Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 7




Khi Lý Trân trở lại phủ trời đã tối rồi, hắn vừa đi lên bậc cửa, đại tỷ Lý Tuyền đã ra đón, oán giận không ngớt nói:
- Đệ cuối cùng đã trở lại, Đệ có khách, đợi mãi nửa canh giờ rồi.

- Là ai?

- Đệ đi sẽ biết, mau đi đi!

Lý Tuyền giữ chặt Lý Trân hướng trong phủ đi vào, Lý Trân không hiểu ra sao, tiến vào cửa giữa, Lý Tuyền lại đập vào trán một cái, oán giận chính mình nói:
- Xem ta này trí nhớ bị cẩu ăn rồi, chuyện quan trọng như vậy quên nói cho đệ biết.

- A tỷ, có chuyện gì à? Cả kinh như vậy?

Lý Tuyền kéo Lý Trân qua một bên, thấp giọng cười nói:
- Có tin tức tốt này, ngươi nhất định rất vui, xế chiều hôm nay quản gia của Địch phủ đưa hôn thiếp của A Yến tới, bọn họ đáp ứng hôn sự này rồi.

Lý Trân lập tức mừng rỡ, khó trách hai ngày này cư nhiên không thấy Địch Yến, hoá ra đã cầu thân thành công.

Lúc này, Lý Tuyền lại cuống quít xua tay:
- Đi gặp khách nhân trước, rồi ta nói kĩ thêm cho đệ chuyện này.

Trong lòng Lý Trân vui mừng, đi lại cũng nhẹ nhàng rất nhiều, một đường đi vào quý khách đường, chỉ thấy trong khách đường hai người đàn ông trung niên đang ngồi, một người trong đó Lý Trân rất quen thuộc, chính là phụ thân của Trương Lê Trương Đình, chỉ thấy ông vẻ mặt tươi cười, đứng lên cười nói:
- Chúc mừng Lý tướng quân thăng chức.

- Bá phụ quá khen.

Lý Trân thi lễ, ánh mắt lại rơi xuống trên người còn lại ở bên cạnh, người này vừa lúc xoay người, Lý Trân lập tức ngây ngẩn cả người, người này không ngờ là Vương Hiếu Kiệt, năm đó khi ở Đôn Hoàng đối với hắn có ân, Lý Trân vội vàng khom người thi lễ:
- Hóa ra là Vương tổng quản, Lý Trân khiến Vương tổng quản đợi lâu.

Vương Hiếu Kiệt khẽ mỉm cười:
- Nếu có thể gặp Lý tướng quân một lần, đợi một canh giờ nữa thì sao nào?

Trong lòng Lý Trân hổ thẹn, vội vàng mời hai người ngồi xuống, lúc này, một nha hoàn dâng trà cho bọn hắn, Lý Trân trước đối với Trương Đình cười nói:
- Ta nghe Trương Lê nói, bá phụ đã thăng làm Ngọc môn đạo Phó tổng quản, chúc mừng bá phụ.

Trương Đình vuốt râu cười:
- Lại nói ta cần phải cảm tạ Lý tướng quân, Lý tướng quân lật đổ Tiết Hoài Nghĩa, thế lực nằm vùng trong đại doanh y ở Lũng Hữu đạo tổng quản đều rớt đài, chúng ta lúc đó là người bị Tiết Hoài Nghĩa chèn ép cũng có ngày nổi danh.

Lý Trân hơi ngượng ngùng, lại hỏi:
- Bá phụ chuẩn bị ở lại kinh thành bao lâu?

- Lần này ta là tới bộ Binh thực hiện nhiệm vụ, mai kia sẽ tới Tửu Tuyền nhậm chức, ta tính toán buổi sáng ngày mai đi, cho nên hôm nay đặc biệt tới gặp cháu một lần, vừa lúc Hiếu Kiệt đã ở ngoài, liền kéo y cùng đi.

Lý Trân lại hiếu kỳ hỏi Vương Hiếu Kiệt:
- Ta nghe nói Tổng quản ở Lũng Hữu đối kháng Đột Quyết, lần này tới kinh thành cũng là báo cáo công tác sao?

