Trạm Thị Vương Triều

Chương 9: Chung Một Nhà.




Nhìn thấy đèn trong phòng Cao Vân Tuệ đã tắt cũng không thấy Lý Thanh Ca đi ra, Cao Vân Bình trốn ở góc tường tức giận dậm chân. Tuy đã vào đầu hạ nhưng Phổ Tế tự nằm trên núi, ban đêm lạnh hơn bình thường rất nhiều, cho nên cứ núp ở góc tường hơn nửa đêm thế này, ngoại trừ mất cảm giác hai chân ra, cả thân người cũng như đóng thành băng rồi.

“Nhị tiểu thư, chúng ta về thôi.” Lại một trận gió lạnh thổi tới, Dung ma ma xoa xoa hai bàn tay lạnh lẽo.

“Ừm.” Cao Vân Bình cau mày đáp một tiếng, nghĩ thầm, chuyện không hoàn thành, khi quay về không biết lão yêu bà kia sẽ thế nào đây.

“Tiện nhân kia đêm nay nhất định là không ra ngoài.” Đảo mắt một cái, Cao Vân Bình lập tức nghĩ ra cách thoát thân, “Dung ma ma, bên chỗ mẫu thân ta sẽ không đi nữa, đã muộn rồi sợ là mẫu thân đã ngủ, bà cứ đi đi, bổn tiểu thư cũng về phòng ngủ, còn những chuyện khác chờ sáng mai lại bẩm báo với mẫu thân cũng không muộn.”

Dù sao Dung ma ma cũng phải theo hầu bên cạnh Đại thái thái, có bà ta về trước thì lão yêu bà kia sẽ hỏi chuyện, Dung ma ma báo trước một tiếng, nếu lão yêu bà có bất mãn thì sẽ phát tiết ra trước, mình không phải chịu ảnh hưởng gì. Đến sáng mai thì lại phải niệm kinh cầu phúc rồi, làm gì còn rảnh mà trách cứ mình nữa?

Dung ma ma liếc nhìn Cao Vân Bình một cái, cười nhẹ nói: “Nhị tiểu thư nói đi đâu vậy, cách làm việc của Phu nhân người còn không biết sao? Nếu chuyện chưa làm xong thì cho dù chờ một đêm Phu nhân cũng sẽ không ngủ. Chỉ sợ bây giờ Phu nhân còn chờ trong phòng, Nhị tiểu thư và lão nô cùng quay về bẩm báo với Phu nhân, để Phu nhân còn ra quyết định nữa.”

Nói xong, Dung ma ma cũng không để ý đến thân phận, bắt lấy cánh tay Cao Vân Bình, lôi lôi kéo kéo nàng đi.

Cao Vân Bình tức giận nghiến răng, nhưng lại sợ bị người ta nghe được nên chỉ đành âm thầm chửi bới, đi theo bà ta.

Trong gian phòng phía đông, giờ khắc này còn đốt hai ngọn nến, Dung ma ma đẩy cửa ra, một luồng gió thổi tới làm hai ngọn nến lấp lóe nhảy lên, chiếu rọi vào gương mặt khó đoán của Đại thái thái.

Dung ma ma lôi Cao Vân Bình vào, lập tức đóng cửa lại.

Đại thái thái trước sau như một, vẫn ngồi trên ghế, tay cầm Phật châu. Chỉ là khi hai người vừa bước vào, gương mặt đoan trang yên tĩnh của bà có thêm vài tia dữ tợn: “Các ngươi lui ra đi.”

Bà khẽ phất tay, nói với Kim Yến và Lý Bích Như đang hầu ở bên cạnh.

Hai người này, Kim Yến yếu đuối nhát gan, Đại thái thái sợ nàng không làm nên chuyện, dĩ nhiên không cho tham gia. Còn về Lý Bích Như chỉ mới đến hầu, còn chưa đủ khả năng làm bà tin tưởng.

Cho nên hai người bị đuổi ra ngoài.

Chờ hai người đi rồi, Cao Vân Bình cau mày, nghĩ phải làm sao nói chuyện với lão yêu bà.

Dung ma ma còn đỡ, đi theo Đại thái thái đã quen, cũng biết mức độ kiên trì của Đại thái thái là bao nhiêu, cho nên bà gọn gàng dứt khoát nói rõ đầu đuôi với Đại thái thái.

