Trẫm

Chương 47: Mang Thai?




Liên Xảo Dã nằm mơ cũng không ngờ chỉ trong 24h cô lại gặp lại Lưu Hạ.

Ngày hôm qua trước khi trở về, Cao Thông cảnh cáo bọn họ rằng không được đem chuyện thi thể Bạch Lộ biến mất truyền ra bên ngoài, hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc, bọn họ giữ kín như bưng. Chỉ là bọn họ trăm triệu lần không thể ngờ, mới có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong phòng lại có thêm một sinh mệnh biến mất. Cái chết của Hùng Linh Linh khiến cho mấy người trong phòng 308 bị đả kích nặng, nhất là Sở Phi Yến, cô giống như một con thỏ bị sợ hãi, lạnh run lui vào trong góc. Giường ngủ của cô và Hùng Linh Linh nối liền với nhau, mỗi ngày hai người hầu như ngủ đối đầu với nhau. Hiện tại, thi thể lạnh như băng của Hùng Linh Linh nằm sát gối đầu của cô, kêu cô làm sao không sợ được chứ?

Lúc Lưu Hạ đi vào, Liên Xảo Dã chỉ khoác một cái áo len rất mỏng, áo lót dán sát trên thân thể cô như ẩn như hiện làm cho máu nóng trong người hắn phun trào. Ánh mắt Lưu Hạ xoay chuyển một vòng trên người Liên Xảo Dã, mang theo hứng thú trêu đùa. Liên Xảo Dã làm mặt lạnh, tiện tay cầm lấy cái áo bành tô khoác lên người.

Lưu Hạ khẽ cười nói: “Lại gặp mặt”. Hắn đi tới kế bên Liên Xảo Dã, nhìn chăm chú vào gò má cô, “Tôi còn nghĩ phải đợi rất lâu”.

Liên Xảo Dã liếc mắt nhìn hắn, không nói gì. Trong phòng phát sinh chuyện như vậy, không ai cảm thấy dễ chịu, cho dù cô là người mới dọn vào ngày hôm qua. Cô cho rằng mặc dù Lưu Hạ háo sắc nhưng cũng biết thức thời.

Nhưng rõ ràng cô đã nghĩ sai. Lưu Hạ nhắm mắt làm ngơ vẻ mặt khó chịu của cô, hắn cười híp mắt hỏi: “Tâm tình không tốt?”.

“Nếu cảnh sát Cao của mấy người chết đi, anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc đúng không?”.Liên Xảo Dã chán ghét phản vấn.

Lưu Hạ ngẩn người, nói: “Dĩ nhiên, anh ta chết thì tôi mới có cơ hội thăng chức chứ”. Như là nghĩ tới điều gì, hắn cười ra tiếng: “Bất quá, người kia là quái vật, sẽ không chết dễ dàng như thế”.

Thái độ ngả ngớn như vậy chọc giận Chu Dĩnh, cô bước xông lên, chắn giữa hai người, khẩu khí bất thiện: “Đội phó Lưu, anh tới đây để tán gái sao?”.

“Đương nhiên…”. Lưu Hạ nháy mắt vài cái với cô, “Cũng không hoàn toàn là thế”.

“Anh rất vui khi có người chết sao?”. Chu Dĩnh tức giận hướng về Liên Xảo Dã, lớn tiếng chất vấn: “Bởi vì loại người như anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi cô ta?!”.

Lưu Hạ kinh ngạc nhìn Chu Dĩnh: “Lẽ nào cô không cảm thấy vui hả?”.

Chu Dĩnh giật mình, qua nửa ngày, mới nói: “Anh nói…Cái gì?”.

“Tôi nói, Hùng Linh Linh đã chết, cô không vui hả?”. Lưu Hạ kéo cái ghế rồi ngồi xuống, “Không phải cô rất ghét Bạch Lộ và Hùng Linh Linh sao?”.

Trong nháy mắt, Chu Dĩnh lộ vẻ cảnh giác: “Anh nghe ai nói?”.

“Một nhà tâm lý học nổi tiếng đã từng nói, khi câu hỏi của một người làm cho bạn cảm thấy chột dạ, bạn thường hỏi vặn lại người đó “Bạn nghe ai nói?””.

“Ý của anh hung thủ là tôi?”. Chu Dĩnh tựa như một con nhím, cả người đều toàn gai nhọn.

Lưu Hạ nhún vai: “Tôi chỉ hỏi có phải cô rất ghét Bạch Lộ và Hùng Linh Linh không?”.

“Không có!”.

“Nói như vậy, cô có quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng?”.

“Không sai! Chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, cùng nhau đi học, đi ăn và đi dạo phố!”.

“Ồ…”. Lưu Hạ chậm rãi đứng dậy, trầm mặc một hồi, kề mặt sát gần sát mặt Chu Dĩnh, “Bọn họ không vứt cô qua một bên? Không phải cô…chỉ là một người hầu thôi sao?”.

