Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 33: Trọng Kiến Bộ Lạc




Đi xuống đi – Bà khóac tay

Nó lặng lẽ bỏ đi xuống lầu, mặt buồn da diết, dường như nó muốn khóc. Nó thấy ấm ức vô cùng, bị bà Nội mắng mỏ như vậy làm nó phải dùi dùi đầu vào tay mình nhiều lần. Nó thấy bà Nội khó tính quá, nhưng ý chí nó không tắt, nó muốn hòan thiện mình hơn nữa nên tỏ rất vui vẻ và tự tin.

Nó bước xuống phòng khách thì thấy anh đẹp trai của nó đã đi học rồi, bây giờ chỉ còn mỗi mình nó ở nhà.

Nó từng tự lau nhà, quét nhà, lau chùi các vật dụng và đi chợ mua đồ nấu ăn.

Nó đội nón lên, đi ra chợ, đi ngang qua nhà thằng Tân bóng thì nó phải dừng chân lại khi thấy mẹ thằng Tân đang ngồi sầu đứt ruột bên cánh cửa, mắt thì đỏ hoe. Nó chạy lại:

– Thím ơi, thím sao vậy?

Mẹ thằng Tân bóng dụi dụi con mắt nói:

– Ờ, ờ…thím không có gì con….

– Không có gì sao thím khóc – Nó hỏi

Một vài chút sau, mẹ thằng Tân mới nói thật:

– Thím buồn thằng Tân con thím quá Nho ơi! – Bà cứ khóc

– Dạ…nó làm gì hả thím?

– Nó cứ suốt ngày đi nhậu nhẹt với cái đám lạ, về thì ói tùm lum nhà cửa, la lói um xùm…thím khổ quá…

Nó thấy thương xót mẹ thằng Tân bóng nhiều lắm, nó nghĩ ít ra mình không tệ hại như thằng Tân

– Tính tình nó ngày càng thay đổi không giống như lúc trước nữa, hình như nó tỏ ra mình là người lớn thì phải – mẹ thằng Tân nói

– Nó đâu rồi thím?

– Nó lại đi nữa rồi, đi với cái đám mới đó đó.

– Thằng này thiệt hết sức – Nó vỗ tay vào đùi

Một lát sau:

– Ờ, con đi đâu vậy Nho? – mẹ thằng Tân hỏi

– Dạ con đi chợ – Nó đáp

– À…thím có nghe nói con đi giúp việc nhà người ta phải không?

– Dạ…. – Nó vui vẻ trả lời.

Buổi chiều, tại nhà thằng Tân bóng

– Trời ơi! Lại nữa rồi, ăn mặc không ra cái gì hết, lại nhậu nhẹt nữa – mẹ thằng Tân hét

– Mệt bà quá, tui mệt rồi nha – thằng Tân giọng say xĩn nói với mẹ

– Trời! bữa nay còn kêu tao là bà xưng tui nữa hả? – Mẹ nó sốc

– Mày biết mấy hôm nay tao không đi làm là vì mày không, tao sợ mày hư hỏng nên ở nhà…..ai ngờ….

– Mệt quá đi, cho tui ngủ được không? Đi làm thì đi đi, ở nhà trông chừng tui làm gì!!!!!!- Nó cằn nhằn

– Trời ơi, ngó xuống mà coi…..mới có mười mấy tuổi đầu mà hổn láo vậy đó. Con người ta ngang ngữa tuổi nó mà đi làm ra bạc triệu rồi, còn nó thì cứ như vậy hòai…. – Mẹ nó la

– Người ta nào? – Giọng nó say xĩn

– Thằng Nho …thằng Nho xóm dưới chứ đâu!

Thằng Tân bật dậy, trố mắt hỏi:

– Thằng Nho????????????????????????

Hôm sau, thằng Tân bóng đi xuống xóm dưới, dò la ra thì biết Nho đang phụ việc cho nhà anh đẹp trai. Thằng Tân thấy hụt hẩng lắm, vừa bị chê làm không ra tiền, vừa ghanh tị với Nho vì được ở chung nhà với anh đẹp trai của nó đang đeo đuổi, nghĩ tới đó nó cảm thấy tức vô cùng. Dường như máu giang hồ ăn chơi của thằng Khanh tóc vàng đã ăn vào xương tỷ của nó dù mới chỉ mấy ngày, thằng Tân chạy lại nhà Tú bấm chuông..

