Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 20: Chỉ cần đối tốt với tôi




( Tạng Loạn Soa: sự chênh lệch dơ bẩn và rối loạn – soa: chênh lệch)

Hắn lại nói: “Chẳng qua là đi ra dễ dàng nhưng đi vào lại khó, đợi lát nữa chúng ta muốn đi vào doanh địa của bộ lạc, thủ vệ phải kiểm tra hình xăm trên mặt chúng ta.”

Ở gần xem tường cây càng cảm thấy nó rộng lớn. Những … cây dong này đều đã trải qua xử lý đặc thù, từng căn rễ phụ đã không nhìn thấy nữa, trên tường cây bóng loáng như được đánh bóng qua, ngay cả chút sẹo cũng không có, không để cho người xâm phạm có bất kỳ cơ hội mượn lực nào để trèo lên. Nhìn kỹ mặt ngoài của tường cây, thậm chí có hơi phát ra ánh sáng đen, đó là kết quả sau khi đã trải qua thần thông gia trì, không chỉ chắc chắn dị thường, búa rìu khó thương tổn, mà còn có thể không sợ hỏa công, bổ khuyết cho khuyết điểm lớn nhất của tường cây này.

Càng đi về trước, chính là doanh địa của nhân loại rồi.

Trời ạ, nàng thật sự là sai mười phần.

Ninh Tiểu Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy chỗ này đã tự giác nhận sai, thiệt thòi lúc nãy nàng còn ghét bỏ doanh địa của Man nhân thô lậu, nếu như so sánh với chỗ này thì nó gọn gàng sạch sẽ như là thiên đường a!

Nhân loại xây dựng doanh địa của mình ngay ở dưới tường cây. Dưới cái nhìn của nàng, cái này không thể gọi là chỗ ở, quả thực chính là ổ heo! Nếu nói Man nhân vẫn có nhà làm từ cọc gỗ, như vậy chỗ này ngay cả nhà gỗ cũng không có, chỉ dùng cây trúc tạo thành một cái lều nhỏ, trên đỉnh đắp cỏ tranh, dùng bùn đắp xung quanh.

Phóng mắt nhìn lại, một mảnh nhà lụp xụp rậm rạp chằng chịt kéo dài đến phương xa, nếu nói có gì khác nhau, thì chính là có lều thì lớn hơn, có lều lại nhỏ hơn. Cái gì, ngươi hỏi trong từng hộ gia đình có không gian riêng tư không hả?

Có, nếu như ngươi dùng chiếu hoặc là vải đay ngăn cách ra không gian, coi như cũng có được không gian riêng tư của mình.

Vừa đi vào đây, nàng đã ngửi được mùi hương đáng sợ, giống như là mùi quần áo bẩn để mười bảy, mười tám ngày, lại giống như khi đi vào chuồng heo, nàng chặt chẽ đóng chặt hô hấp, đồng thời cũng nghĩ đến Yến Linh Tuyết, trong nội tâm ác ý nghĩ, để cho thiên kim tiểu thư kia đến đây, có thể sẽ bị hun đến bất tỉnh hay không?

Ở đây có ít nhất là vài ngàn người, khu vực cư trú căn bản là không được quy hoạch, mặt đất dơ bẩn không chịu nổi, đương nhiên cũng sẽ không có nhà vệ sinh riêng biệt, nàng thậm chí còn thấy được vài đứa bé nhân loại tiểu tiện tùy chỗ nữa. Ngoài ra, bên cạnh chỗ ở của con người chính là nơi để nuôi nhốt súc vật, có vài đầu cừu nhỏ, nai con, duy độc không có heo – loại sinh vật như heo, lúc này hẳn còn chưa được thuần hóa từ lợn rừng đi?

Mỗi người gầy như que củi, thân thể ngăm đen, nàng còn chưa đến gần đã nghe được mùi mồ hôi bẩn nồng đậm, cũng không hiểu được những người này đã không tắm rửa bao lâu rồi, nhìn thấy năm người Ninh Tiểu Nhàn đến gần, cũng chỉ đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn một chút, ngược lại tỏ vẻ hứng thú với y phục trên người bọn họ, bởi vì ở đây có không ít người, mặc y phục làm từ vỏ cây, có chút người thậm chí là áo rách quần manh.

