Trần Hoan

Chương 16: Thực Sự Xa Cách




Lúc Lâm đưa mắt lên bầu trời thì thấy phía Tam Huyền Tinh tự nhiên lóe sáng. Là trận pháp của bản thể có tên Lôi Quang Kiếm Trận. Là một kiếm trận rất cường đại cần dùng đến ba người thủ trận. Lôi Quang Kiếm Trận chia ra làm ba cửa chính thiên, địa, nhân. Nếu được ba người cấp minh tôn cảnh tọa trấn và kèm theo 6 người nữa trợ giúp, trận pháp này sẽ đủ cường đại để phá hủy kết giới phòng thủ của Tam Huyền Tinh.

Lôi Quang lóe sáng khiến Lâm để ý. Từ xa nhìn đến nó chỉ ẩn hiện lờ mờ nhưng Lâm đã biết trước về trận pháp này. Cảm ngộ về trận pháp này Lâm đã cùng các phân hồn luyện tập nên nắm bắt rất rõ. Bản thể đã động. Nếu theo kế hoạch, chắc chắn hắn sẽ chiếm cho bằng được Tam Huyền Tinh. Tuy nhiên bản thể sẽ câu giờ đúng 7 ngày. Nếu trong 7 ngày Tiêu Ngọc Lâm không xuất hiện thì Tam Huyền Tinh chắc chắn sẽ bị chiếm. Lâm không có thời gian suy nghĩ nhiều. Kế hoạch hiện giờ đã thay đổi. Quang thuộc tính đã nhập thành một thể cùng Lâm. Lã những ai đang thủ trận? Chả nhẽ bản thể đã chia Phân Hồn Lôi thuộc tính ra ngoài để đủ số 9 người? Bản thể lấy hình dạng của Bạch Phụng tuy không có thuộc tính đại viên mãn nào nhưng hắn cũng vẫn là cấp bậc minh tôn cảnh đỉnh phong có đủ 10 loại linh khí đại thành. Cái đan điền biến dị của hắn mới thực sự là niềm kiêu hãnh của mọi phân hồn.

Lâm suy nghĩ về kế hoạch đã định trong Tiên Duyên Chi Địa. Tấn công chỉ là việc phụ. Việc chính là để Lâm nổi bật và lấy được lòng tin của Thiên Tôn. Lâm nhất định phải trở thành đại tướng dưới tay Thiên Tôn. Sau đó ấn người tin tưởng của hắn vào trong hàng ngũ rồi mới bắt đầu thôn tính thế lực để có thể lật đổ Thiên Tôn. Lão phải bị lật đổ thì Lâm mới có thể xây dựng một thế giới hòa bình, cho hai chủng tộc giao lưu và bớt đâm chém nhau. Nếu có thể thì sẽ cùng nhau khai thác ngoại vực. Mở ra kết giới đang khóa thế giới này lại. Đấy là một giấc mơ của cường giả có lý tưởng hòa bình.

Lâm, một mình vào xuyên tinh toa một mạch bay thẳng. Xuyên tinh toa địa cấp cỡ nhỏ mà Hỏa Thần tặng Lâm rất hữu dụng trong lúc này. Dùng xuyên tinh toa nếu bay một mạch đến Tam Huyền Tinh với vận tốc tối đa cũng phải mất ba ngày. Chỉ cần chạm tay cùng bản thể các thần hồn sẽ có thể qua đó mà quỷ không hay thần không biết chuyển sang. Các tin tức cũng qua đó mà có thể trao đổi. Sự nghịch thiên của Lôi Trấn Phong là ở đây.

***

Khi Thiên Tôn nhận được tin báo thì nhíu mày gắt lên với tên trinh thám:

- Sớm không đánh, muộn không đánh, giờ lại đánh?

- Khai bẩm Thiên Tôn. Bọn người Thiên Linh đã dòm ngó chúng ta từ lâu. Khi bọn chúng thấy nhiều xuyên tinh toa đổ xô về địa vực thì nghĩ rằng Thần Địa có chuyện nên đã ra quân bao vây Tam Huyền Tinh. Ngũ các không thèm để ý vì đây là khu vực cai quản và trách nhiệm của Tiêu Thần Vương.

- Tình hình thế nào? Tại sao không dùng linh thạch trận pháp truyền tin cho ta?

- Chiến đấu quá điên cuồng khiến linh thạch truyền tin không thể liên kết. Sóng phát từ nơi chiến đấu cũng quá nhiều nên bọn tiểu nhân khó lòng liên lạc. Không biết làm gì đành phải đích thân đến bẩm báo cho ngài. Tình hình Tam Huyền Tinh, xin Thiên Tôn định đoạt.

- Đã có Tiêu Thần Vương đến đó trước. Việc của hắn, để hắn tự lo.

Lão Thiên Tôn chả thèm để ý đến Tam Huyền Tinh. Đây là nơi của Tiêu Ngọc Lâm. Tuy lão đã gây sáo trộn nhưng không thèm gánh trách nhiệm. Tiêu Ngọc Lâm này là bạn hay là thù lão còn chưa chắc chắn. Có lẽ hắn đã không gặp được người của Thần Tinh Môn. Các cỗ quan tài kia nhất định phải tới tay vài cái để nghiên cứu. Gia tộc họ Thiên tất nhiên sẽ phải có phần. Tên Tiêu Ngọc Lâm này là kẻ ham tài. Chỉ cần có tiền việc gì cũng có thể giải quyết cùng hắn. Việc trước tiên là phải trao tiền thưởng hậu hĩnh cho hắn. Thiên Tôn âm thầm gọi tam đại gia tộc vào Hắc Thần Thành bí mật bàn bạc.

Trong đại điện chỉ có ba vị thành chủ tam đại thần thành. Các vị minh tôn giả, huyền tôn giả đã về lại gia tộc trị thương. Quyết đấu cùng Lâm cũng khiến bọn họ ít nhiều bị ảnh hưởng. Thiên Tôn không nói nhiều, chỉ nhìn ba vị thành chủ như lão đang rất thất vọng. Im lặng một hồi lâu đến khó chịu và đợi cho cả ba vị thành chủ phải như ba đứa trẻ con đã làm tội cúi gằm xuống nhìn chân của mình lão Thiên Tôn mới mở miệng:

- Tiêu Ngọc Lâm kia, cảnh giới của hắn so với các ngươi như thế nào?

Quang Thần Thành Chủ lắc đầu tiếc hận:

- Thuộc hạ bất tài, đến một kích của Tiêu Thần Vương cũng chịu không nổi.

- Các ngươi vẫn coi hắn là Tiêu Thần Vương?

Phong Thành Chủ đưa mắt lên có vẻ hối hận:

- Kẻ thắng làm vua. Với cảnh giới của Tiêu Ngọc Lâm hắn đúng ra có thể một mình hạ sát cả ba gia tộc chúng ta. Hắn không ra tay là vì hắn không muốn mà thôi. Sự cường đại của hắn ... mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.