“Là đến phòng Tam nha đầu sao?” Đại thái thái nghe xong trong mắt lộ ra ý cười hung dữ, Phật châu trong tay nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó thở dài sâu sắc: “Thôi, muộn rồi, hai người các ngươi cũng đi nghỉ đi.”

“Vâng.” Dung ma ma đáp lời, khom người rời đi.

Cao Vân Bình ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới Đại thái thái lại dễ dàng buông tha cho mình, thậm chí một câu chất vấn cũng không có.

Nhưng mà, nghe tiếng Dung ma ma mở cửa, nàng lập tức nói theo: “Con gái cáo lui trước, mẫu thân ngủ ngon.”

Sau đó vội lui ra, chỉ sợ đi chậm Đại thái thái đổi ý muốn trừng phạt mình.

--- ------ ------ ----

Bóng đêm thâm trầm, trăng tròn không biết lúc nào đã tiến vào tầng mây, bầu trời mờ mịt như bị một tấm màn dầy nặng bao trùm, đến mức ngột ngạt.

Sau khi Dung ma ma ra khỏi phòng của Đại thái thái thì không về phòng mình mà chuyển hướng đi đến một cái cửa hông nhỏ ở góc tây bắc việt viện.

Vào lúc này toàn bộ Phổ Tế tự rất yên tĩnh, chỉ có ánh nến lập lòe.

Cho nên Dung ma ma cũng không sợ, cửa nhỏ này là trong chùa cố ý để mở, thuận tiện cho bọn nha hoàn Cao phủ đi lại.

Chuyến đi này của Đại thái thái là tạ lễ cầu phúc, cho nên trụ trì cố ý để lại một gian thiện phòng cho họ sử dụng. Mà Đại thái thái cũng là vì không muốn thêm phiền phức cho nhà chùa, cho nên ngoại trừ dùng phòng ở ra, còn lại chuyện ăn uống đều do nha hoàn của mình tự chuẩn bị.

Cái cửa nhỏ này chính là để cho bọn nha hoàn đi lại.

Dung ma ma nhân lúc trời tối tìm đến nơi này, từ trên hông lấy xuống chìa khóa, mở cửa ra, sau đó hướng ra phía ngoài tìm kiếm, nhưng không thấy ai.

“Lý Tam, Lý Tam.” Bà đi ra khỏi cửa, đưa mắt tìm kiếm, miệng thì khẽ gọi.

Nhưng mà ngoại trừ tiếng gió và tiếng chim chóc ra thì không có gì nữa.

“Quỷ chết tiệt, chạy đi đâu nữa rồi?” Dung ma ma tức giận mắng một câu, vừa định xoay người đi vào đột nhiên tinh mắt nhìn về một lùm cây ở bên cửa, tựa hồ có một hình khối đen thùi lùi.

Bà đi đến đó, nhanh chóng nghe được tiếng ngáy.

Đến gần nhìn kỹ, không phải Lý Tam thì là ai?

Dung ma ma tức giận đá một cước: “Quỷ chết tiệt, ở đây mà cũng ngủ được?”

“Hả, ta không dám nữa, sáng mai ta sẽ trả tiền mà.” Lý Tam đột nhiên thấy chân đau nhức, còn tưởng rằng là đám người đòi nợ kia tìm đến, còn chưa kịp tỉnh thì miệng liền gào to xin tha.

Dung ma ma vội che miệng hắn lại: “Quỷ chết tiệt, không muốn sống à?” Sau đó lại tát cho Lý Tam một cái vào đầu: “Đồ vô dụng, lại thiếu nợ ai nữa? Đánh bạc, cứ đánh bạc đi, sớm muộn cũng có ngày đánh đến cái mạng cũng không còn.”

“Ah…” Lý Tam bị đánh mấy cái, có mê ngủ cũng bị dọa tỉnh, trợn to hai mắt nhìn ra người này là Dung ma ma liền nở nụ cười, hai tay bắt lấy eo Dung ma ma: “Ôi chao, tiểu tâm can của ta, bà làm gì vậy hả? Không phải nói là chừa cửa cho ta, còn có chuyện tốt hay sao? Lão tử đợi hơn nửa đêm bà mới đến. Đã nhịn suốt mấy ngày, lão tử nhịn hết nổi rồi.”

Lý Tam vừa oán trách vừa thô lỗ lôi kéo quần áo của Dung ma ma, nhanh chóng đè bà xuống đất, muốn bắt đầu “làm việc” giữa đêm tối này.

