính mình bộ dáng này trở lại thật sự là mất hết thể diện. Nếu như không phải là nàng lúc trước trộm lén đi ra ngoài du ngoạn, cũng sẽ không bị lừa, sau đó bị bắt cóc.

Hiên Viên Triệt không biết rõ nàng rối rắm cái gì, thấy nàng dừng lại, cũng chỉ ngừng ở một bên.

Hiên Viên Triệt nhìn cửa chính uy vũtrước mắt, “A Thời, ở đây thật sự là nhà muội sao?”

Lâm Thanh Thời gật gật đầu, “Không sai được.”

Trong lúc nói chuyện, gia đinh đã tiến tới đây, “Chao ôi, ở đâu ra tiểu khất cái, đi mau đi mau, nơi này là nơi nào mà các ngươi dám ở đây ngây ngốc hả?”

Vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Thời còn rối rắm thoáng cái liền kéo xuống, chỉ là đen như mực, không quá đến nỗi không ai nhận ra chứ.

Lâm Thanh Thời bốc hỏatrong lòng, không nghĩ tới thật vất vả đến địa bàn của mình mà vẫn còn người đến đuổi nàng đi.

Vừa muốn phát hỏa, lúc này đại môn mở ra, bên trong đi ra một vị phu nhân xinh đẹp, phía sau một đống lớn nha hoàn tôi tớ đi theo.

Gia đinh vừa mới xua đuổi hai người tiến lên thỉnh an, có chút ân cần hỏi: “Phu nhân đây là muốn đi ra cửa?”

Phu nhân kia giữa lông mày mang theo vài phần úc sắc, nghe vậy ngược lại có chút hòa khí gật đầu.

Nha hoànsau lưng trả lời tiếp, “Phu nhân hôm nay muốn đếnmiếu Quan Âm thành nam cầu phúc.”

Gia đinh kia nghe vậy lộ ra thần sắc hiểu rõ, “Phu nhân thiện tâm như vậy, tất nhiên tâm tưởngcó thể thành.” Gia đinh kia như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn lại, gặp hai tên ăn mày nhỏ quả nhiên còn đứng ở tại chỗ, lập tức liền thay đổi sắc mặt, “Chao ôi, hai người các ngươi đi mau, đừng quấy nhiễu quý nhân, bằng không các ngươi cũng đảm đương không nổi.”

Phụ nhân kia giương mắt tùy ý nhìn thoáng qua, chính là vừa nhìn, rốt cuộc không cách nào chuyển mắt.

Vị phu nhân xinh đẹp này đúng là mẫu thân kiếp này của Lâm Thanh Thời, Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân nhìn thấy toàn thân vô cùng bẩn thỉu đều nhìn không ra hình người của Lâm Thanh Thời, hốc mắt liền đỏ lên, hai hàng nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt rơi thẳng xuống dưới, đầu ngón tay nàng chỉ vào Lâm Thanh Thời đều đang run rẩy, giọng nói phát ra run, “Là A Thời sao? Là A Thời của nương sao?”

Lâm Thanh Thời bẹp bẹp miệng, nhu nhu gọi một tiếng nương, nước mắt “Bá” liền chảy xuống, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen như mực lao ra hai hàng lệ trắng bạc.

Toàn thân Lâm phu nhân đều phát run, lại như dây cung lên dây đã chạythật nhanh tới, đem Lâm Thanh Thời ôm vào trong ngực không chịu buông tay, “A Thời, A Thời của nương, con cuối cùng đã trở lại…”

“Nương, nương, A Thời trở lại.” Lâm Thanh Thời nhìn thấy mẹ của mình, toàn bộ rối rắm lúc trước ném đến sau đầu, lúc này trong lòng chỉ có người phụ nữ trước mắt, tiếng khóc lúc này vô cùng thê lương.

Hai mẹ con cùng ôm nhau khóc một hồi lâu mới dừng lại, Lâm phu nhân nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn thỉu của Lâm Thanh Thời, đau lòng nói: “A Thời chịu khổ, chịu khổ.”

“A Thời không khóc, là A Thời làm cho nương lo lắng.” Lời nói có chút hiểu chuyện vừa nói vừa khóc của Lâm Thanh Thời làm cho Lâm phu nhân vừa mới dừng khóc thút thít lập tức lại rơi nước mắt.

Hiên Viên Triệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng mẹ con gặp nhau nghĩ tới mẫu thân của mình mất sớm, không khỏi cũng đỏ vành mắt.

