Trân Châu Cảng

Chương 6: Ai cho phép ngừng lại nữa đi! (lại thịt)




Editor: tan_hye

Tiếu thư đồng không nghĩ tới sự tình lại bị hắn đánh vỡ, nhưng là hắn rất nhanh định thần lại, nói: "Mới vừa chỉ là muốn phủ thêm y phục cho phu nhân, ai ngờ. . . . . ."

Tuần Vũ sao có thể dễ dàng tin tưởng, nói: "Nếu như. . . . . ."

"Nếu như loại chuyện như vậy bị người ngoài biết, vậy. . . . . ." Tiếu thư đồng khẽ hừ một tiếng, Tuần Vũ lập tức giật mình. Nhìn thiếu nữ vẫn còn mơ hồ, nếu như hắn nháo lớn chuyện này chỉ sợ cuối cùng người bị hại lại chỉ có một mình nàng.

Hắn cắn răng, thấy sống lưng đối phương thẳng tắp, một bộ dạng thoải mái, dường như người làm việc sai phải là hắn mới đúng. Không ngờ, Tiếu thư đồng đi theo đại ca nhiều năm như vậy, không chỉ học thức của hắn, ngay cả mưu kế và lòng gan dạ sáng suốt cũng học được mười phần mười.

Tuần Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Đại tẩu, xin ngài dời đi chuẩn bị cho ta chút trà bánh."

"Ừm!" Hả? Tại sao là nàng chuẩn bị, chỉ là ngáp một cái, chuẩn bị thì chuẩn bị, chỉ là phân phó người hầu làm là được rồi, cuộc sống của thiếu phu nhân này thật ra thì không tồi.

Thấy nàng đi ra ngoài, Tuần Vũ trực tiếp nói: "Ngươi cho là mình có khả năng sẽ lấy được nàng sao?"

"Ha ha ha, nếu như thiếu phu nhân đồng ý, cho dù là đi khỏi nơi này thì có làm sao." Hắn lại chưa từng nghĩ mình có thể nói ra lời như vậy, chỉ là muốn thương tổn Tuần Vũ thì vẫn là nên nói, nếu không người đệ đệ này chỉ sợ sẽ không chết tâm.

Ai ngờ lúc đầu Tuần Vũ hồ đồ, sau lại là ngẩn ra, nói: "Thì ra chỉ là ngươi đơn phương mà thôi."

Tiếu thư đồng không ngờ bị hắn bắt được sơ hở trong lời nói, nhưng cũng không hoảng hốt, nói: "Nhưng là thiếu phu nhân chính là đang độ thiếu nữ thanh xuân, bị nhốt ở trong nhà cao cửa rộng như vậy hẳn là trong lòng tịch mịch."

Tuần Vũ bị bệnh mới khỏi, nghe nói như thế liền tức giận đến trên mặt đã nổi lên đỏ ửng khả nghi, lớn tiếng nói: "Đó lại là như thế nào, ta Tuần Vũ tuyệt đối sẽ không để cho đại tẩu theo ngươi không minh bạch như vậy chạy ra ngoài."

"Ngươi lại có thể thế nào?" Tim gan Tiếu thư đồng cũng không phải bằng sắt, hắn đã động lòng với tiểu thê tử, đừng nói người ngoài, chính là đệ đệ nhà mình cũng không thể nhượng bộ. Hắn vốn là người đã muốn thứ gì sẽ dùng hết mọi khả năng để lấy bằng được, cho nên liền nở một nụ cười lạnh lùng, hữu lực nhất nhanh chóng nhất công kích nhược điểm của hắn.

Không ngờ, hôm nay Tuần Vũ tới đây đã là nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Hơn nữa được muội muội ủng hộ mới dám lại tới nơi này, lý do là, cái thế giới này có tập tục xưa thúc thúc nạp chị dâu vào phòng, nhưng là những quy củ kết hôn đó đều là những phụ nữ nhà nghèo.

Nhưng đã có quy củ, chỉ cần hắn nghĩ tất cả biện pháp, có lẽ có thể làm được cũng không nhất định.

