Trăng Đêm

Chương 14: Búp bê mang tên asura




Quyển 1 –

Tâm thiếp lòng chàng


—Thuyền Thể Các. Bích Nhân Điện—

Thuyền Thể Các này cách Huy Dương Cung của hoàng thượng rất gần, dù chỉ cách nhau một sân vườn nhưng những lối đi thông nhau, nằm ngay vị trí chính giữa của tòa cung uyển, phía sau còn có rất nhiều nguồn suối, tạo thành một chiếc ao Trân Châu. Bởi vì đáy ao lát toàn những viên sỏi màu sắc rực rỡ nên mới có tên là Thuyền Thể Các, và các điện trong cung này đều đặt tên theo màu sắc.

Tuyết Thanh choàng khăn quàng cổ màu tím làm từ lông hồ ly màu, vịn cung nhân từ từ bước vào Noãn Tương phía sau điện. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi trắng bệch, nửa vì lạnh, nửa vì giận.

Tiết Thượng Nguyên vừa qua được vài hôm, nhưng bầu không khí vẫn sôi động, ngày nào trời cũng trong xanh, nên ăn tối xong không lâu cô bèn định sang Huy Dương Cung mời hoàng thượng cùng dạo vườn hoa. Cô có thiên thời địa lợi, hơn nữa nơi này không phải trong cung, nên không có nhiều quy định. Kết quả là vừa ra khỏi Thuyền Thể Các bèn đụng mặt Hoa Mỹ Nhân. Hoa Mỹ Nhân này lúc còn trong cung đã kênh kiệu, nghe đồn rất cả gan, quyến rũ đến độ hoàng thượng mất cả hồn, lễ vừa qua thì cứ bám mãi bên hoàng thượng. Trong số những người đi cùng thì ả ta cao ngạo nhất.

Tuyết Thanh nhìn ả mà sắc mặt khó chịu, hơn nữa Tuyết Thanh không phải Phi Tâm nên chẳng thể nén nổi tâm tính, nay thấy Hoa Mỹ Nhân lại đến, bèn khó chịu ra mặt. Dẫu sao hai người cũng chênh nhau về giai cấp, Hoa Mỹ Nhân tất nhiên phải nhường đường. Nhưng Hoa Mỹ Nhân thầm rủa trong lòng, Đức Phi này sảy thai hồi tháng 11, đã chiếm hoàng thượng cả tháng trời. Con thì không có mà lại được thăng vị, cả cung này chỉ có mỗi ả ta. Hai người vào cung cùng năm, nghe nói Lâm Tuyết Thanh dùng chiêu bài cũng chẳng hay ho gì để quyến rũ hoàng thượng, nay thì tỏ vẻ ta đây thanh cao. Ai cũng nói ả ta mượn Quý Phi làm bàn đạp, lúc đầu thái hậu chẳng chịu gặp ả, nếu không nhờ Quý Phi thì cũng chẳng có Đức Phi hôm nay. Bây giờ một bước lên cao rồi thì đẩy Quý Phi đến tận Thê Phụng Các, ngông nghênh chẳng nể nang ai cả!

Hoa Mỹ Nhân rủa thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiết. Hai người một trước một sau bước vào điện, chẳng mấy chốc bèn thấy Uông Thành Hải cùng một vài thái giám đi ra đón.

“Nô tài tham kiến hai vị nương nương. ” Uông Thành Hải cười nhưng không dắt hai người vào trong. Tuyết Thanh nhìn thấy bên trong đen kịt, có chút lạ lùng, không vội xuống kiệu, nhưng cô cũng rất khách sáo với Uông Thành Hải, khẽ khua tay: “Uông công công, hoàng thượng ngủ rồi à? “

“Bẩm nương nương” Uông Thành Hải cúi người, “Hôm nay tâm trạng hoàng thượng rất tốt, buổi tối ăn hơi nhiều nên đang dạo hoa viên, không cho nô tài theo. Nô tài đang định ra bên ấy tìm xem. “

Tuyết Thanh nghe thấy trong lòng băn khoăn. Uông Thành Hải này lúc nào cũng như hình với bóng với hoàng thượng, nay để hoàng thượng ra ngoài một mình, không chừng hoàng thượng lại đi tìm con hồ ly nào đó mất rồi, nhưng ngoài miệng vẫn đon đả: “Uông công công phải cẩn thận chứ, tối thế này để hoàng thượng ra ngoài một mình à? Lỡ vấp ngã thì sao? “

Uông Thành Hải trong lòng hiểu rõ, Đức Phi chỉ đang tìm cái cớ, nhưng Hoa Mỹ Nhân bên cạnh thì vui mừng, tính cô ta nhạy bén hơn Lâm Tuyết Thanh nên miệng mồm cũng nhanh nhảu, buột miệng nói: ‘”Đức Phi nương nương quá cẩn trọng rồi, hành cung chỉ bé thế này thôi. Vả lại còn có nhiều tỉ muội đi cùng, tự khắc sẽ lo vẹn toàn. ” Ý muốn nói là bên cạnh hoàng thượng chẳng thiếu người, dù chẳng có hai ta, hoàng thượng vẫn phơi phới, đừng tưởng rằng chỉ có cô hầu hạ mới được!

