Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 1: Tớ Làm Sao Biết Hắn Là Ai




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Quý Văn Lâu đóng cửa lại, con mắt chăm chú dính tại trên mặt cô, nhìn đôi mắt cô trong suốt, lộ ra khoái hoạt vui vẻ, giọng nói khẽ mang theo khàn khàn, ngữ điệu trầm thấp hỏi cô, “Lần này hài lòng sao?”

Lâm Thanh Thời gật gật đầu, lộ ra tươi cười, “Có thể tiến hành đi.”

Quý Văn Lâu đã chạy tới ôm cô, ôm cô vào lòng, giống như bảo bối không chịu buông tay, “Em không phải là…” Đã chết rồi sao?

Chữ chết kia, Quý Văn Lâu như thế nào cũng nói không nên lời.

Anh là tận mắt nhìn thấy xe hơi nổ tung, đem thân thể của cô nướng cháy đen. Mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng kia, tim anh liền đau dữ dội. Cô sợ đau nhức như vậy, khi đó lại trở nên vô cùng thống khổ.

“Nha, nha, em nói với anh, nhưng không cho anh nói với người khác a.” Rõ ràng lời nói là trao đổi bí mật, Lâm Thanh Thời lại dùng một loại giọng nói bình thản nói ra, một chút cũng không đáng yêu.

“Ừ, anh bảo đảm!” Quý Văn Lâu lời thề son sắt, anh có thể đi tìm chết vì cô, huống chi là loại chuyện nhỏ nhặt này?

Năm đó Quý Văn Lâu nhiều lần nghĩ tới tự sát, nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới mạng của anh là do cô cứu, bọn họ cùng nhau xảy ra tai nạn xe cộ, cô bị nặng như vậy mới để cho anh sống sót, anh liền không bỏ được mà tự tử. Mạng của anh quá quý báu, là cô dùng tính mạng đổi lấy.

Hiện tại Quý Văn Lâu thấy chính mình vô cùng may mắn sống qua đoạn năm tháng đen tối nhất này, nếu không như thế nào cùng cô gặp nhau một lần nữa.

Trong địa ngục không có cô, sẽ có nhiều thống khổ hơn nữa.

Lâm Thanh Thời vỗ vai anh, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của anh, “Em không có chịu khổ, em chính là ngủ một giấc, sau đó liền tỉnh, sau đó em liền tới tìm anh.” Cuối cùng nhịn không được oán trách một câu, “Nhưng là bọn họ đều cản em, thật đáng ghét. Cũng may em thông minh, từ phía dưới vụng trộm chạy lên đây, nhưng là mới vừa tới cửa liền bị Vivian bắt được.”

Lời của cô nói lập lờ nước đôi, giống như nói rất nhiều việc, nhưng lại cũng không nói gì được.

Quý Văn Lâu hôn hôn trán của cô, “Được rồi, em không biết rõ thì đừng nói. Em trở lại thì tốt rồi, những thứ khác đều không có vấn đề gì.”

Quý Văn Lâu vân vê tóc của cô, đem đầu của cô ấn ở trước ngực, khóe miệng lộ ra vui vẻ hạnh phúc.

Thật đúng là một chút cũng không có thay đổi, bản lãnh nói sang chuyện khác còn là không hề giảm bớt chút nào. Anh thấy có chút tin tưởng cô nói chỉ là ngủ một giấc dài. Hai mươi bảy tuổi, còn so với trước đây giống nhau.

Quý Văn Lâu đột nhiên kinh sợ, thì ra bọn họ đã lớn tuổi như vậy, tính toán, vừa lúc là bọn họ biết nhau được mười năm.

Quý Văn Lâu cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn trề ôn nhu sủng ái, lại mang theo một tia thấp thỏm bất an, suy tính hơn thiệt. Quý Văn Lâu sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, anh cũng không thể chân thật ôm chặt cô như thế.

Con mắt Quý Văn Lâu đột nhiên sáng ngời, giống như là ánh sao trên bầu trời trong đêm tối, giống như kim cương, vừa sáng chói đến chói mắt, “Chúng ta khi nào thì đi lấy giấy hôn thú về?”