– Reng…………………

Nó loắt thoắt lắc lư cái đầu chạy ra mở cổng, thì thấy không ai khác đó chính là thằng Tân bóng. Nó không mở cổng mà đứng nói chuyện với thằng Tân:

– Có gì không mày?

– Ờ….mày làm việc ở đây sao? – thằng Tân giọng nghênh ngang

– Ừ…

– Không ngờ lù khù vậy mà cũng hay, làm được việc bạc triệu – thằng Tân chậc lưỡi

– Ừ, rồi sao…

– Hỏi cho biết vậy thôi!

Thằng Tân chỉ lại đây đổ đôi ba câu như vậy thôi rồi quay mặt đi. Nho thấy thằng Tân kì cục lắm nên lắc đầu rồi đi vào nhà.

Thằng Tân bóng trên đường về trong đầu nghĩ: “ Ối trời ơi! Coi như bỏ cái anh đẹp trai này đi, mình là hoa đã có chủ rồi mà, hé hé, mình cũng có anh đẹp trai của mình rồi mà, anh Khanh….anh Khanh….hé hé” thằng Tân cứ hí hửng, chợt đám thằng Khanh gồ ga chạy lại:

– Em đi đâu vậy, anh lại nhà kiếm em, thì gặp mẹ em, bả chửi quá trời – thằng Khanh hùng học nói

– Ờ…..ờ….vậy hả, em xin lỗi nha…em đi chút chuyện mà

– Leo lên đi với tụi anh, nhanh lên – thằng Khanh hối thúc

– OK! – thằng Tân leo lên xe

Và bọn chúng vụt đi……………

Buổi chiều tại nhà Tú:

Ba mẹ Tú đã đi làm về. Tú thì ngủ trong phòng, nó thì đang nấu cơm chiều. Thấy ba mẹ Tú về nó vui vẻ nói:

– Cô chú ăn cơm chưa để con dọn?

– Ừ, cảm ơn con….con dọn ra đi rồi lên kêu Nội với thằng Tú xuống ăn luôn – Ba Tú nói

Nghe tới chữ ” Nội ” nó đã cảm thấy sợ sợ…Nó từng bước vào bếp mang thức ăn ra, tất cả đã chuẩn bị sẵn chỉ chờ mọi người lên ăn.

Mẹ Tú tắm ra, bà nói:

– Lên gọi Tú với Nội được rồi đó con!

– Dạ

Nó đi lên lầu, nó đi đến phòng của Tú trước tiên, nó gõ cửa:

– Anh đẹp trai ơi! Xuống ăn cơm nè

– Ừ, anh biết rồi – Giọng anh trong phòng vang ra

Rồi nó hít một cái thật sâu lấy tự tin để qua phòng Nội:

– Cốc cốc…………..

– Ai đó!

– Dạ, con Nho nè Nội. Nội xuống ăn cơm!- Nó lễ phép

– Ừ….

Nó bước xuống lầu, thì thấy ba mẹ Tú vào bàn ngồi đợi sẵn. Anh đẹp trai của nó cũng đang xuống bên cạnh là dắt dìu bà Nội:

– Thiệt! mệt hết sức, hồi trưa Nội ăn cơm không được gì hết – Bà nói với Tú

– Vậy hả Nội. Vậy chút nữa Nội ăn cho nhiều nhe! – Anh ân cần

Bà Nội bước xuống ngồi vào bàn, nó thì đang đứng khép nép,bà nhìn xung quanh bàn ăn, rồi nói:

– Sao có bốn cái chén vậy?

– Dạ…..dạ…..nhà mình bốn người mà Nội! – Nó ê ấp đáp

– Rồi không ăn sao, mà đứng đó – bà Nội nói nó

– Dạ con hả?….. – Nó ngẩn ngơ

Anh đẹp trai của nó lên tiếng:

– Nho! Em vào lấy thêm chén đủa ra ăn chung đi

– Ừ…lấy thêm đi con – Ba Tú cũng nói

– Người trong nhà không mà con – Mẹ Tú vui vẻ

– Dạ….

Nó rón rén đi vào trong bếp lấy thêm chén đủa cho mình, mà trong lòng vui lắm vì nó được đối xử tốt như vậy. Nó lụi cụi cúi đầu đi ra bàn ăn.

