Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
*Điểm chu sa (nốt ruồi đỏ): trích trong truyện “Hoa hồng trắng và Hoa hồng đỏ” của Trương Ái Linh: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người đàn bà như thế: một người là hoa hồng trắng, người kia hoa hồng đỏ. Một người là vợ hiền toàn hảo, người kia là tình nhân đam mê. Cưới một đóa hoa hồng đỏ và cuối cùng nàng sẽ là vết máu muổi trên vách, trong khi hoa hồng trắng là “trăng treo ngoài song cửa.” Cưới một đóa hồng trắng, và chẳng bao lâu nàng sẽ là cơm nếp dính trên áo; hoa hồng đỏ, lúc ấy, là nốt ruồi son ở gần bên trái tim. Lựa chọn hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng sẽ trở thành quốc sắc thiên hương. Lựa chọn hoa hồng trắng thì hoa hồng đỏ lại chính là vật báu vô giá!
Trên đường nhỏ yên tĩnh, xe ngựa cũ kỹ rách rưới chậm trãi lắc lư, rung rung kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, con ngựa nhìn qua vừa già vừa gầy, tựa hồ mệt mỏi, tiếng vó ngựa dần dần trở nên chậm chạp.
Ngồi đánh xe ngựa là một ông lão thon gầy than dài một tiếng, lại túm căng sợi dây cương, con ngựa hí một tiếng, cuối cùng ngừng lại.
Ông lão nhảy xuốngtừ trước xe, thể cốt thoạt nhìn phi thường cường tráng, một đôi con mắt đục ngầu ngẫu nhiên tinh quang chợt lóe qua, thoạt nhìn khỏe mạnh rất có bản lĩnh.
Ông lão khẽ còng lưng, gọi ở phía dưới: “Lão bà, mau xuống đây đi, đi ra nghỉ ngơi một chút, con ngựa cũng mệt mỏi, bà cũng nghỉ một lát, thuận tiện lấy cho bọn nhỏ một ít thức ăn bỏ vào bụng, lát sau chúng ta lại gấp rút lên đường.” Tiếng ông lão như rống mang theo chất giọng nồng đậm dân quê.
Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói khàn khàn thô cứng, giống giọng nói dân quênhư đúc, “Biết rồi, lão đầu. Chao ôi ô, lớn tuổi, thể cốt không được như xưa, mới ngồi một đêm, eo liền không được rồi. Trước kia a, tôi lúc còn trẻ, liên tục làm việc nhà nông vài ngày không nghỉ ngơi đều cũng không sao. Hiện tại thật sự là già rồi sao!”
Khi đang nói chuyện, một bà lão từ trong xe ngựa đi ra, đỡ eo, giẫm băng ghế nhỏ xuống xe ngựa, nện bước chân đi vài vòngxung quanh xe ngựa, “Tôi đau rất nhiều a, lão đầu, ông như thế nào, có mệt hay không?”
Ông lão khoát khoát tay, “Nhanh lên đưa bọn nhỏ một ít thức ăn đi, đừng bỏ đói tụi nó đó.”
Bà lão gật gật đầu, từ trong xe ngựa đem nồi chén cùng với các thứ cần lấy ra.
Ông lão ngay tại chỗ lấy nguyên liệu ra, nhặt một đống lá cây nhánh cây, lưu loát đem nồi nhấc lên, đốt lửa lên.
Hai người phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát sau, một nồi mì nước nóng hổi liền ra lò.
Bà lão dùng muỗng dài múc nếm thử một miếng, táp chậc lưỡi, “Được rồi, lão đầu, đem bọn nhỏ xuống đây đi.”
Ông lão đáp một tiếng, đem màn xe nhấc lên, mùi trong xe ngựa cũng thật khó ngửi, còn mang theo một mùi nấm mốc, bên trong có ba đứa bénằm co ro, một đứa bé trai, hai đứa bé gái. Quần áo của ba đứa bé đều đẹp đẽ quý giá, da trắng tinh, một bộ dáng phú quý. Lúc này, bọn họ đang nằm ở trong xe ngựa, tựa hồ đang ngủ rất say.
Ông lão lên xe ngựa, xe ngựa vốn không tính là rỗng rãi thoáng cái liền bị chen chúc chật hẹp, ông đem túi nước treo bên hông lấy ra,tưới một chút nước trên mặtmỗi đứa bé, nhìn xem con mắt của ba đứa bé này liền nháy động, bộ dáng sắp tỉnh lại, trong mắt tinh quang chợt lóe qua, thân thể khẽ căng thẳng.
