Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 47: Cốt Khí Nạp Giới




Anh ngước mặt tỏ vẻ:

– Đương nhiên, bệnh một ngày là hết thôi mà

– Thật không đó?

– Thật mà!!!

Tự nhiên Phương chạy lại gờ trán anh đẹp trai của nó, tim nó thấy nhói nhói lên, dường như nó muốn nói: “ Cái trán đó là của em mà……”

Bà Nội thấy anh đẹp trai của nó và Phương tình tứ và thân mật quá nên ra dấu hiệu với nó xuống dưới nhà trước, ý bà muốn nói đừng ở đây làm “ kỳ đà cản mũi “.

Bà Nội dắt tay nó hối thúc đi, nó vừa đi mà hướng mắt vẫn cố ngỏanh lại để nhìn anh đẹp trai của nó lần nữa…

Tại phòng khách, Phương và anh đẹp trai của nó đã xuống ăn cơm. Vẫn như cũ, mỗi lần ăn cơm là nó ngồi kế anh đẹp trai của nó, hôm nay cũng vậy nó cũng vẫn kéo ghế ngồi kế anh, nhưng vừa định ngồi xuống thì bà Nội nó lại ra dấu hiệu, xua xua tay như bảo nó: “ Để cho đó cho chị Phương ngồi đi con, qua đây ngồi kế Nội nè “. Nó hiểu ý Nội nên lẳng lặng đi lại Nội ngồi.

Nó vừa đi,thì anh đẹp trai của nó nói:

– Ngồi đi em! – anh đẹp trai của nó chỉ vào chổ ngồi kế mình.

Và…Phương đã ngồi xuống chổ của nó

Tất cả đã đông đủ, bà Nội hô:

– Cả nhà mình cùng ăn nào!!!!!

– Dạ..con mời Nội, mời anh và mời Nho ăn cơm – Phương lễ phép

– ờ ăn đi con…

Trong lúc ăn, như mọi bữa nó chờ anh đẹp trai của nó gắp đồ ăn cho nó, nhưng ôi sao hôm nay nó đợi mãi..đợi mãi mà cũng chẳng thấy anh gắp cho mình, mà thay vào đó là anh gắp cho Phương liên tục, nó nhìn hai người đang vui vẻ, nó liền gục đầu.

Nó lại nhìn anh một cách da diết

Bà Nội thấy nó không lo ăn nên nói:

– Sao con không ăn đi Nho?

– Dạ…dạ…

Phải chăng nó đang ghen tị với Phương???……

bà Nội gắp đồ ăn cho nó ăn, nó thấy ấm áp lắm nhưng nó nhìn Nội rồi nói thầm trong đầu: “ Nội ơi! Nội gắp đồ ăn cho con tòan đồ ăn ngon, nhưng sao con ăn không thấy ngon gì hết, Con muốn anh đẹp trai gắp cho con..con muốn anh đẹp trai ….”

Rồi nó ăn được vài ba đủa thì lại quay sang nhìn về phía anh…Anh đã bắt gặp được ánh mắt của nó, nên cười hỏi:

– Ủa? sao em không ăn đi Nho,mà nhìn anh hòai dạ?

– Ờ…ờ…em…em….

Chợt Phương hí hửng nói:

– Đây! Để chị gắp đồ ăn cho em nè – Phương gắp cho nó một cục thịt to tướng

Nó khẽ gật gù:

– Dạ..em cảm ơn chị

Nó lại như vậy, cục thịt mà chị Phương gắp cho nó, nó vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng thật sự trong lòng nó chỉ muốn anh đẹp trai gắp cho mà thôi……

Một lát sau, anh đẹp trai của nó nói:

– Em nè, chút ăn xong len phòng..anh cho em một món quà vô cùng đặc biệt!!

Phương chợt thấy bất gờ, hí ha hí hửng nói:

– Hả? quà gì, đâu đâu? Đưa em đưa em – Phương chìa tay ra

– Hì hì..sốt ruột rồi hả, chút lên lầu anh lấy cho!