Nếu là trước kia thì dĩ nhiên bà sẽ rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng hôm nay thì không phải lúc, Dung ma ma thở hổn hển đẩy hắn ra, lại phát hiện người Lý Tam gầy nhưng sức lực không nhỏ, vừa đè lên người bà đã bắt đầu cởi quần, nhanh chóng đưa “vật ấy” của mình vào người bà.

Dung ma ma nhất thời tức giận, hung hăn đập một phát vào mặt hắn, thấp giọng nói: “Quỷ chết tiệt, ngươi đúng là chán sống, cũng không nhìn một chút đây là nơi nào sao?”

Lý Tam một bụng dục vọng, trong nhất thời bị dội một chậu nước lạnh, lập tức cụt hứng. Nhưng hắn cũng không hiền lành gì, một cái tát mạnh mẽ ập vào mặt Dung ma ma: “Nữ nhân thối, đem lão tử ra đùa à, không cho làm thì bảo ta đến đây làm gì?”

Âm thanh của hắn cũng dần to hơn, Dung ma ma mặc kệ đau rát trên mặt, vội vàng đứng dậy che miệng hắn lại, sau đó móc từ trong lòng ra một thỏi bạc trắng giơ trước mặt hắn.

Lý Tam vừa thấy là bạc thì tất cả tức giận và uất ức liền tiêu tan, hắn nâng mặt Dung ma ma lên xoa xoa vài cái: “Tiểu tâm can của ta, vẫn là bà hiểu lòng lão tử.”

Mờ tối, nhìn thấy gương mặt cũng được xem là tuấn tú của Lý Tam đầy vẻ tà tứ, đáy mắt Dung ma ma lóe qua ý lạnh.

Năm đó nếu không phải coi trọng vẻ ngoài của tên khốn này, bà cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ.

Lý Tam này tính ra cũng là một tú tài, chỉ là gia cảnh sa sút, bản thân vô công rỗi nghề hết ăn lại nằm, ban đầu còn hy vọng kiếm chút công danh, mò được một chức quan nhỏ ở trong triều. Nhưng con người hắn như thế, sách vở đàng hoàng không thích, ngược lại thứ thấp hèn thì vừa học liền biết.

Những chuyện này về sau Dung ma ma mới biết được, ban đầu còn tưởng hắn là văn nhân thất chí, lại có dáng vẻ không tệ, bà nảy sinh vài phần ái mộ thương tiếc, thường qua lại thân mật và tiếp tế cho hắn. Còn Lý Tam cũng là một tay sành sỏi, nhìn ra bà ái mộ hắn, liền dùng lời ngon tiếng ngọt ân cần với bà.

Hai người cứ như vậy qua lại với nhau, nhưng cảnh đẹp không kéo dài, kẻ này nhanh chóng lộ ra bản chất, cứ vài ngày lại đến tìm Dung ma ma đòi bạc, còn thường uy hiếp bà, nếu không cho thì sẽ quậy cho lớn chuyện để cho cả Cao phủ biết, xem sau này bà còn có mặt mũi ở lại đó hay không.

Dung ma ma tức giận vô cùng nhưng cũng đành chịu, hơn nữa, những năm này đi theo Đại thái thái, tuổi tác ngày càng lớn, không chỉ trái tim cô quạnh mà thân thể cũng càng lúc càng xấu xí, muốn rời xa nam nhân này nhưng cơ thể lại không kềm được.

Cho nên mới dây dưa với hắn, cứ kéo dài nhiều năm như vậy.

Nhưng lần này, bà biết Lý Tam ở bên ngoài đánh bạc, thiếu nợ rất nhiều, trong một tháng bà đã cho hắn cả vạn lượng. Ba ngày trước hắn lại tới tìm bà, nói còn thiếu ba ngàn, nếu không trả người ta sẽ xé xác hắn ra.

Là hắn muốn xé xác bà thì có, lúc đó Dung ma ma nghĩ như vậy. Bà là một nô tì, làm sao có nhiều bạc chứ? Nhưng Lý Tam này đúng là chủ nợ của bà, từ khi hắn qua lại với bà thì chuyện ăn uống, chơi gái, đánh bài gì hắn cũng làm.

Dung ma ma không nhịn được nữa, lần trước đưa hắn một vạn kia đa phần đều là lấy trộm từ lợi tức hàng tháng của Đại thái thái, đang lo không có tiền đắp vào chỗ thủng đây, giờ còn đòi thêm ba ngàn sao?

