Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 48: Tu Luyện




Ba mẹ anh đẹp trai của nó thì đang ở dưới phòng khách thư giãn nhâm nhi ly cà phê, còn nó thì đang trên phòng bà Nội:

– Nội! Hôm nay sao Nội ăn cháo ít quá vậy? – nó đang đấm vai cho bà

– Nội già rồi có ăn được gì nhiều đâu con! – bà Nội mĩm cười

– Ờ..ờ…mà sao Nội chỉ thích ăn cháo thôi vậy, sao không đổi món khác, gặp con là con ngán òi

Bà vỗ về tay nó:

– Nội ăn cháo từ lâu rồi, ăn quen miệng, già rồi..răng cỏ đâu nữa mà nhai mấy thứ kia, ăn cơm được cũng là quý lắm rồi

– Dạ…hì hì

Từ chổ bà Nội nó chợt nhìn ra cửa phòng thì thấy anh đẹp trai của nó đang bước vào, với một nụ cười thật là đáng yêu

– Nội! chào Nội!

– Thằng này, bữa nay được nghĩ học..ngủ dậy trể dữ à! – bà Nội vuốt đầu anh khi anh đang ngồi trước mặt Nội

Nó nhìn thấy anh, nó liền mím môi, gật đầu một cái. Anh cũng vậy với nó

Anh nói:

– thì một tuần có một lần thôi mà Nội!

– Ờ..sao không kêu con Phương qua chơi??- bà Nội hỏi

– Ờ..Phương đâu có rãnh rỗi thường xuyên đâu mà qua đây hoài hả Nội, Phương phải có chuyện riêng của mình mà Nội!

– Ờ…vậy tối tối để 2 đứa gặp riêng thôi phải không? Hì hì – bà Nội cười

Anh gãi đầu:

– Thì người ta chỉ rãnh vào buổi tối thôi mà Nội!

Anh nói tiếp:

– Nội! Nội ăn gì chưa, để con đút cho Nội ăn, hé hé!!!

– Dữ hông….hôm nay lại đòi đút cho Nội ăn nữa…Nho hồi nãy cho Nội ăn rồi, con chưa ăn gì phải không?

– Dạ…hì hì

– Chưa ăn gì thì kêu em nó xuống lấy cho mà ăn

Anh chợt nhìn nó cười:

– Nho đâu có rãnh đâu Nội, em ấy mất đấm bóp vai cho Nội rồi kìa,hìhì

Nó lên tiếng:

– Không không…đâu có..anh đói thì xuống em hâm lại cho ăn…

– Đó đó, thấy chưa? Thấy em nó quan tâm con ghê hông?..thấy con ngủ dậy trễ mà vẫn chừa đồ ăn cho ăn…- Nội cười

– Nội!… – nó lắc lư tay Nội

Anh cứ nhìn nó mà cười một cách mãi mê, dường như ngày càng anh đã hiểu nó nhiều hơn. Nó thấy mắc cở nên vội phóng ra khỏi giường:

– Để em đi xuống dọn cho anh….

Tự nhiên cả ba người nghe được tiếng kêu la thảm thốc ngòai đường, dường như có rất nhiều người la lói, trong đó còn có tiếng khóc..tiếng kêu la thất thanh, tiếng chạy nhộn nhịp hấp tấp này không thể nào tránh được sự tò mò của nó, cả anh đẹp trai của nó vf bà Nội nó.

Bà Nội nói:

– Cái gì mà ở dưới um xùm vậy ta?

– Chắc đánh nhau đó Nội! – anh đẹp trai của nó nói

– Hình như không phải đánh nhau, hình như là ai đó té xe thì phải!! – nó nói

Ngày càng tiếng kêu la đó càng lớn,bỗng bà Nội xua xua tay, nói với nó và anh đẹp trai của nó:

-Thôi, ba bà cháu mình xuống dưới coi thử!

