Trần Hoan

Chương 77




Hôm sau cả đám đòi tiễn nhỏ ra sân bay nhưng trong khi mọi người say giấc ngủ thì Nhi đã chuồn ngay lập tức, để lại cho đám couple những bộ áo đôi do nhỏ tự thiết kế.

Kiệt với và Trang có cái áo mà nữ thì đè một chân lên nam, còn nam quỳ xuống như bái sư với dòng chữ: “Vợ là nhất”. Tuyết với Nhật có áo hình một cô nàng đang nhấc kính khẽ liếc sau lưng có một anh chàng cute quàng hai tay qua cổ thơm vào má cô gái ấy: “ Yêu vợ nhất”, “ Yêu chồng nhiều”. Widel và Hùng được 2 cái áo có cặp nam nữ tạo dáng như chụo hình với nhau: “ We just married”. Còn nó và hắn sao?? Y như mong ước, bên áo nó có một cô gái đang lườm gì đó ở bên phải áo: “ Khó ưa nên mới yêu anh”, hắn thì nhận được hình nam cười cười nhìn qua phải bên trái áo: “ Em là đồ khó ưa”

Quân vừa bước xuống thấy mọi người có áo đôi liền bĩu môi nói:

- Gì đây, tính chọc tức tôi sao??

- Đâu phải, bọn này đang thử áo, áo Nhi tặng đấy. Cậu có không?? – Tuyết vừa ướm thử áo rồi thản nhiên nói

- Cô ấy có quà cho tôi mà, một mà quà mà tôi không ngờ tới – Quân nhếch mép cười

Nó chợt có cảm giác như món quà Quân nói tới không hề đơn giản với kiểu cười đó và giọng điệu giễu cợt đó

- Nhi tặng cậu cái gì – nó đăm chiêu nhìn thật kĩ biểu hiện của Quân

- Sự lạnh lùng và tàn ác trong một câu nói – Quân nhướn mày nhìn nó rồi bỏ vào bếp

Nhìn cái kiểu khó hiểu đó, Hùng và Widel có vẻ đã biết chuyện nhưng giấu cả đám không nói, khi nó hỏi chỉ vờ lắc đầu thở dài

Nó với hắn bỏ lên lầu theo Quân

- Cậu với nhỏ có chuyện gì sao?? – nó ngồi xuống giường cũng với hắn nhìn Quân

- Nhi nói với tôi là hai chúng tôi không thể đến với nhau, tuyệt đối không – Quân ngước lên trần nhà cười

Nó và hắn nhìn nhau rồi từ từ ra ngoài, khi vừa đóng cửa thì giọt nước lăn dài trên má Quân

- Này, anh thấy có gì đó kì kì không?? –nó vẫn thấy lo

- Chuyện của bọn họ nên để bọn họ tự giải quyết, giúp gì được thì ta sẽ giúp – hắn xoa đầu nó rồi kéo nó xuống phòng khách

Nó vẫn thể không hiểu, hai người thích nhau nhưng chẳng đến được với nhau thì quả là khó hiểu?? Nói là tại gia đình thì không phải mà nói là không hợp nhau thì quá vô lí!! Nghĩ mãi không ra nó vò đầu bứt tai chịu thua với chuyện tình cảm của hai người này. Hắn thấy thế liền xoa đến xù đầu của nó lên làm nó lườm hắn muốn rách mặt

- Ai kêu em suy nghĩ nhiều làm gì?? – hắn giả bộ ngó lơ rồi chuồn về phòng

~ 1 năm sau ~

Kể từ tháng 4 năm ngoái, khi kết thúc việc học thì Nhật và Tuyết liền theo bố mẹ đi khảo sát thị trường bên Cananda, Anh, Đức,… Kiệt và Trang thì đi du lịch ở Nhật, tiện qua đó ra mắt nhà vợ …. Quân thì xách va-li về nhà lao đầu vào các bản thiết kế để mẹ mình đỡ phần mệt nhọc và cũng là cách để anh giết thời gian chờ một người ……