Cho nên lần này Dung ma ma quyết tâm giải quyết tên khốn Lý Tam này luôn thể.

“Đàng hoàng đi, nghe lão nương nói đã.” Dung ma ma mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lý Tam, thấy hắn không ngừng vân vê khối bạc thì trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh.

“Được được.” Lý Tam cất bạc vào trong người rồi ôm lấy bà.

Dung ma ma lạnh mắt nhìn hắn nhưng không có đẩy ra, chỉ thuận thế để hắn kéo vào trong ngực, sau đó trầm giọng nói: “Ngươi nghe cho kỹ, muốn tiền cũng không phải không được.”

“Có thật không?” Hai mắt Lý Tam như bắn ra tia lửa, “Lão tử đã nói mà, bà nương ngươi nhất định là còn giấu nhiều lắm, một vạn cũng lấy được thì ngại gì ba ngàn?”

“Ngươi?” Dung ma ma thật muốn giơ chân lên chửi tục, nhưng tình huống bây giờ không cho phép, bà chỉ cắn răng một cái, đưa tay mạnh mẽ cấu vào hông hắn.

“Ah…”

“Không muốn bạc thì cứ hét lên đi…”

Lý Tam nhất thời nhe răng trợn mắt: “Được được, chỉ cần cho lão tử bạc, ngươi nói sao ta cũng nghe.”

Lúc này Dung ma ma mới lỏng tay, lạnh lùng cười, trong bóng đêm lờ mờ nụ cười này làm cho Lý Tam run lên.

“Chỗ lão nương có một việc tốt, nếu ngươi làm xong thì không chỉ bạc, mỹ nhân cũng thuộc về ngươi.”

“Mỹ nhân?” Lý Tam lập tức tỉnh táo tinh thần, nhưng lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Mỹ nhân gì, trong mắt lão tử ngươi chính là mỹ nhân.”

Dung ma ma xem thường liếc hắn một cái: “Hừ, không phải ngươi luôn chê lão nương lớn tuổi, da dẻ không tốt sao?”

“Khà khà…” nể tình bạc, Lý Tam không tranh luận với bà, chỉ tươi cười dỗ dành, đó đều là những lời trong lúc say rượu của hắn thôi.

Dung ma ma đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: “Nghe đây, lần này là một vị tiểu thư yểu điệu, dáng dấp trẻ đẹp, thế nào, có gan hay không?”

Lý Tam nghe vậy liền cảm thấy hoảng sợ.

--- ------ ------ ------

Ngày hôm sau, tiếng chuông chùa sớm vừa vang lên, Đại thái thái lập tức thức dậy.

Dùng xong điểm tâm đơn giản, Đại thái thái liền dẫn ba người Lý Thanh Ca, Cao Vân Bình, Cao Vân Tuệ ra khỏi thiện phòng.

Đại thái thái quỳ gối trước Phật tổ, thành kính niệm kinh, mà đám người Lý Thanh Ca thì mỗi người đến một cái bàn nhỏ, sao chép kinh thư.

Mọi việc ở Phổ Tế tự vẫn như thường, khách hành hương nối liền không dứt, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng lão Phương trượng đang giảng kinh trong đại điện.

Thời gian như nước chảy, đặc biệt là một ngày trong chùa, yên lặng trôi qua cực nhanh.

Sao chép kinh thư một ngày, đám người Lý Thanh Ca đều có chút mệt mỏi. Đại thái thái cũng rất chăm sóc, bảo các nàng ăn tối xong liền nghỉ ngơi, không cần qua chỗ bà ta hành lễ.

Thế nhưng, trời vừa tối, ước chừng là nửa canh giờ sau khi ăn cơm xong, Kim Yến đi đến phòng Cao Vân Tuệ, nói là bên chỗ Đại thái thái đột nhiên có một số việc muốn nhờ Tam cô nương đi sang một chuyến.

Trong lòng Cao Vân Tuệ nhất thời hồi hộp, đoán được Đại thái thái nhất định không đạt được mục đích thì không bỏ qua, chỉ sợ lần này Lý Thanh Ca khó thoát kiếp nạn. Nghĩ đến Tứ di nương mẹ ruột mình, trong mắt Cao Vân Tuệ lóe qua ánh sáng lạnh, vốn định phái Tiểu Liên sang chỗ Lý Thanh Ca báo một tiếng, nhưng không ngờ Kim Yến lại nói để Tiểu Liên đi cùng, Đại thái thái đang gấp, nếu Tam cô nương có gì muốn nói với Lý cô nương thì để nàng chuyển lời cho.