Bà Nội ngồi đối diện nói đùa cho vui:

– Chắc anh đẹp trai con tặng con Phương hột xòan hé Nho?!!, hà hà…

Nó gật gù:

– Ờ..dạ..dạ…

Thóang chút sau, nó thấy anh đẹp trai của nó và chị Phương đã ăn xong, hai người nhanh chóng đi lên phòng để lấy quà, nó biết chắc chắn đó là keo hạc giấy mà nó xếp chứ không phải bất cứ thứ gì khác nữa…

Nó tò mò đi theo…

Tại phòng anh đẹp trai của nó:

Cả hai đã réo rít kéo nhau vào phòng, nhưng cửa thì chỉ để hé hé chứ không đóng hẳn hòan tòan, chính vì có như vậy nó mới đứng được ở ngòai để nghe lén. Mặc dù nó biết mỗi lần nó nghe lén, thì nghe xong nó tòan thấy chỉ có nước mắt mà thôi….

– Đây nè – anh đẹp trai của nó đưa nguyên keo hạc giấy ra trước mắt Phương

Phương xoe tròn đôi mắt, tay che miệng vì bất ngờ:

– Ôi! đẹp quá…đẹp quá…

– Đẹp không em? – anh cười rất vui vẻ, dường như đã hết bệnh hẳn

– Đẹp…đẹp lắm, lại còn nhiều nữa…anh xếp cho em đó hả? – Phương cầm tay anh hỏi

Anh gãi đầu lưỡng lự hồi lâu:

– Ừ…ừ…anh xếp đó …hì hì

– Woww…em bất ngờ quá à….anh dạo này lãng mạn với em quá à… – Phương tỏ ra rất vui vẻ

– Thì chẳng phải em nói em rất thích hạc giấy sao??? Hì hì

Phương chợt nhúng nhảy, dang hai tay ra ôm chầm lấy anh đẹp trai của nó mà nó:

– Em thương anh quá à…..

Anh đẹp trai của nó cũng không ngại ngùng ôm lấy lại Phương và nói:

– Anh cũng vậy…………..

Ở ngòai đây, trời ơi….đầu óc nó quay cuồng cuồng, tim đập kêu la thảm thiết, tiếng nấc trong họng nó vang lên từng hồi. Nó lại nghe tiếng cười cười nói nói của anh và Phương trong phòng nên không kèm chế được nữa rồi, nó lấy hai tay che úp lại vào tai nó chay về phòng.

Buổi chiều…

Nó đang đứng trên lầu hóng gió cho vơi nhẹ bớt những gì mà hồi trưa nó trong thấy, nó còn chưa kịp quên đi chuyện ấy thì…nó gặp bọn thằng Khanh với ai đó che khẩu trang đội nón đen, đeo mắt kính trông giống như thằng Tân bóng. Nó có thể nhận ra được thằng Tân bóng vì nhờ vào dáng đi của thằng Tân …không thể nào nhầm lẫn với ai được. Nhưng rồi thôi nó nghĩ thầm đó không phải là thằng Tân bóng: “ Lỡ người giống người thì sao, chứ làm gì thằng Tân lại đi với cái đám này chứ? “

Nó để ý thấy thì nguyên đám đó, cứ nhìn vào nhà anh đẹp trai của nó hoài, nhìn chăm chăm không ra xa được…được một chút thì nguyên đám bỏ đi…

Nó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa…vì nó tự nhắn nhủ đầu óc nó không còn chổ để chất chứa nữa…

Bọn thằng Khanh tại một góc cây phía xa xa nhà anh đẹp trai của nó:

– Sao anh, em nói có sai không? – thằng Tân bóng vuốt ve ngực thằng Khanh nói

– Ừ..đúng rồi cưng, cưng nói không sai…nhà này giàu thiệt….