“Tỉnh, tỉnh mau.” Ông lão kêu hai tiếng.
Một cô gái nhỏ mở mắt ra đầu tiên, bộ dáng hồ đồ lờ mờ, thoạt nhìn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Ông lão lại gọi một câu, “Dậy mau.”
Ông lão nhìn xem tiểu ánh mắt cô nương dần dần tỉnh táo cùng bộ dạng yên lặng, vẻ mặt khẽ buông lỏng, rất tốt, cô bé ngoan ngoãn khéo khéo như vậy sẽ được người người thích.
Lâm Thanh Thời lúc tỉnh lại còn có chút mơ hồ, không rõ tình huống trước mắt, làm nàng mở mắt ra nhìn mặt ông lão một lúc, cuối cùng nhớ ra tình cảnh lúc này của mình, lập tức làm ra một bộ dáng yên tĩnh nhu thuận.
Lâm Thanh Thời âm thầm quan sát cảnh tượng trước mắt, xe ngựa cũ rách, một ông lão thân thể thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh, ừm, còn có hai đứa bé nằmbên cạnh, thoạt nhìn đứa bé trai lớn hơn nàng một chút.
Tay chân bọn họ đều bị trói lại bằngdây thừng cũ, trói vô cùng chắc chắn, Lâm Thanh Thời không để lại dấu vết cau mi lại, rũ rèm mắtxuống, làm ra một bộ dạng nhát gan nhu thuận.
Mặt khác hai đứa bé kia cũng tỉnh, bé trai tỉnh trước, đầu tiên là quẩy người một cái, tựa hồ là bỏ qua, dưới con mắt nhìn chằm chằm của ông lão rụt rụt thân thể, trở nên giống như Lâm Thanh Thời an tĩnh lại.
Bé gái còn lại vừa tỉnh dậy phát hiện mình bị trói, ở một nơi xa lạ, lập tức liền bắt đầu khóc nháo lên, tiếng kêu khóc chói tai làm cho màng nhĩ cũng phải phát đau.
Ông lão trừng mắt nhìn nàng, nàng chẳng những không có dừng lại, ngược lại kêu khóc ngày một thậm tệ hơn, “Nương, ta muốn nương! Các ngươi là đồ bại hoại, còn không mau thả ta ra! Ta sẽ gọi nương đến giết các ngươi! Oa…”
Ông lão gõ gõ vách tường xe, có chút không kiên nhẫn nhìn nàng, “Được rồi, mày ở chỗ này khóc đi.” Lại chỉ Lâm Thanh Thời cùng bé trai kia, “Tao mở trói cho hai đứa mày, tụi mày ngoan ngoãn đi ra ăn cơm.”
Nơi này cách kinh thành đến vài ngày đi xe, đường bọn họ chọn đi lại an toàn, căn bản không cần lo lắng hai đứa bọn chúng chạy trốn.
Huống chi, ông lão nhìn ra, bé trai này cùng bé gái đang khóc là quen biết nhau, giữ lại tiểu cô nương này ở trên xe ngựa, thằng bé cũng sẽ không chạy. Bé trai sao, lúc nào cũng khoái làm anh hùng, nói nghĩa khí, chắc chắn sẽ không bỏ lại bạn bè.
Nói là mở trói, kỳ thật cũng chỉ là mở dây trói trên chân, để cho bọn chúng có thể tự đi mà thôi.
Lâm Thanh Thời đung đưa xuống xe, ngoan ngoãn đứng bên cạnh xe.
Bé trai nhìn nàng một cái, cũng đi xuống xe, thời điểm đi xuống xe còn lạnh lùng trừng mắt với bé gái đang khóc kia một cái, bé gái kia bị ánh mắt lạnh lùng của hắn hù dọa, kêu khóc dừng lại, biến thành nhỏ giọng khóc thút thít.
Ông lão hài lòng gật đầu, nhảy xuống đi theo phía sau hai người.
Bà lão đối với hai đứa bé rất nhiệt tình, thập phần hòa ái đút cơm cho hai đứa nhỏ, thấy bọn chúng biết điều như vậy, trong lòng vô cùng hài lòng.
Hai đứa này thì biết điều, bên trong xe lại là đứa quỷ thích nháo loạn đúng là đòi nợ mà, phải cho ăn đau khổ, rồi mới biết ngoan.
Bốn người cơm nước xong, ông lão đốc thúc Lâm Thanh Thời cùng đứa bé trai kia lên xe, hai đứa ngoan ngoãn leo lên xe, ông lão lại đem chân của bọn chúng trói lại một lần nữa, lúc này mới xuống xe thu dọn đồ đạc cùng với bà lão.