Năm đó anh cầu hôn thành công, nếu không phải đột phát xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ bọn họ cũng có thể có hai đứa con lớn rồi.

Lâm Thanh Thời sững sờ một chút, rồi sau đó tươi cười rất câu dẫn, mắt lộ ra giảo hoạt, “Ấp úng.., bây giờ em không có hộ khẩu.”

“…”

Quý Văn Lâu dừng một hồi lâu, cuối cùng khẽ hôn trán của cô, giọng nói tràn đầy tưởng thật, “Sao em lại không có hộ khẩu chứ? Em là Lâm Thanh Thời, là A Thời của Văn Văn, là vị hôn thê của anh.”

Nếu vấn đề như hộ khẩu đều không giải quyết được, vậy Quý Văn Lâu anh làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy liền không công sao!

Quý Văn Lâu nhếch miệng, “Nếu đã A Thời không có kiến nghị, vậy chúng ta liền kết hôn đi.”

Lâm Thanh Thời hạ mí mắt, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được.”

Hai người ôm nhau một cái, hạnh phúc xuất hiện phảng phất giống như trở  thành vĩnh hằng vậy, làm cho lòng người sinh thỏa mãn.

Quý Văn Lâu bế cô lên ném đến giữa không trung, lớn tiếng hoan hô, như một đứa trẻ đơn thuần thỏa mãn, chiếm được bảo bối tốt nhất, nụ cười trên mặt hết sức chân thành cùng chân thật như vậy, ai cũng sẽ không nhẫn tâm làm anh thất vọng.

Hôm nay hết thảy đối với Quý Văn Lâu mà nói tựa như là một giấc mộng, sau đó tỉnh mộng, anh phát hiện hết thảy đều biến thành thực.

Không thể nào hạnh phúc hơn được!

Quý Văn Lâu là người như thế nào chứ? Trước mười bảy tuổi, một mình anh, là con trai độc nhất trong nhà, bị sủng coi trời bằng vung, cuộc sống của anh có thể nói là nhiều màu rực rỡ, có nhiều lần anh đều chạy ngay biên giới luật pháp, một mình anh, cuồng hoan, anh cho mình là anh hùng, anh không quan tâm, không nhìn vào mắt bất luận kẻ nào.

Sau mười bảy tuổi, anh có cây xương sườn kia của chính mình, cuộc đời của anh cuối cùng đầy đủ. Anh cuối cùng hiểu chính mình nhỏ bé đến cỡ nào, bất lực cỡ nào. Từ trước anh xem thường bất luận kẻ nào, rồi sau đó anh biết được ngoại trừ gia thế, anh cũng không có chỗ nào đặc biệt so với người khác. Anh bắt đầu mong muốn người khác thấy thế nào về anh, nhưng là người khác này chỉ có thể là Lâm Thanh Thời.

Thậm chí, sau khi gặp được Lâm Thanh Thời, ngay cả tư cách kiêu ngạo về gia thế của anh, cũng thành một loại trở ngại.

Đúng vậy, trở ngại.

Nhưng anh sẽ giải quyết tất cả trở ngại, đi đến bên người cô, cầm tay của cô, dắt cô cùng đi.

Cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần cứ ở bên cạnh anh là được rồi.

Nhưng là, nếu như ngay cả như vậy cô cũng không muốn…

Lâm Thanh Thời là người như thế nào nhỉ?

Lâm Thanh Thời là cô nhi.

Cô như mắc hội chứng tự kỷ, nhưng trên thực tế, cô chỉ là đem chính mình cách ly ở bên ngoài thế giới này, cô cự tuyệt tất cả mọi người, đúng vậy, tất cả mọi người – – kể cả anh.

Cô là khắc tinh của đời anh, là nơi tim anh hướng đến.

Đối với cô, anh có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí trong thời gian rất lâu đều là cô tự ưu tự phiền, không màng quan tâm đến.

Một đoạn thời gian rất dài, cô đều đối với anh làm như không thấy. Ánh mắt của cô rất mỹ lệ, nhưng ánh mắt xinh đẹp này lại nhìn không thấy tới bất luận kẻ nào, không ai có thể tiến vào trong cặp ánh mắt xinh đẹp kia.