Ba trăm dặm bên ngoài nơi con người cư trú chính là từng mảng lớn đồng ruộng. Giờ phút này nàng đã nhìn ra, vị trí của bộ lạc Man nhân này ước chừng là ở trong rừng rậm, xung quanh vốn nên cành lá rậm rạp, có thể thấy được ruộng đồng bên ngoài chính là kết quả của phương thức khai hoang đốt rẫy trồng trọt thô bạo, tức là dùng búa rìu chặt hết các loại cây cối trên mặt đất rồi đợi cho cành rễ cỏ cây khô đi thì dùng lửa đốt sạch. Đất đai trải qua thiêu đốt sẽ trở nên xốp, như vậy nông phu cũng không cần phải bón phân, trực tiếp lợi dụng than tro trên mặt đất làm phân bón để gieo trồng thu hoạch là được.

Nàng liếc nhìn ra, loại được trồng trong ruộng là hạt kê. Loại cây trồng tương đối nguyên thủy này là do thuần hóa giống cây Cẩu Vĩ Thảo hoang dại rồi bồi dưỡng thành, chịu được khô hạn, cằn cỗi, lại không sợ đất kiềm, cho nên có thể sinh trưởng ở trên đất đai vùng núi, chỉ là sản lượng có hạn. Giờ phút này đã có không ít nhân loại đang bận rộn trên đồng ruộng, công cụ được sử dụng cũng vô cùng nguyên thủy, chính loại công cụ như cuốc đá, xẻng đá, cũng có dùng cốt tỳ (cái mai bằng xương) được làm từ xương vai của các loại động vật làm cuốc xương để xới đất.

Xem ra chỗ này vẫn còn là thời kỳ đồ đá, đừng nói là đồ sắt, chính là đồ đồng vẫn còn chưa được phát minh ra, bởi vậy công việc của họ thật ra đã nặng nề lại phí sức, hơn nữa hiệu suất thấp.

Tạ Hoàn Lang hiển nhiên rất rõ chính mình muốn đi đâu, mang theo bốn người đi xuyên qua các túp lều, vừa nắm chặt thời gian giới thiệu: “Vốn là khi còn chưa tra rõ đệ tam mạc thiên địa, chỉ cần sau khi chúng ta tiến vào đệ nhị mạc thiên địa thì cần phải nghĩ cách tiến vào doanh địa của bộ lạc, bởi vì phù vật xuất trận ở ngay giữa doanh địa. Dưới tình huống bình thường, nhân loại rất khó có cơ hội đi vào, nhưng khi đại chiến xảy ra, chúng ta có thể đục nước béo cò. Lúc trước Càn Thanh Thánh Điện đã hao tổn rất nhiều đệ tử vì chuyện này. May mắn hiện tại đã tìm ra phương pháp rời khỏi của đệ tam mạc thiên địa, phương pháp lý tưởng nhất chính là ở doanh địa của nhân loại đợi hết mười hai canh giờ, lại nghênh đón đợt chuyển đổi thiên địa tiếp theo. Vật xuất trận của Cố Ẩn Sơn Hà Trận được gọi là phù vật, đều phải dính máu tươi mới có thể truyền tống người đó ra khỏi trận.” Hắn thở dài nói, “Chỉ là mỗi một lần cũng không thể lông tóc không tổn hao mà trở ra toàn bộ, dù sao thì chuyện ngoài ý muốn trong chiến loạn cũng thường xuyên xảy ra.”

Một canh giờ cuối cùng ở đệ nhất mạc thiên địa vừa rồi, Tạ Hoàn Lang đã miêu tả tình cảnh của đệ nhị mạc thiên địa cho mọi người sớm chuẩn bị.

Đệ nhị mạc thiên địa phát sinh ở bên trong một bộ lạc, tuy nó không xuất hiện trong các tài liệu lịch sử mà Càn Thanh Thánh Điện tra cứu, nhưng cũng không khó để tu tiên giả phỏng đoán thời gian phát sinh, có lẽ là ở tại Thời Đại Viễn Cổ còn xa xôi hơn cả Thượng Cổ đại chiến, bởi vì nơi này tất cả đều quá nguyên thủy rồi.

