Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 8




Lúc này đã đến hạ tuần tháng mười, thu hoạch vụ thu vừa mới chấm dứt, dần dần sắp tới cuối năm, từng nhà bắt đầu chuẩn bị tân niên, toàn bộ Đại Đường trên dưới đều bao phủ không khí bận rộn chuẩn bị tân niên.

Nhưng đúng lúc này, Liêu Đông lại xảy ra chiến sự không ngờ, tin tức Lý Tận Trung bị hạ độc chết truyền đến Liêu Đông, khiến cho các bộ tộc Khiết Đan phẫn nộ, Tôn Vạn Vinh không thể chối từ, thay Lý Tận Trung làm tù trưởng.

Vì nắm giữ quyền hành quân chính Khiết Đan, dựng lên danh vọng lớn trong các tộc Khiết Đan, Tôn Vạn Vinh liền cho rằng lấy danh nghĩa vì Lý Tận Trung báo thù, hủy bỏ hiệp định với Đại Đường, cử binh phản loạn Đại Đường, tụ tập mấy vạn quân đội tiến công Doanh Châu một lần nữa.

Trên đầu thành, mấy ngàn binh lính quân Đường lo lắng đề phòng nhìn thanh thế lớn của quân Khiết Đan ngoài vài dặm, bọn họ chỉ có hơn ba ngàn người, trên đầu thành không ngừng có người thổi kèn lên, quân Đường có vẻ có chút thất kinh.

Mặc dù bọn họ trước đó đã chuẩn bị, sơ tán dân chúng trong thành xuôi nam, cũng chuẩn bị lượng lớn cây to và đá tảng, nhưng đối mặt mấy vạn đại quân Khiết Đan, bọn họ vẫn có vẻ lực bất tòng tâm.

Chủ tướng quân Đường Phương Đan Thanh sắc mặt trắng bệch, nhìn quân Khiết Đan đằng đằng sát khí, ánh mắt y lộ ra thần sắc hoảng sợ, y sớm đã trong lòng đại loạn, không biết mình nên làm thế nào mới tốt đây.

Theo chủ ý của y mà nói, y rất muốn lập tức bỏ thành rút lui, nhưng Thánh Thượng trong ý chỉ nói rất rõ ràng, không cho bất luận vì lý do gì quân đội tự tiện bỏ thành mà chạy, nhất định phải thủ vững thành trì, nếu không là làm bại hoại Đại Đường quân đội, phải chịu chế tài nghiêm khắc.

Nhưng ý chỉ này đối với Liễu Thành mà nói hiển nhiên hơi không công bằng lắm, nơi đó ở vào đông bắc của Liêu Đông, nếu quân Khiết Đan khởi binh tạo phản, Liễu Thành không thể không đứng mũi chịu sào, Phương Đan Thanh cũng từng đưa ra ý kiến của mình, nhưng ý kiến của y không có bất kỳ hồi âm nào, ngược lại mang tới lòng quân không yên.

Sự lo lắng của y bất hạnh đã trở thành sự thật, đại quân Khiết Đan quả nhiên lại tạo phản, binh lâm thành hạ.

Lúc này, một gã quân kỵ binh Khiết Đan vội vàng chạy tới, từ thành biên bay vút mà qua, một mũi tên bắn lên đầu thành, trên tên cắm một phong thư, có binh lính nhặt thư đến, cực kỳ nhanh chạy tới phía chủ tướng.

Phương Đan Thanh run rẩy tay mở thư ra, trong thư chỉ có một câu:
- Hạn trong vòng một canh giờ đầu hàng, nếu không sẽ san bằng Liễu Thành.

Phương Đan Thanh thở dài một tiếng, bỏ lại thư, y không khỏi lo lắng nhìn lại về phía nam, từ lúc các bộ tộc Khiết Đan tập kết quân đội, y đã phái người đi U Châu cầu cứu, trước mắt U Châu còn có hơn vạn quân đội đóng quân, nhưng đã ba ngày trôi qua, U Châu bên kia không có chút tin tức nào lại đây.

- Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một gã thuộc cấp khác lo lắng hỏi.

