Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 26: Trấn Áp




Mấy em về ngủ sớm nha! – Anh cười và nói

Nó trong cánh cửa nhìn theo tiếng chân chạy lẹp bẹp của tụi xóm trên và tiếp tục dõi theo trước sân nhà anh, còn lại thằng bạn nó – Nu và anh ấy

– Ờ hé, anh tên gì? – thằng Nu hỏi

– Anh tên Tú!

– Ờ! Anh chắc học đại học phải không?

– Ừ! Anh năm cuối đó, năm sau anh ra trường rồi, hì hì

– Anh giỏi thiệt, thời buổi bây giờ kiếm một người đậu đại học không phải chuyện dễ

– Ừ…đúng rồi..mà trông em am hiểu vấn đề này quá chứ, trông còn nhỏ vậy mà biết hay ghê – Anh cười

– Trời! em đọc báo hoài chứ gì! Hì hì

Bỗng dưng thằng Nu nhớ ra thằng bạn mình – Nho hôm nay sao không ra chơi?!!. Nếu vậy thì thằng Nu sẵn dịp bắt chuyện dùm nó luôn

– Anh Tú

– Gì em?

– Anh không làm quen với hàng xóm kế bên à? – Tay thằng Nu chỉ chỉ về phái bên tay trái nhà Nho

Nó trong cánh cửa nghe được liền chớp mắt liên tục, tim đập thình thịch

– Ờ…anh có thấy cái cô chú bên nhà một lần…nhưng hình như là dân lao động

– Ủa vậy anh không thích dân lao động hả?

– Sao em hỏi kỳ vậy, anh rất cảm thông. Ai mà chẳng là con người hả em?

Nó: “ Ừ đúng rồi đó anh, nghèo đâu phải cái tội” – lời thì thầm trong cánh cửa nó thốt ra

– Hì hì, em cũng nghĩ vậy tại em cũng nghèo mà

– Nu! Em học lớp mấy rồi? – Anh bất chợt hỏi câu hỏi

Ánh mắt thằng Nu buồn miên man và chính nó trong cánh cửa cũng vậy, hai đứa buồn lắm

– Em còn được đi học nữa đâu mà hỏi anh!- thằng Nu buồn

– Sao vậy em? – Anh ấy chau mày thắc mắc

– Nhà em ba mất sớm, chỉ còn lại mẹ. Mẹ thì quần quật suốt ngày cầm mấy tờ vé số đi bán,khi thì mấy gối xôi, em thì thỉnh thỏang đi bán báo dạo kiếm thêm tiền, hơ…tiền đâu mà học anh – thằng Nu buồn thăm thẳm

Anh nghe xong thở dài, cảm thấy tội nghiệp thằng Nu

– Không ngờ, xóm này có mấy nhóc nhỏ có hòan cảnh tội nghiệp vậy!

– Nhưng em không cần ai thương hại – thằng Nu ngước mặt nhìn anh

– Sao em nói vậy?

– Mẹ em nói, thà nghèo chứ không cần ai thương hại cả?

Anh bỗng nhìn thằng Nu với ánh mắt nhân ái hơn, anh thò mắt nhìn xuống bộ đồ Nu mặc thì quả thật cũ kĩ, chân thì mang dép lào.

Một lát sau, thằng Nu nhớ lại

– Em có thằng bạn nhà bên đây nè, nó muốn làm bạn hàng xóm với anh đó.

Nó lại nghe được thằng Nu quảng cáo về mình nên mồ hôi một lần nữa cứ tuôn ra.

– Bên đây hả, sao anh chưa thấy mặt. – Anh chỉ tay vào nhà Nho

– Ừ. Tại nó thỉnh thỏang đi bán với ba mẹ nó hòai à.

– Bán gì Nu?

– Mẹ nó thì bán bánh bò, ba nó thì bán dừa xiêm.

– Ờ…Vậy để hôm nào anh làm quen thêm một hàng xóm mới này há.