Lời Hoa Mỹ Nhân khiến Tuyết Thanh cảm thấy chói tai, bỗng dưng cảm thấy hoang mang, nên rời khỏi Huy Dương Cung, đi về phía Thê Phụng Các. Cô muốn tìm Phi Tâm nói chuyện cho khuây khỏa. Nhưng không ngờ khi đến Thê Phụng Các thì cũng đèn đóm tối thui, Tiểu Phúc Tử ra đón chẳng biết có phải đã thương lượng với Uông Thành Hải rồi hay không mà lời nói hệt như nhau.

“Bẩm nương nương, chủ nhân nhà tôi ra ngoài dạo, không cho nô tài đi theo, Tú Linh đang sai người đi tìm rồi! ” Tiểu Phúc Tử cúi người đáp, nhưng lời nói khiến Tuyết Thanh rối bời. Hoàng thượng đi dạo một mình đã đành, Quý Phi này vốn chẳng thích đi dạo, hơn nữa cô ta quen được hầu hạ, hiếm khi nào đi ra ngoài một mình mà không dắt ai theo. Dù là có thì cũng chỉ ban ngày, trời đã tối thế này rồi.

Tuyết Thanh chẳng thể nào ngờ thì ra Quý Phi nay cũng như bọn đàn bà kia, ngoài mặt vờ tỏ ra chẳng mảy may quan tâm thế sự, thực thế thì lại muốn tranh đoạt. Thực ra hoàng thượng đi với ai, cô cũng không quản nổi, dù Quý Phi có cậy thế tranh giành, cô cũng không buồn lòng như vậy.

Cái cô buồn chính là mình đã xem Quý Phi như tri kỷ, việc gì cũng nói với Quý Phi nhưng Quý Phi lại không nghĩ thế, tâm tư toan tính trong khi cô chẳng hề hay biết, chẳng hề đề phòng. Bây giờ trong cung ai cũng biết, Lâm Tuyết Thanh cô có ngày hôm nay đều nhờ công lao Quý Phi. Đến nay khi hành công, Quý Phi chủ động nhường Thuyền Thể Các, e rằng đến cả hoàng thượng cũng cảm thấy, Quý Phi là người độ lượng, bao dung hơn người. Cô càng nghĩ càng tức tối, quay đầu trở về cung.

Phi Tâm cảm thấy 4 năm vào cung quả thật đã triệt để làm điên đảo tất cả những bài học được giáo huấn trước giờ của cô. Thực ra trước khi vào cung cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý: Cuộc chiến giữa những bóng hồng không chỉ là ganh đua sắc đẹp, mà còn là sự toan tính mưu mô. Cô mang theo tất cả niềm hy vọng của nhà Lạc Chính, bất luận thế nào cũng tuyệt không thể ngã gục, vì thế bao nhiêu năm nay cô không thể không đắn đo mưu toan. Cô mưu tính thực ra cũng chỉ vì muốn sống còn ở nơi ấy, không những phải sống còn, mà còn phải sống ở một vị trí tương đối tốt. Chỉ có như vậy, cả nhà Lạc Chính mới có thể cảm thấy hãnh diện vì cô, không chỉ là quyền mà còn là danh tiếng. Cô không ngại bị người ta lợi dụng, có người lợi dụng mới chứng tỏ được mình là người có giá trị.

Cô sợ nhất chính là những điều ngoài ý muốn, nhưng gần 1 năm nay, việc ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra, thể diện đã bị tổn hại đến 8 – 9 phần rồi. Trước kia hoàng thượng cần đối phó với họ Nguyễn, bắt cô phải gánh ác danh “Chuyên sủng”. Sau đó Tuyết Thanh sảy thai, cô lại mắc tội không quản lý tốt hậu cung. Rồi kế đó là ngã nhoài trên bàn tiệc đêm 30, khiến tất cả mọi người cười muốn rụng răng. Nay thì kinh khủng hơn, choàng chăn gãy đàn tì bà!