Lâm Thanh Thời từ trong lòng Lâm phu nhân lui ra ngoài, kéo tay Hiên Viên Triệt nói: “Nương, đây là Triệt ca ca, chính là huynh ấy đưa con về.”

Lâm phu nhân lau một khóe mắt còn chưa khô, nhìn một đứa trẻ khác vô cùng bẩn thỉu nhìn không ra bộ dáng, trong lòng tràn đầy cảm kích, lập tức kéo hắn tay, ôn hòa nói, “A Triệt đúng không, bá mẫu cám ơn con đưa A Thời trở lại.” Trong lời nói tràn đầy chân thành, lòng biết ơn, cùng lòng cảm kích.

Hiên Viên Triệt lập tức lắc lắc đầu, “Lâm bá mẫu khách khí.” Kỳ thật hắn có chút chột dạ, nếu như không có hắn, A Thời cũng có thể tự trở về. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn cũng không có cự tuyệt phần cảm tạ này.

Lâm Thanh Thời nhìn xem bộ dáng Hiên Viên Triệt thoáng cái liền nghĩ đến cũng không khá hơn chính mình chút nào, lập tức liền đỏ mặt, chỉ là ai cũng nhìn không ra nàng đang thẹn thùng, nàng kéo vạt áo Lâm phu nhân, từ từ nói, “Nương, con muốn tắm.”

Dù sao là con của mình, Lâm phu nhân liếc nhìn là biết nàng đang suy nghĩ gì, miệng đầy đáp ứng, “Được, được, nên tắm rửa đã.”

Xoay người lại khôi phục bộ dángquý phụ nhân khí chất cao quý, giọng nói tràn đầy không khí vui mừng, đâu vào đấy cất giọng phân phó, “Xuân nhi, nhanh phân phó người đi chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị nhiều chút. Hà nhi, nhanh đi thông báo lão gia A Thời trở lại, chắc chắn ông ấy sẽ rất cao hứng. Vân nhi, đi phân phó người chuẩn bị một bàn ăn.”

Phân phó hết những thứ này, Lâm phu nhân một tay dắt một đứa trẻ đi vào trong.

Lâm Thanh Thời gây sự chú ý, đã nhìn thấy bọn gia đinh vừa mới muốn đuổi mình, lúc này đang hoảng hồn, thoạt nhìn hết sức bất an.

Gia đinh kia vẫn luôn âm thầm chú ý nàng, từ một khắc Lâm phu nhân chạy tới kia là hắn biết hỏng bét rồi, lúc này Lâm Thanh Thời vừa nhìn đến, tâm hắn thấp thỏm bất an lập tức liền bị nhấc lên cao.

Mặc dù Lâm Thanh Thời mất tích mấy tháng, có lẽ lúc trước ở trong nhà uy lực vẫn còn, bắt đầu một khắc kia khi gia đinh biết rõ thân phận nàng liền thấp thỏm bất an, vẻ mặt cũng có thể thấy được.

Lâm Thanh Thời nhìn chằm chằm gia đinh thoáng cái liền không đi, đứng ở chỗ đó. Lâm phu nhân tò mò nhìn nàng, “Làm sao vậy? A Thời.”

Lâm Thanh Thời chỉ vào gia đinh kia, “Nương, về sau con cũng không muốn trông thấy hắn. Ngay cả chủ nhân cũng bị đầy tớ đuổi đi, Lâm gia chúng ta không cần!” Căn bản không suy tính bộ dạng mình vô cùng bẩn thỉu ngay cả giới tính cũng nhìn không phân biệt được, ngoại trừ Lâm phu nhân và Hiên Viên Triệt liên tục ở bên người nàng ai còn có thể nhận ra.

Lâm phu nhân nghe vậy lập tức gật gật đầu, hướng người bên cạnh cúi đầu phân phó một câu. Trong ngày thường chuyện như vậy Lâm Thanh Thời làm không ít, nàng cũng đã quen rồi, căn bản không có cảm giác gì.

Nữ nhi ngang ngược tùy hứng thì như thế nào, bọn họ nguyện ý, người khác quản được sao?

Quy củ của Lâm gia, nữ nhi nuông chiều, con trai phải nghiêm khắc!

Lúc này Lâm Thanh Thời mới vừa lòng thỏa mãn đi vào cửa, căn bản không để ý tới vẻ mặt gia đinh kia muốn sụp đổ xuống. Không thể nhận ra chủ nhân của mình, còn có thể sống hay không?