Đây rõ ràng là muốn trói chặt mình, để tiện gài bẫy Lý Thanh Ca.

Xem ra hành động hôm qua của mình đã chọc tức Đại thái thái.

Cao Vân Tuệ thở dài trong lòng, chuyện giúp được nàng đã giúp rồi, lần này chỉ có thể trông chờ vào vận may của Lý Thanh Ca thôi.

“Tiểu thư, Tam cô nương đã bị Đại thái thái gọi đi rồi.” Túy Nhi đưa chén đũa đi, quay về nói như thế.

Lý Thanh Ca đang rửa mặt, nghe nói liền thả khăn xuống, đi tới bên cạnh bàn trang điểm, xõa tóc ra, trong tay cầm một cây trâm ngọc bích, ngẩn người.

“Tiểu thư.” Túy Nhi đi tới, cầm lấy lượt giúp nàng chải tóc, nói: “Muộn rồi Đại thái thái còn gọi Tam cô nương qua đó là làm gì?”

Làm gì sao? Đại khái là tối qua làm lỡ việc tốt của bà ta, đêm nay phải điều nàng ấy đi thôi.

Lý Thanh Ca nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tam cô nương thông thuộc kinh thư, chắc là Đại thái thái có chỗ không hiểu nên bảo nàng qua đó giải thích.”

“Vậy sao không tìm phương trượng trụ trì.” Rõ ràng là Túy Nhi không tin.

Lý Thanh Ca cũng không giải thích thêm, chỉ bảo Túy Nhi cũng nhanh chóng rửa mặt, nói là hôm nay chép kinh thư cả ngày nên cổ tay rất mỏi, chỉ hận không thể ngủ sớm một chút.

--- ------ --------

“Mẫu thân, người tìm con gái có chuyện sao?” Đến gian phòng phía đông, Cao Vân Tuệ sắc mặt bình thường hỏi.

Đại thái thái thấy nàng và Tiểu Liên đều đến, chỉ gật đầu nói: “Mẫu thân biết từ nhỏ con đã thông thuộc kinh thư, so với hai tỷ tỷ thì đều giỏi hơn, ở đây mẫu thân có vài câu không hiểu rõ, muốn hỏi con thôi.”

Nói xong liền sai người đưa ghế đến, để Cao Vân Tuệ ngồi cạnh mình, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Dung ma ma, bà liền âm thầm đi ra ngoài.

Trái tim Cao Vân Tuệ chìm xuống, ngồi vào trên ghế, tâm trạng bi thương phẫn hận.

Lão yêu bà này, rốt cuộc còn muốn hại bao nhiêu người đây?

Nàng đỡ lấy kinh thư Đại thái thái đưa qua, quét mắt nhìn một cái, đọc nhỏ: “Phật viết, mệnh do mình tạo, tướng do tâm sinh, vạn vật thế gian đều tương ứng nhau, tâm bất động, vạn vật bất động, tâm bất biến, vạn vật đều bất biến.”

“Thế nào gọi là mệnh do mình tạo? Chúng sinh có mấy ai nắm giữ được vận mệnh của mình?” Đại thái thái thả Phật châu trong tay xuống, đôi mắt nặng nề sâu sắc nhìn Cao Vân Tuệ, trầm giọng nói: “Ví dụ như Tam cô nương con, tuy rằng cũng họ Cao, tướng mạo xinh xắn, nhưng mẫu thân cũng xin nói một câu không sợ con buồn, dù sao cũng do di nương sinh ra, cho dù đẹp nhưng hôn sự tương lai cũng không thể thuận theo ý mình. Huống chi xuất thân của Tứ muội muội (ý là Tứ di nương) nhất định sẽ ảnh hưởng đến con, con nói xem, cho dù con là một cô nương trong sạch thì sao, người trong thiên hạ này chỉ nhìn thân phận chứ không nhìn người, con phải làm sao để tự làm chủ vận mệnh chứ?”

Rõ ràng Đại thái thái đang uy hiếp nàng, tương lai của Cao Vân Tuệ nàng đều bị bà ta nắm giữ.