Anh đối với cô nâng niu trong lòng, từng bước từng bước cuối cùng rung chuyển cô, vì trong đôi mắt kia rót vào sức sống. Anh tựa như là một nhà nghệ thuật, coi như là một tác phẩm tâm huyết của mình đã gần vô cùng hoàn mỹ sau khi được tưới nước từng chút từng chút một bắt đầu tươi mới.

Thậm chí, anh đem trái tim của mình đặt vào bên trong đó.

Cô chết, trái tim của anh như chết theo.

Một người đã không có trái tim sẽ sống như thế nào chứ?

Đại khái là sẽ chết.

Nhưng anh còn sống.

Anh vô cùng thống hận điểm này.

Đột nhiên có một ngày, cô một lần nữa đứng ở trước mặt anh, lấy một loại tư thái lười biếng lại bá đạo, linh động  đứng ở trước mắt anh.

Trong lòng anh có trăm ngàn nghi vấn, nhưng một cái anh cũng sẽ không đi truy cứu.

Anh là người nhát gan.

Đối mặt cô, anh vĩnh viễn không tiêu sáiđược, không thể không sợ hãi một cách bình thường được.

Anh không cho phép chính mình cho cô thêm bất kỳ một cái lý do cùng cơ hội nào rời đi, rời bỏ anh.

Anh không muốn lại trở lại quá khứ vào ngày đó: Một người đến quán cà phê, gọi một ly cà phê đen, một ly nước trắng, sau đó chính mình cô đơn ngồi ở chỗ kia, liên tục thêm đường, đợi đến muốn lúc rời đi đem cà phê nhiều đường giống như là hồ dán uống một hơi cạn sạch, sau đó liều mạng uống nước trắng, theo bản năng ngẩng đầu cười mỉa, cuối cùng phát hiện, nguyên lai cô ấy đã không còn.

A, cô ấy không có ở đây…

Lại cũng không ai sẽ đẩy một ly cà phê pha đầy đường đưa cho anh, lại cũng không ai sẽ bởi vì thẹn thùng mà tùy ý sai khiến, lại cũng không ai sẽ cùng anh tay trong tay đi tới bờ sông nhìn trời chiều dần dần mất tung tích, cũng không có người biết cười đẹp mắt như vậy nữa, gọi anh làm tâm anh hoảng ý loạn.

Sau khi cô mất hơn một ngàn ngày ngàn đêm, anh vô số lần đang ở trong mộng cùng cô nắm tay, hẹn hò, nhưng sau đó xoay người lại lạc mất cô. Sau khi tỉnh mộng, cả phòng thê lương.

Anh không nghĩ “Văn Văn cùng A Thời”bọn họ chỉ có một mình anh viết thư, những chuyệnchân thật trong mơ kia lại làm anh vô cùng khổ sở.

Anh sắp chống đỡ không nổi nữa, nhưng cuối cùng… Thật tốt, ngày anh vẫn chưa hoàn toàn buông tha cô lại xuất hiện, trở về bên cạnh anh.

Nếu không, anh nhất định sẽ chết, như một cái xác không có linh hồn không có sinh mạng, cô đơn ở thế gian này mà bồng bềnh như bèo tấm, không có nơi bám lại, tùy ý mà trôi đi.

Có lẽ rất nhiều năm sau, anh sẽ tàn nhẫn kéo một người đến bồi anh cùng nhau xuống dưới vực sâu này, người kia không cần thật tốt, nhưng nhất định phải có bóng dáng A Thời, để anh lúc nào cũng có thể nhớ tới cô, không được quên cô.

Anh biết rõ, người ở bên ngoài thường thường nói anh lãnh khốc vô tình, giống một tòa băng sơn di động, cho tới bây giờ cũng không biết cười.

Nhưng là, anh chỉ cười thật lòng với một mình cô mà thôi, nụ cười của anh trở nên không có chút ý nghĩa nào, đã như vậy, vậy tại sao còn muốn cười đấy? Chỉ sẽ có vẻ anh lại thật đáng buồn mà thôi.

