Trần Tam Lang

Chương 1: Việt nam




Đêm đó Liên gia liền chuẩn bị xe, đưa bọn họ đến Quốc Sư phủ, lúc đến nơi, trời đã tờ mờ sáng. Quốc sư sai hai Tiểu Đạo Đồng ra đón ở cửa, dẫn bọn họ tới Điện tiếp khách chờ trước. Khoảng thời gian trên xe ngựa, Liên Phong Nguyệt cực kỳ thản nhiên làm bình phong ngăn cách Hương Hương và Vụ Nguyệt.

Lúc vào Điện, Hương Hương hừ một tiếng, chuyển qua kéo tay bên kia của Vụ Nguyệt. Liên Phong Nguyệt trừng mắt lên, dưới chân Hương Hương bất chợt trũng xuống, thình lình “Á” một tiếng rơi nửa người xuống một cái hố cao.

Vụ Nguyệt nghe tiếng kêu, vội vàng dừng chân hỏi: “Sao vậy, Hương Hương?”

“Không có gì”. Hương Hương không muốn hắn lo lắng, liền giấu đi. Hộc hộc hộc hộc bò ra khỏi hố, nghĩ nghĩ, cưỡi lên Tiểu Bảo, chao đảo bơi qua, cùng đi song song với Vụ Nguyệt. Nghĩ cho dù ngươi có biến ra thêm mấy cái hố trên đất ta cũng không sợ!

“Vụ Nguyệt…” Vừa mới gọi một tiếng, Tiểu Bảo chợt “Phanh” thật mạnh, đầu đụng trúng cái gì đó, nhất thời choáng váng hoa cả mắt. Tiểu Bảo hô đau, đứng tại chỗ loạng choạng lúc lắc một phen. Chờ trấn định lại, Liên Phong Nguyệt đã dẫn theo Vụ Nguyệt tiến vào Điện.

“Liên Phong Nguyệt! Tên cặn bã này!” Hương Hương dí dí nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi thầm rống. “Ngươi không cho ta và Vụ Nguyệt ở bên nhau, ta sẽ bằng mọi cách ở bên cạnh Vụ Nguyệt cho ngươi xem!”

Sau khi vào Điện, phát hiện Liên Phong Nguyệt dẫn theo Vụ Nguyệt ngồi ở hàng ghế bên trái. Hương Hương nghĩ nghĩ, đi qua ngồi hàng ghế bên phải, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, vui vẻ hô: “Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt, qua đây ngồi nè!”. Hừ, không cho nàng qua đó, nàng có thể kêu Vụ Nguyệt tới đây mà! Để xem Vụ Nguyệt nghe theo nàng, hay nghe lời của hắn? Hừ hừ, có bản lĩnh thì biến ra cái hố trên đất cho Vụ Nguyệt rơi vào đi!

Vụ Nguyệt nghe tiếng gọi, quả nhiên đứng lên. Hương Hương ngạo nghễ liếc mắt nhìn Liên Phong Nguyệt, cao hứng chỉ dẫn: “Cứ đi thẳng về phía trước, chừng sáu bảy bước chân là tới rồi”.

“Ừ”. Vụ Nguyệt theo hướng dẫn đi tới. Ngay lúc còn cách chỗ ngồi một bước chân, bất chợt cả người và ghế của Hương Hương bị lùi ra sau hai bước. Hương Hương “Í” một tiếng, mắt thấy Vụ Nguyệt đã ngồi xuống, nàng lại bị đẩy ‘vèo’ lùi thêm hai bước nữa.

Vụ Nguyệt vươn tay sờ sờ chỗ ngồi bên trái, không chạm được tới Hương Hương, sốt ruột hỏi: “Hương Hương, ngươi ở đâu?”

“Ta ở đây!” Hương Hương vội vàng nhảy khỏi ghế, chạy tới chỗ hắn, còn chưa chạy được mấy bước, dưới chân lại trống rỗng, “A”, lần nữa rơi vào trong một cái hố to. Hương Hương không thể nhịn được nữa, bò ra khỏi hố, chạy tới kéo cánh tay Sư huynh, chỉ vào cái kẻ đang thản nhiên ngồi đằng kia, Liên Phong Nguyệt, tức giận lên án: “Sư huynh, hắn khi dễ ta!”