Vương Hiếu Kiệt ha hả cười:
- Xem ra tin tức của Lý tướng quân xác thực không đủ nhạy bén, ta vốn là đến kinh thành báo cáo công tác, nhưng xế chiều hôm nay lại có bổ nhiệm mới, sắp xuất hiện đảm nhiệm Thanh biên đạo Hành quân Tổng quản, dẫn một trăm ngàn đại quân trợ giúp Liêu Đông, Lý tướng quân một chút cũng không có nghe nói sao?

Trong lòng Lý Trân lập tức hiểu được, nhất định là do Lý Tận Trung bị độc giết, Thánh Thượng đã hiểu được Khiết Đan sẽ lại tạo phản, cho nên phòng ngừa chu đáo, quyết định xuất tiếp viện trợ giúp Liêu Đông, chuyện này xác định là hành động sáng suốt.

- Ta quả thật không nghe nói, chẳng lẽ là bởi vì vụ án Lý Tận Trung bị độc chết, Thánh Thượng lo lắng Khiết Đan lại mưu phản, cho nên phải chuẩn bị?

- Đúng là như thế!

Vương Hiếu Kiệt gật đầu nói:
- Thánh Thượng lần này phái ra hai đạo quân đội, ta dẫn một trăm ngàn quân làm tiền quân, trước trợ giúp Liêu Đông, nghe nói Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Võ Ý Tông đảm nhiệm Thần binh đạo Đại tổng quản, y làm hậu quân, cũng dẫn một trăm ngàn đại quân trú tại Hà Bắc, tuy nhiên nói thật, ta chưa đánh với người Khiết Đan, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.

Nói đến đây, Vương Hiếu Kiệt khe khẽ thở dài, kỳ thật y cũng không muốn lãnh binh đi Liêu Đông, y cảm thấy bây giờ là cơ hội tiến công Đột Quyết, tiếc rằng thánh mệnh khó vi phạm, y lại không thể không đi.

Lúc này, Trương Đình bên cạnh cười nói:
- Chúng ta không nói vấn đề nghiêm trọng này nữa, nói về Lý tướng quân đi! Hiếu Kiệt nghe nói Lý tướng quân một đường phi hoàng đằng đạt, rất đỗi kinh ngạc, cũng rất vui mừng, y nói mình không nhìn lầm người, Lý tướng quân đúng là người tài lương của Đại Đường ta.

- Hai vị bề trên quá khen, vãn bối chỉ có vận đạo không tồi, may mắn thăng chức mà thôi, chưa thể nói tới tài đức cái gì, hai vị bề trên mới là lương trụ của Đại Đường.

Vương Hiếu Kiệt cũng có chút cảm khái nói:
- Ngươi không cần khiêm tốn, kỳ thật lúc trước ngươi ở Đôn Hoàng thi hương so tiễn, ta biết ngay ngươi nhất định có thể đoạt được Võ Trạng nguyên, lúc ấy, ta có tư tâm, hy vọng bộ Binh phân ngươi đến làm tướng dưới trướng ta, nhưng ý trời a! Nếu như ngươi ở dưới trướng ta, hiện tại nhiều nhất là một gã Giáo Úy, không giống hiện tại, đã phong làm hầu tước, phong tướng quân, thăng chức cực nhanh, vượt xa ta đây năm đó, cũng chỉ có thời chiến loạn Tùy mạt mới có loại kỳ ngộ này.

Lý Trân gật gật đầu, cười nói:
- Cho nên ta nói là có một loại vận đạo, được Thánh Thượng ưu ái để mắt tới, nhưng ta suy nghĩ, nếu ta lần này cũng đi theo Vương tổng quản xuất chinh Liêu Đông, có thể cũng tiến thêm một bước, phong là quốc công nữa hay không?

Trương Đình và Vương Hiếu Kiệt nhìn nhau, cùng nhau cười ha hả, Vương Hiếu Kiệt khoát tay nói:
- Không được? Đại tỷ nói, ngươi lập tức sẽ thành thân rồi, ta không dám trễ nải chung thân đại sự của ngươi, chờ ta chiến thắng trở về, cho ngươi thêm một phần quà mừng hôn lễ thật hậu, lần này thiếu trước, tuy nhiên rượu mừng của ngươi cũng đừng quên giữ cho ta một ly.