– Dạ – nó và anh đẹp trai của nó cùng nhau dìu bà đi

Cả ba bước xuống lầu, thì gặp ba mẹ Tú đang ở ngòai cổng gấp rút vừa bước vào,vẻ mặt rất sợ hải và sốt sắn. Thấy vậy bà Nội liền hỏi:

– 2 vợ chồng mới đi ra coi à, chuyện gì vậy tụi con?

– Dạ..mẹ ơi! ở ngòai đó…. –mẹ Tú vẻ mặt sợ sệt

– Ngoài đó sao?…. – bà Nội hỏi tiếo

– Dạ…dạ…có người chết đó mẹ – ba Tú nói

– Hả????? – nó, anh đẹp trai của nó và bà Nội cùng hốt hỏang nói

– Dạ…đâu kế bên nhà mình mấy căn nè mẹ… – mẹ Tú chỉ về hướng nhà nó

Nó nghe vậy, liền tò mắt chao cháo ra đó, tay chân cứng đơ, bà Nội liền nói:

-Thôi thôi, để Nội ra coi thử – bà Nội nói khi vẫn nghe tiếng dồn dập ngòai đường nhiều hơn

– Con đi nữa Nội! – nó và anh đẹp trai của nó cùng nói

– Ừ..theo Nội!

Tự dưng mẹ Tú nắm tay nó lại

– Ở ngòai đó, máu me nhiều lắm con đừng ra coi, thấy ghê lắm Nho!

Nó nghe vậy, nó liền xanh cả mặt mày, nó sợ máu, nghĩ đến hai chữ “ máu me” nó tự dưng như buốt người.

Nhưng nó nghe theo lời mẹ Tú nói thì biết cách vài căn, có nghĩa là hàng xóm của mình.

– Dạ..dạ…không sao đâu cô! – Nó cố gắng gượng nói

Thóang chút, nó, anh đẹp trai của nó và bà Nội đã mở cổng đi ra.

Nó cứ cúi đầu không dám ngước mặt lên, nó rất sợ thấy cảnh máu me. Nhưng chung quanh tai nó nghe được rất rõ tiếng la ó um xùm đang rất gần, nó nghe được tiếng khóc dữ dội của ai đó, giọng của ai đó rất thân quen với nó. Nó liền lắc đầu lia lịa để cố nhớ ra giọng đó là của ai, mà dường như lâu lắm nó chưa được nghe. Nó đang run rẫy cả người lên thì anh đẹp trai của nó la lên

– Trời! Nu kìa!…………….

Nghe được chữ “Nu” nó mới nhớ ra được, đó là thằng Nu – thằng bạn thân nhất của nó

Trong đầu nó chợt băng ra một ý nghĩ, nó cứ tưởng người bị tai nạn là thằng bạn của nó. Nhưng khi nó quyết tâm mở mắt ra, ngước mặt lên để đi lại gần hơn chổ đó thì nó mới biết đó không phải là thằng Nu.

Nó muốn như ngất xĩu đi khi thấy tất cả mọi người mà kêu la um xùm nó nghe được khi nãy, đang tập trung trước cửa nhà thằng Nu.

Chân nó chạy như bay, nó cứ mặt cho bà Nội và anh đẹp trai của nó đang đứng chết lặng ở đây mà chạy lại phía đó.

Nó liền chen lấn để có thể chui lọat qua được những “ xấp người “ dày đặt hiếu kỳ đến xem, nó chen vô mà mồ hôi cứ chãy ròng ròng, vẻ mặt của nó sốt sắn hơn bất cứ lúc nào hết.

– Làm ơn, làm ơn cho con qua – Tiếng nó xin vào xem

Trong khi nó đang xen vào để xem được mọi việc, thì nó không thể nào không nghe được những tiếng khóc nức nở của những người hàng xóm, nó cũng nghe được tiếng kèn xe liên tục hối thúc bóp tin tin khi đường đã bị ngẹt lối, nó cũng thấy được hàng nước mắt đang xíêt chảy của mỗi người, và nó cũng thấy được đôi dép của thằng Nu đang nằm lăn lốc giữa đường.

