Trạm Thị Vương Triều

Chương 12: Người Đó Xuất Hiện.




Hắn nhìn cô và hiện lên một nụ cười tự tin. Giống như hết thảy đều không sao, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

"Cô thích ăn thịt bò hầm hay không?"

Cô cho rằng hắn đã gọi cho huấn luyện viên hoặc thành viên nào đó trong đội, không ngờ cô đã đoán sai.

Một chiếc xe tải chậm rãi dừng lại ở trước trạm xe buýt. Tài xế là một quý ông đầu tóc hoa râm, một đôi mắt sắc bén bình tĩnh, mày rậm xứng với mũi ưng, thoạt nhìn tương đối nghiêm túc.

"Xe tới rồi!" Mạch Vĩ Triết lập tức nhảy lên mở cửa, tiện tay nắm túi hành lý của cô và ném về phía sau thùng xe, sau đó làm cử chỉ mời, "Tiểu thư, xin mời."

Lê Vĩnh Huyên do dự một chút, chậm rãi đi về phía trước. Tài xế bình tĩnh nhìn thẳng vào cô.

"Đây là quản lý kiêm tài xế riêng của tôi, cô có thể gọi ông ấy là lão Mạch." Mạch Vĩ Triết rất tự nhiên giới thiệu một chút, "Nhanh lên, lên xe đi, tôi đã đói muốn chết."

Sau khi lên xe, hắn ngồi với cô ở ghế sau. Cô bí mật hỏi hắn: "Đây là ông nội của anh?"

Mạch Vĩ Triết kinh ngạc liếc nhìn cô một cái. Cô thật sự có thể nhận ra ngay lập tức.

Không có gì lạ khi cô đã nghiên cứu kỹ hồ sơ cá nhân của Mạch Vĩ Triết và các tuyển thủ trong đội, cô thật sự đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng. Mạch Vĩ Triết từ nhỏ đều được ông nội nuôi nấng lớn lên; cô rất kinh ngạc, không nghĩ tới tinh thần của "ông nội" vẫn còn khỏe mạnh như vậy!

Trên xe, bọn họ vẫn luôn giữ yên lặng. Lão Mạch chuyên chú lái xe ở ghế phía trước cho đến khi trở lại Mạch gia, lúc này lão Mạch mới lạnh lùng mở miệng: "Cháu còn chưa nói với ông, vị tiểu thư này nên xưng hô như thế nào."

"A! Cháu vừa rồi vẫn chưa nói sao? Cô ấy gọi là Lê Vĩnh Huyên. Từ hôm nay trở đi sẽ sống ở nhà chúng ta." Mạch Vĩ Triết tuyên bố.

Lê Vĩnh Huyên há hốc mồm. Đây là quyết định từ khi nào vậy?

Lão Mạch chỉ nghiêm túc gật gật đầu, tiếp nhận hành lý của cô, dẫn đầu đi về phía trong nhà.

Đó là một ngôi nhà ghạch hai tầng, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi vừa bước tới lối vào, Lê Vĩnh Huyên lập tức không nhịn được hít sâu một hơi.

Thơm quá! Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập khắp phòng. Phòng khách có một màn hình TV LCD rất lớn, phía trước ngoại trừ ghế sô pha trong góc, còn có một máy chạy bộ, xe đạp tập thể hình, thiết bị tập tạ; sau đó chính là phòng bếp mở và bên kia chính là nhà ăn.

Mặc dù không phải rất lớn, nhưng đồ dùng trong nhà đều được sắp xếp rất gọn gàng. Đồ nội thất bằng gỗ, trên tường và kệ sách đều được treo khung ảnh...... khiến người có cảm giác ổn định.

Khi cô còn đang đứng sững sờ ở cửa, Mạch Vĩ Triết đã đi tới nhẹ nhàng đẩy sau lưng cô một chút. "Đi ăn cơm đi."

"Đi rửa tay trước đi!" Lão Mạch đang hâm nóng đồ ăn ra lệnh từ phòng bếp xa xa.

Bọn họ rửa sạch tay và ngồi xuống ở trước bàn ăn. Các món ăn rất đơn giản, có súp thịt bò hầm, hai loại rau xanh khác nhau, cùng với thịt ức gà vừa nhìn đã muốn ăn. Tuy nhiên, tay nghề lão Mạch tất nhiên rất tốt, thịt ức gà là đồ ăn nhàm chán như vậy, bị lão dùng gia vị tẩm ướp, nướng đến nỗi mùi thơm tản ra bốn phía, ngay cả Lê Vĩnh Huyên cũng muốn nếm thử.

Cô nhấp một ngụm súp mà Mạch Vĩ Triết trực tiếp múc giúp cô từ trong nồi hầm.

Đói bụng cả ngày, cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị kiệt sức, dường như đều bị một chén súp nóng an ủi khiến cô dịu lại.

Súp thịt bò rất ngon, gia vị vừa phải. Lê Vĩnh Huyên có thói quen ăn nhà hàng, hoặc đôi khi chỉ là bữa cơm đơn giản, hoặc thậm chí chỉ là một tách cà phê. Cô thật sự không nhớ rõ lần cuối cùng khi bản thân mình thưởng thức một bữa ăn giản dị ngon miệng như vậy.