– Vậy chừng nào hành động đại ca – thằng tóc đỏ nói

Thằng Khanh nói giọng nghênh ngang và đầy máu lửa:

– Tối nay…

– OK. Tối nay bắt đầu phi vụ nhe anh em! – thằng tóc đỏ hô to cho bọn đàn em nghe

Chợt thằng Tân bóng nói:

– Trời, mấy anh định làm liền đó hả, em sợ quá à….

– Sợ gì chứ?

– Sợ họ phát hiện ra em chỉ cho tụi anh thì nguy mất……..

Thằng Khanh liền liếc nó:

– Bây giờ cưng có muốn có tiền không hả?

Nó gật gù nhưng không thể không ỏng ẹo:

– dạ muốn

– Muốn thì câm mồm lại….

Rồi hàng lọat câu hỏi được đàn em thằng Khanh hỏi:

– Vậy mình leo vào nhà thế nào để trộm đại ca?

– Lỡ tối nay có ai còn thức rồi sao đại ca?

– Hành động lúc mấy giờ đại ca?

Chợt thằng Khanh kêu tụi nó xúm lại, chụm đầu vào nhau để bàn bạc. Một hồi lâu, cả đám đều reo lên:

– OK!

Tối đến….

Mọi người đã chuẩn bị đi ngủ nhưng nó cứ ngồi trước cửa nhà như người mất hồn.

Chợt mẹ Tú lại hỏi:

– Ủa? Nho..sao giờ này con không đi ngủ mà còn ngồi ở đây….

– Dạ…dạ… – nó ấp úng

– Bữa nay anh đẹp trai của con đâu có đi đâu mà con ngồi trông cửa chi, nó đang ở trong phòng mà….

– Dạ…dạ..con biết rồi cô…con chỉ muốn ngồi ở đây cho mát vậy mà…

– Ờ…ra là vậy!!…thôi con tranh thủ đi ngủ sớm nha, thức khuya không tốt đâu! – mẹ Tú vỗ về vai nó

– Dạ…con biết rồi cô! – nó gục đầu buồn bã

Mẹ Tú lên cầu thang đi ngủ thì gặp anh đẹp trai của nó đi xuống, bà liền vỗ vai anh.

– Dạ mẹ?

Bà nói nho nhỏ:

– Con… Con coi xuống dưới..rồi coi hỏi thăm em nó có gì không mà mẹ thấy nó ngồi buồn thiu à… – mẹ Tú chỉ vè hướng nó

Anh đẹp trai của nó khẽ gật đầu:

– Dạ…..

Từ phía sau lưng nó, anh đẹp trai của nó tự dưng chòang tay vào vai nó và ngồi kế bên cạnh nó:

– Sao em chưa đi ngủ vậy Nho?

Nó xoay qua nhìn bàn tay anh đang chòang lên vai nó rồi mĩm cười nói:

– Dạ…em chưa buồn ngủ!!Nội-

– Ừ..hì hì…vậy hai anh em mình cùng ngồi nói chuyện nha! – anh đẹp trai của nó nhìn nó ấm áp nói

Mắt nó sáng rở lên….

– Dạ….hì hì

Nó bắt chuyện trước:

– Ờ…hôm nay anh không đi với chị Phương sao?

– Không…hôm nay anh không đi, anh còn hơi mệt…

– Ờ…

– Mà Nho nè?

– Dạ?

– Em làm lành với Nu chưa?

Ánh mắt nó buồn bã, nói:

– dạ chưa! Nó giận em luôn rồi anh ơi!

– Sao vậy?

– Em cũng không biết

Chợt anh nhìn nó với ánh mắt thăm dò:

– đừng nói với anh là em vì chuyện Nu mà..mà hổm rày buồn hiu nha??

– Dạ…cái đó cũng là một phần thôi!!!

– Vậy còn phần kia..là gì…nói với anh nghe được không?

– Dạ…thì chuỵên….à mà không…không có gì hết á….

– Anh không tin – anh khẽ lắc đầu,lật ngược lòng nó

– Dạ…????

Anh nhìn nó với ánh mắt đăm chiêu, thương thương..Rồi nhẹ nhàng vuốt đầu nó

– Em không xem anh là anh của em sao?