- Hừ... Các ngươi không nhìn ra là hắn đã nuốt sát vực của ta. Ta thật sự thất vọng về các ngươi.

Cả ba vị thành chủ đều cúi gằm nghĩ thầm: ”Lão già ngươi lợi dụng bọn ta dụ ra bản lĩnh thật sự của hắn. Chúng ta còn chưa ép ra tất cả nên giờ ngươi tính sổ bọn ta?” Tam đại thành thị nào phải thiện nam tín nữ gì. Bọn họ cũng bước qua xác của biết bao cường giả để đạt được quyền lực và vũ lực. Hôm nay cảnh giới thua kém, thủ đoạn không bằng người thì biết trách ai. Cường giả như bọn họ không khuất phục. Họ sẽ tu luyện liều mạng hơn nữa để có ngày rửa mối thù ngày hôm nay. Thế giới của tu luyện giả là vậy, chém hoặc bị chém, đâm hoặc bị đâm! Sẽ không có người nương tay nhân từ với ngươi. Tiêu Ngọc Lâm không nhân từ với bọn họ. Hắn muốn là có sự cạnh tranh, có người đuổi đằng sau hắn để hắn có thể đạp phá cảnh giới càng cao hơn nữa. Tiêu Ngọc Lâm không sợ kẻ thù vì hắn cần có kẻ thù. Kẻ thù càng cường đại đối với hắn lại càng có lợi. Hắn không có người thân trong thế giới này. Kể cả Tiêu Ngọc Hà hắn cũng không coi vào đâu. Có họ hàng hay không đối với hắn cũng chỉ là thần thạch mà thôi.

Phong Thần Thành chủ cũng thất vọng vào chính mình không kém Thiên Tôn. Lão cầm cây quạt giấy gấp đập đập vào tay như đang suy nghĩ điều gì cuối cùng gật gù rồi nhìn thẳng Thiên Tôn:

- Khai bẩm Thiên Tôn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thần không tin rằng Tiêu Ngọc Lâm kia không cần nữ sắc. Hắn tuổi trẻ khí thịnh lại không lăng nhăng. Ta không tin điều đó.

- Ha ha ha... Tu luyện giả chúng ta khác với người thường. Đến cấp sinh tử cảnh đã có thể dùng linh thể để tồn tại. Thân xác này cũng chỉ là cái vỏ ngoài mà thôi. Nhất là Tiêu Ngọc Lâm kia không muốn bị bất kỳ vướng bận nào có thể ảnh hưởng đến võ đạo của hắn. Hắn ép mình cô độc không phải hắn bị bắt buộc mà là do hắn tự lựa chọn. Tiêu Ngọc Hà không đả động được hắn. Nguyệt Như cô nương của Tế Thiên Lâu cũng không đả động được hắn. Ha ha ha... Tiểu a đầu theo hắn rõ ràng có tình ý với hắn, hắn cũng lạnh lùng. Tiêu Ngọc Lâm này thật sự rất khó đối phó.

Lôi Thần Thành Chủ cũng gật gù nhưng bọn họ đều có cái nhìn khác với Thiên Tôn. Lão chắp thủ lễ cung kính:

- Khai bẩm Thiên Tôn. Thần lại nghĩ khác. Hắn tự ép mình cô độc, không có nghĩa là hắn không ao ước có được một mái ấm gia đình. Nếu chúng ta muốn khống chế hắn thì phải tìm ra được điểm yếu của hắn. Nếu hắn không có điểm yếu vậy thì phải tạo ra điểm yếu cho hắn!

Thiên Tôn thầm lặng gật gù. Lão cũng đã từng sống trong cô độc bao năm. Chỉ tiếc rằng lão bị thời gian chi cảnh của cỗ quan tài vùi dập bao năm sau mới tỉnh. Lúc lão tỉnh lại thì phát hiện đã ở một phiến vũ trụ không có lối thoát để có thể trở về. Cũng may lão đã tìm ra nơi đó. Nơi mà các linh hồn độ kiếp để lần lại cửa về Thiên Linh. Đến khi về đến Thiên Linh thì lão đã quên đi làm con người phải như thế nào. Bao năm tồn tại bằng linh thể đã khiến lão trở lên vô cảm với các loại tình cảm. Lão như một khôi lỗi vô hồn chỉ sống vì quyền lực, vì khát vọng đạp phá sinh tử để bước vào vĩnh hằng chi cảnh của chính mình. Lão mới đúng là cái đích mà lão nghĩ, Tiêu Ngọc Lâm đang hướng đến. Vì vậy mà lão quý trọng Tiêu Ngọc Lâm. Nghĩ Lâm cũng như lão.

Tiếc cho Thiên Tôn, lão đã loại bỏ được tình cảm thân thiện, thân ái nhưng sự đố kỵ vẫn cắn lão không buông. Lão không bỏ được thất tình lục dục như lão nghĩ. Lão đang đố kỵ và ghen ghét Tiêu Ngọc Lâm vì những gì Lâm đạt được với số tuổi còn quá trẻ của hắn. Lão tự cho mình là võ sĩ bất phàm trọn vẹn nhất, cường đại nhất. Lão cũng muốn Tiêu Ngọc Lâm có một điểm yếu để dễ khống chế. Lão gật gù tán thành:

- Ừm quyền lực ta có thể cho hắn. Mỹ nữ ta cũng có thể cho hắn. Được! Thiên Mỹ Nhân có lẽ là người thích hợp với việc này.

Cả ba lão thành chủ đều run rẩy. Thiên Mỹ Nhân. Lâu chủ Thiên Tử Lâu? Là một trong năm vị minh tôn giả họ Thiên hiện giờ. Là người cường đại nhất, cũng là người trẻ nhất. Tuổi đời mới chỉ 5000 tuổi nhưng đã bước vào cảnh giới minh tôn giả hơn 2000 năm nay. ”Nàng” được người họ Thiên tôn kính là một vị ”cô cô”. Cô cô không trẻ không già ai cũng có thể gọi. Điều chắc chắn lại là không có ai dám coi cô cô như một vị cô nương. Nàng cũng coi thường tất cả nam nhân trên đời. Nàng lại hứng thú với nữ nhân hơn. Khiến cô cô chuyển mục tiêu sao? Ha ha ha... Coi bộ hơi khó rồi. Ba lão thành chủ nghe ra thì chỉ có thể cúi đầu chán ngán. Lão Thiên Tôn này làm sao hiểu được tình cảm nam nữ nữa chứ. Càng ngày lão càng vô cảm. Tiếng của Thiên Tôn lại như một vong hồn âm u:

- Việc của Tiêu Ngọc Lâm, các ngươi cứ thẳng tay mà làm. Tam đại nội thành tốt nhất là phải nhanh chóng thu phục Tiêu Ngọc Lâm. Người này quá cường đại. Chúng ta luôn luôn đánh giá thấp con người này. Băng Thần Thành coi bộ đã nhìn nhận hắn từ rất sớm. Băng Nương Tử qua lại với hắn rất chặt chẽ.