- Trước chống cự đi! Thật sự ngăn cản không nổi thì rút lui.

Phương Đan Thanh thở dài một hơi, rút lui so với đầu hàng cái nào tốt hơn, y bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nói với người thuộc cấp này:
- Ngươi lập tức phái người đi Du Quan, báo cho Trọng Nguyên, đại quân Khiết Đan tiếp cận, viện quân chậm chạp không đến cứu binh, Liễu Thành đã giữ không trụ được, bảo y chuẩn bị sẵn sàng!

- Mạt tướng tuân mệnh!

Thuộc cấp lập tức chạy đi an bài binh lính truyền tin, Phương Đan Thanh nhìn binh lính truyền tin rời đi, y lúc này mới vừa quay đầu lại, hô lớn với bọn lính:
- Khiết Đan quân tàn bạo vô cùng, giết già trẻ chúng ta, làm nhục phụ nhân chúng ta, hôm nay bọn họ lại đến xâm chiếm, chúng ta quyết tử chiến đến cùng, tuyệt không đầu hàng!

Trên đầu thành một khoảng tiếng kèn liên miên ngân không ngừng, đây là tín hiệu ứng chiến, biểu thị công khai với đại quân Khiết Đan, bọn họ tuyệt không đầu hàng.

Bên ngoài vài dặm, Tôn Vạn Vinh đã nghe được tiếng kèn ứng chiến, con ngươi của gã dần dần co rút lại, sát khí tóe hiện, gã gằn từng tiếng lệnh:
- Lập tức lắp ráp máy bắn đá.

Ba trăm thợ thủ công nổi tiếng đi theo quân bắt đầu hành động, bọn họ từ đồ quân nhu trong đội tháo xuống từng bộ phận máy bắn đá thật lớn, bắt đầu lắp ráp tại chỗ.

Trong lúc cùng quân Đường tiến công Cao Ly, người Khiết Đan cũng từ Cao Ly bắt người cướp của, bắt lượng lớn thợ thủ công, để cho bọn hắn có thể làm ra máy bắn đá thật lớn, những máy bắn đá này tại lần trước lúc tiến công Châu trung tướng phía nam Doanh phát huy tác dụng cực lớn.

Không chỉ có như thế, bọn họ còn từ Đột Quyết mua được mấy ngàn con ngựa kéo chuyên chở vật tư, chúng nó tải được trọng lượng lớn, lặn lội đường xa cực tốt, hơn nữa xe trượt tuyết cực kỳ hữu dụng.

Chính là nhờ có xe trượt tuyết và ngựa kéo, giúp quân Khiết Đan mang các loại vũ khí công thành nặng nề có thể theo quân mà đi, đem đến tiện lợi thật lớn cho bọn họ, không đến nửa canh giờ, nhóm người giỏi tay nghề đã lắp ráp thành hình hai mươi cái máy bắn đá khổng lồ, loại này có thể ném mạnh tảng đá lớn trăm cân, lực đạo mạnh mẽ, một tảng là đủ phá hủy thành lầu, mỗi bộ phận máy bắn đá cần hai trăm lực sĩ kéo phát, giống hai mươi người khổng lồ đứng sừng sững dưới thành.

Lúc này, một tên binh lính Khiết Đan chạy đến chỗ Tôn Vạn Vinh, lớn tiếng bẩm báo:
- Đại tù trưởng, máy bắn đá đã chuẩn bị sắp xếp xong!

Tôn Vạn Vinh ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã xuống đường chân trời, màn trời nhiễm lên một tầng màu đỏ tím, lộ ra hơi thở bi thương của ngày sắp kết thúc.

- Bắt đầu tấn công!

Tôn Vạn Vinh hạ mệnh lệnh tiến công, gã nhìn tường thành cũng cùng bị nhuộm thành màu tím, lạnh lùng nói:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, nếu không chịu nhận, vậy đừng trách ta dùng Liễu Thành để tế đao.

- Đông! Đông! Đông!