Lý Trân trịnh trọng gật đầu:
- Nhất định! Không riêng rượu mừng, còn mời một bữa tiệc khánh công cho Đại tổng quản!

... .

Ngay cùng thời khắc Vương Hiếu Kiệt đi thăm hỏi Lý Trân, ở bên trong phủ Võ Tam Tư cũng có một khách nhân tới, người này tên Tô Hồng Huy, là thuộc cấp của Vương Hiếu Kiệt.

Tô Hồng Huy là người Trường An, tuổi chừng năm mươi, gã giống như Vương Hiếu Kiệt, ở Lũng Hữu làm tướng lâu dài, khi Tiết Hoài Nghĩa đảm nhiệm Lũng Hữu đạo Đại tổng quản, gã vì giành cấp bậc thăng tiến, đầu phục Tiết Hoài Nghĩa, trở thành vây cánh của Tiết Hoài Nghĩa, được phong làm Lương Châu đô đốc, Tả Võ Lâm tướng quân.

Nhưng từ khi Tiết Hoài Nghĩa rơi đài, Tô Hồng Huy cũng bị thanh lý, miễn mất chức Lương Châu đô đốc, điều này thực khiến Tô Hồng Huy cảm thấy sợ hãi, để bảo vệ con đường làm quan, gã lại đầu phục Võ Tam Tư, lúc này mới bảo vệ được chức vị Tả Võ Lâm tướng quân.

Hơn nữa ở đầu năm tác chiến với người Thổ Phiên thất bại, Vương Hiếu Kiệt bị miễn chức, mà Tô Hồng Huy lại bởi vì có Võ Tam Tư này làm hậu thuẫn mà có thể bảo toàn, lại được thăng làm Lũng Hữu đồn điền sử, lần này Vương Hiếu Kiệt bị điều đi phòng ngự Khiết Đan, gã cũng được bổ nhiệm làm phó tướng của Vương Hiếu Kiệt, chuẩn bị cùng nhau đi tới Liêu Đông.

Trong quý khách đường, Võ Tam Tư vẻ mặt tươi cười nghe Tô Hồng Huy báo cáo, y đối với việc Tô Hồng Huy ở Lũng Hữu tác chiến với Đột Quyết như thế nào, một chút không có hứng thú, y chỉ có khá có hứng thú đối với Tô Hồng Huy này, Võ Tam Tư một lòng muốn mưu cầu ngôi vị Thái Tử, vậy y nhất định phải có được quân đội mạnh mẽ ủng hộ, hoặc là nói cách khác phải xếp vào tâm phúc của mình trong quân đội cấp cao.

Tô Hồng Huy này chính là một trong tâm phúc được tuyển của y, so với con cháu Võ thị không có căn cơ và mạng lưới quan hệ trong quân đội, Tô Hồng Huy chiến công cao, nhập ngũ đã được ba mươi năm, bất kể là mạng lưới quan hệ ở trong quân đội hay là kinh nghiệm lý lịch đều vượt xa Võ Du Nghi, Võ Ý Tông, đúng là vây cánh Võ Tam Tư đang cần gấp.

Tuy nhiên Tô Hồng Huy nhiều năm đi theo Vương Hiếu Kiệt, mà Vương Hiếu Kiệt lại ủng hộ Lý Hiển, hiện tại tuy rằng Tô Hồng Huy đầu phục mình, nhưng cũng là bởi vì gã lên lầm thuyền của Tiết Hoài Nghĩa, vì tự bảo vệ mình mới đưa ra lựa chọn này, thật tâm hay không cũng chưa biết, cho nên Võ Tam Tư đối với gã cũng không quá yên tâm, cần thử nghiệm gã lại một phen, chỉ có thể khảo nghiệm đủ tư cách rồi mới có thể đưa gã làm vây cánh tâm phúc của mình.