Lâm Thanh Thời vừa lòng thỏa mãn tắm nước nóng, đổi nướcnhiều lần, đem mình tắm rửa sạch sẽ trắng trắng mềm mềm. Hiên Viên Triệt cũng là như thế, cơ hồ là xuống nước liền không muôn đi ra ngoài nữa, nhìn xem nước tắm cơ hồ bị nhuộm đen thoáng cái liền đỏ mặt, hận không thể đem chính mình chà xát xuống một lớp da.

Làm Lâm Thanh Thời cùng Hiên Viên Triệt song song đi ra, Lâm phu nhân và Lâm lão gia đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú chờ bên ngoài.

Trông thấy Lâm Thanh Thời đi ra, Lâm lão gia nhào tới ôm nàng lên, rồi ngừng tay kêu lên tâm can bảo bối, Lâm phu nhân ở một bên cười hạnh phúc, quét sạch không khí u ám mấy tháng trước.

Hai đại nhân trong mắt trong lòng đều chỉ có nữ nhi bảo bối của mình, mà dù sao đều trải qua cảnh đại gia đình đoàn tụ, tâm tình mặc dù kích động, cũng rất mau liền bình phục.

Lâm phu nhân nhìn xem Hiên Viên Triệt sau khi rửa sạch sẽ bộ dáng trắng nõn thanh tú có chút kinh ngạc, trước nàng chỉ cho là đứa trẻ nhà nghèo, không nghĩ tới lại tuấn tú như vậy, khí chất cũng tốt, vừa nhìn liền không giống xuất thân là người nhà bình thường.

Lâm lão gia nhìn bé trai tuấn tútrước mắtmình, có chút hòa khí hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Hiên Viên Triệt mím môi, nhìn thoáng qua Lâm Thanh Thời bị ông ấy ôm vào trong ngực mới nói: “Hiên Viên Triệt.”

Lâm lão gia giật mìnhtrong lòng, Hiên Viên? Đây chính là họ hoàng gia…

Lâm phu nhân càng thêm kinh ngạc, dù sao Lâm lão gia mới vừa trở về, không có nhìn thấy bộ dángchật vật của hai đứa bé, cho nên lúc này còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, Lâm phu nhân trợn trònđôi mắt đẹp, giọng nói cất cao, “Ngươi họ Hiên Viên?” Mất thật lớn công phu mới khắc chế chính mìnhxúc động thét chói tai, dầu gì không có đem ý nghĩ trong lòng mở miệng hỏi, ngươi họ Hiên Viên còn biến thành này bộ dáng?

Ai da, vậy A Thời của bọn họ ăn qua bao nhiêu đau khổ a?

Nhìn thấy Hiên Viên Triệt gật đầu, Lâm phu nhân nhìn về phía Lâm Thanh Thời, ánh mắt lập tức đầy tràn đau lòng.

Lâm lão gia ho nhẹ một tiếng, “Xin hỏi ngài là?”

Hiên Viên Triệt vừa muốn trả lời, Lâm Thanh Thời ngắt lời hắn, đem câu chuyện chuyển hướng khác, “Phụ thân, con gái của người có hai chuyện muốn nói với người, trước hết người nghe một chút đi?”

Lâm lão gia theo bản năng trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ ai biết con muốn nói chuyện gì? Lựa chọn như thế nào a. Nhưng đó là nữ nhi sủng ái làm cho lời nói của ông ta đến bên miệng quẹo khúc quanh, “Con muốn trước tiên là nói về cái gì thì cứ nói trước cho phụ thân đi?”

Lâm Thanh Thời hài lòng gật đầu, bớt chút thời gian trừng Hiên Viên Triệt một cái, mới nói với Lâm lão gia, “Chuyện thứ nhất, cùng bị bắt với chúng con còn có một bé gái, phỏng đoán là thiên kim của một đại quan, người trước tiên có thể cứu nàng trở lại, sau đó gõ cửa nhà bọn họ đòi một khoản thật lớn!”

Lâm Thanh Thời vừa mới nói xong, ánh mắt Lâm lão gia sáng lên, tiện đà ho nhẹ một tiếng, “Này, con đứa bé này, làm sao nói như vậy được?” Ngược lại nở nụ cười một cái, nhỏ giọng nói: “Biết rõ cô bé đó hiện tại ở đâu sao? Phụ thân lập tức sai người đi cứu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.