Quang Thần Thành chủ nghe được lệnh của Thiên Tôn đưa ra thì vui mừng ra mặt. Lão cũng rất đố kỵ sự cường đại của Băng Thần Thành. Sau bao năm tích cóp Băng Thần Thành đã cường đại không kém gì ba nội thành. Băng Thần Thành nhờ vào một loại thiên hỏa của lão tổ của họ mà đã nghiên cứu ra cách luyện khí rất nghịch thiên. Là một thành thị quan trọng nhất của Thần Địa. Tuy không được xếp vào hàng nội thành nhưng sau bao năm tích góp, Băng Thần Thành đã có vũ lực áp đảo tam đại nội thành. Nếu để bọn họ kết hợp cùng Tiêu Ngọc Lâm, tam đại thành thị thua là cái chắc. Cũng may rằng Tiêu Ngọc Lâm cũng là một luyện kiếm đại tông sư. Nếu bảo Lâm đầu vào Băng Thần Thành là điều rất khó tin. Băng Thần Thành cũng không bao giờ có thể đầu nhập vào Lâm. Nếu nói bọn họ có thể hợp tác thì cũng rất khó vì bọn họ có sự xâm phạm lợi ích về luyện khí.

Bốn người Thiên Tôn đoán già đoán non cũng không thể hiểu nổi tại sao Băng Nương Tử lại qua lại cùng Lâm? Bọn họ muốn ăn cắp được bí mật của Tiêu Ngọc Lâm sao? Không dễ! Bốn lão nhân còn bàn bạc đủ điều rất lâu. Bọn họ lại không biết tại Băng Thần Thành tám thân ảnh cũng đang bàn tán về bọn họ. Băng Nương Tử cũng nhíu mày lắc đầu rồi thở dài lên tiếng:

- Có lẽ mị lực của ta không đủ. Tiêu Ngọc Lâm không hiểu là loại người gì, hắn không có bất kỳ hứng thú gì đối với ta! Ta cảm thấy hắn là một tên đoạn tụ chỉ thích nam nhân.

- Ha ha ha ... Ngọc Minh muội muội là viên ngọc quý của Chu gia ta. Nếu muội không làm hắn mê muội được thì ai có thể làm được?

- Đại ca ca đừng chê cười ta. Mỹ nữ Thần Địa ta nhiều vô số. Ta tuy đẹp nhưng không phải đẹp nhất. Ta tuy mạnh nhưng không phải mạnh nhất. Ta lại không hiểu được tên Tiêu Ngọc Lâm kia muốn gì ở giới nữ. Ta hoàn toàn không nhìn thấu hắn!

Băng Thần Thành chủ Chu Khánh An cũng gật gù. Cả Thần Địa, người có thể hiểu được Tiêu Ngọc Lâm có lẽ chỉ có Hỏa Nhân Tà Thần. Tên này 2000 năm trước sau khi thua trận đã trở lên âm trầm thần bí. Gia tộc của hắn bị tổn thất nặng nề nhất. Bị Lực Vương một mình một kiếm đánh vào khiến gia tộc hắn mất đi 2 vị minh tôn giả. Bao lâu nay tuy hắn đủ lực trấn áp quần hùng nhưng hắn lại không phải là một người cường đại nghịch thiên. Không ngờ sự yếu thế của hắn lại có thể khiến hắn liều mình tu luyện đến cảnh giới minh tôn trong thời gian ngắn vậy.

Lão già ngồi chính giữa vuốt trùm râu cằm gật gù:

- 2000 năm trước chúng ta đã giúp hắn tạo thế giữ được Hỏa Thần Thành. Ngày hôm nay cũng nên bắt hắn trả lại nợ cũ đi.

Nghe được lời của vị minh tôn giả này thì tất cả gật gù. Lão là lão tổ của Chu Gia tên Chu Tử Nha. Băng Nương Tử có tên là Chu Ngọc Minh, là hạt minh châu của lão. Không ngờ Chu lão tổ vào cuối đời lại sinh ra được một đứa con gái có thiên phú rất khá. Nàng cũng là niềm tự hào của lão nên lão đã không tiếc nàng bất kỳ thứ gì. Lời của lão là luật của Chu gia. Lão nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi tiếp:

- Tiêu Ngọc Lâm này chúng ta không thể làm mất lòng. Bọn người kia tưởng chúng ta sẽ chống đối hắn vì xâm phạm lợi ích hay sao? Một lũ ngu xuẩn. Thể nào Tiêu Ngọc Lâm lại gọi bọn họ là đồ con lừa. Chỉ có thân lừa mới ưa nặng. Bị đánh rồi mới thấy được bọn họ còn rất yếu. Ha ha ha... Ngọc nhi con hãy theo sát hắn. Không cho hắn lên giường được thì cũng phải làm bằng hữu cùng hắn. Nhớ lấy, giữ bạn bè gần gũi, giữ kẻ thù phải càng gần gũi hơn thế nữa. Không làm bạn được thì phải vờ làm bạn với hắn. Chỉ có vậy mới có thể hiểu được hắn muốn gì, hắn có kế hoạch gì. Biết ít còn hơn là không biết gì. Hiểu ít còn hơn là mù tịt. Đối với con người này các ngươi phải dùng tâm thiện để đối đãi. Nếu cần phải thủ tiêu hắn thì phải hoàn toàn chắc chắn. Và lúc đó cũng phải nên nhớ rằng 12 người đấu một mình hắn còn thua thê thảm.

Giả vờ làm bạn với người này sao? Quả nhiên không thể cùng Tiêu Ngọc Lâm công khai đối đầu. Hắn là một tên điên có thể giết bất kỳ ai. Kể cả người của tam đại thành thị hắn cũng dám giết. Hắn giết người xong còn cho tiền để kẻ thù lớn mạnh. Sau đó hy vọng kẻ thù có thể tìm hắn để trả thù. Người như vậy, có cách làm như vậy thử hỏi trên đời này có được bao nhiêu người như hắn chứ? Rất nhiều người không thể hiểu nổi tại sao Tiêu Ngọc Lâm lại làm như vậy.

Các thế lực cũng bàn tán nội bộ xem phải xử lý đối với Tiêu Ngọc Lâm như thế nào. Đấu giá hội sắp được Hỏa Thần mở ra tại Tế Thiên Lâu của Hỏa Thần Thành. Đấu giá sư lần này chính là Nguyệt Như cô nương. Sắc đẹp của nàng như hoa như nguyệt nên đã khối người gọi nàng là Như Nguyệt cô nương. Tuy ngoại vực chiến loạn liên miên nhưng không khiến các thế lực địa vực của Thần Địa phải lo sợ. Vũ lực của Thần Địa rất khủng khiếp. Bọn họ hiện giờ vẫn chưa đoàn kết lại để đối kháng người Thiên Linh vì võ giả Thiên Linh vẫn chưa tạo ra uy hiếp nào đáng kể với bọn họ. Uy hiếp lớn nhất mà các thế lực phải đối đầu đó là Tiêu Thần Vương. Thiên Linh võ giả tuy cũng giết nhiều chí tôn giả nhưng Tiêu Thần Vương trong thời gian rất ngắn lại cướp đi mạng sống của bốn minh tôn giả. Hắn mới là kẻ đáng sợ hơn cả võ giả Thiên Linh Giới.