Tiếng trống gõ thật lớn, mỗi một thanh trống đánh đều đập vào lòng quân sĩ Đường trên thành, nện đến bọn họ tâm thần không yên, bọn họ tay cầm cung nỏ, sẵn sàng trận địa đón quân địch, nhưng dưới thành kia hai mươi cái máy khổng lồ như quái thú, khiến trong lòng mỗi một người bọn họ đều tràn đầy áp lực nặng trịch.

Tiếng trống ngừng lại, lúc này trời đất hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên, hơn mười bóng đen thật lớn bay lên không, vẽ ra hơn mười đường cong, bay vút giữa không trung, phát ra tiếng rít chói tai.

- A!

Trên đầu thành phát ra một mảnh kinh hô, Phương Đan Thanh hô to:
- Mau cúi người tránh đi!
'Oanh! Oanh!' liên tục không ngừng mà nổ, trên đầu thành bụi đất tung bay, sương khói đập vào mặt.

Tường thành Liễu Thành mặc dù là dùng gạch đá xây nên, tường thành cao lớn, nhưng dù sao cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, chịu đủ mưa gió ăn mòn, đã có chút cổ xưa, một lúc tảng đá lớn nặng hơn trăm cân tấn công xuống, tường thành bắt đầu xuất hiện hơn mười khe nứt.

“Bụp!” một tiếng vang thật lớn, một khối đá lớn đập trúng trên đỉnh đầu lỗ châu mai của chủ tướng Phương Đan Thanh, lỗ châu mai bị nện đến dập nát, đá vụn bay loạn, tảng đá lớn dư kình lực chưa tiêu hết, quét ngang đến, vài binh lính quân Đường trốn tránh không kịp, bị nện trúng huyết nhục văng tung tóe.

Trên đầu thành binh lính kêu cứu vang thành một khoảng, vòng công kích thứ nhất đã chết hơn trăm người, thành lầu bị hai khối đá lớn đồng thời đánh trúng, cột gỗ gãy, thành lầu ầm ầm sụp xuống, hơn mười binh lính quân Đường bị chôn ở trong đống gỗ đá sụp xuống.

Ngay sau đó đợt đá lớn công kích thứ hai lại phát động, hai mươi khối đá lớn hơn trăm cân chuyển động trên không trung, mang theo lực lượng cường đại, lao thẳng tới tường thành, lại là một mảnh tiếng đánh thật lớn mà nặng nề.

Một đoạn tường thành rốt cục không chịu nổi tảng đá lớn liên tục va chạm, đã xuất hiện khe nứt đáng sợ, lung lay sắp đổ, đúng lúc này, lại một khối hòn đá vượt qua không trung bay tới, đập trúng cái khe, tường thành sụp đổ, liền giống bị làn da xé toạc, lập tức bị văng ra hơn hai mươi trượng, tường thành tường kép bỏ thêm vào bùn cát nghiêng xuống, tạo thành một sườn dốc lên tòa thành.

Phương Đan Thanh đỏ mắt, rống lớn:
- Nhanh dùng bao cát làm tường lũy! Mau!

Hơn một ngàn binh lính quân Đường lưng đeo bao cát chạy về phía chỗ hổng, liều lĩnh mà đem bao cát ném vào bên trong chỗ hổng , nhanh chóng xây dựng lại một đạo tường thành, phương xa, quân Khiết Đan vẫn như cũ án binh bất động, bọn họ đằng đằng sát khí, nóng lòng muốn giao chiến.

Nhưng Tôn Vạn Vinh như trước không truyền đạt mệnh lệnh công thành, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú trên thành chiếu cố lục, trong mắt của y tràn đầy khinh thường, theo y, y có hai mươi máy bắn đá rất nặng, tòa thành trì này không chịu nổi một kích.

- Một… hai… ba… thả!

Hai trăm binh lính Khiết Đan đồng thời phát lực, cánh tay thật dài quăng lên, phát ra "Ô!" một tiếng gió vang, một tảng đá thật lớn bay lên trời, gào thét ném tới cổng thành, liên tục va chạm khiến cổng thành lay động kịch liệt, rốt cục không chịu nổi tảng đá lớn công kích, cổng thành ầm ầm vỡ vụn.

Tôn Vạn Vinh vung chiến đao lên:
- Tiến vào thành đi!