Luyện yêu sư còn chưa lên tiếng, Liên Phong Nguyệt đã lớn tiếng cười: “Thật buồn cười, ngươi công khai cho Nhiên Hương tiên sinh đội nón xanh, còn muốn tìm hắn cáo trạng trước?!”

“Ngươi không được nói lung tung!” Hương Hương trợn mắt trừng hắn. “Rõ ràng ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ ta!”

“Nón xanh, là gì?” Luyện yêu sư vô cùng có tinh thần học hỏi.

Hương Hương tranh trả lời trước: “Chỉ là màu của cái nón, Sư huynh vốn không có dùng nón mà, đúng không? Hắn gạt người thôi, Sư huynh, đánh hắn!”

“Ối chà, lời giải thích thật xuất sắc!” Liên Phong Nguyệt lạnh lùng chế giễu. “Thì ra Nhiên Hương tiên sinh là bị thể loại này làm cho trở nên ngốc nghếch”.

“Liên Phong Nguyệt, ngươi nói cái gì?” Hương Hương trợn mắt nhìn.

Liên Phong Nguyệt miễn cưỡng nâng mí mắt: “Nghe không hiểu sao, là vậy đấy, ý nghĩa trên mặt chữ”.

“Ngươi…” Hương Hương cực kỳ phẫn nộ, nhưng đánh không lại hắn, chỉ có thể quay đầu níu lấy tay Luyện yêu sư. “Sư huynh, hắn cười nhạo chúng ta kìa!”

“Cái gì, lúc nào?” Luyện yêu sư vẫn là dáng vẻ bối rối chẳng hiểu gì.

“Sư huynh…” Hương Hương đuối rồi. “Hắn thật sự đang khi dễ chúng ta đó, Sư huynh…”

“Náo nhiệt thật”. Phía sau nhẹ nhàng vang lên giọng nói. Hương Hương vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng chậm rãi bước tới. Liên Phong Nguyệt đứng lên, thi lễ nói: “Quốc sư đại nhân”.

Hóa ra Quốc Sư tới. Hương Hương vội vàng hành lễ, có điều nàng hình như từng nghe nói Quốc Sư đại nhân đương thời là trưởng bối của Vụ Nguyệt, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ khá giống Liên Phong Nguyệt?

Quốc Sư ngồi trên ghế chủ vị, nói: “Gia chủ đã báo tin cho ta, trận Trường Minh Đăng cũng đã thiết lập rồi, chỉ cần Vụ Nguyệt và Hương Hương cô nương dời bước qua đó là được. Bất quá, vẫn còn một chuyện nữa cần Nhiên Hương tiên sinh giúp đỡ”.

“Mộng ma tuy rằng âm hiểm, khiến người ta khó đề phòng, nhưng pháp lực cũng không cao, khả năng hắn hành động một mình là cực thấp, cho nên, lần này ẩn náu trong Kinh Thành, chỉ sợ còn có nhân vật Ma tộc khác lợi hại hơn. Có điều bọn chúng không để lộ dấu vết, nên khó truy tìm ra, chỉ có thể lợi dụng Mộng ma để lần ra manh mối”.

“Hôm nay sắc trời đã tối, mọi người hãy nghỉ ngơi trước. Trưa mai, nhờ Nhiên Hương tiên sinh giúp ta hành pháp, tìm địa điểm của Mộng ma”.

“Ừm”. Luyện yêu sư gật đầu.

Trường Minh Đăng của Quốc Sư được thiết lập tại công phòng*, có trận đồ bát quái ở bốn phía, các ngọn đèn được bày khắp nơi. Nô bộc ôm một đống chăn vào, trải lên bát quái trận. Hương Hương thấy hai cái giường đặt song song nhau, xem ra có thể ngủ chung với Vụ Nguyệt rồi, vội vàng vui mừng chạy vào. Vừa nhảy vào trong bát quái trận, chợt nghe Liên Phong Nguyệt nói: “Quốc Sư đại nhân, nam nữ khác biệt, như vậy không tốt lắm đâu?”

((*Tra từ thấy có nghĩa công việc và công phu, không biết là phòng làm việc hay phòng luyện công nữa =.=”))

Liên Phong Nguyệt! Khóe mắt Hương Hương co quắp một trận.