Thật đáng tội mà, tự dưng nói mình biết gãy đàn tì bà làm chi, bây giờ chỉ còn cách tóc tai rũ rượi ngồi trên giường, trùm chiếc chăn lại. Là do cô tự bảo gãy đàn, áo rách thì vẫn phải gãy. Cô sắp nghiến nát cả răng, miễn cưỡng gãy hết bài Thanh Vận Thán, cảm giác hoàng thượng đã rửa hết hận rồi. Lúc ấy cô nằng nặc đòi hoàng thượng một danh tiếng sau khi chết, bây giờ chẳng còn mặt mũi đòi bất kỳ ân điển nào nữa.

Cô cúi gầm mặt, cả người đầy mồ hôi. Đột nhiên hai bàn tay chống trên giường, cô hoảng hốt, chẳng biết y đã đứng dậy từ lúc nào. “Đây chính là Thanh Vận Thán à? ” Giọng điệu y không che giấu nổi sự vui sướng.

Cô không lên tiếng, thực ra thì cô cũng chẳng biết mình đã đàn khúc nào rồi. Vân Hi đưa tay vén tóc cô lên, nhìn những giọt mồ hôi đọng lại trên mái tóc cô, trước nay cô vẫn thế, gắng gượng đến cuối cùng, dù rằng không muốn nhưng cũng chỉ biết chịu đựng: “Trẫm cảm thấy âm điệu thì giống nhưng đàn lệch nhiều quá, giống “Thanh Vận Thán chuyển điệu” hơn. “

Những lời châm chọc của y khiến cô chẳng biết đáp thế nào, ôm lấy tì bà không nói tiếng nào. Y vịn eo cô, cất lấy tì bà trong lòng cô: “Trên người còn đau không? “

“Tạ hoàng thượng, thần thiếp đỡ nhiều rồi. ” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, kèm theo một tiếng thở phào, lấy lòng y thì mình phải xấu hổ, nghĩ đến đó thì cảm thấy mệt mỏi và khó chịu đến chết, nhưng giọng y đầy dịu dàng, hơi thở như ngưng đọng, chẳng còn cái nóng bỏng lúc nãy, khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

“Trong nhà còn buôn bán không? ” Y từ từ tựa sát vào, ôm cả người lẫn chăn. Đêm đến mà y vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, trái lại còn tỏ ra hứng chí với việc phiếm chuyện.

“Sau khi phụ thân làm quan, việc buôn bán đã giao cho Tam Thúc quản lý. ” Phi Tâm có sao nói vậy, chẳng dám thêm câu “Bẩm hoàng thượng” khiến y phật lòng nữa. Thực ra sau khi làm quan thì không nên buôn bán, trừ phi nhận được việc bán buôn của triều đình, nhưng cũng không phải không cho phép người trong gia tộc kinh thương, có những gia tộc vừa làm quan vừa kinh thương, Cẩm Thái không ít trường hợp này. Sau khi phụ thân làm quan, bèn chuyển giao việc buôn bán cho thúc phụ. Nếu dừng lại hoàn toàn thì thứ nhất là nghề buôn gia truyền không cho phép như vậy, thứ hai là vì phụ thân vẫn còn nhiều chỗ cần chi tiền, nếu không có buôn bán thì e chẳng thể mua cho cô một chức tú nữ rồi.

“Trẫm cho thúc phụ của nàng một chức tước, thế nào? ” Vân Hi nói nhạt, “Ông ta buôn trà, nghe nói Hoài Nam nổi danh với trà ngon. Thôi thì cho ông ta quyền bán trà cho hoàng gia, như thế chắc sẽ rẻ hơn? “

Phi Tâm nghe thế, mắt sáng rực lên, xem ra xấu hổ như vậy cũng đáng, vội muốn đứng dậy khấu đầu tạ ơn, nhưng y vẫn xiết chặt, cô không cử động được, đành run rẩy nói: “Thần thiếp tạ ân điển hoàng thượng. ” Buôn bán với hoàng gia, tuyệt đối là một chức béo bở, lĩnh tiền quan, dù không tham thì cũng có thể kiếm chác được không ít. Và nếu như thế thì Tam Thúc có cơ hội thường xuyên vào kinh, điều này mới là quan trọng, cuối cùng Phi Tâm cũng tìm được chỗ tựa rồi. Thế nên cô thực sự rất xúc động, suýt nữa lại muốn nói những lời bày tỏ lòng trung thành.