Nó mím môi nói, mạnh miệng nói:

– Không,…không phải đâu anh…lúc nào em cũng yêu qúy anh..cũng xem anh là anh ruột của em vậy đó

– Ờ..nếu vậy sao em không nói anh nghe..chuyện gì mà đã làm em buồn bấy lâu nay chứ?

Nó nhìn anh, với vẻ mặt dường như muốn nói: “ Anh ơi! không lẽ bây giờ anh kêu em nói ra hết hay sao?…hay anh bắt em phải nói ra em buồn là tại vì anh à? …em buồn là vì thấy anh với chị Phương trao nhau yêu thương ngọt ngào hay sao?..hay anh không nhận ra em thương anh đến miết chừng nào? “

– Em đang nghĩ gì vậy? – Anh cắt ngang mạch suy nghĩ trầm lắng của nó

– Dạ..không..em …em…

– Nho à! Em có thể chia sẽ cùng anh được không? Anh xem em như là em của anh vậy, em cứ nói đi…nói đi em?

– Em…em…..

– Sao em??? Em nói đi chứ?

Nó cố nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh để con tim mình đừng làm sai yêu cầu của chủ nó, là không được nói ra..không được nói ra gì hết

Từ đằng xa, tụi thằng Khanh đã trông chờ từ nãy giờ:

Thằng Khanh hỏi thằng Tân bóng đang nắm áo thằng Khanh cứng ngắt, run run vì sợ…

– Cưng làm gì mà run dữ vậy?

– Dạ…sợ….sợ anh ơi…

– Mấy phi vụ trước, thấy cưng có sợ gì đâu?

– Dạ…vụ này thì khác…vụ này là người quen anh ơi…em sợ…

Chợt thằng Khanh kêu thằng đàn em:

– Cho nó một bi đi!

– Dạ – thằng đó móc túi ra một viên thuốc rồi đút vào miệng thằng Tân, đó chính là thuốc sẽ làm tụi nó không sợ bị run khi làm phi vụ

– Làm mấy cái này, run là chết – thằng đó nói với thằng Tân bóng

– Ừ..ừ… – thằng Tân bóng gật gù

Một lâu sau, thằng Khanh thấy Tú và Nho cứ ngồi trước nhà mà nói chuyện, nên hỏi Tân:

– Cưng…bửa hổm nói…trong nhà có một thằng giúp việc…vậy trong hai thằng đó..thằng nào là nó?

Thằng Tân bóng vẫn còn run run nói:

– Ờ..cái thằng..nhỏ..nhỏ con…là người giúp việc, còn anh kia là con chủ nhà..

– Vậy sao? Giúp việc gì mà giống chủ nhà quá vậy,

– Ờ..nó nó là..là bạn em đó

– Bạn à?

– Dạ …..

Một hồi lâu nữa:

– Đại ca! hai thằng đó sao nói chuyện hòai vậy, muỗi cắn qúa nè! – thằng nhỏ người trong nhóm nói

– Ngu! Đi ăn trộm mà đòi sung sướng hả? – thằng Khanh nạt

– Trời nhưng mà tụi nó cứ ngồi hòai, chắc chờ chết quá đại ca….

– Thì không lẽ nó không đi ngủ hả?

– Ừ..hé….

Quay lại cảnh trong nhà, nó và anh đẹp trai của nó đang nhìn nhau, anh đẹp trai của nó cứ muốn nó nói ra tất cả những chuyện buồn cho anh nghe. Nó vẫn không chịu nói…

Nhưng hồi lâu nó cố nhắm mắt lần nữa,lại lấy lòng can đảm ra vì nó không còn chịu nổi nữa rồi, nó định nói:

– Anh à…..

–????

– Em….em…..em….đã…………

Chợt đâu đằng xa, nó và anh đẹp trai của nó nghe tiếng chó sủa động cả trời…..nên nó hỏang hồn, trở về nguyên hình cũ……

Nó nghe được tiếng chó sủa đó nên đã thôi..không nói nữa. Nó đã thầm cảm ơn tiếng chó sủa kia đã gíup nó tỉnh táo trở lại mà che giấu tiếp cái bí mật kinh hòang này.