Nghe được Tiếu thư đồng nói như thế, hắn cũng khẽ mỉm cười nói: "Tập tục thúc thúc thu tẩu vào phòng từ xưa, điểm này ngươi sẽ không không biết đi!"

"Ngươi. . . . . ." lần đầu tiên hắn biết người đệ đệ Tuần Vũ này khó chơi như thế, hơn nữa thế nhưng một lời trúng.. Cái tập tục này là có, hơn nữa bây giờ hắn là nhi tử duy nhất của Tuần gia. Tuy nói là thứ xuất, nhưng chỉ cần công chúa nhận hắn, như vậy liền danh chính ngôn thuận tiếp nhận Tuần phủ, đến lúc đó hắn muốn làm cái gì cũng có thể.

Huống chi này Thẩm Tử An cũng không giống những quả phụ khác, nàng là ôm gà trống tiến vào cửa, bản thân vẫn còn là xử nữ. Nếu như thu nàng, cũng không coi là bôi nhọ gia phong. Hơn nữa, Tuần Vũ vô luận tướng mạo hay học thức, cái nào cũng đều là nhân tuyển tốt nhất, khó bảo đảm cái nha đầu kia không động lòng!

Hắn càng nghĩ càng khẩn trương, thế nhưng nhất thời không có chủ ý.

"Chỉ sợ thiếu phu nhân sẽ không đồng ý!" Hắn còn chưa bao giờ từng bị người khác đè ép chuyện gì, hiện tại hình như có thể chặn miệng Tuần Vũ, cũng chỉ có lý do này.

Quả nhiên Tuần Vũ trầm mặc, nói: "Ta tự nhiên sẽ không buông tha, cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được."

Trong lòng Tiếu thư đồng giật giật, quả nhiên là người một nhà, tính cách này thật giống nhau.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Tử An bưng trà bánh tới cắt đứt ám đấu giữa bọn họ. Nàng vừa mở cửa đi vào bên trong, ai ngờ lại quên mất còn có ngưỡng cửa, sơ ý một chút liền ngã nhào về phía trước.

Hai người đàn ông bên này sợ hết hồn, Tiếu thư đồng rất danh chính ngôn thuận trực tiếp ôm Thẩm Tử An vào trong ngực, mà trên đường Tuần Vũ hơi hơi do dự, liền tiếp nhận mâm trà.

Thẩm Tử An nói tiếng cám ơn, sau đó cười nói: "Trà không có bắn ra ngoài đi?" Thế nào cảm giác mặt của Nhị thiếu gia rất đen, có phải hay không làm hắn rồi.

"Không có. . . . . ." Tuần Vũ đáp xong lại nói: "Ngươi là chủ tử, thế nào tự mình bưng trà đưa nước, những nô tài kia chạy đi nơi nào hết rồi?" Hắn để mâm trà xuống, không để lại dấu vết ngăn ở trước mặt Thẩm Tử An và Tiếu thư đồng quát hỏi.

Thấy Nhị thiếu gia tức giận, Thẩm Tử An sợ hết hồn, nói: "Vừa rồi thời điểm Xảo nhi nấu nước bị bỏng tay, cho nên ta đã bưng tới."

"Vậy sao, còn hai ma ma đâu?"

"Ah, họ ở phía sau cho Đại thiếu gia và Nhị phu nhân ăn. . . . . ." Thẩm Tử An bởi vì có chút khẩn trương cho nên nói ra lời nói bình thường đùa giỡn, Tuần Vũ suy nghĩ một chút mới hiểu rõ, nguyên lai Đại Thiếu Gia và Nhị phu nhân là hai con Gà. Vì vậy hì hì bật cười một tiếng, vốn là tâm tình bực mình thế nhưng bị quét sạch.

"Những việc về sau bảo các nàng làm là tốt rồi, nếu như mới vừa ngã xuống đụng bị thương thì làm thế nào?"

Thẩm Tử An chưa từng được người dịu dàng quan tâm như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng khoát tay nói: "Không cần gấp gáp không cần gấp gáp. . . . . . Những việc này ta có thể làm . . . . . ."