Còn nó và hắn sao?? Hắn cũng đi khảo sát thị trường các nước còn nó thì vẫn ở căn nhà chung của cả đám thống kê những số liệu mà Nhật gửi về và cứ mỗi tháng thì lại kiểm tra lại các bar trong khu vực

Hôm nay nó lại ở nhà, lăn lộn trên ghế so-pha, sắp xếp các dữ liệu mà anh hai gửi về, nó cảm thấy sao mà căn nhà trở nên trống vắng thế?? Nó không thích sự cô đơn trong căn nhà to lớn thế này, hắn đi biệt tăm cũng chẳng thèm gọi điện về cho nó, thế mà khi tiễn hắn ra sân bay thì hắn cứ kêu hắn sẽ gọi về thường xuyên …Đang ngồi viễn tưởng, hồn trên mây thì nó có điện thoại. Chẳng cần biết là ai, nó bắt máy

- Alo!!

- Có nhà không vậy – một giọng nói khản đặc vang lên

- Có!! Ai vậy?? – nó nghe giọng quen quen nhưng nghe qua điện thoại cứ rè rè, khó đoán

- Ra ngoài cửa đi!!

Nó nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn ló đầu ra ngoài cửa, thấy có một bóng dáng quen thuộc. Chẳng mất đến 3 giây thì nó đã nhận ra hắn …Đúng, là hắn, không sai vào đâu được. Nó liền chạy ra mở cổng

Còn hắn, thấy nó loáng thoáng chạy ra mở cổng mà lòng nôn nao. 1 năm không gặp nó, có vẻ nó đã gầy đi một xíu và có phần cứng cáp hơn. Đang chuẩn bị ôm con người bé nhỏ vào lòng thì nó đã nhảy lên người hắn, cắn tai làm hắn giãy nảy lên

- Khó ưa, em làm gì vậy, nhả ra!! – hắn quay quay bế nó kéo ra khỏi cái tai yêu vấu của mình

Nó cắn cho đã rồi lại nhảy chồm vào ôm hắn, nó hít lấy hít để cái mùi hương quen thuộc của hắn mà nó thiếu suốt 1 năm qua. Được 1 lúc thì nó đấm thình thịch vào ngực hắn:

- Sao không gọi điện về cho em chứ, đồ tồi … hay có cô thư kí chân dài nào nên quên em rồi hả??

- Rồi rồi, tại anh, tại anh hết..Được chưa?? – hắn xoa đầu nó, nhẹ giọng xoa dịu nó …Có chết hắn cũng không nói là trong lúc say rượu ỡ bên Anh hắn đã mạnh miệng nói với ba hắn rằng hắn sẽ không gọi điện cho bạn gái và lúc đó ba hắn phải cho hắn tham gia vào điều hành công ty sớm hơn ….Gì chứ?? Đừng nghĩ hắn ham việc hơn nó chỉ là hắn muốn ba hắn giao quyền hành cho hắn ở 1 công ty có quy mô nào đó rồi hắn sẽ cưới nó về, thế là công việc ổn định, có gia đình hạnh phúc …Chứ đơi ba hắn tự đưa sao?? “Con còn non lắm!! Hahahaha……” – trích từ suy nghĩ của hắn về ba hắn

Khi hắn bước vào nhà, căn chung ấy vẫn được nó dọn dẹp, lau chùi hằng ngày lúc chán không có việc gì làm. Nhìn một lượt bây giờ hắn cảm thấy mình giống người chồng mới đi công tác xa về thăm vợ …biết sao được, khi vừa hoàn thành xong công việc là hắn bay về như tên lửa. Hắn nhớ nó lắm!! Nhưng còn lâu hắn mới nói câu này

- Đi một năm có nhớ em không – hắn giật mình, nó có khả năng đọc suy nghĩ của người khác sao??

- Có chút chút – hắn lấy lại vẻ mặt không quan tâm, vờ như nói dối để xem phản ứng của nó … “Mình phải thật ngầu!!” – hắn suy nghĩ đấy!!!

