Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 30: Lão công là nhất




Ngồi bên cạnh đống lửa, vò đầu bứt tai hoang mang thi thoảng ánh mắt lại đăm chiêu nhìn Diệp Thần một cái. Bị hắn phát hiện liền cúi đầu lén lút nhìn đầy tò mò.

“Ngươi có thể thôi cái ánh mắt tràn đầy sự gợi tình đó đi không hả? Bị hiếp lại hỏi mẹ ơi tại sao?” Diệp Thần cầm khúc gỗ nhỏ đánh nhẹ lên nàng cái đầu một cái bất bình nói.

“Ta nói… ngươi thật sự là sư phụ của Đông Phương thúc thúc sao?” Nhậm Doanh Doanh ôm đầu nghi hoặc tiến đến sát mặt Diệp Thần hỏi.

“Còn là ngươi vị hôn phu nữa đâu.” Diệp Thần thản nhiên điểm nàng cái mũi một cái ẩn ra xa nói.

“Nếu ta lấy ngươi… chẳng phải… ta còn to hơn cả Đông Phương thúc thúc? Vậy… Đông Phương thúc thúc gọi ta là gì nha?” Nhậm Doanh Doanh nghi hoặc hỏi.

“...” Diệp Thần cũng có chút im lặng. Cái này e rằng bối phận có chút loạn. Mẹ ngươi lại là ta nữ nhân, thúc thúc ngươi là ta tình nhân, ngươi là ta ấm giường tiểu oa nhi. Nếu ngươi lấy ta, vậy chẳng phải về sau sinh con… xưng hô thế nào nha?

“Ta nói ngươi có nghe sao?” Nhậm Doanh Doanh nghi hoặc hỏi.

“Ngươi nghĩ linh tinh cái gì chứ? Sau này ngươi khác tự biết. Ngươi còn nhỏ, học tốt không lo học, quan tâm cái này làm cái gì hả? Nếu ai cũng như ngươi, thì ai sẽ cứu giúp chúng sinh thiên hạ, ai sẽ là người ra đi tìm đường cứu nước? Ngươi như vậy… khiến ta quá thất vọng về mầm non tương lai của đất nước.” Diệp Thần liền lập tức ném chuyện này sang một bên, ngươi hỏi ta. Ta biết hỏi ai đâu? Cái vấn đề này vẫn cần một thời gian dài từ từ thảo luận nhân sinh để suy nghĩ.

“Ngươi cũng không biết thì đúng hơn. Còn lắm lời dạy đời ta.” Nhậm Doanh Doanh bĩu môi khinh bỉ nói.

“Khụ khụ… ta nói nhóc con...” Diệp Thần bị nói trúng tim đen khẽ ho khan nói.

“Ta không còn nhỏ, không được gọi ta là nhóc con.” Nhậm Doanh Doanh phồng má tức giận nói.

“Được, con nhóc.” Diệp Thần trêu trọc nói.

“Ngươi… nói vậy khác gì chứ? Ta là ngươi vị hôn thê, ngươi có thể tôn trọng ta chút sao?” Nhậm Doanh Doanh bất bình nói.

“Ta cần ngươi làm vị hôn thê sao? Nhan sắc xấu vậy, cần mông không mông, ngực không có ngực. Tính cùng lắm làm cái nha hoàn ấm giường còn cần xem xét thái độ nữa là.” Diệp Thần một dạng tính toán ánh mắt chán ghét nhìn Nhậm Doanh Doanh nói.

“Ta… hứ… không thèm cùng ngươi nói.” Nhậm Doanh Doanh liền quay người muốn xuống núi.

“Ngươi muốn đi xuống núi sao?” Diệp Thần thêm lửa vào trong nhóm lửa nướng gà hỏi. 

“Ai cần ngươi quản. Ngươi là sư phụ của Đông Phương thúc thúc cũng đâu phải sư phụ của ta? Với lại năm đó nương là muốn ta gả cho ngươi, ngươi nói không cần ta. Vậy ta và ngươi đâu có quan hệ gì?” Nhậm Doanh Doanh tinh ranh mở miệng nói.

“Ta cũng không có quản ngươi. Chẳng qua, ta chỉ nhắc nhở ngươi hiện tại vẫn là nên trở lại trên núi. Nương của ngươi hẳn đang gặp nguy hiểm. Có lẽ đây là lần cuối… ngươi có thể nhìn thấy nàng.” DIệp Thần thản nhiên không để ý Nhậm Doanh Doanh thần sắc nói.

Nhậm Doanh Doanh nghe vậy liền có chút tức giận hét lớn: “Đừng có hù ta. Quỷ mới tin ngươi.” 

“Ngươi không tin, ta cũng hết cách.” Diệp Thần cũng không có thuyết phục nàng chỉ thản nhiên nói.