Bộ dạng khẩn trương như thế cũng rất đáng yêu, Tuần Vũ chỉ lo nhìn người yêu, thậm chí ngay cả áp suất chung quanh nhanh chóng giảm xuống cũng không có cảm giác. Đến lúc Thẩm Tử An ôm lấy hai cánh tay, nói: "Sao gian phòng có chút lạnh."

Tiếu thư đồng nói: "Nơi này không cho đốt lửa, cho nên là có chút lạnh lẽo. Thiếu phu nhân, không bằng mặc thêm y phục đi!" Nói xong cầm áo choàng lên muốn phủ thêm cho Thẩm Tử An. Nhưng Tuần Vũ lại nói: "Y phục của nô tài cũng muốn khoác lên trên người chủ tử sao? Đại tẩu ngươi chính là trở về hậu viện đi, chốc nữa ta bảo Tuần Mai đến nói chuyện phiếm giải buồn với ngươi, những khóa học này chờ trời lại tiếp tục học cũng không muộn."

"Như vậy. . . . . ." Nàng liếc Tiếu thư đồng một cái, rõ ràng là một người ngạo khí như vậy, bị Tuần Vũ gọi nô tài nô tài như vậy không biết. . . . . . Ách, hình như hắn tức giận, nắm chặt tay như vậy!

"Đại tẩu trở về đi thôi, ta đưa ngươi. . . . . ." Tuần Vũ đưa tay nhường lối, Thẩm Tử An không có biện pháp chỉ có thể cùng hắn và hai ma ma trở lại hậu viện. Sau đó, quả nhiên Tuần Mai cũng tới. Nói là tới học vẽ hoa với nàng, nhưng trong miệng vẫn luôn khen ca ca mình, tốt như thế nào, có tài học như thế nào.

Những thứ này Thẩm Tử An tất nhiên tin tưởng, chỉ là trong đầu lại chỉ nhớ đến ánh mắt của Tiếu thư đồng lúc nàng rời đi. Chờ mãi mới đến lúc sắc trời tối xuống Tuần Mai và Tuần Vũ đều đi hết, nàng ngay cả y phục cũng không khoác lên đã vội vàng chạy đến Tiền viện.

Nữ nhân đều là mềm lòng, huống chi Thẩm Tử An vốn cũng không phải loại người coi trọng cái gì nô tài cái gì chủ tử, nàng đối xử với nô tài cũng là bình đẳng giữa người với người với nhau, nếu như mới vừa ở trước mặt Tuần Vũ cậy mạnh cũng sẽ không được chỗ tốt gì. Nhưng nếu như thế yếu, hơn nữa giả bộ hết sức uất ức, như vậy. . . . . .

Nhìn, nàng đã tới, hơn nữa hình như là vội vàng!

Nghe được âm thanh chân giẫm lên tuyết, trong lòng Tiếu thư đồng cảm thấy ấm áp, quả nhiên là dụng kế của mình làm nàng chú ý tới, mới vừa vẫn còn đang sợ, nếu như nàng không đến thì sẽ làm thế nào?

Không đúng, tuyết. . . . . . Bên ngoài tuyết rơi sao?

Tiếu thư đồng sợ hết hồn, thế nhưng mình không để ý bên ngoài tuyết rơi. Quan trọng là, nha đầu này thế nào đội tuyết chạy thẳng vào Tiền viện .

Hắn chạy ra ngoài mở cửa, thấy Thẩm Tử An mặc y phục vô cùng đơn bạc, ngay cả áo bông cũng không mặc thêm. Không chỉ như vậy, nàng còn xoa xoa đôi tay nhỏ bé đi vòng quanh ở trong sân tuyết, hình như đi mấy vòng, nhưng cũng không tiến vào.

Thấy nàng lạnh đến mặt đỏ bừng, Tiếu thư đồng thầm trách mình phát hiện muộn, vội đi ra nói: "Tại sao không vào?"

"Ta cho là ngươi đã ngủ, trong phòng lại không thắp đèn." Đây là thói quen của người hiện đại, đến tối thì mở đèn, nếu như không có đèn sáng chính là ngủ.