Bên trong xe, bé gái kia đã dừng lại vừa gào vừa khóc dữ dội như lúc nãy, đáng thương nhìn đứa bé trai, bé trai nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới nàng.
Giờ Lâm Thanh Thời mới bắt đầu quan sát đến hai đứa bé này, bé trai thoạt nhìn sáu bảy tuổi, mi thanh mục tú, làn da rất trắng, một đôi mắt đào hoa, đôi môi rất mỏng, khuôn mặt tròn tròn. Hắn mặc quần áo vải vóc thoạt nhìn hết sức trân quý, thêu lên hoa văn tinh mỹ, hẳn là gia thế rất tốt. Bé gái cũng rất đẹp, mắt xếch dài nhỏ, khuôn mặt tinh mỹ, kết hợp biểu hiện vừa rồi của nàng, chắc cũng là bé gái phú quý được người nuông chiều từ nhỏ.
Từ phản ứng bé gái đối với bé trai vừa rồi, Lâm Thanh Thời phỏng đoán hai người bọn họ hẳn là biết nhau, ước chừng là cùng bị bắt tới đây.
Mấy ngày trước, Lâm Thanh Thời cùng với cha mẹ đời này ở tại kinh thành. Đây là nhiệm vụ cổ đại đầu tiên của Lâm Thanh Thời, nàng lần đầu tiên đến cổ đại, hay bởi vì nguyên nhân bị giữ trong phủ đã lâu, không kháng cự được, lần này sau khi đến kinh thành tìm cơ hội, thừa dịp đầy tớ chưa chuẩn bị, chính mình vụng trộm chạy ra, muốn nhìn thấy xã hội cổ đại chân chính đến tột cùng là như thế nào.
Cũng không ngờ, mới vừa chạy ra không bao lâu liền bị bắt.
Cũng là do nàng ngốc, tin vào lời nói không đáng tin của Ngôn Tình Số 123.
Lúc trước biết mình đã tới nơi cổ đại hoàn toàn chưa có cả giấy vệ sinh cũng không có đến cả xe hơi, càng đừng nói đến điện thoại di động, Lâm Thanh Thời nháo lên một trận.
Lúc trước Ngôn Tình Số Một 123 vì làm cho nàng ở lại, nói lời thề son sắt với nàng, đây là một niên đại hòa bình an vui, ít nhất nàng ở cổ đại trong hơn mười năm đều sẽ không phát sinh chuyện chiến loạn. Hơn nữa, đây là một nơi đêm không cần đóng cửa, dân phong thuần phác. Lúc này trứng gà là không có kích thích tố, rau dưa là tinh khiết, không khí trong sạch, bệnh viện chỉnh hình là không có đường sống, tiểu mỹ nhân đều là thuần khiết tự nhiên, quan trọng nhất là, đây là một nơi sinh ra mỹ nam mỹ nữ!
Nội tâm Lâm Thanh Thời một phen nước mắt chua xót vì lòng dạ tiểu nhân của bản thân, đi tin lời dân phong thuần phác! Đi tin lời đêm không cần đóng cửa! Nếu không phải là Ngôn Tình Số Một 123 đồ ngu xuẩn kia nói như vậy, son sắt thề thốt với nàng, nàng có thể không tin tưởng sao?
Bằng chỉ số thông minh của nàng sẽ tin tưởng ở cổ đại nàng có thể bị một lão già đẩy ngã sao? Nàng cũng không phải là bình sứ dễ vỡ! Nhưng nàng đụng phải lại là bọn buôn người a! Đây lại là tình trạng càng thê thảm hơn?
Ở trong lòng Lâm Thanh Thời lần thứ 101 nguyền rủa Ngôn Tình Số Một 123 không biết xấu hổ lừa gạt bé gái thuần khiết thật đáng yêu như nàng, ở trong đầu lần thứ 1110 kêu gọi nó mau biến ra đây.
Lâm Thanh Thời quyết định, chỉ cần ngay khi Ngôn Tình Số Một 123 xuất hiện, hãy kịp thời tống nàng trở lại kinh thành, đưa về bên người phụ thân đẹp trai và nương xinh đẹp thân thiện, trả lại nàng giường cao gối mềm cẩm y mỹ thực, nàng liền làm đại nhân rộng lượng không so đo với nó nữa.
Nhưng mà, điều này cũng không có khả năng rồi. Vừa mở mắt, nàng ở trong xe ngựa vừa âm u, vừa chật chộinhư cũ.