- Anh ra ngoài ăn cơm bụi đi, hôm nay em chỉ nấu 1 mình em ăn thôi – nó nở nụ cười đầy tà khí.. Gìiiii?? Hắn chạy về như điên mà bị bắt đi ăn cơm bụi sao?? Biết thế nói thật cho rồi, hắn lại quay sang nó, cười hiền – Vợ à!! Anh nhớ em lắm

Nó giật mình khi nghe hắn xưng “vợ”, khoé mắt giật giật, nó linh tính có điều chẳng lành ở đây, nào giờ có đánh chết hắn chẳng vợ xưng chồng đâu!!! Sức mạnh của đồ ăn thật ghê rợn….

- Thôi, tha cho em đi! Em sợ cái kiểu này của anh lắm – nó phẩy tay ý kêu hắn đừng có cái kiểu nịnh ngọt xớt như thế rồi đi hâm lại đồ ăn cho hắn

Hắn nhìn dáng nó mặc tạp dề quay lại nói chuyện với hắn mà không kiềm được lòng liền phóng như tên lửa ôm lấy nó rồi đặt một nụ hôn ngọt lên môi nó..Đã lâu rồi hai đứa chưa trao nhau nụ hôn nào, vậy hôm nay bù cái cho vui!!!

Ăn xong thì hắn với nó lại vật nhau ra so-pha ngủ ngon ơ. Đến lúc dậy thì cũng gần 7h tối rồi, không kịp làm bữa tối nên cả hai dắt nhau đi ăn tiệm và tất nhiên đi bằng hai cẳng

Nắm tya nhau đi trên hè phố, bóng đèn của mấy cửa tiệm nhấp nháy, khung cảnh đủ lãng mạn đến nỗi cả hai đứa thấy nổi da gà …Làm ơn đừng nhẹ nhàng như thế, phải sôi nổi mới vui, hắn và nó gần như không muốn những giây phút nhẹ nhàng này vì khi đó hai đứa có linh tính không ổn ….Chẳng hạn như nó đột nhiên chay đi đâu đó và bị lạc hắn giữa đám đông, cảm giác ấy cứ như bị hụt chân vào thế giới toàn màu đen. Chẳng biết từ nào hai đứa lại có mấy cái ý nghĩ sến súa này nữa ….Vì yêu nhau quá chăng?? Chắc vậy!! nhưng dù có chết đói thì nó và hắn sẽ không bao giờ nói ra cái viễn tưởng sến súa này

Ghé vô 1 tiệm phở, nó và hắn xì xụp húp nước như chết đói 10 năm khiến khách ai cũng nhìn hai đứa như sinh vật lạ, cái giây phút lãng mạn cũng mất toi, nó và hắn nhe răng cười nhìn nhau. Ai quan tâm đến chuyện lãng mạn hay không chứ??? Có nhau là hạnh phúc rồi!!!

Lại bước đi trên con đường về, nó và hắn rôm rả chuyện cả một năm nay mình làm gì rồi nó đột nhiên quay sang hắn hỏi:

- Anh có hay thấy Hùng liên lạc không??

- Không, anh tưởng cậu ta qua bên Pháp giúp Widel hoàn thành việc học chứ?- hắn thấy lạ khi nó lại hỏi về Hùng – Em có chuyện gì cần cậu ta sao??

- Không, tại em không liên lạc được với Hùng nên mới hỏi anh – nó ngước mặt lên trời như đang đếm sao

- Lần cuối nói chuyện với cậu ấy cũng hơn 7 tháng rồi. Câu cuối cậu ta nói rằng: “ Xin lỗi!! Nếu có chuyện gì thì xin lỗi mọi người tôi không nói được vì tôi đã hứa rồi!!” – hắn bỗng nhớ lại cái ngày tiễn Hùng ra sân bay thì Hùng lại nói câu đó rồi bước thẳng vào phòng chờ

Nó nghe hắn nói mà không khỏi suy nghĩ?? Câu nói của Hùng làm cả đám khó hiểu nguyên tuần nhưng từ từ trôi vào quên lãng đến bây giờ hắn gợi lại thì vẫn thắc mắc cậu ấy hứa với ai và hứa cái gì chứ?? Điều này lại dẫn tới có điều gì không ổn trong cả đám

-À! Mai cả đám lại về nhà đấy!! – nó chợt nhớ ra rồi nhảy tưng tưng về nhà, nó mong đến ngày mai gặp mặt mọi người, chắc thay đổi nhiều lắm. Giống như hắn ấy, 1 năm không gặp mà trông hắn cứ như si đần ấy!! Nó vừa nghĩ vừa quay lại nhìn hắn cười khúc khích, từ nãy giờ hắn có để ý miệng mình dính hành không vậy?? Chắc không đâu,cứ để vậy đi!!

