Trăng Đêm

Chương 2: Chạy đi




Quyển 1 –

Tóc xanh quấn hay gỡ không thể tùy ý


Phi Tâm không chờ Tú Linh gọi đã thức giấc. Vì tối qua ngủ tương đối ngon, hơn nữa cô cũng quen dậy sớm, dù hoàng thượng tối qua đã ngủ lại đây, nhưng cô cũng không vội gọi dậy. Vì hôm qua là mười lăm, theo lệ Cẩm Thái, 15 dù không được nghỉ, nhưng tảo triều ngày hôm sau sẽ được dời sang buổi trưa, vì thế cô thấy thời gian còn sớm, bèn trở người định ngủ tiếp. Nhưng cô khẽ trở người thì thấy có gì đó kỳ lạ. Cô khẽ hất tóc, trong lòng lo lắng: Tóc họ đã thắc gút lại rồi, một bên tóc cô đang dính chặt lại vào tóc y. Tóc hai người đều rất dài, khi ngủ khó tránh khỏi sẽ bị vướng vào nhau, nhưng trước giờ đều dưỡng tóc rất tốt, tóc họ tuyệt nhiên chưa bao giờ thắt gút với nhau, nhưng hôm nay Phi Tâm hơi hất tóc đã cảm thấy trong tay có một gút thắt, xung quanh là những sợi tóc, tóc dài thắt chặt, thành một gút.

Tú Linh thường ngủ bên ngoài bục, bên cạnh cửa sổ, để sẵn sàng chờ cô gọi, còn có 3 cung nữ trực ca chung, cách tấm rèm thì có thêm 4 cung nữ, ai nấy đều luôn cảnh tỉnh. Nên Phi Tâm vừa trở người dậy, Tú Linh đã nhận ra, thấy cô chưa gọi, bèn khe khẽ nhìn giờ giấc, chỉ mới qua giờ Dần, nên Tú Linh không động đậy, tưởng cô vừa thức, còn cần nằm thêm tí.

Nhưng một hồi bèn thấy rèm đông. Tú Linh rón rén lên bục, bước đến giường lớn. khẽ giọng: “Nương nương, chỉ mới giờ Dần, ngủ thêm tí không? “

Phi Tâm cuống quýt trong lòng, cô thử tháo ra, nhưng chiếc giường có rèm, bên ngoài chỉ có ngọn đèn dầu mờ, thật sự không nhìn rõ. Lại sợ làm y thức giấc, đành loay hoanh một mình, vừa nghe giọng Tú Linh, bèn tỉnh người, nhẹ nhàng nói: “Tú Linh, lấy một ít dầu ăn đến.”

Tú Linh sửng sốt, nhất thời không biết cô ấy đang cần dầu ăn làm gì, nhưng vì hoàng thượng vẫn chưa thức, nên cũng không dám hỏi thêm, bèn sai người đi lấy. Chẳng mấy chốc, dầu ăn đã đưa vào trong. Ngón tay Phi Tâm bôi một ít, xoa lên tóc, nhưng gỡ thế nào thì vẫn còn một gút thắt chính giữa. Thời gian chầm châm qua đi, lòng cô càng rối hơn. Nếu ai khác dính tóc vào nhau cũng không sao, ai ngờ lại là y, huống chi tóc tai, thân thể thừa hưởng từ cha mẹ, làm sao có thể cắt bỏ. Và nếu đưa kéo vào thì vật nhọn đó sẽ đưa qua trước mặt hoàng thượng đang ngủ, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao.

Cô thỉnh thoảng lại hất hất tóc, mùi dầu ăn tuy nhạt, nhưng khó có thể bay mùi trong chăn. Đột nhiên Vân Hi trở mình, quay sang bên ngoài. Phi Tâm vì quá tập trung nên không kịp trở lại, làm cho tóc y hơi bị giật lại, y chợt “Ừm” một tiếng. Y hơi động đậy, vẫn còn buồn ngủ, lầm bầm hỏi: “Giờ gì rồi? “

“Vừa qua canh hai giờ Dần rồi, Hoàng thượng.” Phi Tâm nắm lấy tóc, khẽ nói, “Hoàng….”

“Còn sớm, ngủ tí nữa đi. ” Y nói, y nằm lăn về phía cô, cánh tay đề lên người cô.

“Hoàng thượng, tóc thần thiếp, tóc thần thiếp bị vướng vào tóc hoàng thượng rồi. ” Phi Tâm rất khó chịu đựng tiếp?, hạ giọng nói.

“Vướng thì cứ kệ nó.” Y chẳng buồn nói, gương mặt như thể muốn ngủ thiếp đi.