Mấy vạn quân đội Khiết Đan giống như che trời phủ đất hướng cổng thành đánh tới, Phương Đan Thanh sắc mặt trắng bệch, y cắn răng hung hăng đập chân một cái:
- Rút lui! Lập tức rút lui!

Y không thể để cho quân đội toàn quân bị diệt, thà rằng y chịu nghiêm trị, cũng không thể để binh lính chết hết.

Mấy ngàn quân Đường lập tức rút lui từ cửa thành phía nam, bỏ mặc Liễu Thành, nhanh chóng lùi lại hướng về phía nam Du Quan, quân đội Khiết Đan công chiếm Liễu Thành, Tôn Vạn Vinh vào bên trong thành đã là thành trống không, lương thực và nhân khẩu đều đã bỏ chạy, gã giận tím mặt, lập tức suất lĩnh đại quân tiếp tục xuôi nam, hướng Du Quan công chiến.

Đồng thời cùng lúc này, Vương Hiếu Kiệt dẫn một trăm ngàn đại quân ngày đêm thần tốc, ngay khi Liễu Thành bị chiếm đóng, sau đó không lâu là tới Du Quan rồi.

Tôn Vạn Vinh biết được đại quân Vương Hiếu Kiệt đã tới, cũng trú binh ngừng lại không tiến, hai đại quân cách xa nhau ước chừng hai mươi dặm, trong đại trướng, Tôn Vạn Vinh khoanh tay đi qua đi lại, có vẻ có chút tâm sự nặng nề, gã quả thật không ngờ rằng chủ lực quân Đường đến mức cực nhanh như thế, gã vừa mới cướp lấy Doanh Châu, chủ lực quân Đường liền chạy tới Du Quan, chắc chắn quân Đường đã sớm chuẩn bị, cứ như vậy, liền làm rối loạn kế hoạch của gã.

Tôn Vạn Vinh cũng biết, mấy tháng trước Lý Tận Trung làm phản dẫn hậu quả trực tiếp, nhất định là nhân khẩu, vật tư của Đại Đường đã rút cả về quan nội, Liêu Đông chỉ có quân đội đóng quân, cho dù gã cướp lấy Doanh Châu, cũng không có bao nhiêu lương thực tiếp tế, cho nên sau khi Tôn Vạn Vinh lên kế hoạch cướp lấy Doanh Châu, lập tức suất quân xuôi nam, lợi dụng ưu thế vũ khí trọng hình công thành vừa mới đánh hạ Du Quan, đại quân thổi quét Hà Bắc, sẽ có tiếp tế một cách trọn vẹn.

Hơn nữa các bộ tộc Khiết Đan cũng có thể bốn phía đoạt lấy nhân khẩu và tài vật của Hà Bắc, chỉ cần bọn họ được hậu thường nguyên vẹn, tự nhiên sẽ đối với chính gã làm thủ lĩnh, gã cũng sẽ ngồi vững vàng vị trí đại tù trưởng Khiết Đan này.

Nhưng Tôn Vạn Vinh lại không ngờ rằng, triều đình Đại Đường biết được sau khi Lý Tận Trung bị giết bằng thuốc độc, liền lập tức áp dụng đối sách khẩn cấp, phái Vương Hiếu Kiệt dẫn một trăm ngàn đại quân lên phía Bắc, ngăn chặn ý đồ của gã xuôi Nam hạ Bắc, điều này làm cho kế hoạch của Tôn Vạn Vinh thất bại.

Tôn Vạn Vinh tâm phiền ý loạn, lần này xuôi nam bọn họ chuẩn bị cũng không được đầy đủ, không có bao nhiêu hậu cần tiếp tế, hiện tại Doanh Châu cũng không chiếm được tiếp tế, chẳng lẽ gã sẽ bị bức bách rút về hay sao? Cứ như vậy, các bộ tộc Khiết Đan có thể tiếp tục phục gã sao?