Nó tiếp tục chen vào, chen mãi chen mãi thì nó đã..được vào…

Khi nó mất một vài giây để nhắm mắt bình tĩnh được chuyện gì đang xãy ra, thì đến khi nó mở mắt ra thì thấy……

Trời ơi! Mẹ thằng Nu ….là mẹ thằng Nu ……..

Nó chợt lấy tay che miệng vì quá đổi bất ngờ…nó thấy thằng Nu đang ôm lấy mẹ vào lòng khi người mẹ nó đang dính đầy máu me, nó lại thấy cái đầu mẹ thằng Nu bị mất đi một lỗ trống, gương mặt thì dính tòan là máu và máu,mái tóc thì vài cọng chiếm lấy cái trán, vài cọng thì bay bay phất phơ,cái đầu thím thì được thằng Nu nâng lên mà kêu la dữ dội.

Thân thể mẹ thằng Nu đang nằm dài ra trước cửa nhà, cứ mặt cho thằng Nu lấy hai tay đẩy đẩy mà không hề có chút cử động hay nhúch nhích gì cả, với một chiếc áo bà ba trắng, nhưng quá ôi là cũ kĩ lại còn lấm tấm những giọt máu đỏ tươi đang mặc trong người thím.

Mặt nó bơ phờ nhìn lên thằng Nu, nó thấy thằng Nu ngồi bẹp xuống cái nền nhà mà vẫn kêu la thảm thiết đến cả nhắm tít hai con mắt, đôi mắt thằng Nu chảy ròng ròng như mưa tháng 7, và không ngừng gọi:

– Mẹ ơi! mẹ ơi! mẹ đừng bỏ con…mẹ ơi …mẹ ơi

Nghe những tiếng kêu la đến nỗi đứt ruột lòng người, nó không thể nào không cầm được nước mắt, nó đã thực sự bật khóc, nó liền chạy tới bên cạnh thằng Nu run run tay hỏi trong nước mắt:

– hức..hức…Nu! Nu..chuyện gì..chuyện gì..vậy?

thằng Nu ngước mặt lên nhìn nó mà bờ môi run run, cay đắng nói:

– Hức…Nho ơi!..hức…mẹ tao chết rồi….hức…hức…..hức…Nho ơi…

Nó thấy những lời vừa thốt ra từ miệng thằng bạn thân của nó, mà thấy ôi thôi cay đắng làm sao, nó đã khóc to hơn như đã đồng cảm được với thằng Nu.

– hức…hức..sao?…sao thím…thím lại …lại ra như vậy…chứ?

Thằng Nu đôi mắt vẫn nhìn lấy thím không xa rời, mà nói trong sự đau thương tột cùng

– Hức..hức..tao..tao..tao cũng không biết nữa…tao đang ngồi trong nhà ăn cơm…hức…hức..tự nhiên…tự nhiên..có mấy chú kia ẵm mẹ..mẹ tao về..hức..hức…mấy chú nói..hức..hức..mẹ tao..mẹ tao..bị xe..xe đụng…huhuhu

Nó đã không thể nào ngồi yên được nữa, nó chợt nhìn vào nhà thằng Nu với đôi mắt đãm lệ, nó nhìn thấy được..tô cơm mà thằng Nu đang ăn ban nãy..đã nằm lăn lốc trên nền nhà, cơm văng ra tung tóe, cơm một nơi, con cá đang được thằng Nu ăn giữa chừng văng một ngã. Chắc có lẽ chính vừa lúc đó thằng Nu biết được tin dữ này nên vội buông tô cơm xuống.

Quay lại đằng sau, nó thấy được những người hàng xóm chung quanh bu lại nghẹt như kiến ấy,đang nhìn về hướng nó, thằng Nu và mẹ thằng Nu..