“Hoàng thượng là bậc chí tôn, thần thiếp không dám làm tổn thương mái tóc hoàng thượng, hoàng thượng có thể….” Phi Tâm bị y nửa đè lại, không dám động đậy. Tóc hai người thắt chặt lại, nếu không muốn làm đứt tóc y, thì chỉ còn cách cắt bỏ những sợi tóc của mình, như thế thì sau này cô chải tóc cũng thành vấn đề, nếu là những sợi tóc ở nơi tóc mọc dày cũng chẳng sao, nhưng nó lại là tóc ngay bên mang tai.

“Vướng thì cứ vướng, còn phân của nàng của ta làm gì.” Y chắc là đang ngủ mê, cũng chẳng xưng trẫm nữa, nhưng lời nói rất mờ ám, Phi Tâm bỗng đỏ bừng mặt.

“Tí nữa nghĩ cách tháo gỡ, gỡ không ra thì cắt đứt vậy. ” Vừa hỏi vừa đáp với cô, khiến y chẳng ngủ tiếp được. Nhưng người tỉnh giấc thì ác ma trong cơ thể cũng bừng tỉnh, y bỗng nhiên chồm tới, bàn tay luồn vào trong áo cô.

Phi Tâm giật mình, cả người tự nhiên cứng đơ, tay bỗng chợt bắt đầu túm chặt tấm chăn. Y vẫn nhiệt tình như lửa, chỉ là tóc mắc vào nhau, y nhấc người, Phi Tâm sợ sẽ giật đau tóc y. Đành phải nép sát vào y, tay không còn nắm lấy chăn, mà choàng qua cổ y, vì động tác của cô nên hơi thở của y trở nên nặng nề hơn. Phi Tâm ít nhiều lo lắng mái tóc đang rối, nhưng vì trong lòng có băn khoăn nên trái lại không nhạy với cái đau lắm. Tuy nhiên có một điều khó chịu đựng hơn nữa, đó chính là cảm giác nóng rạn và tê dại đó đang bị y khích động.

Sau một lúc mây mưa, giờ Mão đã qua. Phi Tâm biết hôm nay lại thỉnh an thái hậu trễ, nhưng cô cũng chẳng còn tâm tư nữa. Sau những lần hành xác, mái tóc lại càng thắt gút dữ dội hơn, y như lại nổi hứng, muốn đi ngâm nước nóng. Hoàng thượng mở miệng, cô nào dám không tuân, nhưng trên đoạn đường đi lại khó tránh khỏi tóc càng rối thêm, xiêm y không chỉnh tề. Trước mắt cũng chẳng để ý nổi, ngâm nước cũng được, mượn dầu thơm, dầu ăn cũng được, mau gỡ ra là ổn.

Lần mây mưa này, khiến Phi Tâm cảm thấy mệt mỏi nhất từ khi vào cung. Cô không sợ mưu toan, sợ nhất là những điều ngoài ý muốn này. Cô vốn luôn quy tắc, ghét nhất là tiếng dâm loạn. Đắc sủng cũng được, không sủng cũng chẳng sao, cô không muốn bị so bì với loại cung phi thấp hèn đó, nên chưa bao giờ cô dám có hành vi mê hoặc hoàng thượng.

Cổ hũ cũng được, không chút thú vị cũng được. Từ bé cô đã được giáo dục như vậy, nhưng ngày tháng vào cung càng dài, cô càng cảm thấy danh tiếng “Hiền phi” ngày càng xa vời. Hoàng thượng từng ở liền 7 ngày trong Cúc Tuệ Cung, cô đã bị mang ác danh ” hậu cung chuyên sủng “. Nay tóc dính vào nhau, không né tránh cung nữ, thái giám, đi lại trong Cúc Tuệ Cung, cùng ngâm uyên ương trì. Chắc hẳn trong mắt bọn tôi tớ, cô không chỉ xuất thân đê tiện, mà còn là gian phi hồ mị mê hoặc chủ nhân. Sĩ diện cô gắng gượng ba năm nay, giờ đã dễ dàng bị xé toạc. Và điều khiến lòng cô nguội lạnh nhất, chính là cô cẩn thận chu đáo, để cao bôi ngâm nước cho tóc dễ gỡ, không làm tổn thương hoàng thượng, còn y thì bỗng trở mặt, không những mặt mày lạnh tanh, ngôn từ càng khiến cô cứng đơ người lại. Vốn không trông mong y khen cô, y chưa từng khen cô, nhưng y hỉ nộ vô thường, thật khiến tim cô mệt mỏi đớn đau. Tóc đã thắt gút, y tỏ ra chẳng hề hấn gì. Cô khó khăn lắm mới gỡ được, y lại nổi giận! Đột nhiên trở mặt, chỉ vào cô mà mắng “Giả tạo”!