Cô xuất hiện, anh nguyện ý vì cô sống thật tốt, sống hạnh phúc.

Trên thực tế, ở bên người cô mỗi một ngày của anh đều là hạnh phúc.

Trước kia khi chưa gặp cô, anh có thể không kiêng nể gì mà mỉm cười, điên cuồng, sau khi gặp cô rồi, anh vĩnh viễn cũng không vượt qua được kiếp nạn này.

Không vượt qua được, cũng không muốn vượt qua.

Trên đời này tổng sẽ xuất hiện một người như vậy, không phải là tốt nhất, nhưng lại đối với bạn mà nói là không gì sánh kịp, là thần Venuscụt tay*, cho dù không trọn vẹn, cũng sẽ trở thành người hoàn mỹ trong mắt bạn.

*Venus (Latin cổ điển: /ˈwɛ.nʊs/) (thần Vệ Nữ) là nữ thần trong thần thoại La Mã. Thần Venus được coi như tương đương với nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp. Venus là vị thần của tình yêu, cái đẹp, tình dục, sinh sản,bảo vệ nữ quyền.

image001

Cô ấy chính là một phần của bạn, sinh trưởng ở bên trong một thân thể khác, là một nửa của bạn, không nhiều lắm cũng không ít, vừa vặn hoàn mỹ phù hợp với bạn. Có cô ấy, bạn mới là trọn vẹn.

Vĩnh viễn không trọn vẹn có lẽ không sao cả, nhưng khi bạn tìm được nửa kia, còn có thể tiếp nhận không trọn vẹn sao?

Quý Văn Lâu sẽ không, anh vĩnh viễn cũng sẽ không.



Quý Văn Lâu bận rộn một hồi, cuối cùng vẫn mang theo Lâm Thanh Thời đi làm chứng từ.

Thời điểm ký tên, tay Quý Văn Lâu hơi run run, từ nay về sau, bọn họ là vợ chồng.

Anh có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cô, có được cô, bảo vệ cô. Bọn họ sẽ ở trong giáo đường cùng nhau lập lời thề hôn nhân, anh sẽ ở trong lời thề hôn nhân viết lên “Vợ chồng hai bên phải trung thành với nhau, bảo vệ, nghèo khó khốn cùng, phú quý làm bạn, sinh tử gắn bó, vĩnh viễn không rời không vứt bỏ nhau.” Khi bọn họ cùng nhau lập xong lời thề kia, cô liền không còn có lý do vứt bỏ anh nữa. Anh sẽ trông coi cô thật kỹ, sẽ không lại lạc mất cô nữa.

Ngay giây phút Quý Văn Lâu ký tên của mình, Lâm Thanh Thời nghe được trong đầu vang lên âm thanh lạnh như băng của máy móc,thanh âm kim loại của Ngôn Tình Số Một 123 mang theo khuynh hướng cảm xúc nguội lạnh vang lên hai lần.

“Tốt! Người làm nhiệm vụ 101 Lâm Thanh Thời thông qua nhiệm vụ khảo nghiệm.”

“Tốt! Ngôn Tình Số Một 123 muốn hỏi người làm nhiệm vụ 101 Lâm Thanh Thời có ở lạihay không?”

Lâm Thanh Thời nghe được giọng nói của mình bình tĩnh vang lên trong đầu, “Ở lại.”

Như là đã ký xuống ước định cả đời, cô có lý do gì không lưu lại chứ?

Lâm Thanh Thời cầm lấy bút ký tên của mình trên giấy a4ở trước mặt, hạ bút lưu loát, không mang theo một tia chần chờ.

Quý Văn Lâu nhìn sang cô, vui vẻ cười, đẹp trai giống như trong trí nhớ, trên gương mặt lộ ra hương vị một tia ngây ngốc, làm cho cô nhịn không được muốn bắt nạt anh.

Lâm Thanh Thời thu lại nụ cưới, đến gần hôn một cái lên trán của anh.

Hôn trán có nghĩa là – – em quý trọng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.