Thực tế cùng lý tưởng, thật sự là chênh lệch, vô cùng lớn…
Lâm Thanh Thời thu hồi suy nghĩ chạy đến chân trời, đem tâm tư trở về vấn đề khó khăn trước mắt.
Trốn hay không trốn? Đây là một cái vấn đề.
Nhưng mà, càng là vấn đề thâm trầm, nếu trốn không thoát…
Lâm Thanh Thời nhìn đến bắp tay bắp chân nhỏ nhắn của bản thân, nhìn lại hai đứa bé trước mặt so ra bộ dáng còn tốt hơn nàng một chút, nội tâm chỉ có hai chữ: Ha ha…
Ngôn Tình Số Một 123, mi, con mẹ nó chờ đó!
Lâm Thanh Thời đem ánh mắt một lần nữa thả lại đến trên người bé trai, tự tính toán đến khả năng chạy trốn.
Thời điểm Lâm Thanh Thời quan sát bọn họ, bé trai cũng đang âm thầm đánh giá nàng. Ở trong mắt bé trai, tiểu cô nương này xuất thân tựa hồ không sai, bộ dáng ba bốn tuổi, ngọc tuyết đáng yêu, một đôi mắt đen cực kỳ linh động, thoạt nhìn yên tĩnh nhu thuận, như một con mèo con mới sinh. Lúc này mở to hai con mắt nhìn hắn, bộ dạng thật tò mò lại không dám mở miệng, thoạt nhìn đặc biệt ngây thơ đáng yêu.
Bé trai từ từ mở miệng trước, có thể vì thật lâu không có nói chuyện, trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn, “Muội tên là gì?”
Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, còn giống như không có kịp phản ứng, lại tựa hồ là suy nghĩ một chút, nửa ngày mới mở miệng, giọng nói của một đứa bé vô cùng ngây thơ, bi bô nói: “Muội tên A Thời.”
“A Thời? Tên đầy đủ thì sao?”
Lâm Thanh Thời cố ý muốn trêu chọc hắn, vô cùng kỳ quái hỏi: “Cái gì là tên đầy đủ?”
Bé trai nhăn nhíu mi, có chút không biết nên giải thích thế nào, “Muội còn có cái khác tên sao?”
Tay Lâm Thanh Thời bị trói, không có cách nào cử động được, nàng giật mình bất an vặn vẹo, có chút thất lạc, “A Thời chính là A Thời a,” sau đó dường như nhớ tới cái gì, “Ừm, phụ thân cùng nương gọi muội là A Thời, những người khác gọi muội là tiểu thư, bất quá huynh cũng có gọi muội là A Thời.”
Bé trai xem nàng nói chuyện mặc dù bừa bãi, vẫn còn tính toán rõ ràng, cũng hiểu ý của nàng, biết rõ nàng tên A Thời, gia cảnh cũng không tệ lắm, đoán chừng là bị dưỡng ở nhà rất ít tiếp xúc với người ngoài, cho nên thoạt nhìn còn có chút thẹn thùng.
Bé trai biết rõ hỏi lại chắc cũng không hỏi được gì, hơn nữa dưới tình huống này cũng không thuận tiện để hỏi nhiều, dứt khoát liền không hỏi, “A Thời, đúng không? Ta gọi Hiên Viên Triệt, muội có thể gọi ta Triệt ca ca.”
Lâm Thanh Thời nhìn hắn một lúc, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của hắn, mới ngoan ngoãn khéo khéo kêu một câu, “Triệt ca ca.”
Hiên Viên Triệt hài lòng gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo, “Qua tới nơi này ngồi.” Xê dịch qua bên cạnh một chút, để cho Lâm Thanh Thời ngồi đến cạnh hắn.
Lâm Thanh Thời mới vừa chuyển qua, cô bé kia liền hung hăng lườm nàng một cái, dưới ánh mắt của Hiên Viên Triệt lại ngoan ngoãn ngồi yên, không nói gì.
Hiên Viên Triệt dùng ánh mắt trấn an nói với Lâm Thanh Thời, “A Thời, nàng tên Lục Ngọc Đình.”
Chỉ giới thiệu một câu, cũng không có nói cho Lâm Thanh Thời nên gọi nàng cái gì.
Lâm Thanh Thời ngoan ngoãn khéo khéo gọi người, “Lục Ngọc Đình.”
Lục Ngọc Đình vừa muốn nói chuyện, đúng lúc này, ngoài xe ngựa cuối cùng lại có động tĩnh, bà lão vén rèm, dùng cả tay chân bò lên.