Nó nghe được câu này tim nó đập mạnh hơn, thở phào nhẹ nhỏm nó nói: “ Hé hé…hay quá, cảm ơn mày nhiều Nu ơi, tao yêu mày nhất, hì hì”

– Nó tên là Nho, dễ thương không anh?

– Tên Nho, tên giống trái cây quá. Nghe là dễ thương rồi.

– Nó khen anh đẹp trai lắm đó. – thằng Nu vô hồn

– Hả?

“ thằng Nu chết tiệt, mày làm cái gì nói hơi bị hố rồi đó, về đi..lẹ đi xấu hổ quá” – Những lời trong lòng nó đang nói trong kẹt cửa

– Mà đúng là anh đẹp trai thật đó, diễn viên cũng không sánh bằng! – Nu nói

– Cảm ơn em, em nói quá!– Anh cười

– Anh như vậy chắc nhiều bạn gái lắm ha?

– Anh……….- Anh chưa dứt lời

Anh chưa nói dứt câu thì ba anh trong nhà vọng ra: “ Tú ơi và giúp ba cái này con….”

– Thôi anh vào trước nha, hôm nào anh em mình nói chuyện tiếp

– Dạ – thằng Nu vui vẻ chào anh

Nó trong cánh cửa mím môi, trông theo từng bước đi của anh vào nhà, không để bỏ sót một chi tiết nào

Đợi đến khi anh vào nhà, thì nó chạy ra đánh nhẹ vào tay thằng Nu một cái

– Ê! Mày có bị khùng không?

– Trời Nho?! – thằng Nu bất ngờ

– Sao mày đánh tao? – thằng Nu hỏi

– Mày ba xạo vừa thôi, tao khen ảnh đẹp trai hồi nào?

Thằng Nu nhìn khắp người nó chao đảo rồi nói:

– Nãy giờ mày nghe hết rồi hả? đứng ở đâu vậy sao tao không thấy..Ừ mà mày không phải lúc nào cũng khen ảnh đẹp trai và dễ thương hả!

– Ở ngay mép cửa. tại thấy mày nói ngon chớn quá, tao đứng luôn

– Vậy sao mày không ra? – thằng Nu hỏi

– Tao không thích – nó chống nạnh

– Tao thấy mày kì kì nha Nho – thằng Nu liếc mắt

– Kì gì, nhãm quá.

Nó tính quay đi vào nhà, nhưng trước khi đi, nó còn nói với Nu một câu:

– Dù gì cũng cảm ơn mày nha, cảm ơn vì đã giới thiệu tao cho cái anh đẹp trai đó

Nó quay bước đi vào nhà, thằng Nu lầm bầm

– Thấy chưa, vậy mà nói không khen người ta đẹp trai!!!

Sáng mấy hôm sau ba ngày.

– Hôm nay phải đi bán rồi, không lẽ bị bệnh hòai, bị nghi ngờ là chết – Nó lầm bầm trong lúc đánh răng

Nhanh chóng nó thay quần áo, ăn xong nó lén lén chạy ra đằng cổng thăm dò xem anh đẹp trai ấy đi học chưa, nó canh me mãi mà chưa thấy anh ấy ra.

– Nho! – mẹ nó khìu đầu nó

– Dạ…dạ….dạ…. – Nó hết hồn quay lại

– Sao không lo dọn dẹp tiếp ba mày rồi đi bán, làm cái gì mà xà quằn ở trước cổng hòai vậy?

– Dạ dạ – Nó chạy vào bếp

Dọn dẹp phụ ba nó xong, nó lại lén lút thập thò chạy ra cổng để xem anh đẹp trai của nó một lần nữa: “ sao lâu ra vậy? Anh này ngũ nướng hay gì đó”

Vô tình ba nó ở đằng sau đi tới nghe thấy nó lầm bầm nên hỏi:

– Anh nào nướng?