Chu Dĩnh theo bản năng lui về sau một bước, cô phẫn nộ trừng mắt nhìn Lưu Hạ, nhưng không nói gì thêm.

“Được rồi”. Lưu Hạ bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Chu Dĩnh, hiền lành nói: “Tôi tùy tiện hỏi một chút thôi, đừng khẩn trương vậy chứ”. Hắn lập tức xoay người hỏi Liên Xảo Dã, “Nghe nói dạo gần đây trường học các cô lưu hành một tin đồn rất thú vị đúng không?”.

Liên Xảo Dã lạnh lùng nói: “Anh đang nói đến cái nào?”.

“Tay của Điệp tiên”. Lưu Hạ nói, “Không phải rất thú vị sao?”.

Liên Xảo Dã khinh bỉ liếc nhìn Lưu Hạ: “Đội phó đội điều tra đại đội ba cũng tin chuyện ma quỷ sao?”.

“Thà tin là có, không thể tin không có”. Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi lên mặt Lưu Hạ, rực rỡ và mờ mịt, “Có một số việc, dù cho không tận mắt chứng kiến nhưng cũng không thể nói nó không tồn tại”.

Lúc hắn nói những lời này, thần sắc nhàn nhạt, không khoa trương giống bình thường, khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng, Liên Xảo Dã há miệng, cái gì cũng không nói nên lời.

“Vậy thì”. Lưu Hạ nắm lấy vai Liên Xảo Dã, “Dẫn tôi đi gặp bạn học khoa Công Nghệ – Thông Tin của các cô đi”.

Quả nhiên là ảo giác, làm sao hắn ta lại có biểu tình buồn rầu thế kia được —— Liên Xảo Dã nhìn Lưu Hạ chưa đầy hai giây đã đổi lại biểu tình cợt nhã, cô phủi tay hắn “Chát” một tiếng, đi trước ra ngoài.

Đợi khi hai người đã đi xa, Chu Dĩnh rốt cuộc thở hắt ra, thô bạo kéo lấy Sở Phi Yến đang co người lại, nói: “Đứng đậy, hôm nay tới lượt cô quét dọn vệ sinh đó”.

Sở Phi Yến ngẩng đầu nhìn Chu Dĩnh, rồi lại ngồi xuống.

“Đứng lên”. Chu Dĩnh bắt đầu tức giận. Câu hỏi trước đó của Lưu Hạ khiến cô cảm thấy đối phương đang muốn khiến cô nhục nhã, nhưng cô không thể nào phát tiết, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Hiện tại trong ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ, mà từ trước tới nay cô chưa bao giờ vừa mắt Sở Phi Yến, bàn chân phải không khống chế đá vào người Sở Phi Yến, Chu Dĩnh cảm thấy cơn giận dịu đi rất nhiều.

Sở Phi Yến không thể tin ngẩng đầu lên —— cô biết Chu Dĩnh rất ghét mình, nhưng trước nay nhiều nhất cũng chỉ châm chọc vài câu, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Chu Dĩnh sẽ ra tay đánh mình.

“Tại sao bạn lại làm vậy?”. Sở Phi Yến nhảy dựng lên. Cái chết của Hùng Linh Linh làm cho tinh thần của cô gần như suy sụp, cô cảm giác bản thân không còn sợ cái gì nữa.

Lúc này Chu Dĩnh cũng sửng sốt, cô cũng không phải muốn đá Sở Phi Yến, nhưng chân phải cứ tự nhiên đá tới. Cô muốn nói lời xin lỗi nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép —— bình thường khi nói chuyện qua lại, cô chưa bao giờ hòa nhã với Sở Phi Yến, đối mặt với Sở Phi Yến, cô luôn có một cảm giác ưu việt không rõ. Mà hiện tại, cớ gì vì một đá này mà cô phải lên tiếng xin lỗi chứ? Sở Phi Yến hẳn là nên yên lặng chịu đựng giống trước kia mới đúng!

Nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Sở Phi Yến, Chu Dĩnh đứng thẳng lưng, nói: “Ngày hôm nay tới phiên cô quét dọn vệ sinh, đừng tưởng giả bộ sợ hãi là có thể trốn việc”. Cô từ trên nhìn xuống Sở Phi Yến thấp hơn mình một cái đầu, không khỏi châm chọc: “Cô cho người nào cũng giống cô sao, ở trong đống rác cũng có thể ở được”.