Lâm Thanh Thời hồ đồ lờ mờ ngẩng đầu đi xem, thấy bà lão nở một nụ cười hòa ái. Trên mặt bà lão có nếp nhăn rất sâu, nụ cười này, làm gương mặt già giống như làhoa cúc nở rộ trong gió.
Lâm Thanh Thời không tự giác nhích tới gần bên cạnh Hiên Viên Triệt một chút, Hiên Viên Triệt rũ mắt, không có cự tuyệt nàng đến gần, ngược lại dùng tay bị trói nắm bàn tay nhỏ bé thịt thịt của nàng.
Bà lão thấy vậy gật đầu, giọng nói khàn khàn giống như là mảnh sứ vỡ cạo ở trên tảng đá, “Như vậy là tốt rồi, đại tôn tử a, cháu ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lại nghĩ những chuyện trước kia, chúng ta sau này trở về a, sống qua ngàythật tốt, bà nội a, đem cái tiểu nha đầu này lưu lại làm vợ cháu.” Bà lão đầu tiên là chỉ chỉ Lâm Thanh Thời, lại chỉ chỉ Lục Ngọc Đình, “Đại nha đầu này a, liền bán cho nhà người ta làm con dâu nuôi từ bé, bán được tiền mua thức ăn ngon cho các cháu.”
Lâm Thanh Thời cúi đầu thấp hơn, giống như là sợ hãi, cắn môi không nói lời nào.
Hiên Viên Triệt theo bản năng ngẩng đầu dùng ánh mắt mang theo cừu hận trừng bà lão một cái, nhìn xem bà lão kéo mặt xuống mới giật mình chính mình thất thố, thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, xích lại gần Lâm Thanh Thời một chút.
Lúc này Hiên Viên Triệt cũng vô cùng hối hận, sớm biết liền sớm hồi cung. Hiện thời, hắn đường đường là một thái tử, thế nhưng phải ở chỗ này chịu tội.
Lục Ngọc Đình vừa nghe xong “Oa” một tiếng khóc lên, “Nương ơi, con muốn về nhà, con muốn về nhà…”
Lục Ngọc Đình khóc thê lương, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có người như bình thường đi tới dỗ nàng, lại cũng thút thít dừng kêu khóc.
Bà lão thấy nàng ngừng khóc mới đưa ra vẻ mặt đã sớm là nên như vậy, “Như vậy mới ngoan ngoãn a, đại nha đầu, về sau cũng còn người cưng chìu, ngươi nghe lời chút, bà lão tử liền tìm cho ngươi gia đình trong sạch, ngươi không nghe lời, hừ hừ, về sau ngươi ráng chịu đi!”
Cho tới bây giờ Lục Ngọc Đình cũng không tin mình lại bị hai ông bà lão nhìn qua còn lớn tuổi hơn bà của nàng bắt lại nữa, nàng tình nguyện tin tưởng đây có người chơi trò chơicùng nàng thôi.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt đang dùng trán cụng trán Lâm Thanh Thời để an ủi nàng, thoạt nhìn vô cùng thân mật, lập tức liền lại đỏ tròng mắt, trừng mắt với Lâm Thanh Thời, theo bản năng chất vấn, “Vì sao không phải là bán nó?”
Lục Ngọc Đình sinh ra trong gia đình quan lớn, lại là đích nữ, lúc ở nhà từ trước đến nay là ngàn kiều vạn sủng. Huống chi, người nhà của nàng còn có ý tứ đem nàng bồi dưỡng thành hoàng hậu kế nhiệm. Bình thường đối với nàng cực kỳ sủng ái, khó tránh khỏi dưỡng tính tình nàng thành duy ngã độc tôn. Nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, trong nhà còn chưa có bắt đầu dạy nàng cách bày mưu tính kế như thế nào, nàng cơ bản vẫn không biết cách che dấu sự giận dữ. Một câu nói kia, làm cho tính cách tàn nhẫn bá đạo thể hiện ra hết.
Bà lão cũng có chút ngạc nhiên, không có nghĩ đến tiểu cô nương này thế nhưng sẽ hỏi nói như vậy, cảm thấy càng thêm kiên định muốn đem nàng bán đi, bà là bà lão không có lương tâm, cần gì quản mấy đứa nhỏ này. Nhưng dẫn bọn chúng trở về có thể nuôi dưỡng ở dưới gối, tương lai trưởng thành, liền trở thành cháu của mình. Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc mang một cây dao bên cạnh mình, bà lão cũng không dám giữ ở bên người.
Hiên Viên Triệt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lục Ngọc Đình, nếu không phải do nàng, hắn làm sao sẽ bị bắt được? Hiện thời lại muốn đến hại người khác, yêu tinh hại người!