“Vậy Quý Phi lấy gì tạ ơn trẫm? ” Y tuyệt đối là người “thi ân vọng báo” (Làm điều tốt và chờ được báo đáp), Phi Tâm biết ngay sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng nhất thời kích động khiến cô quên khuấy đi. Lời này làm cho cô sững sờ, chưa kịp nghe cô mở miệng nói những câu như là: có chết cũng không từ…., y đã nói tiếp: “Xưa nay Quý Phi vốn dĩ coi lời trẫm như gió thoảng bên tai, tỷ tỷ muội muội tám đời chẳng can hệ thì luôn đặt trong lòng! ” Lời này khiến Phi Tâm cảm thấy mây mù giăng đỉnh, cô cung kính lời y như bái lạy thần thánh, những chỉ dụ của y cô chẳng bao giờ dám càn gở, lần nào mà không răm rắp tuân thủ? Nhưng cô không dám cãi, chỉ lầm bầm: “Thần thiếp không dám. “

“Nàng còn có gì mà không dám? Trẫm đã nói, nếu Quý Phi thân cư cao vị thì lo gì không có danh tiếng sau khi chết, Quý Phi có nghe lọt tai bao giờ? ” Y nói, còn tay thì luồn theo khe hở chui vào trong cổ áo cô, ở đó rách một lỗ to, lúc này càng thuận tiện rồi. Cô run rẩy cả người, lời của y nói rất thẳng thừng, giọng cô run run:”Thần thiếp không có con, không dám đèo bồng.” Cô cũng buột miệng nói thẳng, lúc ấy hoàng thượng tuyên chỉ trước triều, không con không vào trung cung. Cô không có tư cách giành, càng không đủ khả năng tranh.

“Nàng cũng biết à? Nếu thế thì mùng ba tháng này nàng đã làm gì nhỉ? ” Giọng Vân Hi đầy sự tức tối, không biết có phải vì cô đã ép y phải nói trắng ra khiến y phải bẽ mặt, hay là vì y luôn cảm thấy cô là người chẳng biết vâng lời.

Phi Tâm nghĩ một lát, sau cùng cũng hiểu ý y muốn nói. Hôm mùng hai, họ cùng nhau đánh cờ rất hòa hợp, tối đó y bèn muốn ở lại Cúc Tuệ Cung, nhưng Đức Phi bảo rằng không khỏe, thế là kéo y đi. Đến mùng ba, vốn là ngày cô thị tẩm, Đức Phi lại trước một bước đến Khải Nguyên Điện tranh với cô, thế là trong vòng ba tháng liền cô chưa một lần được thị tẩm, cơ hội có thai càng ít ỏi, chẳng trách y lại bảo rằng tỷ tỷ muội muội tám đời chẳng can hệ thì luôn đặt trong lòng.

Thực ra Đức Phi làm như vậy, Phi Tâm hiểu được nỗi lòng ấy. Đức Phi chẳng phải kẻ ngốc, trải qua vụ sảy thai, cô ta đã biết quan tâm đến quyền lực. Nhưng tâm trí cô ta chưa bằng Phi Tâm, vì trong lòng cô ta, sự sủng ái của hoàng thượng là hàng đầu, thậm chí còn đặt nặng hơn là thân phận hữu danh vô thực. Cô ta nghĩ thế nên luôn tập trung vào việc tranh sủng, và dần dần sẽ mất lý trí, cho dù đối tượng có là Phi Tâm có ơn với cô ta đi chăng, cô ta cũng không thể nhẫn nhịn. Thực ra hàng ngày cô ta vẫn rất xem trong mối quan hệ với Phi Tâm, nhưng một khi dính líu tới thánh sủng, cô ta liền trở nên mất kiềm chế.

Sở dĩ hoàng thượng bao dung Đức Phi, không phải vì y cảm thấy ray rứt với cô ta, mà là y cần nhà họ Lâm, phải dùng nhà họ Lâm thì trước tiên cần xoa dịu vị hậu cung này. Nhưng hoàng thượng hiển nhiên không có ý định để Đức Phi xưng hậu, vì y không muốn lại bồi dưỡng thêm một dòng họ Nguyễn khác. Cũng chính vì thế, nhưng lời hoàng thượng không thể nói đều phải mượn miệng Phi Tâm thốt ra, những việc hoàng thượng không thể làm đều mượn tay Phi Tâm làm. Y cũng không phải thật lòng muốn cô làm hoàng hậu, y chỉ mượn tay cô kìm chế Đức Phi, Tương tự, kìm chế những ai y cần dùng, nhưng lại không để họ khuếch trương. Phi Tâm nghĩ đến đó, cuối cùng cũng cảm thấy hiểu ra manh mối. Rốt cục cô đã hiểu rồi, việc hôm nay bị mất mặt quả không uổng công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.