Lời nói này quả thật rất cay nghiệt, Sở Phi Yến rơi nước mắt. Cô hung hăng đẩy Chu Dĩnh rồi chạy ra ngoài cửa. Chu Dĩnh tưởng rằng Sở Phi Yến bỏ chạy, nhưng không nghĩ rằng cô ta chỉ đi lấy cây chổi mà thôi. Nhìn bộ dạng ủy khuất vừa quét dọn vừa lau nước mắt của cô ta, Chu Dĩnh không hề áy náy, nghĩ thầm, người thấp kém vẫn mãi là người thấp kém, bị mắng như thế mà còn không thèm phản ứng. Cô cười khinh miệt, ác ỷ bỏ lại một câu: “Đừng quên dọn dẹp luôn giường chiếu”. Sau đó, nghênh ngang bỏ đi.

Cửa bị đóng mạnh vang lên tiếng “Ầm” thật lớn, Sở Phi Yến dừng tay một chút rồi lại vùi đầu quét dọn.

Bây giờ là giờ lên lớp, toàn bộ khu kí túc yên tĩnh lạ thường, không, phải nói là toàn bộ thế giới đều yên tĩnh ____________ không nghe thấy tiếng chuông tan học, không nghe thấy tiếng cười đùa trong sân tập…Thế giới của Sở Phi Yến hoàn toàn yên tĩnh.

Sàn nhà lót gỗ, cây chổi bằng nhựa quét lên phát ra âm hưởng chói tai, vẻ mặt Sở Phi Yến có hơi ngơ ngẩn, giống như máy móc được hạ lệnh, từng chút, từng chút quét dọn. Trong đầu của cô trống rỗng, phảng phất không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.

“Vù vù…”. Có vật gì đó rung động.

Sở Phi Yến dừng tay, cái cổ cứng đơ chậm rãi di chuyển ___________ âm thanh rung rung đến từ phía trước giường cô, là giường ngủ của Hùng Linh Linh. Ở dưới tấm nệm dày, có một vật đang nổi lên.

“Vù vù…vù vù”. Vật kia liên tục phát ra âm thanh.

Sở Phi Yến cứng người. Đó là điện thoại di động.

Nhưng cảnh sát luôn cẩn thận tại sao có thể bỏ sót di động – một manh mối quan trọng như vậy? Rõ ràng cô thấy một cảnh viên gắp lấy di động màu trắng rồi bỏ vào túi nilông, tại sao nó xuất hiện ở nơi này?

Là ai, là ai gọi vào di động Hùng Linh Linh?

Có thể là người nhà của cô ấy. Sở Phi Yến nghĩ có phải người nhà Hùng Linh Linh vẫn chưa biết tin cô ấy đã qua đời? Người bác gái hiền lành vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han ân cần, nếu biết rằng con gái của mình đã mất thì tâm trạng sẽ thế nào đây? Bà ấy sẽ đau khổ? Sẽ khóc không? …………..

Có lẽ, mình nên nói cho bà ấy biết. Sở Phi Yến nghĩ nghĩ rồi đi đến bên giường Hùng Linh Linh. Cô nhìn chằm chằm vào giường Hùng Linh Linh, khăn trải giường có họa tiết carô xanh trắng đơn giản. Cô nghĩ đến mười mấy tiếng trước Hùng Linh Linh còn nằm khóc ở nơi này, vài giờ trước, thi thể Hùng Linh Linh nằm ở nơi này, an tĩnh, lạnh lẽo, không một chút tiếng động.

Cô thậm chí không dám lấy tay chạm vào cái nệm kia, cô sợ.

Cô sợ, thứ chạm tới không phải chăn nệm mềm mại, mà là thi thể lạnh như băng của Hùng Linh Linh.

“Vù vù…vù vù…vù vù”.

Sở Phi Yến đứng ở bên giường, nhìn di động không ngừng rung chuông dưới nệm, bỗng nhiên nở nụ cười __________ sốt ruột sao? Muốn biết con gái bà đang ở đâu sao? Được, tôi sẽ nói cho bà biết. Tôi sẽ nói cho bà biết, tử trạng con gái bà thê thảm cỡ nào, tôi sẽ nói cho bà biết, con gái bà bị thế này là đúng tội. Nhưng mà, tôi chỉ muốn bà chờ đợi. Tôi chính là muốn bà chờ đợi, muốn bà lo lắng, muốn bà sợ hãi.

Bởi vì, con gái bà cũng có phần ức hiếp tôi.

Cách thức nó ức hiếp tôi là không nói lời nào. Khi Bạch Lộ và Chu Dĩnh xa lánh tôi, nó cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

Nó không để tôi sống dễ chịu, cho nên tôi cũng không cho bà sống dễ chịu.

“Vù vù…vù vù…vù vù…”

Năm phút trôi qua, di động bỗng chốc ngừng rung. Sở Phi Yến hài lòng nở nụ cười, ung dung xốc lên tấm trải giường carô trắng xanh.

Cô không kịp thấy rõ màn hình di động hiển thị cuộc gọi từ ai, bởi vì thứ đầu tiên cô nhìn thấy, ở trên ván giường bằng gỗ, là gương mặt của Hùng Linh Linh.

Mang theo huyết nhục, da mặt của Hùng Linh Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.