Hắn thấy có gì kì kì, đưa tay lên sờ miệng thì miếng hành rớt xuống. Tím tái mặt mày dí theo nó:

- ĐỒ KHÓ ƯA!!! EM ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!!!!!!

~ hôm sau ~

- EM GÁI!!! ANH VỀ RỒI ĐÂY!!! - Nhật chạy thẳng vào cổng ôm hôn chụt chụt rồi chợt nhận ra sống lưng của anh có gì lành lạnh, quay lại mới thấy hắn đứng sau lưng đầy sát khí làm anh tái mặt - Ồ..Cậu về rồi à?? Nhanh hơn tôi tưởng

- Có ra phụ em không thì bảo? – tiếng Tuyết như giải vây cho Nhật

Hai người này bây giờ cũng trưởng thành hơn nhiều, có lẽ bọn nó đã thay đổi sau 1 năm …Đang suy nghĩ thì Tuyết nhảy vào ôm hôn nó!! Chậc! Rút lại những suy nghĩ vừa rồi!!!

Kế đó Kiệt với Trang cũng về tới nơi như với hoàn cảnh là Trang xách tai Kiệt lôi ra khỏi xe, miệng không ngừng mắng yêu rồi cũng nhảy vào ôm nó, tất nhiên là Kiệt không được ôm. Widel cũng về, cô nhóc có vẻ không nhí nhảnh nữa mà chuyển sang gượng cười, cứ nhìn ra ngoài như đang trông ai đó, ai cũng nghĩ cô nhóc nhớ Hùng nhưng thực sự không phải vậy??? Khi Quân vừa bước vào nhà thì cô nhóc chảy nước mắt chạy đến bên Quân, nắm tay có vẻ thành khẩn:

- Anh vẫn còn yêu chị Nhi chứ??

- Anh sẽ đơi đến khi nào cô ấy về để cầu xin tình cảm của anh – Quân nhìn Widel khóc mà mềm lòng xoa đầu rồi lại tuột hết cảm xúc bước vào nhà. Quân nhí nhố, dễ khóc của mọi người nay đã trở thành một người lạnh lùng, có phần bất cần đời

- Widel! Em đóng kịch đủ rồi – Hùng cũng vừa về, nhìn Widel chiếu lên tia mắt khó chịu ý như “chưa phải lúc” rồi lại cười

- Hehehe – Widel gạt nhanh nước mắt, hiểu ý của Hùng rồi cười hô hố lên – Em học được một suất của con bạn theo ngành diễn viên đấy

Cả đám từ nãy giờ chứng kiến mà thở phào nhưng vẫn thấy khó hiểu ở chỗ tại sao Widel lại nhắc đến Nhi chứ?? Mà Nhi đâu?? Sao còn chưa về?? Bệnh lâu hết vậy sao??

- Em ấy, không về, em ấy nhắn lời chúc phúc với tất cả chúng ta. Và em ấy có nhắn với Quân rằng yêu người khác đi, khỏi chờ làm gì cho mệt – Hùng hiểu ánh mắt của cả đám liền giải thích và quay sang đánh vào con tim Quân thêm một vết thương

Sao mới ngày đầu gặp lại nhau mà không khí căng thẳng phết!! hải ngủ ngồi đây này!! Giờ thì bỏ tay tôi ra!! – Nhi tuôn luôn một tràng rồi vung tay ra khỏi bàn tay Quân, ánh mắt hiện rõ sự đau khổ

Quân thì đờ người ra đấy. Cậu sẽ chờ, chờ cho đến khi nhỏ chữa bệnh xong rồi sẽ cố gắng chiếm lấy trái tim của nhỏ, anh không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.