Tôn Vạn Vinh càng nghĩ càng phiền, gã đi đến trước bản đồ, kinh ngạc nhìn Du Quan, không khỏi thở thật dài một tiếng, lúc này, màn trướng xốc lên, muội phu của gã Ất Oan Vũ đi đến, Ất Oan Vũ ở Lạc Dương thành công thay Tôn Vạn Vinh giết chết Lý Tận Trung bằng thuốc độc, đã trở thành phụ tá đắc lực của gã, cũng là quân sư của gã.

Ất Oan Vũ thấy Tôn Vạn Vinh mặt co mày cáu, liền cười nói:
- Đại tù trưởng gặp phải vấn đề nan giải sao?

Tôn Vạn Vinh thở dài:
- Ta thực không nghĩ đến quân Đường đến cực nhanh như thế, làm rối loạn kế hoạch của ta, hiện tại lương thực tiếp tế của ta không đủ, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì nửa tháng, nếu không chúng ta sẽ lâm vào nguy hiểm hết lương, cho nên ta mới có chút tâm phiền ý loạn.

- Vậy đại tù trưởng chuẩn bị ứng đối khốn cục này như thế nào?

Tôn Vạn Vinh chỉ ra bản đồ nói:
- Ta muốn đánh phía đông An Đông Đô Hộ Phủ, Đường triều ở vùng Liêu Thành an trí gần trăm vạn người Cao Ly, nếu như có thể đánh cướp những người này, chúng ta liền có thể giải quyết khốn cục lương thực, sau đó chiếm cứ Liêu Đông và An Đông Đô Hộ Phủ, ở trong này lập quốc, nhưng ta lại lo lắng một khi suất quân đông tiến, quân Đường sẽ nhân cơ hội cắt đứt đường lui của chúng ta, khiến chúng ta lâm vào nguy hiểm hai mặt đều có địch, hơn nữa ta nghe nói chủ tướng quân Đường là Vương Hiếu Kiệt, người này nhiều năm chiến đấu cùng Thổ Phiên, Đột Quyết, là đại tướng quân Đường trứ danh, cũng không ngang hàng với cái loại tiểu nhân hèn nhát Võ Du Nghi này, cho nên ta do dự khó định.

Ất Oan Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Vương Hiếu Kiệt nhiều năm cùng Đột Quyết, Thổ Phiên chiến đấu, dùng đều là chiến pháp kỵ binh, nhưng đối với Khiết Đan chúng ta chưa hẳn hữu hiệu, nếu đại tù trưởng lo lắng y suất quân lên phía Bắc chặn đường lui của chúng ta, chúng ta sao không tương kế tựu kế, dụ quân Đường mà tiêu diệt thì sao?

Tôn Vạn Vinh đột nhiên tỉnh ngộ, lúc trước Lý Tận Trung hai lần đánh bại dưới tay quân Đường, không phải là dùng kế dụ binh hay sao, hơn nữa Liêu Đông địa hình phức tạp, vô cùng thích hợp đánh phục kích.

- Nếu Vương Hiếu Kiệt không mắc mưu thì làm sao bây giờ?
Tôn Vạn Vinh vẫn có chút lo lắng, nếu Vương Hiếu Kiệt không mắc mưu, lương thực của gã sẽ không kiên trì được bao lâu.

- Đại tù trưởng, cho dù Vương Hiếu Kiệt không mắc mưu, chúng ta cũng có thể đi tới An Đông tiếp tế, cuối cùng vẫn là được rút về Tùng Mạc, chỉ sợ đến lúc đó, các bộ lạc không có được đủ lợi ích, bọn họ sẽ sinh lòng bất mãn đối với đại tù trưởng, đại tù trưởng còn muốn khống chế bọn họ thì khó khăn rồi.

Ất Oan Vũ lời nói nói trúng tâm bệnh của Tôn Vạn Vinh, y trầm tư thật lâu sau, rốt cục gật gật đầu, giờ khắc này, Tôn Vạn Vinh hạ quyết tâm, y phải đánh cuộc một phen này, đem thân thể của mình tính mạng gia quyến đều toàn bộ đặt lên.

- Nếu có thể toàn diệt quân của Vương Hiếu Kiệt, ta Tôn Vạn Vinh có thể trở thành vua của Hà Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.