Võ Tam Tư cười tủm tỉm nói:
- Lần này phía Bắc phòng ngự Khiết Đan, Thánh Thượng trên thực tế bố trí hai tuyến, Vương Hiếu Kiệt là một tuyến, mặt khác còn có Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Võ Ý Tông là một tuyến khác, nếu Khiết Đan thật sự khởi binh tạo phản, như vậy Vương Hiếu Kiệt và Võ Ý Tông cũng phải đi Liêu Đông bình loạn, nhưng cuối cùng công lao lại chỉ có thể một người được hưởng, ngươi hiểu được ý của ta không?

Tô Hồng Huy yên lặng gật đầu:
- Vương gia có ý nói, công lao nhất định phải do Võ đại tướng quân được hưởng, đúng không?

Võ Tam Tư vuốt râu mỉm cười:
- Xem ra ngươi là người hiểu chuyện, ta đúng là có ý này.

- Nhưng….

Tô Hồng Huy trầm ngâm một chút nói:
- Vương đại tướng quân tính cách cương trực, quân pháp như núi, y chỉ sợ sẽ không dễ dàng đáp ứng đem công lao tặng cho Võ Tướng quân.

- Đúng! Ta đương nhiên biết y sẽ không, cho nên ta hy vọng ngươi có thể giúp ta việc này, có ngươi đang ở đây, ta nghĩ chuyện này có thể làm được.

Tô Hồng Huy cúi đầu không nói, gã làm sao có thể làm được?

Võ Tam Tư đi đến trước mặt gã, vỗ nhè nhẹ bả vai gã:
- Tô tướng quân, ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ngươi có thể làm được việc này, chức vị Tả Võ Lâm Quân Đại tướng quân không phải ngươi thì còn ai khác nữa.

Tô Hồng Huy ánh mắt lập tức sáng lên, chức vị Tả Võ Lâm Quân Đại tướng quân đã bỏ trống nửa năm, vô số người đều muốn nhận được chức vị này, nếu gã có thể được đến quân chức này, vậy gã coi như là hết khổ rồi, rốt cuộc không cần làm phó tướng, lần sau xuất binh tác chiến, gã cũng có thể làm tổng quản, nghĩ vậy, Tô Hồng Huy kìm nén không được nội tâm kích động, quì một gối ôm quyền nói:
- Mạt tướng nguyện vì Vương gia tận lực!

Võ Tam Tư hí mắt mỉm cười:
- Tốt lắm, ta sẽ xem biểu hiện của ngươi.

... .

Ngày kế, Vương Hiếu Kiệt suất lĩnh một trăm ngàn đại quân xuất phát đi tới Liêu Đông, thành Lạc Dương lại khôi phục những ngày an bình như xưa.

Đối với Lý Trân mà nói, hắn mặc dù không có cơ hội xuất chinh Liêu Đông, nhưng hắn cũng không tiếc nuối, bởi vì hắn cũng đang đối mặt với một đại sự trong cuộc đời của mình, Địch Nhân Kiệt cuối cùng đồng ý lời cầu hôn của Lý gia, quyết định gả nữ nhi Địch Yến cho Lý Trân.

Địch phu nhân phái người đưa hôn thư của nữ nhi Địch Yến cho Lý Tuyền, nói chung, chỉ cần nhà gái đưa hôn thư tới, chính là nạp cát được thông qua, hai nhà chính thức quyết định kết thân.

Kế tiếp đó chính là nạp chinh và thỉnh kỳ, sao lại gọi là nạp chinh? Là đưa sính lễ, bình thường là đưa tiền hoặc là vật phẩm quý giá khác, như tơ lụa vàng bạc, đồng thời còn có heo, dê, gạo, vải vóc, ít vật dụng thường ngày, cũng cần làm sính lễ đưa tới nhà gái.

Sính lễ nhiều ít không nhất định, gia đình giàu có kết thân phải có thể diện, đưa sính lễ phải tương đối trịnh trọng, gia đình thường dân thì trong vòng trăm quan tiền, hơn nữa ái nữ nhà người ta cũng sẽ đem những sính lễ quý trọng này làm của hồi môn của tân nương, đều cùng mang về nhà chồng.