Các thế lực kẻ tức giận vì đã thua cược, kẻ vui mừng khi thu nhận được món lời rất lớn từ ngũ các ngoại vực. Thắng lớn nhất tất nhiên là Thánh Tháp, Hỏa Nhân Tà Thần và phe của Lâm. Trong khi các thế lực còn mê say với trận đối đầu của Tiêu Ngọc Lâm và 12 người tam đại thành thị thì nhân vật chính đã một đường bay thẳng, né tránh các loại linh khí cuồng bạo của ngoại vực để lao đến Tam Huyền Tinh. Lúc Lâm đến nơi thì cũng là lúc trận chiến rất gay gắt. Tuy hai bên mới chỉ kèm cự nhau nhưng Tam Huyền Tinh đã có dấu hiệu tan rã. Lôi, Vân, Vũ ba tướng cùng hai người Tàn, Sát đều bị chèn ép đến không thể ngóc đầu dậy được. Điều lạ là 9 người cầm đầu trận đánh lại không sát hại bọn họ.

Một tên thuộc tướng của Tàn Sát nhị tướng bị bắt buồn bực gằn giọng:

- Hừ! Các ngươi muốn chém thì chém, muốn giết thì giết. Võ sĩ Thần Địa ta sĩ khả giết bất khả nhục.

Bạch Phụng đang đưa mắt nhìn Thiên Tàn cách đó mấy chục dặm cắm đao thở dốc quay lại nhìn tên tướng giặc la ó thì nhướng mày tiện chân đá hắn một nhát:

- Ta có hỏi ngươi đâu mà la ó cái gì?

Sát khí của Bạch Phụng quét qua làm tên đội trưởng bị bắt lập tức im bặt. Hắn mới đi theo lão đại từ lúc lão đại thu phục Thiên Tàn. Hắn đã hiểu được có thể làm thuộc cấp của Tiêu Ngọc Lâm thì hắn đã không còn đường lựa chọn nào khác ngoài việc cúc cung tận tụy với chức thủ của mình. Lão đại là kẻ nhân từ nhưng đối với kẻ phản bội và kẻ thù, ngài sẽ không bao giờ nương tay. Tên đội trưởng đã tận mắt chứng kiến khi Lâm một hơi giết hết 1 vạn chí tôn cảnh. Một hơi giết chết hết cường giả đỉnh tiêm của tam đại gia tộc Hỏa Thần Thành. Lão đại nhất định sẽ cứu hắn. Khi tên đội trưởng còn đang ôm ấp hy vọng thì một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.

- Bạch Phụng huynh đệ. Lâu ngày không gặp, hôm nay sao lại có hứng thú đến thử tài nghệ của bọn thuộc hạ của ta?

- Ha ha ha... Tên hắc ám mặt trắng người giờ mới đến? Hử ngươi đã tu luyện ra quang thuộc tính viên mãn. Vậy phải chúc mừng ngươi rồi.

- Ayy... Cũng xoàng thôi. Tình thế bắt buộc, không tu luyện ra thì chết chắc. Thần Địa của ta không phải là nơi yên bình hì hì!

Hai cường giả gặp mặt thì cũng là lúc đôi bên kéo về phòng thủ. Bạch Phụng đứng đầu, đằng sau hắn là 8 người khác. Lâm mỉm cười nhìn Lôi lão đang đứng đó hất hàm cười mỉm. Cảnh giới khống hồn của bản thể lại tăng tiến thêm một bậc. Hắn đã luyện đến mức đại viên mãn của Đoạt Hồn Quyết. Lâm thấy tổn thất của đôi bên không nhiều thì gật gù hài lòng lên tiếng:

- Bạch Phụng huynh hình như thích làm khó ta. Cả Thần Địa, ta chỉ có một mình Hỏa Thần làm bạn. Thuộc hạ của lão cũng là thuộc hạ của ta. Các huynh chèn ép và bắt thuộc hạ của ta như vậy Tiêu Ngọc Lâm cảm thấy Bạch Phụng huynh không có thành ý giao dịch cùng ta rồi.

- Ayy... Tên hắc ám ngươi quả nhiên lẻo mép. Ta không có ý giao dịch cùng huynh thì bọn người kia đủ sức cầm cự ta lâu như vậy hay sao? Lần trước huynh muốn hẹn ta ra gặp mặt thông qua Ngũ Hành chí tôn. Ta chờ mãi cũng không thấy huynh đến đành phải đưa ra hạ sách này. Ha ha ha... huynh đài mạnh giỏi chứ?

- Đa tạ Bạch Phụng huynh quan tâm. Lão hắc ta vẫn ổn. Chỉ là bận bịu tìm kiếm đồ tốt nên giờ mới thoát ra.

- Ha ha ha Hắc Ám huynh đệ gặp được cơ duyên chúng ta cũng rất mừng cho huynh. Không biết huynh đài có thể cùng ta trao đổi những gì?

Lâm cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

- Hmm... Ta có ý tưởng cùng huynh xây dựng một xuyên tinh toa nghịch thiên. Chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác đi ra ngoại vực tìm kiếm bảo vật. Sau đó trở về Tam Huyền Tinh của ta để giao dịch. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Tam Huyền Tinh của ta sẽ có một bến bãi và khu vực riêng của Thiên Linh võ giả các huynh.

- Hử? Tiêu Ngọc Lâm huynh đệ. Chúng ta bao lâu nay đều muốn nuốt trọn Tam Huyền Tinh nằm ở lưu địa. Giờ huynh cho ta mỗi một mảnh nhỏ xíu. Hay là cho ta cả một tinh cầu đi có được không?

- Ha ha ha... Bạch Phụng huynh ngứa nghề hay sao? Hay là chúng ta dùng phương thức trong Tiên Duyên Chi Địa giải quyết vấn đề đi.

- Ý kiến hay. Ta cũng muốn biết huynh đệ tiến triển ra sao!

Bạch Phụng nói xong là ra tay liền. Quyền phong của hắn đánh thẳng vào mặt Lâm. Lâm không dám khinh thường cũng dùng quyền đối kháng. Hai bên mới làm nóng người đã trao đổi hơn trăm chiêu. Cấp bậc minh tôn cảnh đánh nhau tại ngoại vực lại không có kết giới khiến bao người sợ vỡ mật. Ngũ tướng dưới trướng của Lâm lao ra khỏi Tam Huyền Tinh đứng trước cắn răng bày kết giới giảm bớt linh khí ngoại phóng của hai cường giả đỉnh tiêm đập phá. Thế mới biết bọn người Bạch Phụng đã đánh rất cầm chừng. Nếu bọn họ muốn chiếm Tam Huyền Tinh thì chỉ dùng vài canh giờ là xong.