Nhân số của bộ lạc này, theo sự quan sát của Càn Thanh Thánh Điện thì có lẽ là khoảng một ngàn năm trăm người, mà số lượng phàm nhân cung dưỡng bọn họ lại đạt đến ít nhất là tám ngàn người.Phải biết nhân loại ở khu cư trú mà bây giờ Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy ở bên ngoài tường cây của bộ lạc chỉ đạt hơn ba phần mà thôi! Cơ hồ là thu hoạch của sáu người phàm trồng trọt ra mới miễn cưỡng làm no bụng một Man nhân, đây chính là một trong những biểu hiện của sản xuất trình độ thấp.

Mọi người đều biết, đại lục Nam Chiêm Bộ Châu nghênh đón hai lần Thời kỳ Hoàng Kim, một lần là trong hơn một vạn năm trước đại chiến Thượng Cổ, khi kẽ hở giữa Man tộc và Yêu tộc đã quá sâu sắc, gần như không thể điều hòa, niên đại rung chuyển như vậy đã thúc đẩy sự ra đời của đại lượng pháp thuật thần thông, cùng với sự xuất hiện của vô số anh hùng hào kiệt, đại lục gió nổi mây phun; một lần khác chính là một vạn năm sau khi kết thúc cuộc chiến Trung Cổ, thì chính là thời đại đang ở ngoài Vân Mộng Trạch, bởi vì đại lục này đã lâu không có chiến tranh quy mô lớn, thái bình đã quá lâu, bởi vậy phàm nhân cần cù khiến cho toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu đều nghênh đón một niên đại vật chất phong phú.

Tạ Hoàn Lang đã đi vào đệ nhị mạc thiên địa nhiều lần, bởi vậy biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Bộ lạc Man tộc này bây giờ thoạt nhìn kiên cố không thể phá, thật là thái bình, nhưng chỉ ba canh giờ nữa, liền có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, lâm vào một mảnh hỗn loạn. Mà đối thủ lúc này của Man nhân, sau này còn dây dưa với bọn họ mấy vạn năm, chính là Yêu tộc.

Hơn nữa náo động lần này còn không nhỏ.

Lần đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy tường cây, đã biết rõ niên đại mà Man nhân sinh hoạt không yên ổn, nếu không tại sao lại hao hết tâm lực mà dựng nên tường cây cao như vậy để bảo vệ mình?

Nói đến đây, Trường Thiên đột nhiên nói: “Các ngươi có tìm hiểu qua tên gọi của bộ lạc này chưa?”

“Có.” Tạ Hoàn Lang nói, “Ta cũng học một chút Man ngữ, từ chỗ thủ lĩnh của làng xóm nhân loại biết được, bộ lạc Man tộc này được gọi là Thổ Hợp Bộ lạc. Về sau, chúng ta cũng biết vì sao Huyền Vũ lại lựa chọn bộ lạc này là đệ nhị mạc thiên địa.”

Bốn chữ “Thổ Hợp bộ lạc” vừa ra, mày kiếm của Trường Thiên lập tức giương lên, cười lạnh nói: “Đoạn bí mật này, là Âm Cửu U nói cho các ngươi biết phải không?”

Tạ Hoàn Lang cúi thấp đầu: “Bất luận tư liệu gì ta tìm đọc đều không ghi lại chỗ đặc thù của Thổ Hợp bộ lạc, có chỗ nào có thể khiến Huyền Vũ coi trọng. Cuộc chiến Thượng Cổ không chỉ khiến sinh linh đồ thán, mà cũng khiến cho một lượng lớn bí sử điển tịch thời Thượng Cổ, Viễn Cổ bị hủy hoại chỉ trong giây lát, khiến cho chúng ta khó tìm lại chuyện cũ. Nhưng mà trong tông lại có người am hiểu về lịch sử thời kỳ Thượng Cổ, Viễn Cổ. Về phần người kia là ai, ta có chức vị thấp, không thám thính ra được.”