Sính lễ của Lý Trân đưa chính là mười hạt minh châu và ba trăm lượng hoàng kim, những thứ này đều là vật quý Võ Tắc Thiên ban cho hắn, sáng sớm ngày kế, do Lý Tuyền tự mình đưa đến Địch phủ.

Bên trong nội đường Địch phủ, Địch phu nhân nhiệt tình tiếp đãi Lý Tuyền, hai người phân chia khách chủ ngồi xuống, Địch phu nhân uyển chuyển nói:
- Lão gia nhà ta luôn luôn không tán thành đám cưới rườm rà tốn kém, hơn nữa ông ấy thân làm Tể tướng một nước, lại phải làm gương tốt, ông ấy hy vọng hôn lễ lần này có thể đơn giản, có thể náo nhiệt nhưng không cần quá xa xỉ, cho nên sính lễ bình thường chúng ta nhận, nhưng minh châu và hoàng kim vẫn không cần thiết, xin Tuyền đại tỷ có thể hiểu được khổ tâm của lão gia nhà ta.

Chuyện này cũng hơi ngoài dự liệu của Lý Tuyền, nàng còn lo lắng Địch Nhân Kiệt làm Tể tướng một nước, minh châu và hoàng kim quá ít, cầm không nặng tay, không ngờ người ta không cần vật quý, điều này làm cho Lý Tuyền hơi lúng túng khó xử.

Lý Tuyền miễn cưỡng cười nói:
- Dù sao cũng là chung thân đại sự, nếu một chút lễ vật không có, thì sẽ có vẻ không biết điều, phu nhân vẫn nhận lấy đi! Đây cũng là thành ý của chúng ta muốn cưới Yến cô nương làm vợ.

Địch phu nhân suy nghĩ một chút nói:
- Thành ý của Tuyền đại tỷ ta hoàn toàn hiểu được được, không bằng như vậy đi! Minh châu có ý Cát Tường, chúng ta nhận lấy, nhưng hoàng kim không thể nhận, lão gia cũng sẽ không đáp ứng, vẫn là xin Tuyền đại tỷ hiểu cho.

Đối phương kiên trì lần nữa, Lý Tuyền cũng không có cách nào khác đành đáp ứng thôi, lúc này, Địch phu nhân vừa cười nói:
- Bước tiếp theo chính là thỉnh kỳ rồi, chúng ta tra xem ngày tốt một chút, mùng một tháng sau là ngày tốt cưới gả, mười lăm tháng sau cũng là ngày lành, Tuyền đại tỷ cảm thấy ngày nào thích hợp hơn?

Thỉnh kỳ, chính là xác định ngày đón dâu, lúc này là do song phương thương lượng định đoạt, chủ yếu là suy xét chuẩn bị thời gian mở hôn lễ, Lý Tuyền suy nghĩ một chút nói:
- Hôm nay đã là mười bảy rồi, nếu định mùng một tháng sau, chỉ có thời gian mười ba ngày, phu nhân cảm thấy tới kịp không?

Địch phu nhân cũng cười nói:
- Nếu hôn lễ đơn giản mà kỳ thật chuẩn bị mở cũng kịp, mấu chốt là một số thân thích phải từ quê nhà tới, thời gian hơn mười ngày quả thật có chút gấp gáp, nếu là chuyện lớn cả đời, không bằng chuẩn bị cẩn trọng một chút, ta cảm thấy mười lăm tháng sau thích hợp hơn, ý Tuyền đại tỷ ra sao?

Lý Tuyền cũng muốn chạy về Trường An xử lý một chuyện, an bài tốt việc kinh doanh, thời gian hơn mười ngày căn bản không kịp, một tháng vừa đủ, nàng liền vui vẻ cười nói:
- Ta cũng hiểu được mùng một tháng sau hơi gấp gáp, mười lăm tháng sau đi! Chúng ta cũng có thể chuẩn bị kỹ càng một chút.

Địch phu nhân gật gật đầu:
- Vậy định rồi, hôn kỳ định vào mười lăm tháng sau.

Sau khi Lý Tuyền và Địch phu nhân thảo luận xong, định thời gian đón dâu một tháng sau, trung tuần tháng mười một, Địch Yến chính thức xuất giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.