Nó không thể nào quên được khi những người họ, ai cũng phải đổ ra rất nhiều nước mắt khi nhìn thấy được cảnh tan thương thế này, đứa bé đang đứng trước mặt nó khóc giàn giụa, những bà lão cầm cây gậy đứng nhìn mà nước mắt cứ tuôn rơi trên gương mặt đầy đã đầy nếp nhăn nheo. Mắt nó như lờ đờ hơn khi lần đầu tiên nó chứng kiến được cảnh người đông đúc thế này.

Chợt đâu đằng xa nó nghe được những tiếng còi bíp bíp của mấy chú bảo vệ hẻm, mấy chú đang làm thóat đường bị nghẹt này bởi hàng trăm người hàng xóm

– Qua đi..qua..đi… – Những tiếng của mấy chú bảo vệ hối thúc người đi đường

Chẳng được hồi lâu, con đường này đã thông hơn rất nhiều, những người hiếu kỳ đó ở xa xa trước khi về lại còn để lại những câu đau đớn, chua xót ngậm ngùi:

– Trời ơi! tội nghiệp cái thằng đó ghê, mới bây lớn mà mô côi mẹ rồi

– Mẹ thằng Nu chết rồi kìa….. – Tiếng thằng con nít nói

– Ơi! trời..tội nghiệp thằng nhỏ quá…

– …………………..

Nó thôi nhìn ra đường, nó trong nước mắt đầm đề quay lại nhìn thằng Nu và thi thể của thím.

Nó thấy thằng Nu cứ khóc mãi, khóc đến khi nó có thể nghe được giọng thằng bạn mình đã khàn khan. Nó liền chụm đầu thằng Nu lại với đầu mình, khóc:

– Thôi..hức..hức..mày còn có tao mà…mày đừng khóc nữa mà…

– Hức..hức..hức..mẹ tao chết rồi Nho ơi!…hức hức – thằng Nu ngước mặt lên trời kêu la

– Hức…hức…hức…

– Phải chi…hức..hức..hồi sáng tao đi bán với mẹ tao..thì…hức..hức…

– Thôi!..hức hức..đâu phải lỗi của mày đâu..hức..hức..không ai biết trước..trước được mọi chuyện…

Nó lại để ý thằng Nu cứ nhìn về phía cái đầu của mẹ nó đang mất một lỗ trống mà khóc, nó nghĩ chắc mẹ thằng Nu bị tai nạn rất kinh hòang lắm mới phải mất đi một phần cái đầu.

Những ông chú hàng xóm đứng đó ngậm ngù hồi lâu, cũng phải đi về. Những ông chú lần lượt nói:

– Nu à! Con coi phải chôn cất mẹ con nữa..Con bình tĩnh lại đi

– Để tối nay mấy chú qua phụ con việc chon cất

– Mấy chú sẽ giúp con mà, con bớt đau lòng lại đi

– Người chết không thể sống lại được đâu con à!

– Con hãy bình tĩnh hơn đi con, rồi cũng sẽ qua mà, lo mà hậu sự cho mẹ con

Thằng Nu chợt im re, không nói được tiếng gì cả, con mắt đang tiếp tục đổ mưa mà nhìn vào thi thể thím thôi.

Mấy chú đó đã về, người dân hàng xóm cũng đã về….chợt Tú và bà Nội nó đi từ từ lại. Tú với vẻ mặt ngậm ngùi xót thương, nhưng với bà Nội thì nước mắt cứ chảy ròng ròng mà không kịp lau

Anh đẹp trai của nó lại vỗ về vai thằng Nu:

– Thôi nín đi em, Nu! Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi…

Thằng Nu không trả lời gì cả, cái đầu cứ lắc liên tục, nước mắt rơi rớt xuống mặt thím làm những vết máu còn trên mặt phải lòe loẹt đi.

Chợt bà Nội trong nước mắt lên tiếng:

– Cháu à…cháu đừng buồn nữa. Người chết rồi không thể nào…….