Cô thật không biết làm thế nào để vừa ý y, y không thích hậu cung tranh chấp, cô bèn sắp xếp hậu cung ổn thỏa, ba năm nay không có những việc tranh sủng thái quá xảy ra. Những việc y dặn dò, cô đều nghiêm túc hoàn thành, chưa hề lười biếng. Không những thế, thậm chí còn cung phụng y như thần thánh, những phi tử y từng sủng hạnh cô đều nhất nhất chăm lo chu đáo, chưa bao giờ cậy thế hiếp người. Tuy cô không phải tấm gương hậu cung gì, nhưng cô vẫn cố hết mình vì mục tiêu này.

Sau khi y rời khỏi, cô ngâm trong ao, sai tất cả cung nhân lui ra, nước mắt chạy xuôi theo dòng nước. Cô không muốn khóc trước mặt người khác, thực ra lời y nói khi nãy không sai. Cô giả tạo, cô là người đàn bà giả tạo. Từ khi còn bé cô đã không phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả. Ít ra cô vẫn còn một thứ y cần, đó chính là sự giả tạo của cô. Y biết cô vì địa vị này thì điều gì cũng dám làm, nên mới thẳng thắn nói với cô: dùng sự giả tạo của cô giải quyết những hòn đá cản chân y.

Cô biết càng nhiều, lòng càng bất an. Ăn cháo đá bát, đạo lý này cô hiểu rõ hơn hết. Nhưng cô không thể quay đầu rồi, vì cô đã là con cờ, bị người ta thao túng, và người đó còn là quân vương của Cẩm Thái. Cô hoàn toàn không đáng làm kẻ đối địch với y, cô chỉ là thứ vũ khí để y nắm trong tay, điều duy nhất hiện nay cô có thể làm, chính là duy trì lưỡi nhọn của vũ khí. Như thế thì cô mới có cơ hội tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian trước khi bị vứt đi như một đôi giày rách, càng kéo dài càng tốt.

Tháng 9, Dạ Loan Quốc đến viếng, Tuyên Bình Đế cho sứ giả tiếp kiến tại Sùng Đức Điện, đặc cách khai ân, chuẩn vào đại nội hoàng cung, chỉ định Quý Phi Cúc Tuệ Cung thiết yến đãi gia quyến họ, triển thị* uy nghi đại quốc thiên triều. Sứ giả thấy lưu ly kim thúy, bích oa điêu lương*, phong thái phi thường; lại nhìn hoa thơm cỏ lạ, một màu xanh tươi, thì đã trầm trồ khen ngợi, trong lòng đầy chấn động.

Phi Tâm thay hoàng hậu chấp trưởng yến tiệc, hành động này khiến hậu cung lo ngại. Tin đồn chuyên sủng, nay đã trở thành Phi Tâm có ý soán ngôi hoàng hậu. Trong phút chốc, Phi Tâm tiếng vang lừng lẫy, người bắt quàng làm sang không ngớt. Hoàng thượng lại còn đặc chuẩn dùng lễ nghi kim hoàng hồng đỉnh, có thể mặc trang phục phượng hoàng màu đỏ. Trong chốn hậu cung này, hoàng kim là màu của đế, đỏ là màu của hậu, cử chỉ này của hoàng thượng, coi như ám chỉ việc Phi Tâm làm chủ hậu cung, chỉ là chuyện sớm muộn.

Kể từ sau đêm 15, Phi Tâm giữa chừng rời tiệc, hôm sau kéo tận giữa trưa mới thỉnh an thái hậu đã khiến bà cực kỳ bất mãn. Nay cô thay hậu tiếp đãi sứ giả, lại còn được phong nghi trượng, càng khiến thái hậu thêm hận.

Hoàng thượng đi săn vào mùng 6 tháng 10, đến vườn săn hoàng gia ở Đông Giao. Trước khi khởi hành, y đã ném lại một quả cầu lửa to đùng. Y bất kể thái hậu ngăn cản, 28 tháng 9 tuyên chiếu thiên hạ, phế trung cung hoàng hậu Nguyễn n n, giáng làm An Phi, dời cư sang Cư An Điện.

Hành động này khiến triều đường hoảng hốt. Chúng thần đều biết, hành động này là chiêu ném đá dò đường của hoàng thượng. Hoàng thượng đã bắt đầu chán ghét Nguyễn thị, nếu giữ hoàng hậu, bèn bị liệt vào đồng đảng Nguyễn thị. Nếu tán đồng, thứ nhất không hợp quy chế tổ tiên, thứ hai e sau này Nguyễn thị phản phúc, sẽ bị trả đũa. Từ sau sự kiện nghị quyết phế hậu ngày 16 tháng 9, trong triều không ít người đứng thế trung lập, và khiến nghị luận chẳng thể nào quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.