Đông Phương Bạch hẳn là muốn giết chết Tuyết Tâm để thâu tóm nàng thế lực. Vậy thì hắn liền để Tuyết Tâm giả chết. Sau đó đem nàng cứu đi ra. Như vậy càng không để Đông Phương Bạch phát hiện ra hắn. Vì hắn hiểu rất rõ ràng Cửu Tử phương pháp hành động.

Hiện tại hắn ẩn dấu đi mình khí tức, tại cái này thế giới Cửu Tử hẳn đã bị giới hạn sức mạnh nên không thể can thiệp quá nhiều. Nếu không lần trước cũng không ở kỹ viện dùng rượu ngon dụ hắn tới.

Chỉ cần không manh động, phát ra mình khí tức. Tránh thoát Cửu Tử lưu lại cái này thế giới là chuyện dễ dàng hơn nhiều. Nhưng… hiện tại, Cửu Tử hẳn đang ở cạnh Đông Phương Bạch chờ đợi thời cơ mình xuất hiện đem mình bắt lại đi.

Dù sao hắn lưu lại thế giới này nguyên nhân lớn nhất chính là vì Đông Phương Bạch. Cửu Tử đương nhiên sẽ theo dõi nàng mà tìm đến hắn.

Hắn hiện tại chính là phải tránh Tiểu Bạch như tránh tà một dạng. Rõ ràng vì ngươi mà bước đến thế giới của ngươi. Vậy mà lại chẳng thể gặp nhau, thật sự là bi kịch.

Bây giờ tạm thời hắn không thể gặp mặt nàng mà cũng sợ gặp mặt nàng. Năm năm biến mất, nàng còn hận không chết hắn sao? Nữ nhân khi hận một cái nam nhân dài kỳ sẽ hóa điên nha. Chúa mới biết người điên sẽ làm cái gì long trời nở đất hành động.

Mà với cái tính cách nữ bạo long cường thế hoành hoàng ngang tàng bá đạo của Đông Phương Bạch. Hắn sợ chính mình lành ít dữ nhiều, trước tiên cứ trốn lui trốn lủi một thời gian rồi tính tiếp.

“Muốn Cửu Tử để mình lưu lại cái này thế giới… cần phải đánh bại hắn.” Diệp Thần đem khúc gỗ cầm trên tay bẻ làm đôi nhìn đám lửa len lỏi suy nghĩ.

“Này… ngươi điếc hả? Có nghe ta hỏi không vậy?” Nhậm Doanh Doanh tức phì phò đem gần đó cục đá cầm lên muốn đem cái này nam tử đập chết.

“Ách… vừa rồi có chút tập trung suy nghĩ. Ngươi hỏi cái cái gì nha?” Diệp Thần bừng tỉnh mở miệng nói.

“Ngươi là sư phụ của Đông Phương thúc thúc, võ công hẳn rất lợi hại. Bảo vệ cho nương của ta thế nào? Có Đông Phương thúc thúc còn có ngươi bảo vệ mẹ ta, liền không sợ ai dám làm hại.” Nhậm Doanh Doanh đề nghị nói.

“Ngươi trả tiền thuê ta sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Tiền ta đều đưa cho ngươi rồi không phải sao?” Nhậm Doanh Doanh ngây ngốc đáp.

“Đây là tiền ta cướp được, vốn đâu phải ngươi trả tiền thuê?” Diệp Thần thản nhiên nhún vai nói.

“Vậy đợi ta trở về Hắc Mộc Nhai liền trả cho ngươi. Hiện tại ngươi trước tiên bảo vệ mẹ ta?” Nhậm Doanh Doanh liền đề nghị gấp gáp nói.

“Tiền trao cháo múc. Nếu ai ai cũng như ngươi ký nợ. Ta không phải chết đói?” Diệp Thần làm bộ lười nhác nói.

“Bộ trong đầu ngươi ngoài tiền ra cái gì cũng không có sao?” Nhậm Doanh Doanh tức giận oán trách.

“Ngươi nói sai, ngoài tiền ra trong đầu ta còn có mỹ nữ xinh đẹp, nếu không xinh thì phải giàu, nếu không giàu thì phải có tem bảo hành và ngọt nước. Ta rất giản dị, người và tiền, một trong hai, cả hai đều đường, tiền không chê ít, gái không chê nhiều.” Diệp Thần liền mở miệng trả lời nói.

“Ngươi… ngoài tiền và mỹ nữ trong đầu ngươi còn có gì chứ?” Nhậm Doanh Doanh càng lúc càng cảm thấy nam tử này tồi tệ tệ hại.

“Một trăm linh tám biện pháp tránh thai khẩn cấp, còn có bảy mươi hai tư thế của thiếu lâm tự dâm tăng xuất bản.” Diệp Thần liền thông cáo nói.

