Trần Chân

Chương 2




Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng liếc mắt lẫn nhau một cái, cũng khó ngăn khiếp sợ trong lòng, việc có thể làm cho Lý Vân Tiêu chịu đến xung động như vậy, tuyệt không đơn giản.

Mạc Tiểu Xuyên cẩn thận hỏi:

- Vừa nãy đạo hồn ảnh kia là người phương nào?

Cặp mắt vô thần của Lý Vân Tiêu dần dần khôi phục lại, con mắt mở rộng kịch liệt thu nhỏ lại, ánh sáng hết sức cô đọng, càng ngày càng lạnh lẽo, để cho hai người đều cảm thấy từng tia từng tia hàn ý, không nhịn được run sợ.

Bùm bùm…

Song quyền của Lý Vân Tiêu nắm chặt, tiếng bạo cốt liên tiếp vang lên, không khí cũng đang bị áp súc tầng tầng, hắn dùng thanh âm trầm thấp gằn từng chữ nói:

- Vũ Văn Bác.

- A… là hắn…

Thân thể hai người đều chấn động, ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cuối cùng đã rõ ràng nội tâm Lý Vân Tiêu phẫn nộ ở đâu.

Vừa nãy ở trước mắt hắn bị giết, dĩ nhiên là bạn tốt năm xưa.

Trong lòng hai người đều có quá nhiều nghi hoặc, nếu là Vũ Văn Bác, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lại dễ dàng bị người chặn giết như thế?

- Vân thiếu…

Bên ngoài tràn vào lượng lớn vũ giả, đều là người của Thiên Nguyên thương hội, vừa nãy tranh đấu bọn họ bị Vũ Đế cường giả nhất chiêu chấn động bay ra ngoài, tuy rằng đều bị thương trình độ không giống, nhưng không một người mất mạng.

Đặc biệt là Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường, đi ở phía trước nhất, tiến lên hai bên trái phải đỡ lấy cánh tay của Lý Vân Tiêu, đồng thời cảm nhận được sát khí trên người hắn, cả người đều chấn động, ánh mắt giống như hỏi dò nhìn về phía Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng.

Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng cau mày, giờ khắc này nhiều người hỗn tạp, bất tiện nói rõ, đều lặng lẽ không nói.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm Đinh Linh Nhi, lạnh lùng nói:

- Vừa nãy các ngươi xông tới, tên Vũ Đế kia xuất thủ, có người thương vong hay không?

Tâm thần của Đinh Linh Nhi bỗng nhiên chấn động, ánh mắt lạnh như băng kia của Lý Vân Tiêu như là hàn đao, thẳng vào nội tâm của nàng, không nguyên do làm nàng đau đớn một trận. Tuy rằng nàng không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng lạnh lẽo cùng coi thường trong ánh mắt kia, là chưa bao giờ ở Lý Vân Tiêu thấy qua.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình rơi vào trong hầm băng, tâm lập tức nát ra, cả người lạnh quá, rất sợ, nội tâm hoảng loạn cả lên, âm thanh run rẩy nói:

- Không... Thật giống như không......, vì sao Vân thiếu hỏi như vậy.

Ý lạnh trong mắt Lý Vân Tiêu càng thêm lạnh lẽo nói:

- Những thủ hạ này của ngươi rất mạnh a, ở dưới công kích của Vũ Đế dĩ nhiên không một người chết?

Sắc mặt Đinh Linh Nhi một mảnh trắng xám, không có bất kỳ màu máu, không biết trả lời như thế nào, chỉ là thân thể không khỏi run cầm cập, cảm thấy càng ngày càng lạnh.

Lạc Vân Thường cũng phát hiện không đúng, trên người Lý Vân Tiêu truyền ra ý lạnh từ trong tay lan tràn đến trên người nàng, cũng là một trận băng hàn, nhưng Cửu Dương thần thể vào đúng lúc này tuôn ra một mảnh ấm áp, trực tiếp hóa giải lạnh lẽo, thậm chí thông qua hai tay truyền tới trong cơ thể đối phương.

Lý Vân Tiêu cảm nhận được từng tia từng tia ấm áp, lông mày khẽ nhíu, khí tức thô bạo giảm mạnh, hàn khí trong con ngươi cũng dần dần xua tan, hắn cũng cảm thấy mình chất vấn có chút quá đáng, thở dài nói:

- Ta có chút rối loạn, muốn một người suy ngẫm, các ngươi đi trước đi.

Đinh Linh Nhi một trận chua xót, nước mắt rì rào rơi xuống, mím môi tận lực nhẫn nhịn không cho mình khóc.

Lý Vân Tiêu không tiếp tục để ý mọi người, xoay người liền tiến vào trong phòng nhỏ, đóng cửa lại.

Ngoại trừ Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng ra, tất cả mọi người đều không rõ vì sao, từng cái từng cái sững sờ, có mấy người trong lòng càng là tức giận, không nhịn được oán giận.