Đột nhiên, nước mắt cô tràn mi, nhỏ giọt vào trong bát.

Lão Mạch sững người vì sợ hãi, Mạch Vĩ Triết quay người lại và thấy cô đang khóc, lập tức đi tới bên người cô, rất bình tĩnh hạ thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nóng quá nên bỏng miệng sao? Lúc nãy tôi quên nhắc nhở cô súp rất nóng ——"

"Không phải không phải, tôi chỉ...... cảm thấy...... món súp này rất ngon."

Vừa nghe được lời này, già trẻ hai người rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mạch Vĩ Triết không nhịn được lại muốn trêu chọc, "Ngon như vậy sao, ngon đến nỗi khiến cô phải khóc? Cô có thấy món ăn rất tuyệt hay không?"

Cô không đáp lại, tập trung vào ăn ngấu nghiến. Súp rất ngon, thịt bò hầm cũng rất mềm, gừng băm gia vị vừa phải. Sau khi uống hai ba bát súp, cô đã cảm thấy no bụng.

Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc lại tiếp nhận một bát cơm từ trong tay lão Mạch. Mỗi một món ăn cô đều không khách khí nếm thử, ngay cả thịt ức gà trước mặt Mạch Vĩ Triết, cô cũng ăn vài miếng.

Ba người trên bàn cơm lặng lẽ ăn cơm, cực kỳ yên tĩnh. Mạch Vĩ Triết ngẫu nhiên mở miệng giễu cợt cô vài câu, nhưng miệng hắn tuy xấu, tay lại vẫn không ngừng giúp cô gắp đồ ăn. Lê Vĩnh Huyên đều nếm tất cả các món ăn trên bàn.

Sau khi ăn xong, sắc mặt cô rõ ràng khá hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn trống rỗng giống như lúc trước. Cô nhìn chằm chằm vào lão Mạch ngồi đối diện, rất nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Lão Mạch gật đầu, tỏ vẻ đã biết, không nói gì.

Mạch Vĩ Triết nhìn thấy sự đối xử thiên vị như vậy, lập tức lên tiếng phản đối: "Đồ ăn đều do tôi gắp giúp cô, sao cô không cảm ơn tôi ——"

"Nhưng không phải do anh nấu." Cô cho hắn một ánh mắt "câm mồm".

Mạch Vĩ Triết vuốt vuốt mũi, tự nhận mình xui xẻo, hắn vừa giúp thu dọn bát đũa trên bàn, vừa lẩm bẩm trong miệng không biết đang nói gì đó. Nhìn giống như không cam tâm tình nguyện, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười.

"A, tôi cũng tới giúp rửa bát ——" Cô có chút xấu hổ. Ăn một bữa cơm nhà người ta, cô cũng nên đáp lại bằng một chút lao động.

"Không cần." Lão Mạch đột nhiên nói. Ý ông muốn nói cô hãy lên tầng trên, "Phòng ở trên tầng, tiểu Mạch sẽ mang cô đi xem. Nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ồ ——"

"Đi." Ông nói như chém đinh chặt sắt, quân lệnh như núi.

Cô ngoan ngoãn theo Mạch Vĩ Triết lên lầu. Có người còn mang một bộ mặt may mắn, "May mắn có cô ở đây, tôi có thể tránh khỏi công việc rửa bát!"

"Nếu như có điều gì bất tiện, tôi có thể đi tới khách sạn." Mặc dù cô cũng không biết gần đây có khách sạn nào không, nhưng khi lên trên tầng, cô không nhịn được nói.

Đáp lại, Mạch Vĩ Triết chỉ phẩy phẩy tay, ngay cả đầu cũng không quay lại. "Đừng để ý, nhà tôi thường xuyên cung cấp nơi ở cho đồng đội ở tạm. An Nhuận trước kia cũng sống ở đây hơn hai tháng, sau đó ký túc xá có phòng trống thì nó mới dọn đi."

Trên tầng có ba phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm và vệ sinh riêng, tất cả đều rất thực tế và rất thoải mái. Hắn chỉ vào một phòng và nói với cô: "Cô hãy sống ở phòng này đi, những thứ trong phòng tắm đều có thể dùng, nếu cần gì hãy nói cho tôi. Tôi đi xuống trước."

"Anh phải đi...... xuống để rửa bát?" Một đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn hắn, trong lòng thật ra âm thầm hy vọng hắn có thể ở lại với cô một chút, nói thêm vài lời......

Mạch Vĩ Triết mang vẻ mặt "đừng náo loạn", "Tôi muốn đi xuống chạy bộ, chương trình huấn luyện hôm nay vẫn chưa kết thúc."

Lê Vĩnh Huyên ngẩn ngơ nhìn hắn đi xuống lầu, sau đó bước vào căn phòng xa lạ. Có một cái giường nhỏ đơn sơ, bàn đọc sách, giá sách và tủ quần áo đều được làm bằng gỗ thô. Rèm cửa có màu xanh nhạt, ánh đèn mờ nhạt tỏa sáng, phòng nhỏ thoạt nhìn rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.