Với cường độ chiến đấu thế này bỗng chốc đã kinh động đến ngũ vực các chủ của Thần Địa. Bọn họ rất nhanh đã cho khôi lỗi của mình lao đến quan sát. Tình hình ngoại vực đã căng thẳng lên rất nhiều, nên năm vị các chủ đều rình ngó tình hình Tam Huyền Tinh, sợ Tam Huyền Tinh sinh biến. Ngoại vực không có không khí cản trở nên xuyên tinh toa địa cấp đỉnh phong chỉ mất vài khắc là đến nơi. Kình độ chiến đấu của Lâm và Bạch Phụng khủng bố có thể kéo dài mấy ngày nên tới muộn một lát vẫn chưa mất mát gì nhiều. Khi năm khôi lỗi của năm vị các chủ ngoại vực tới nơi thì bọn họ phải kinh hãi.

Những hình ảnh phá nổ của linh khí khiến mọi người quan chiến chắc chắn rằng với lực lượng kia đã đủ để đánh nát kết giới phòng thủ của Tam Huyền Tinh. Vậy tại sao bọn họ bao lâu nay không chịu chiếm lấy nơi này? Cái đó với 10 người bọn họ chỉ là giơ tay nhấc chân mà thôi. Hôm nay là ngày rất đặc biệt vì bình thường 10 người này lại xuất hiện thêm một người có lôi thuộc tính rất tinh thuần. Hắn như một lôi thần chi thể tinh khiết nhất. Là một ác mộng của biết bao cường giả Cổ Duệ.

Cuộc đối đầu giữa hai cường giả khiết rất nhiều thế lực từ Thần Địa cũng như Thiên Linh Giới phải ló đầu ra xem. Hai bên đấu quyền pháp được gần một canh giờ thì Bạch Phụng cười ha hả cất tiếng:

- Lão Hắc. Khán giả đã tới đông đủ chúng ta bắt đầu thật sự đi.

- Haizz... Phụng Huynh thật sự muốn đánh như vậy sao? Tam Huyền Tinh của ta hình như sẽ chống không nổi đó. Huynh có chịu đền cho ta hay không?

- Ảy... Là Tam Huyền Tinh của Thiên Linh chúng ta mới đúng chứ. Nếu ngươi thua ta lại không lấy được gì. Hay là chúng ta đấu vực đi. Vực của ai áp đảo thì bên đó sẽ thắng.

- Ha ha ha... Huynh thắng thì đòi lấy Tam Huyền Tinh của ta. Vậy nếu ta thắng thì huynh sẽ mất gì đây?

- Thì ta sẽ mất Tam Huyền Tinh!

- Cái con mẹ nó. Bạch Phụng huynh rõ ràng đang nói bậy chơi ta? Có tin ta kéo đến các địa bàn ngoại vực của huynh gây sự không?

- Oái... Lâm huynh quả nhiên là tên Hắc Ám, bầy hầy như vậy hay sao? Vậy huynh đài muốn sao đây?

- Tinh thần đan, tụ linh quyển trục hỗn độn cấp!

- Hỗn Độn Quyển Trục? Lần trước mua được của ta được 10 giờ phát nghiền rồi hay sao? Vậy được, nếu huynh không thua ta, vậy chúng ta có thể trao đổi những thứ mà ta cần, cũng rất quý giá đó.

- Là thứ gì đây?

- Hồn thạch!

- Ha ha ha... Bạch Phụng huynh muốn nói chơi hay sao? Muốn dùng hồn thạch để trao đổi cùng ta? Trong khi tinh thần đan và quyền trục lại là vật phẩm huynh có thể luyện chế ra. Không chơi không chơi. Ta cần thêm một xuyên tinh toa Địa cấp to khủng bố. Tốc độ không cần nhanh lắm nhưng nhất định phải có không gian kha khá và phòng ốc xa hoa.

- Ha ha ha... trùng hợp vậy? Ta đang có một xuyên tinh toa không tồi. Đối với ta thì ta không mấy hứng thú lắm, nhưng nếu huynh đài muốn vậy thì chúng ta có thể trao đổi.

- Ha ha ha... Đồ của Bạch Phụng huynh dĩ nhiên ta rất hứng thú. Vậy chúng ta nên bắt đầu đi. Ta thật sự muốn biết Bất Hủy Bất Diệt vực của huynh đã tiến triển đến đâu.

- Ha ha ha... Tiến triển đến mức độ Hắc Ám huynh đệ sẽ không ngờ đến được.

Bạch Phụng vừa dứt lời thì ngoại vực đã dần dần bị đóng băng. Bất Hủy Bất Diệt là loại vực dùng thời gian chi đạo đóng băng trạng thái hiện giờ của một hiện vật. Ngăn lại hết quá trình tiến triển của thời gian. Đúng với ý nghĩa của bất hủy bất diệt. Đó chính là bất biến. Vĩnh viễn sẽ bị phong ấn. Không giết chết nhưng muốn thoát ra khỏi vực này của Bạch Phụng sao? Thật sự không dễ dàng gì.

Lâm cảm nhận từng tế bào linh khí của mình bị băng phong rồi những tế bao linh khí đó bị hút sạch. Bản thể dùng linh khí của đối thủ để duy trì vực của hắn. Tính ăn mòn của đạo vực này quá mức kinh khủng. Làm sao đấu lại thời gian, khi thời gian của không gian này đã bị Bạch Phụng hoàn toàn khống chế, giấu thời gian lại khiến thời gian hoàn toàn bị băng phong, không thể nhích lên bước nào. Thời gian không cử động thì cũng có nghĩa là thế gian này không cử động.

Lâm giật mình tỉnh giấc thì đã thấy Bạch Phụng nhìn hắn cười khiêu khích như muốn nói ngươi còn quá non. Lâm hừ nhẹ khởi động Thôn Thiên Diệt Địa vực. Vực của Lâm lại không có bất kỳ phản ứng nào. Nuốt hết tất cả nhưng lại không thể nuốt thứ mà không tồn tại. Lâm bị bó buộc ở trong đó không thể nào thoát ra. Làm sao có thể nuốt được phiến không gian rộng lớn hơn của mình trong khi tất cả linh khí bị đóng băng? Mắt Lâm lóe lên liền tế ra sát vực của thời gian ăn mòn. Thời gian là trụ cột của vũ trụ. Phiến không gian của Bạch Phụng tế ra không phải không có thời gian mà là hắn đã đem thời gian nuốt trọn. Vậy thì cho hắn nuốt luôn sát khí và thời gian ăn mòn đi.

Sát vực khởi động. Lâm dùng thời gian chi cảnh của mình đánh ra khiến thời gian trong phiến thiên địa của hai người quyết đấu chảy nhanh hơn. Linh khí của hai người bạo nổ. Bạch Phụng đúng là không thể nuốt hết thời gian chi cảnh đi. Hắn đã hạn chết thời gian chi cảnh trong đạo vực của mình khiến thời gian chảy chậm đến mức tột cùng. Dường như đóng băng thời gian. Nhưng dù ít đến đâu vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ được thời gian. Còn Lâm thì lại cho thời gian chảy nhanh lên đến tột cùng. Một người không có sinh khí còn một người thì giết hết những gì có thể.