- Vừa nãy lời kia của Vân thiếu là có ý gì? Chúng ta nhìn bên hắn có chuyện, trước tiên chạy tới, nghe lời kia của hắn, ý tứ thật giống như là ước gì chúng ta bị đánh chết, quá làm người tức giận.

- Phải a, tuy rằng chúng ta thực lực thấp kém, nhưng là bởi vì kính nể hắn, kính nể Đinh hội trưởng, lúc này mới liều chết đến đây, hắn dĩ nhiên nói ra lời khiến người ta thất vọng, lần sau lại có chuyện như vậy, ta sẽ tiếp tục ngủ.

- Ngay cả Đinh hội trưởng đối với hắn tốt như vậy, đều bị hắn làm tức khóc, người này thật không thể nói lý, lần sau ai cũng không nên tới.

Nghe đoàn người oán giận, Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng nhíu mày, đang muốn giải thích, đột nhiên Đinh Linh Nhi mở miệng, bình tĩnh nói:

- Việc này chắc có nguyên nhân, tâm tình mọi người ta có thể hiểu được, nhưng vừa nãy đến cùng xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết, mọi người tuyệt đối đừng bởi vì biểu hiện mà sản sinh oán giận, do đó hoài nghi Vân thiếu. Mấy ngày nay ở chung, Vân thiếu làm người tất cả mọi người hẳn là rõ ràng, trong này nhất định có tình huống mà chúng ta không biết.

Trên mặt nàng còn treo vệt nước mắt, thời điểm nói ra những câu nói kia là dị thường bình tĩnh, trong mắt không nhìn ra bất kỳ thần thái.

- Hừm, Đinh hội trưởng nói cũng có lý, tựa hồ Vân thiếu cũng bị đả kích không nhỏ, trong này nhất định có ẩn tình.

- Mọi người đều tán đi, ngày mai Vân thiếu còn phải vũ quyết, để hắn bình tĩnh một chút.

Đinh Linh Nhi uy vọng cực cao, vừa mở miệng liền có người hưởng ứng, lúc này đoàn người mới dần dần xua tan, chỉ còn lại nàng cùng bốn người Mạc Tiểu Xuyên.

Lạc Vân Thường tiến lên hơi kéo cánh tay của Đinh Linh Nhi, rốt cục đoàn người tán đi, thân thể Đinh Linh Nhi run rẩy một thoáng, lần thứ hai nước mắt chảy ra.

Lạc Vân Thường vội vàng an ủi:

- Linh Nhi muội muội đừng thương tâm, vừa nãy không phải ngươi cũng nói Vân thiếu tất nhiên có ẩn tình sao?

Đinh Linh Nhi khẽ gật đầu, tuy rằng như vậy, nhưng nghĩ đến ánh mắt như người xa lạ của Lý Vân Tiêu vừa nãy, nội tâm liền sợ sệt cùng lạnh lẽo, còn có hết sức bất lực.

Lạc Vân Thường nhìn hai người Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Vừa nãy đến cùng xảy ra chuyện gì?

Mạc Tiểu Xuyên thở dài nói:

- Chuyện trong đó ta cũng không quá rõ ràng, chỉ bất quá vừa nãy một vị bạn cũ của Vân thiếu ở trước mắt hắn bị người giết chết.

- A?

Hai nữ đều giật mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tâm tình oan ức của Đinh Linh Nhi cũng lập tức dứt bỏ, tỉ mỉ lắng nghe.

Mạc Tiểu Xuyên đem sự tình tỉ mỉ nói một thoáng, kỳ thực cả quá trình sự kiện vô cùng ngắn, hắn cũng chỉ ra hai kiếm mà thôi, vẻn vẹn là thời gian hai kiếm, Vũ Văn Bác liền bị giết.

- Vũ Văn Bác.

Đinh Linh Nhi cả kinh nói:

- Vạn Bảo lâu Tam Trưởng lão, tại sao lại ở trong khu nhà nhỏ của chúng ta hướng về Vân thiếu cầu cứu? Giờ khắc này Vạn Bảo lâu có Thôi Bác cùng ba tên trưởng lão tọa trấn, nếu như hắn đi tới trụ sở của Vạn Bảo lâu, sợ là không ai có thể thương hắn.

Mọi người đều không rõ, Lạc Vân Thường cau mày nói:

- Nghe các ngươi nói, thời điểm Vũ Văn Bác này trốn đến đã là hồn thể, nói cách khác kẻ địch dị thường cường đại, ngay cả thân thể của hắn cũng bị tiêu diệt, này xác thực có chút kỳ quái. Hơn nữa người có thể vô thanh vô tức ở Tống Nguyệt Dương thành giết chết Vũ Văn Bác, thật là làm người suy đoán có chút sợ hãi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.