– Dạ con nướng – Nó trả lời trong vô thức khi giật mình

– Nướng cái gì?- Ba nó lại thắc mắc

– Thôi thôi con phụ ba lấy xe dừa ra – Nó tẩu thoát nhanh chóng

Nó lại một lần nữa chạy vào nhà

Đến khi mười lăm phút sau nó và ba mẹ đẩy xe dừa ra thì:

– Nho! bữa nay đi bán với ai mày? – Mẹ nó hỏi

– Đi với mẹ – Nó nhanh nhẹn trả lời

– Sao không đi với ba mày? – Mẹ nó hỏi

– Hôi…đi với ba mệt qúa à!

– Thôi cho nó đi với bà đi, đi với tôi nó lầm bầm nắng noi gì đó tôi mệt lắm – Ba nó khóac tay

– Mệt thằng này quá, mai mốt cho đi Ở ĐỢ cho rồi – Mẹ nó nhăn mặt

– Không, con không đi ở đợ, con chỉ ở với ba mẹ. hì hì

Vừa nói dứt câu thì anh đẹp trai của nó trong nhà bước ra cổng, nó giật mình hồi hộp chạy vào nhà lần nữa

– Nho…mày đi đâu vậy? – Mẹ nó hỏi

– Thằng này sao sao đó bà, hay là nó chưa hết bệnh – Ba nó nói

– Hơ!…

Nó trong nhà liếc mắt ra, thấy anh đẹp trai của nó đi qua nên nhanh chóng khóa cửa chạy ra. Và cả ba người lên đường kiếm tiền vì miếng cơm manh áo nhỏ nhoi hằng ngày.

Buổi chiều khỏang năm giờ, hai mẹ con đã đi bán về. Trong xề bánh bò chỉ còn ế lại ba cái bánh. Nó đã thấm mệt, chân nó đi khập khiểng như vô hồn, cái đầu lắc lư, cứ suy nghĩ đâu đâu.

– Mẹ ơi! Con đuối quá- Nó than thở

– Trời, mày làm như tao khỏe lắm – Mẹ nó nói

– Ước gì khỏi đi như thế này, mà có tiền hé ta – Nó chấp tay nhắm mắt nguyện cầu

– Có đó, có một cách – Mẹ nó nói

– Cách gì mẹ?

– Ngồi một chổ ăn xin – Mẹ nó chỉa tay vào đầu nó

– Ây da! – Nó la inh ỏi

Đúng lúc đó, cũng gần tới nhà. Tú đang trên đường lội bộ về, vô tình thấy bánh bò hai mẹ con bán bánh nên ghé vào mua về cho bà Nội:

– Cô ơi! Cho con một cái bánh bò – Tú nói

– Rồi rồi, từ từ – Mẹ nó nói

Nó chợt quay qua thì TRỜI ƠI anh đẹp trai của nó đang đứng trước mặt, tim nó lên tiếng thình thịch thình thịch. Nó cứ trố mắt ra chết một chỗ.

Mẹ nó thì lo gấp bánh cho Tú

– Thôi còn ba cái lấy dùm tôi luôn đi cậu, tôi để rẽ cho! – Mẹ nó giao tiếp

Anh không ngại ngùng tỏ ra vui lòng:

– Dạ, cũng được, nhưng con sẽ trả tiền ba cái,khỏi bớt đâu cô.

– Ờ…ờ…đợi cô chút

Khi ba cái bánh được đưa vào bọc thì anh nói

– Bao nhiêu tiền cô?

– Nho! lấy tiền cho mẹ – Mẹ nó đang chùi cái mâm cho sạch

Nó bất thần, lơ đãng chăm chú nhìn anh mê mệt rồi nói:

– Khỏi đi anh…!!!!!…..

Anh và mẹ nó:

– Ơ????!!!!

Mẹ nó khỏ vào đầu nó một cái. Nó chợt tỉnh hồn trở lại, nó lấy tay che miệng vì không biết mình vừa làm gì, rồi mẹ nó quay sang nói với anh

– Sáu ngàn đồng!

– Dạ đây. – Anh trả tiền cho mẹ nó và nở một nụ cười

Anh quay đi, mẹ nó nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.