Lâm cảm thấy mình còn thua Bạch Phụng một nấc. Ngươi không thể giết thứ gì đã chết. Chỉ là, cho dù là chết cũng vẫn chưa phải là hết. Cuộc sống của Lê Trấn Phong đã chấm dứt ở Địa Cầu để có thể bắt đầu ở Thiên Linh trong thân hình của Lôi Trấn Phong. Cuộc sống kế tiếp của chúng ta là gì, có lẽ chúng ta không ảnh hưởng đến được. Thế giới này được bao phủ bởi một định luật vô hình, luật mà chúng ta không thấy được. Đó là luật của Vũ Trụ Hỗn Độn tinh không này. Có người nói đó là luật nhân quả, nhưng vũ trụ cũng không chỉ có nhân quả đơn giản như vậy. Nó bao trùm nhiều hơn nữa.

Vậy việc chính không phải là thay đổi phép tắc của thiên địa mà là tìm hiểu phép tắc của thiên địa để khống chế dòng chảy của những phép tắc này. Không thể thắng nổi hỗn độn thì làm bạn với nó. Như cùng hiểu ra điều gì, cả hai người đang quyết đấu bỗng nhiên bước vào cảnh giới của ”Ta là Hỗn Độn”. Thiên Nhân hợp nhất bạo nổ khiến phiến vũ trụ này trong một lúc bị cạn kiệt hết linh khí.

Hai đối thủ, hai phân hồn trong thân xác của hai người nhưng lại có chung một ý nghĩ. 8 phân hồn khác cũng nhìn Lâm mỉm cười. Bọn họ cũng hiểu ra vũ trụ đại đạo trong lúc quan sát hai người quyết đấu. Người nào người đó dùng cảm ngộ đó để đột phá đạo vực của mình. Riêng Bạch Phụng lại có những biến hóa kinh khủng. Hắn cười ha hả rồi thu hồi vực của mình lại. Lâm cũng không cố đánh. Lâm biết mình đã thua vì tốc độ hấp thu linh khí và cũng vì thế, cho dù có thể nhất thời vì đột phá mà có thể đè đầu nhưng nếu đánh tiếp sẽ thua cho bản thể một cách thê thảm. Bạch Phụng cười ha hả:

- Đệ nhất Phong Thần Bảng quả nhiên danh bất hư truyền. Bạch Phụng ta hôm nay tâm phục khẩu phục. Vạn Sát Ma Vương quả nhiên là Vạn Sát Ma Vương ha ha ha... Huynh đệ ta cho ngươi thêm 100 năm. 100 năm sau chúng ta đấu lại một trận. Đó sẽ là sinh tử chiến giữa hai chúng ta!

- Ha ha ha... Bạch Phụng huynh đã quyết vậy Ngọc Lâm xin tài bồi. Chuyện 100 năm sau, để khi đó hẵng tính. Hiện giờ chúng ta giao dịch được chưa?

- Hô hô hô... Cái tên Hắc Ám ngươi không buôn bán một ngày thì sẽ chết sao? Hôm nay gặp lại huynh đệ tại sao chúng ta không uống rựu tâm tình đi?

- Giữa thiên binh vãn mã hai bên bày tiệc rựu? Được. Bạch Phụng quả nhiên là Bạch Phụng. Mời!

10 người đứng giữa ngoại vực tinh không hít thở linh khí, tranh dành linh khí của nhau. Nói đây là tiệc rựu nhưng đây là cuộc tranh tài của 10 người cường đại nhất nhì vũ trụ này. Mỗi người một bình rựu không ai nhường ai. Đang lúc rựu vào ba chung lôi lão đứng lên hững hờ:

- Có rựu mà không có thịt thật sự mất hứng. Để ta đi săn ít mồi.

Kim Ngưu thấy thế thì gật gù:

- Ừm để ta giúp ngươi.

Hai người vưa nói xong đã mất tăm. Thân pháp nhanh nhẹn khiến bao thế lực của cả hai trận tuyến theo dõi phải nuốt nước bọt. Không mất lâu thời gian hai người họ đem về hai con tinh không thần thú. Như cá chim nhưng có thân hình rất khổng lồ. Bọn họ không thể cho vào trong giới chỉ thần cấp nên cứ thế kéo theo như vậy. Ngoại vực không có trọng lực nên tinh không thần thú to đến đâu cũng không nặng nề. Cứ thế bị hai người họ kéo theo. Về đến nơi thì Hỏa Long cười khà khà đứng dậy:

- Để ta nướng thịt thú cho mọi người ăn.

Hỏa Long hai tay hóa chưởng đánh ra Viêm Hỏa chỉ nhỏ lửa vừa phải thiêu đốt cả hai con tinh không thần thú. Mộc Phong, Thủy Thần cũng ngứa nghề đòi giúp. Nhoáng một lát ba người họ đã tranh tài khống hỏa. Tinh không thần thú bình thường phải dùng hỏa lực của chí tôn giả nướng cả tháng thì hiện giờ với ba loại thiên hỏa đánh ra chỉ mất chưa đến nửa canh giờ thịt đã chín. Bay mùi thơm phức khiến biết bao nhiêu người cũng phải thèm nhỏ rãi. 10 người không thể ăn hết nên bọn họ chia lại số lớn cho quân đội hai phe. Tình hình cũng nhờ vậy mà buông lỏng. Ngũ tướng thấy Lâm hoàn toàn buông lỏng thì cũng bớt lo đi một chút. Hai bên tuy vẫn còn căng thẳng nhưng đã không còn chém giết. Rựu thịt xong suôi Bạch Phụng chắp tay cung kính:

- Ngọc Lâm huynh. Hôm nay gặp mặt quả nhiên ngươi đã tiến triển rất nhiều nhưng 8 người chúng ta cũng gặp được cơ duyên không nhỏ. Lại có thêm một tiểu đệ Lôi Vương, ngươi không chạy nhanh sẽ bị chúng ta đuổi kịp.

Bạch Phụng nói xong ném cho Lâm một Hắc Giới. Nó rất giống Hắc Giới của Lâm nhưng hoàn toàn không phải. Lâm lấy máu nhỏ vào rồi đưa tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong. Là một chí tôn khí cỡ nhỏ, tuy không bằng Hắc Giới nhưng dù sao cũng rất khủng bố. Bản thể này nhất định nghĩ đến lúc chiến tranh xuất phát muốn Lâm đem theo bằng hữu và người thân của mình đi theo. Bản thể thật là tâm lý. Bên trong giới chỉ màu đen này là một thiên cấp hạ phẩm xuyên tinh toa cỡ lớn. Đúng là loại du thuyền có thể dùng làm nơi mở Đấu Giá Hội tại ngoại vực. Tài luyện khí của bản thể đã tinh tiến thêm một bậc. Còn có rất nhiều đan dược, quyển trục. Bản thể đã chắc chắn hiện giờ Lâm đã có đủ thế lực để bảo vệ tài phú của mình. Lâm không tự trao ra thì cũng không ai lấy được của hắn.