“Vậy ta cho ngươi làm thế chấp. Ngươi cứu mẹ ta trước. Sau ta đem tiền chuộc mình ra là được?” Nhậm Doanh Doanh đề nghị nói.

“Ngươi… sao? Chậc chậc....” Diệp Thần lườm nguýt một cái chặt chặt lưỡi dè bỉu. 

“Ngươi thái độ đó là sao hả?” Nhậm Doanh Doanh kéo kéo mình áo khẽ nuốt nuốt nước bọt xấu hổ nói.

“Tiểu cô nương ta nói là mỹ nữ, là mỹ nữ hiểu không? Có hiểu mỹ nữ là gì không hả? Ta cần mỹ nữ không phải cần xú nữ.” Diệp Thần liền thở dài lắc đầu nhìn nàng nói.

“Ta… ta cũng rất… rất xinh đẹp chứ bộ. Chỉ có ngươi mới thấy ta không xinh đẹp.” Nhậm Doanh Doanh mặt xấu hổ bất bình nói.

“Ai nói cho ngươi biết… mình xinh đẹp đâu?” Diệp Thần nghi hoăc hỏi.

“Ta vốn không phải rất xinh đẹp sao? Mẹ của ta đều nói ta như vậy. Trong giáo ai cũng nói vậy.” Nhậm Doanh Doanh tự tin trả lời.

“Mẹ của ngươi sinh ra ngươi đương nhiên nghĩ ngươi xinh đẹp. Các giáo chúng nhận tiền của mẹ ngươi, nhận tiền làm việc, nói dối hống cho ngươi vui thôi. Còn ngươi nghĩ? Thằng đếu nào chẳng nghĩ mình đẹp.” Diệp Thần trêu chọc nàng nói.

“Không thể nào đâu… ta… ta… xinh đẹp a.” Nhậm Doanh Doanh đều bị nói đến hồ đồ.

“Nếu không có gì đặt cọc… vậy thì ta liền đi ngủ.” Diệp Thần đem con gà đánh chén xong liền nhấc người quay vào trong nhà muốn ngủ. Theo hắn dự tính, ít cũng muốn sáng mai, Tiểu Bạch mới ra tay sát hại Tuyết Tâm đâu.

“Đợi đã… nếu ngươi… đồng ý giúp mẹ ta. Ta… ta… đem mẹ mình đặt cọc cho ngươi. Được sao? Mẹ ta là cái đại mỹ nữ nha. Ngươi nhất định hẳn gặp qua.” Nhậm Doanh Doanh đều gấp gáp nói.

“Phụt… ngươi cả mẹ mình cũng đem ra cọc?” Diệp Thần cảm thấy có chút sốc. Không nghĩ tới cô nhóc này sẽ nói như vậy.

“Có gì ngạc nhiên? So với để nương đi chết, ta vẫn là cứu nàng tốt nhiều. Với lại ngươi cũng tốt soái vậy, mẹ ta cũng không có lỗ. Mẹ ta vừa xinh đẹp vừa có tiền có thể nuôi ngươi nha.” Nhậm Doanh Doanh cái môi nhỏ suy tính nói.

“Ngươi nói có vẻ như rất có đạo lý.” Diệp Thần gật gù nói.

“Vậy thì...” Nhậm Doanh Doanh hào hứng nói.

Cạnh… tiếng cửa đóng lại vang lên.

“Đi ngủ sớm.” Diệp Thần đi vào trong nhà đóng cửa thật mạnh đuổi người nói.

“Uây,... đồ khốn nạn. Cho rằng ta không có ngươi, ta liền không cứu được ta nương? Mặc kệ kẻ thù là ai? Hừ, với ta võ công cao cường còn Đông Phương thúc thúc nhất định bảo vệ tốt nương. Ngươi ở đó với khuôn mặt soái của ngươi chết già đi.” Nhậm Doanh Doanh tức giận đá thật mạnh vào cánh cửa.

“Ui da đau quá… chết tiệt cánh cửa cũng không nghe lời ta.” Nhậm Doanh Doanh đều nhịn đến nổi cáu.

Sau đó liền bước cao bước thấp chạy lên núi. Nàng muốn đem tin này báo cho Đông Phương thúc thúc nha.

“Ngu ngốc.” Diệp Thần nhìn nàng đáng yêu hành động của nàng khẽ bật cười, sau đó liền lặng lẽ đi theo đằng sau của nàng. Dù sao dạo này Ngũ Nhạc Kiếm Phái công đáng Hắc Mộc Nhai để nàng đi một mình vô cùng nguy hiểm. 

Ngoài ra theo hắn nhớ nội dung cốt chuyện nếu không có sai lầm gì, lần này tham gia công đánh Hắc Mộc Nhai còn có Ninh Trung Tắc đi cùng đâu. Nữ nhân này vô cùng có mùi vị nha, năm đó hắn bỏ lại nàng. Nàng không biết sẽ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.