Trong lúc ăn, nó lại thêm một lần được vui vì một phần được ngồi cạnh anh đẹp trai của nó, nó thấy vui lắm. Trong lúc ăn nó cứ lén nhìn anh hòai. Một phần nó được anh gắp đồ ăn cho. Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bỗng bà Nội nói:

– Món của tui sau ngọt quá vậy?

Nó chợt giật mình rồi thanh minh:

– Đâu có đâu Nội, con bỏ ít đường lắm mà

– Nói còn cãi, nếm thử đi – Bà đút cho nó một muổng canh

Nó ngầm ngầm nếm rồi nói:

– Đâu có ngọt đâu Nội?

– Trời! – Bà thở dài

– Sau này mà còn làm ngọt như vậy là tui không ăn đâu nha! – Bà nói

Ba mẹ Tú biết tính cách bà Nội hay như vậy nhưng trong lòng rất tốt và ấm áp vô cùng nên không nói gì cả mà chỉ cười. Anh đẹp trai của nó cũng vậy là người mà hiểu Nội nhiều nhất.

Bỗng chút sau:

– Ba mẹ thằng Tú nè!… – bà Nội gọi

– Dạ – ba mẹ Tú đồng thanh lên tiếng

– Hai đứa nói kêu người giúp việc về, rồi kêu lên phòng trò chuyện với mẹ, sao không thấy gì hết vậy? – Bà đang nói đến nó

Với độ thông minh và nhanh nhẹn của nó, thì nó biết ngay người mà bà Nội nói đó là mình. Nó tỏ ra rụt rè, nó nhìn anh đẹp trai của nó và anh cũng nhìn lại nó.

Mẹ Tú quay sang hỏi nó:

– Ủa, con không lên phòng nói chuyện với Nội sao Nho?

– Dạ…..dạ….dạ….. – nó ấp úng

– Hôm trước cô dặn con mỗi ngày lên phòng trò chuyện với Nội mà! – mẹ Tú nói tiếp

– Hơi!….bởi dậy…thằng cháu tui thì đi học cả ngày, vợ chồng nó thì đi làm miết….ở nhà buồn….buồn muốn chết – bà Nội thở dài

– Dạ….con……con….- Nó cứ ấp úng

– Từ ngày mai con phải lên nói chuyện với Nội nha Nho! – ba Tú nói

– Dạ….dạ………….

Thật ra nó không dám lên vì Nội thường hay trách mắng nó, làm nó sợ. Cứ mỗi lần vào phòng Nội là nó có cái giác lạ kỳ, hồi hộp………….

Màn đêm kéo đến, buộc nó phải xa anh đẹp trai của nó từ đây đến sáng. Nó không biết cảnh đêm tại nhà anh đẹp trai của nó sẽ diễn ra như thế nào nữa,chắc là vui lắm, cả nhà sẽ sum vầy, nó rất muốn ở lại luôn buổi tối, công việc thì nó không thấy vất vả gì cả, miễn sao nó được gặp anh đẹp trai là được rồi.

Nó phải quay về ngôi nhà gắn bó với nó mười bốn năm nay, sau buổi làm việc mệt nhọc, ba mẹ và nó mới có dịp ngồi bên nhau để ăn bánh uống trà

– Hôm nay được ăn bánh, sướng ghê mẹ há? – Nó nói

– Ủa, bánh này bà chủ lại cho mày nữa hả? – Mẹ nó hỏi

– Dạ, cô tốt lắm mẹ, cho con bánh ăn hòai à – Nó ngây thơ

– Vậy là mày có phước gặp người tốt rồi!! – ba nó cười

– Vậy tao với ba mày yên tâm hơn!

– Ba mẹ ăn đi!! – Nó đưa bánh

Ăn xong, nó không quên để dành một phần cho thằng bạn mình là thằng Nu. Nó đã chạy ra ngồi trước cổng mà hai con mắt cứ ngó qua nhà của anh đẹp trai nó. Nó rất muốn biết đêm nay anh đẹp trai của nó có nhà không, vì mấy ngày nay anh hay đi đâu đó.

Không biết sao, trong lòng nó cứ bồn chồn, náo nức rất muốn gặp anh, muốn gặp anh từng phút từng giây, nó nghĩ vu vơ:” Phải chi cho mình gặp anh đẹp trai nguyên ngày, mình nhịn đói cũng được, híhí ”.

Không lâu sau, thằng Nu chạy qua:

– Ê! Nho

– Hey! – Nó ngoắc thằng Nu lại

– Bánh nè, cho mày đó – Nó đưa bánh cho thằng Nu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.