Lâm gật gù rồi cũng ném lại cho Bạch Phụng mấy cái thần cấp giới chỉ đã báo hỏng. Thần cấp không có hồn lực nhưng vẫn còn không gian khủng bố. Bạch Phụng không cần xem xét ném luôn tất cả vào trong Hắc Giới. Phượng Hoàng Thành. Đó là nhà của các phân hồn. Lâm để mắt thật lâu trên chiếc Hắc Giới đó rồi hơi buồn bã gật gù. Bạch Phụng cất giọng tuyên bố:

- Ngọc Lâm huynh đệ, hôm nay ta thua huynh. 100 năm sau chúng ta ở đây quyết đấu. Ta nhất định sẽ lấy đi của ngươi Tam Huyền Tinh kia. Trong vòng 100 năm nay huynh cứ tự do qua lại Thiên Linh Giới bằng xuyên tinh toa ta đã giao. Nhưng huynh cũng không nên lạm dụng tư quyền. Nếu có người lợi dụng xuyên tinh toa để dò thám việc quân sự và bí mật của chúng ta, 9 người bọn ta nhất định sẽ thu hồi thỏa thuận ngày hôm nay, lập tức lấy đi Tam Huyền Tinh để tuyên chiến cùng nhân dân Cổ Duệ.

- Được Bạch Phụng hứa chắc như vậy. Tiêu Ngọc Lâm ta phải tận lực kiếm lời trong vòng 100 năm nay rồi. Hẹn gặp lại huynh 100 năm sau. Một lời đã định!

- Tốt! Một lời đã định!

Lúc hai người đánh chưởng lập thề thì thần hồn của những nô nhân và những đệ tử Thần Tinh Môn đều qua sự tiếp xúc của hai bàn tay như những luồng điện hoán đổi. Hai người họ không cần giao lưu nhiều. Những hồn phách kia sẽ báo lại tin tức chính xác nhất. Vỗ chưởng lập thề chỉ mất 1 vài cái nháy mắt, lại không ai để ý đến việc lúc hai người bọn họ đánh chưởng lập thệ thì bàn tay của bọn họ cũng hơi lóe sáng. Xong việc đội ngũ của Thiên Linh đã kéo đi.

***

Một tháng sau khi chia tay cùng Tiêu Ngọc Lâm. Tại một phiến vũ trụ xa, khuất bóng người. Quyền Tôn đứng bên cạnh của Bạch Phụng nhìn về phía Cổ Duệ Mẫu Địa. Lão thở dài thành tiếng:

- Đồ nhi. Sư phụ phải rời khỏi phiến thiên địa này rồi? Đã đến lúc ta phải ra đi!

Giọng của Bạch Phụng hơi run lên:

- Sư phụ người phải đi đến nơi đó?

- Các lão gia hỏa kia đang cầm cự chống lại tà ma. Bọn họ đã có vẻ chống hết nổi. Chúng ta đã sắp hết thời gian. Con cố gắng trong vòng 100 năm giải quyết việc ở đây. Việc của thế giới này, ta giao lại cho con. Đây là lệnh bài thần tướng của Liên Minh Bách Tộc. Lễ nhậm chức thần tướng ta sẽ không thể đến được. Ta đã để lại di chúc cho Lạc Hồng nhị tộc. Bọn họ sẽ trợ giúp con hoàn thành nhiệm vụ của mình.

- Sư phụ tà ma ngoại vực có phải muốn mở đường cho Tiên Mẫu trở về Thiên Linh?

Quyền Tôn hơi ngạc nhiên nhưng lại nhớ đến Tiêu Ngọc Lâm nên gật gù hài lòng:

- Phải. Tiên Mẫu là một chân thần. Thiên chức của bà ta là gì đến ta cũng không rõ. Chỉ rõ là bà ta về lại được Thiên Linh thì bà ta sẽ trở thành bá chủ của toàn bộ vũ trụ. Chúng ta sẽ không thể thoát ra khỏi sự tù đày đó. Cũng đừng hỏng chống trả lại bà ta. Ba chân thần đã dùng cảnh giới của bọn họ, dùng số lượng linh hồn sống tại Thiên Linh Thế Giới bày kết giới để khóa lại phiến thiên địa này. Bọn họ mua thời gian để chờ đợi một người như con xuất hiện. Rớt cuộc thì chúng ta cũng đã đợi được rồi. Đồ nhi, con đã có vũ lực cường đại nhất nhưng con đừng bao giờ đánh giá thấp sự cường đại của Giao Trì Thánh Mẫu. Đó là một tiên nhân phục vụ cho Tiên Mẫu. Chắc giờ này con đã tìm hiểu ra Viêm Đế hiện giờ đang ở đâu.

- Sư phụ. Thập đại cường tôn đã chịu không ít đau khổ!

Quyền Tôn thở dài ngước mắt ra xa.

- Đau khổ đó chúng ta không chỉ gánh vác một mình. Còn có những người như Nạp Lan Vĩ Hùng, những người đi trước mở đường cho chúng ta như Độc Cô Bất Bại. Những lão gia hỏa chết mà vẫn không cần người đời biết đến để có thể giúp chúng ta đi đến một nước này. Lúc trước ta không thể cho con biết mọi chuyện vì sợ con sẽ nóng lòng cầu tiến, dục tốc bất đạt. Có thể ảnh hưởng đến con đường võ đạo của con. Giờ con đã cường đại hơn cả ta. Con đã có quyền để biết hết tất cả. Đồ nhi cố lên đi. Sư phụ lúc nào cũng sẽ âm thầm ủng hộ cho con.

- Sư phụ bảo trọng. Con sẽ rất nhanh giải quyết nỗi lo ở đây để cùng sư phụ sát cánh đối kháng tà ma ngoại vực.

- Tốt! Ta đi trước. Có ba tên bạn già kia của ta ở lại giúp con ta đã không còn lo lắng gì nữa hết. Chúng ta sẽ gặp lại.

Quyền Tôn ngồi xuyên tinh toa rồi rất nhanh lóe sáng bay về một phiến vũ trụ tăm tối nhất. Người đã không còn ở bên cạnh của Phong. Phong đưa mắt nhìn về phía Hỏa Linh Thành. Khoảng cách quá xa nhưng Phong vẫn tưởng tượng ra hai đứa trẻ đang nô đùa trên mặt tuyết. Phong hồi tưởng lại những sự kiện từ một tháng trước trở về đây. Kể từ khi giao dịch xong cùng Hắc Ám phân hồn của mình, Tiêu Ngọc Lâm, thì mọi việc của Thiên Linh Thế Giới cũng nhờ đó mà dịu xuống. Phong dần được sư phụ Quyền Tôn kể về chủng tộc tà ma. Là chủng tộc chuyên ăn thịt và nuốt thần hồn của nhân loại. Bọn chúng không có thần thức, chỉ sống để thôn phệ chủng tộc khác để sống như những cỗ máy giết người mà thôi. Khi bọn chúng thôn phệ đủ năng lượng thì bọn chúng ta tự mình tách ra thành các bản sao. Vì thế mà chúng luôn luôn đói. Luôn luôn muốn thôn phệ.