Nhưng nàng quên mất, nơi này có thói quen đêm xuống thì cố gắng không đốt đèn.

"Vậy cũng không biết gõ cửa. . . . . ." Ngẫm lại cũng thấy không đúng, làm gì có nữ tử nửa đêm đi gõ cửa phòng nam nhân, đại khái hắn cũng gấp đến hồ đồ. Tiếu thư đồng xoay người nói: "Ta đi đốt đèn, ngươi lại từ từ đi đi. . . . . ."

Thẩm Tử An không sợ tối, theo kịp nói: "Không phải là ngươi nói buổi tối không cho thắp đèn sao?"

"Hiện tại ở Tiền viện không có người nào, tiểu thiếu gia cũng đã ngủ làm sao có người biết."

"Ah, ngươi chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn."

"Thiếu phu nhân dùng từ ngữ trái lại dùng rất tốt." Tiếu thư đồng thắp đèn, sau đó nói: "Không biết thiếu phu nhân tới tìm ta có chuyện gì?"

Hắn đây là biết rõ còn hỏi, tuy nhiên hắn vẫn muốn làm cho Thẩm Tử An nói ra. Nhưng không ngờ Thẩm Tử An tương đối thành thật, nói: "Ta không có mặc áo khoác, ngươi cho ta mượn áo choàng khoác lên một chút."

Mặt Tiếu thư đồng rút rút, sau đó xoay người mang áo choàng ra, cũng tự mình khoác lên trên người của nàng. Cảm thấy trên lưng và trên tay nàng truyền tới lạnh lẽo, hắn liền hối hận mình không nên không nhìn thời tiết một chút loạn nghĩ kế. Nhẹ nhàng thở dài, đưa tay dùng áo choàng bao lấy nàng, sau đó đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Thẩm Tử An sợ hết hồn, vốn định giãy giụa, nhưng cảm thấy thân thể đối phương truyền đến hơi ấm, hết sức thoải mái. Hơn nữa cũng không có động tác kế tiếp, xem ra chỉ là muốn sưởi ấm giúp mình, nên vẫn không nhúc nhích nói: "Ta hiểu biết rõ lời của Nhị thiếu gia ngày hôm nay nhất định thương tổn tới ngươi." Rõ ràng trong lòng thích một người không nên thích, còn bị chủ tử đâm trúng vết thương trong lòng, tư vị kia nhất định không dễ chịu.

"Mặc dù ta không thể chấp nhận ngươi, nhưng là rất đồng tình với cảnh ngộ của người. Đừng nản chí, cũng đừng cảm giác mình có chỗ nào không đúng. Thích một người không sai, thân là nô tài cũng không sai. Mọi người đều là người, không phải đều là một cái lỗ mũi hai con mắt . Cho nên, lần sau chỉ cần thích một người cũng thích ngươi là tốt rồi."

Tiếu thư đồng bị lời này thương tổn tới tâm, nàng đã rất rõ ràng đang nói, nàng không thích hắn.

"Vậy ngươi thích ai, là Tuần Vũ sao?" Quýnh lên, ngay cả xưng hô Nhị thiếu gia hăn cũng bỏ qua rồi.

"Mới không phải, ai ta cũng không rõ thích, cũng không thể thích."

"Ngươi. . . . . ." Là vì mẫu thân nàng sao? Ngược lại là một nữ nhi hiếu thuận. Vì vậy ôm chặt hơn, nói: "Ngươi cũng đã nói qua, thích một người không sai, ta chính là thích ngươi rồi, mê luyến ngươi. Về phần ngươi có chấp nhận ta hay không, những thứ kia đều không quan trọng."

Ách. . . . . . Đây là thâm tình tỏ tình cỡ nào, thế nhưng Thẩm Tử An cảm động càng thêm do dự một chút. Một nô tài thế nhưng vượt qua tầng ngăn cách ăn sâu vào tư tưởng kia mà nói ra với nàng là chủ tử như vậy, có thể thấy được trình độ nghiêm túc như thế nào! ( là hiểu lầm, tuy là đối phương là rất nghiêm túc, bất quá ngươi hiểu sai phương hướng rồi. )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.