Đang lúc nói chuyện, hắn đã mang theo mọi người đi quanh quẩn rẽ ngoặt một hồi, rốt cục đứng mới đứng trước một túp lều nhỏ nói: “Chủ nhân của căn lều này đã lên núi đào măng hai ngày trước, một mực không quay về. Ở loại địa phương này phải tiên hạ thủ vi cường, nếu không chỗ ở không người sẽ bị chiếm rất nhanh. Lều này coi như là sạch sẽ, hai vị cứ ở lại một chút đã, ta đi trước tìm “Thủ lĩnh” của chỗ này tìm hiểu tin tức một chút.” Trước tiên phải tìm chỗ đặt chân, nếu không một đoàn năm người cứ tiếp tục lắc lư ở trong khu dân nghèo sẽ dễ dàng khiến người khác chú ý. Tu tiên giả chính là tu tiên giả, dù không còn linh lực yêu lực, cho dù có ngụy trang, thì cũng không giống với nhân loại bình thường, không nên bại lộ ở trong tầm mắt của người khác quá lâu. Mà người được gọi là “Thủ lĩnh”, tức là người dẫn đầu những người ở trong thôn xóm này, có cùng vị trí với dê đầu đàn trong một bầy dê.

Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ta đi cùng ngươi được không?”

Tạ Hoàn Lang lặng lẽ nói: “Bà cô nhỏ, ngài có nghe hiểu được lời của ta không?”

Nàng lập tức ngậm miệng lại. Có quỷ mới biết hiện tại phàm nhân sử dụng loại ngôn ngữ gì, hơn phân nửa là nàng nghe không hiểu, Tạ Hoàn Lang rất có thể lại có một phen khổ công. Lúc này lại nhìn thấy Đồ Tẫn đứng ở sau lưng Tạ Hoàn lang chớp chớp mắt, ý tứ là: có ta ở đây, hắn không có ý nghĩ xấu được.

Nàng chỉ gật nhẹ đầu.

Tạ Hoàn Lang mang theo hai người khác đi mất, nàng nhìn xem túp lều này, thở dài. Không gian ở đây còn hẹp hơn cả không gian dành cho xe đạp ở Hoa Hạ, đại khái chỉ có một trương giường xếp, khuyết điểm là cái gì cũng không có – chủ nhân của nơi này đã không ở hai ngày, vật phẩm vốn có đều bị lấy sạch, ưu điểm cũng là không có cái gì – nàng không muốn dùng đồ vật của người khác để lại.

“Ngồi xuống đi, người ở bên ngoài đến mà đứng đó cũng quá bắt mắt rồi.” ngược lại lông mày của Trường Thiên cũng không nhăn, giống như là không ngửi thấy mùi vị tanh tưởi xung quanh, cũng như không thấy sự dơ bẩn trong này, ngược lại lôi kéo nàng ngồi xuống, thấy nha đầu kia nhìn mình không chuyển mắt, ngạc nhiên nói, “Làm sao vậy?”

Dịch Hình Cổ cải biến cơ bắp của khuôn mặt, lại không gây trở ngại trong việc biểu lộ, bởi vậy nàng thật đúng là nhìn ra trong lòng Trường Thiên không có khúc mắc, không khỏi lẩm bẩm nói: “Chàng, chàng không để ý hả?” Xâm nhập vào nơi giống như làm mắm thế này, ngay cả nàng đều không nhịn nổi, sao thoạt nhìn hắn lại tự tại như vậy, phảng phất như là dưới thân không phải bùn nhão, mà giống như ngồi trên cẩm tháp ở Dật Tiên Cư?

Mắt của hắn như giếng nước yên tĩnh: “Để ý cái gì?” Hắn đã thay đổi màu mắt, không còn là màu sắc ánh vàng liễm diễm, nhưng nàng giống như vẫn nhìn ra vẻ tịch mịch trong đó.

Nàng hạ thấp âm lượng, ngập ngừng hỏi: “Chàng vì ta mà tiến vào Vân Mộng Trạch biến thành phàm nhân, không chỉ phải mặc y phục vải đay buồn cười khó coi như vậy, còn phải ủy khuất ngồi ở chỗ vừa bẩn vừa thối này, chàng, trong lòng chàng không buồn bực sao?” Hắn chính là Hám Thiên Thần Quân, vốn là một đại yêu quái cô cao lãnh ngạo, không ai bì nổi, sao có thể chịu được sự chênh lệch khổng lồ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.