Quốc sư hiểu ý vuốt cằm, phẩy phẩy tay. Hương Hương liền cảm thấy dưới chân rung lên, cho rằng Liên Phong Nguyệt lại muốn biến ra cái hố để mình té vào, theo bản năng né qua bên cạnh. Lại chỉ thấy từ đường biên ngăn cách âm dương trong bát quái tách ra hai bên, một đen một trắng, ở giữa xuất hiện một khoảng cách. Hương Hương cúi đầu nhìn, bên trong hình như có nước trong vắt. Ngẩng đầu lên thì thấy Liên Phong Nguyệt đỡ Vụ Nguyệt đi vào nửa kia của bát quái. Lúc bọn họ ở bên ngoài, rõ ràng còn nhìn thấy được, vào trong rồi, lại không nhìn thấy nữa.

Hương Hương cả kinh, vội vã kêu: “Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt!”

“Hương Hương?” Phía đối diện cách đó không xa truyền đến giọng nói bất an của Vụ Nguyệt.

Quốc Sư khẽ cười nói: “Hương Hương cô nương đừng sợ, chỉ là hai không gian khác nhau, không nhìn thấy nhau thôi. Việc này cũng vì lo lắng cho danh dự của Hương Hương cô nương”.

“Ờ”. Hương Hương nghĩ dù sao Vụ Nguyệt cũng không thể nhìn thấy nàng, chỉ cần còn có thể nghe được giọng nói của nhau, đối với Vụ Nguyệt mà nói, đâu khác gì. “Vậy được rồi, cám ơn Quốc sư đại nhân! Ta muốn đi ngủ, Sư huynh, các người cũng đi nghỉ ngơi đi”.

Luyện yêu sư gật đầu, liền đi ra ngoài. Liên Phong Nguyệt cũng không thể không rời đi, sau khi Quốc sư thi pháp khởi động Trường Minh Đăng, nói với Hương Hương: “Trận Trường Minh Đăng đã mở, sẽ không ai có thể ra vào, các ngươi không cần hoảng sợ. Ta có sắp đặt cho hai tiểu đồng canh giữ ngoài cửa, có việc cần cứ gọi”.

“Ừm, cám ơn Quốc sư đại nhân”.

Quốc sự lệnh cho mọi người đóng cửa lại đi ra ngoài, trong phòng lúc này xem như là thế giới riêng của Hương Hương và Vụ Nguyệt rồi. Hương Hương kích động chui vào trong chăn nằm, lập tức bắt đầu kêu: “Vụ Nguyệt, lâu rồi không có ngủ chung nhỉ!”

“Ừ”. Vụ Nguyệt gật đầu nói. “Lúc đó ta đột ngột rời khỏi Ỷ Thiên, Hương Hương nhất định rất buồn hả?”

Hương Hương theo bản năng trả lời “Ừ”, lập tức xua tay nói: “Cũng không hẳn, trước đó Sư tỷ đã nói với ta, Liên Phong Nguyệt tới, ta biết nhất định Liên Phong Nguyệt đã dẫn ngươi đi rồi. Hơn nữa Sư tỷ cũng giúp ta cầu tình, cho nên mấy người Sư phụ không ép ta thành thân với Sư huynh nữa, nói muốn Sư huynh trở về tự mình nói với Bích Tôn của Tử Đài trước rồi mới tính!”

Không nghe Vụ Nguyệt bên kia hé răng, Hương Hương vội vàng nói: “Yên tâm, Sư huynh dễ bị lừa lắm, ta có thể đối phó được!”.

Vụ Nguyệt rầu rĩ nói: “Nhưng, ta cũng không thể để Hương Hương không danh không phận đi theo ta, ta…”

“Chúng ta rời khỏi Liên gia là được, thích đi đâu thì cứ đi đó!”

“Sẽ bị Thất ca bắt trở về…”

“Vậy, tìm Sư huynh bảo vệ cho chúng ta!”

Vụ Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, sau đó có chút hờn dỗi nói: “Ta muốn bảo vệ Hương Hương!”

“Vậy… Sau này ta sẽ chỉ do Vụ Nguyệt bảo vệ!”

“Nhưng ta bây giờ…” Hắn bây giờ, ngay cả hành động cũng không tiện, còn cần Hương Hương ở bên cạnh chỉ dẫn. Không liên lụy đến nàng đã tốt lắm rồi, nói gì tới bảo vệ cho nàng. “Ta, nhất định sẽ trở nên cường đại!”

“Ừ! Hương Hương cũng muốn học được pháp thuật lợi hại, bảo vệ Vụ Nguyệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.