– Sao em không nói?– Anh vẻ mặt sốt sắn hỏi nó

Nó xoay qua anh, nhìn anh khỏang vài ba giây, môi nó tự nhiên hé nở với anh, và nói dối cho qua chuyện:

– Em không có gì đâu anh, tại hổm rày em bị đau bụng..không hiểu sao nữa, chắc tại ăn cái gì đó!

Anh nhăn mặt, ra vẻ khó hiểu:

– Đau bụng mà làm em buồn vậy sao?

– Ờ…ờ…còn chuyện thằng Nu nữa chứ anh, nhưng mà không sao đâu…em…em thấy vui hơn rồi, hì hì…

– Thật không? – Anh sát mặt vào nó với đôi mắt mở to thật hút hồn nó

– Dạ thật, hì hì

– Vậy bây giờ em còn đau bụng không?

– Ờ…ờ…ờ..hết rồi anh, hết rồi…hì hì..

Bỗng anh cầm lấy tay nó,cười và nói:

– Sao này có chuyện gì thì nói với anh, mình là anh em một nhà mà đúng không, em đừng ngại gì hết?!!!!!!

Nó nhắm mắt trong sung sướng, nó thấy lời anh nói thật ấm áp,nó mím môi một cái, và..mĩm cười một cái

– Dạ…..

Ở ngoài đường:

Bọn thằng Khanh vừa mới bị một phen hú día, tụi nó bị chó nhà hàng xóm sủa um xùm, chủ nhà nghe được nên mở cửa đi ra, sợ bị lộ nên bọn nó đã bỏ đi.

– Má nó…gặp tòan quỷ yêu gì đâu không à! – thằng Khanh đập tay vào cái cây nói

– Mẹ…keo này sao giờ đại ca? – thằng tóc đỏ hỏi

– Ngu! Không lẽ bây giờ mày quay lại đó cho bị lộ hả?

– Vậy mình bỏ keo này sao đại ca?

Thằng Khanh liếc ngang liếc dọc, ánh mắt dữ tợn nói:

– Thua keo này thì bày keo khác!

– Là sao anh?– thằng Tân bóng hỏi

– Thì tùy vào cưng thôi! – thằng Khanh vuốy ve mặt thằng Tân

– Ờ..ờ…là sao ta! – thằng Tân bóng tự nói một mình

Một thằng trong nhóm hối thúc nói:

– Đại ca..đại ca làm nhanh lên đi, bọn mình không còn một xu nào hết!

– Yên tâm! Hành nghề bấy lâu nay mà tụi mày vẫn chưa biết kế cả tao à? –thằng Khanh nói

Rồi cả đám bỏ đi, bọn chúng đành bỏ đêm hành động tối nay..nhưng rồi lại tìm cách khác hay hơn để có được đồng tiền.

Cũng tối hôm đó tại phòng nó:

Khi nó “ chúc anh ngủ ngon! “ thì nó lại chui về căn phòng của nó, nó không ngủ mà vẫn tư thế cũ: Mắt lim dim nhìn về một chân trời xa xôi, trước mặt là những hình ảnh chập chờn lượn qua lượn lại có anh đẹp trai của nó, rồi nó niểng đầu qua lại liên tục.

Nó nghĩ thầm trong vô thức: “ Cả thế giới này có ai biết mình đang làm gì không? Cả thế giới này có ai biết mình đang đau khổ không?….Mình không cần, mình thật sự không cần thế giới này biết mình đang đau khổ thế nào, mình chỉ cần một người duy nhất hiểu mình là được rồi….anh!..anh đẹp trai “ – Nó nghĩ đến đó thôi, nó đã gục đầu xuống cái giường mà ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, hôm nay là thứ bảy, cả nhà anh đẹp trai của nó lại có thể quay quần bên nhau nữa rồi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.