Bà Nội ngậm ngùi không nói gì thêm nữa.

Rồi thằng Nu chợt xiết chặt thím và la lớn lên:

– Mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đã một tuần trôi qua, tưởng những cuộc sống sẽ được hạnh phúc hơn trong đời Nu, thì cậu bé tuổi chập chững 14 này phải hứng chịu một bất hạnh to lớn. Lại một lần nữa Nu phải chịu cảnh mồ côi mẹ, những giây phút thế này Nu không thể nào quên được cách đây 7 năm, cậu bé cũng đành phải mồ côi cha vì tai nạn giao thông, ngày hôm ấy Nu không biết mình đã khóc bao nhiêu lần và khóc biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi. Còn với mẹ Nu thì cứ xĩu lên xĩu xuống khi chứng kiến cái chết tan thương của ba mình. Từ đó, mẹ Nu cũng hay bị tật xĩu lên xĩu xuống khi đi bán vé số về mệt mõi.

Tưởng như rồi mọi chuyện sẽ qua, Nu sẽ lại được chăm sóc mẹ của mình khi tuổi đã xế chiều, thì trời xuôi đất khiến mẹ Nu cũng đành phải theo cha mình về cõi vĩnh hằng.

Buổi chiều hòang hôn hôm nay, Nó và Nu ngồi cạnh nhau dưới một con sông, hòang hôn hôm nay thật khác trong lòng hai đứa, một hòang hôn không ấm áp,một hòang hôn thật lạnh. một hòang hôn phủ xuống dòng sông tòan màu tím.Ánh nắng bạc màu này soi vào mặt Nu với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, sưng bụp lên. Gương mặt hốc hác và vô cùng hụt hẫng rất dễ để Nó nhìn thấy trong Nu. Chiều nay, mặt phẳng lặng của sông cũng không có, chỉ nhấp nhô nhấp nhô từng đợt một, như sông cũng đã hiểu nỗi lòng của hai

đứa.

Nó lại nhìn Nu, thấy Nu cứ úp mặt xuống hai tay, nó không dám nói gì cả mà chỉ biết chòang tay lên vai thằng bạn mình. Và nó cứ mặc để những cơn sóng nhỏ kia dồn dập vào bờ.

Đến khi…..

Nu ngước mặt lên, đôi mắt lại lí tí những giọt nước thật buồn…

– Nho! Mày về đi, khỏi an ủi tao làm gì – Nu giọng nghẹn ngào nói

– Không! Tao sẽ ở đây với mày, tụi mình là bạn tốt mà..

Nu nhìn nó với gương mặt thật hối hận và đầy xúc động:

– Mày cho tao xin lỗi..chuyện hôm trước…

Nó mím môi cảm thông:

– Thôi! Đừng nhắc lại nữa…

– Không! Tao muốn xin lỗi mày. Hôm đó tao hơi nóng tính, tao không kèm chế được lòng mình, mày tha lỗi cho tao nha!

– Ừ..tao tha lỗi cho mày lâu lắm rồi mà – Nó vỗ về vai Nu

– Cám ơn mày. Bây giờ tao suy nghĩ thông hơn rồi….Ai mà chẳng là con người hả mậy?!! Ai cũng là con người cả!! – Nu chia sẽ

– Ừ..ai cũng là con người…

– Con người thì có thế này thế khác chứ, mày đâu muốn như vậy đúng không?

Nó gục đầu…

Nu nhắm mắt nói tiếp:

– Có lẽ ông trời bắt phạt tao rồi…!

– Mày nói gì vậy?

– Ông trời…chắc tao bị ông trời phạt vì..vì tao đã không cảm thông và hiểu thằng bạn thân bấy lâu nay của mình, nên ổng đã lấy đi mẹ của tao… – Nu nghẹn ngào

– Mày đừng nghĩ vậy mà, ai mà chẳng vậy! Đừng trách ông trời chứ..Ai trên đời này mà chẳng có cái số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.