Cao Vân Tuệ cong môi cười, đặt kinh thư lại lên bàn, sau đó mới ung dung thong thả trả lời: “Con gái ngu dốt sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt mẫu thân, nhưng Phật cũng có viết rằng: tươi cười đối mặt, không ôm oán hận, thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên, nhất định cuộc đời sẽ thay đổi, trăm năm sau nhất định sẽ có lúc hoa sẽ nở.”

Sắc mặt Đại thái thái hơi biến, khóe môi xẹt qua nụ cười hung ác: “Quả nhiên là Tam cô nương đọc sách nhiều, bổn phu nhân có hỏi qua Bình Nhi, nửa ngày nó cũng không nói ra được chữ nào.”

“Mẫu thân quá khen rồi.” Cao Vân Tuệ cúi mắt nói.

Đại thái thái nhìn nàng một cái, sau đó lệnh cho Lý Bích Như cầm kinh thư mà ban ngày bọn họ đã sao chép đến, lại nói: “Con thông minh hơn các tỷ muội, cũng ngoan ngoãn hơn, đây là những gì lúc sáng các con đã viết, con viết rất tốt, đọc cho bổn phu nhân nghe đi.”

“Vâng.” Cao Vân Tuệ đứng dậy cầm lấy kinh thư, từng tờ từng tờ đọc lên.

Kim Yến ở bên cạnh lại cắt bớt một đoạn tim nến, ánh nến bừng sáng hơn, từng tia phản chiếu lên dung mạo Đại thái thái, tạo nên một quần tối dưới mi mắt bà.

Ngoài cửa sổ, gió đêm từ trong núi thổi tới, nghe không kỹ còn tưởng là tiếng ai gào khóc.

--- ------ -------

Trăng treo giữa trời, bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy của Túy Nhi, Lý Thanh Ca cũng không bị lay động. Nàng mở to mắt, hoàn toàn không buồn ngủ,theo bản năng, nàng cảm thấy đêm nay Đại thái thái nhất định sẽ động thủ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, giữa lúc hoang mang, đọt nhiên một mùi hương dị thường lượn lờ tràn ngập vào phòng.

Trong đầu như có tia sáng lóe qua, Lý Thanh Ca nheo nheo mắt, sau đó trừng to mắt chú ý nhìn kỹ, giữa bóng đêm mờ ảo, nang nhìn thấy giấy dán cửa sổ có một lỗ thủng bằng đầu ngón tay, có người đang thổi khói mê vào phòng thông qua lỗ thủng này.

Ngừng thở, Lý Thanh Ca vội lấy ra hai viên thuốc từ duối gối, một viên ném vào miệng mình, một viên trực tiếp nhét vào trong miệng Túy Nhi.

“Tiểu thư.”

“Suỵt.” Túy Nhi mơ màng lên tiếng, bị Lý Thanh Ca che miệng lại, dùng ánh mắt ra hiệu về phía cửa sổ.

Túy Nhi nhìn lên, nhất thời sợ đến tỉnh táo lại, nhìn sang Lý Thanh Ca.

Lý Thanh Ca mở tay ra, sau đó thì thầm nho nhỏ bên tai nàng vài câu.

“Tiểu thư…” Sao có thể để tiểu thư mạo hiểm như vậy? Túy Nhi không dám đồng ý, lại bị Lý Thanh Ca nhéo tai một cái, cùng lúc đó, cửa phòng nhẹ nhàng động đậy, tựa hồ có người đang cạy cửa.

Trái tim Túy Nhi như nhảy vọt lên cổ họng, Lý Thanh Ca sâu sắc liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng yên tâm.

Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, hai bóng người lách vào.

Một người trong đó nhanh chóng vọt đến bên giường, xác định hai người trên giường đã hôn mê mới vẫy tay với người phía sau.

“Hừ, Dung ma ma, không ngờ thuốc của bà cũng có tác dụng thật.” Lý Thanh Ca nghe ra đây là giọng của Cao Vân Bình, không ngờ tới nàng ta lại giúp Đại thái thái làm ra chuyện bỉ ổi này. Đúng là không biết nói cái gì nữa.

“Suỵt, mau giúp một tay.” Dung ma ma vén mền lên, mò tìm Lý Thanh Ca.

Cao Vân Bình lẩm bẩm: “Biết rồi.” Cũng vội bước qua.

Nàng giúp đưa Lý Thanh Ca  lên vai Dung ma ma, sau đó hai người vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng, mùi hương dị thường vẫn còn lượn lờ, Túy Nhi mở to hai mắt trừng trừng.

Đại thái thái! Thật tàn nhẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.