Chúng cũng có những thủ lĩnh sau khi thôn phệ đủ sẽ sinh ra linh trí. Đó là những chí tôn giả rất cường đại. Không ai rõ chúng là chủng tộc gì. Thập cường gọi chúng bằng cái tên là ”Tà Ma”. Chúng xuất hiện sau thời Hồng Hoang, sau khi những dư trấn của chiến tranh Tiên Nhân chấm dứt. Chúng có số lượng rất đông kéo đến đánh vào Thiên Linh Thế Giới. Ba vị tiên nhân đã lập tức nhận ra chúng và khóa phiến thiên địa này lại. Cũng nhờ đó mà Thiên Linh Thế Giới không bị chúng giết chóc, thôn phệ. Nhưng kết giới ngày càng lỏng lẻo. Nhất là khi số lượng linh hồn của những người sống trong phiến vũ trụ này bị vẫn lạc trong chiến tranh đã khiến kết giới của tiên nhân bày ra yếu dần đi.

2000 năm trước, chiến tranh giữa Cổ Duệ tộc và Thiên Linh Giới bùng nổ. Số lượng cường giả vẫn lạc nhiều vô kể. Tám người còn lại trong thập đại cường tôn đại khai sát giới. Cũng vì thế mà số lượng linh hồn của Thiên Linh Giới bị mất đi quá nhiều. Cuối cùng ba vị tiên nhân phải ra tay trấn áp. Rất nhiều cường giả cũng vì thế bị bắt ra ngoài phiến thiên địa này giúp tiên nhân trấn thủ. Bọn họ đều là những người cường đại nhất dưới trướng của thập đại cường tôn. Ngày hôm nay Quyền Tôn lại phải đem một số cường giả ra đi. Trong đó có cả Ma Vân Ám Long và đội ngũ tuyệt. Họ đã ra đi, thế giới này đã chính thức được chuyển nhượng từ tay của Quyền Tôn sang lại cho Bạch Phụng.

Lệnh bài của Thần Tướng. Đó là một lệnh bài tối cao đại diện cho thân phận cao nhất của Liên Minh Bách Tộc. Quyền Tôn không để lại di chúc gì cho Lâm phải làm sao mới có thể thu phục được nhân tâm và làm sao mới có thể thống lĩnh Liên Minh Bách Tộc. Lão chỉ để lại cho Lâm một lệnh bài và báo lại cho Lạc Hồng nhị tộc biết đệ tử của lão là Bạch Phụng sẽ thay thế lão làm người kế vị. Những người theo Quyền Tôn không chỉ có ngũ tuyệt không. Còn có cả đội người Độc Cô Kiếm, Nạp Lan Hành Cơ, Nạp Lan Hành Huyền và đại ca Lôi Trấn Gia.

Ma Vân Ám Long sau khi nghe tin về Tà Ma tộc cũng nóng lòng muốn xuất kích. Mộ Dung Khuynh Thành đã chính thức trở thành tộc trưởng kế vị của Ma Nhân Nhất tộc. Sự cường đại của nàng đã không thua gì Ám Long. Cũng trong vòng một tháng này bé Lôi An Quốc đã được Ám Long chỉ định để trở thành tân thánh nữ của Ma Nhân nhất tộc. Thời gian chỉ còn lại bốn năm. Bốn năm sau An Quốc phải theo bà ngoại đi đến ngoại vực để bước vào con đường tu luyện để trở thành thánh nữ của mình. An Quốc sẽ nhất định trở lại Đấu Linh để trở thành nữ vương một ngày nào đó, thay thế cho Khuynh Thành để Khuynh Thành có thể từ một nữ vương trở thành tộc trưởng. Trong thời gian đó bà ngoại sẽ thống lĩnh ma nhân tộc, để Khuynh Thành có thể an tâm trấn thủ Đấu Linh cùng Nhã Lan.

Một bé gái mới 3 tuổi đã mang gánh nặng của cả một vương quốc trên vai. Ám Long lại không hỏi han gì đến ý kiến của Phong. Lão mặc kệ, cho dù Phong phản đối thì lão cũng đã quyết. Ma Nhân tộc chỉ có thể để cho An Quốc và Khuynh Thành cai trị mới có thể buộc chặt vào chiến thuyền của Lôi Trấn Phong. Lão đã quyết định việc này khi biết được từ Quyền Tôn một bí mật động trời: ”Tiêu Ngọc Lâm thật sự là ai!” Quyền Tôn cũng vì muốn thu phục nhân tâm, muốn cả Ma Nhân nhất tộc nghiêng về chiến tuyến của nhân loại Thiên Linh Giới nên đã làm vậy. Ám Long sau khi hiểu chuyện cũng ra quyết định rất nhanh. Ma Nhân nhất tộc đã không thể đứng ngoài vòng tranh chấp của các thế lực. Với vũ lực của bọn họ, họ nhất định phải có một sự lựa chọn.

Mọi việc đã có một quy định riêng của nó. Phong đảo mắt về phiến thiên địa đen tối nhất của vũ trụ này hồi hộp. Tà Ma sao? Có lẽ đây mới là mục đích chính thức của mình. Tà Ma này là chủng tộc gì? Tại sao bọn họ lại xuất hiện? Chiến tranh của tiên nhân vì sao mà bắt đầu? Còn có quá nhiều câu hỏi mà cả Quyền Tôn cũng không thể trả lời cho Phong được. Hắn đã sống bằng những tấm mặt nạ rất nhiều rồi. Nào là Độc Cô Nhật Lang, rồi giờ lại là Bạch Phụng. Phong thở dài run rẩy. Bốn năm sau, vào lễ sinh nhật 7 tuổi của hai đứa trẻ sẽ là ngày mà Thiên Linh Giới này chuyển biến rất nhiều điều. Hy vọng tên Hắc Ám kia có thể làm tốt nhiệm vụ đã định: nhiệm vụ Che Mắt Thế Gian!

***

Hi các bạn. Cháp tiếp theo mình sẽ cho thời gian nhảy vụt đến 4 năm sau vào cái ngày tổ chức sinh nhật cho Lôi Tiến Thành và Lôi An Quốc tại Hỏa Linh Thành. Kế hoạch “Che Mắt Thế Gian” của Lôi Trấn Phong bày ra lần này sẽ là gì. Xin quý vị nhớ đón xem vào cuối tuần này. Có lẽ mình sẽ phát hành vào thứ 6, ngày 23.12.2016. Cháp kế tiếp phải đến đầu năm sau vì tác giả nghỉ noel. Chúng bạn đọc một mùa giáng sinh an lành và vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.