Trăm Năm Cô Đơn

Chương 6




Trước khách sạn Thanh Sơn hỗn loạn thành một đoàn, dù trên đường có rất ít người qua lại nhưng ai cũng lui về phía sau, ngược lại người trong khách sạn đi ra có vẻ không ít. Đám người vây quanh một nam nhân toàn thân đầy máu, người nâng kẻ quát hỏi, vẻ mặt ai cũng vô cùng lo lắng.

Do sự việc ồn ào nên đường lớn mới vừa náo nhiệt lại càng thu hút thêm nhiều người, tấp nập hẳn lên. Từ đó không khí buổi sáng ở đây cũng náo động hơn, lẫn trong đó còn có nhiều lời bàn tán xì xào, đa phần những gì Thẩm Thạch nghe được cũng chỉ là: trước giờ khách sạn Thanh Sơn chưa từng phát sinh chuyện giống vậy, hay là vì sao lại có chuyện này… v…v…

Thẩm Thạch từng là đệ tử trong danh môn đại phái nên biết rõ sau lưng khách sạn này có bóng dáng của thiên hạ đệ nhất thương hội-Thần Tiên Hội. Chẳng qua, đối với lớp tán tu tầng thấp hay những người thường thì sẽ không biết được chuyện này. Chuyện hôm nay như tát vào mặt Thần Tiên Hội, tất nhiên phản ứng sau này của bọn họ không cần nghĩ cũng hiểu như thế nào rồi.

Chẳng qua, dù cho thế lực của Thần Tiên Hội rất có uy danh nhưng đối với sự tình trước mắt này lại không ra mặt chút nào. Thẩm Thạch căng thẳng lẫn trong đám người đứng xem, chỉ nghe thấy những thắc mắc, lo lắng, phẫn nộ của đám người trong khách sạn. Người Hứa gia đang bị thương kia chỉ biết kêu la, chửi bới mà thôi, ai hỏi gì cũng không biết, không rõ đám thổ phỉ ra tay là ai, lai lịch, danh tính ra sao, thậm chí cả dung mạo của bọn chúng cũng không rõ. Chỉ nhớ được ba người bịt mặt chợt xuất hiện, rồi không hiểu sao linh lực toàn thân đình trệ, miễn cưỡng chiến đấu nhưng cũng hai chết, một bị thương, thậm chí Thiếu chủ còn bị bắt nên mới thành ra bộ dạng như thế này đây.

Người ta vây quanh, xem chuyện ngày càng nhiều, nghe chuyện ai cũng xôn xao, sắc mặt mấy người của khách sạn Thanh Sơn cũng có chút khó coi. Vì theo lời nói của mấy người kia, dù cho Thần Tiên Hội có thần thông quảng đại đến đâu nhưng phải tìm kẻ hay lợi hay những gia hỏa chẳng có hiểu biết gì về hậu trường của khách sạn nên mới ra tay thì rất là phiền toái đi.

Vốn Thẩm Thạch lẫn trong đám người, đang muốn đi lên hỏi một chút nhưng sau khi nghe những lời kia thì vẻ mặt hắn thay đổi, liền quay đầu bước đi ra khỏi đám đông, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh về phía Long Kiều bên ngoài thành Thiên Hồng.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh, cố gắng, tỉ mỉ nhớ lại chút chuyện ngày hôm qua. Dường như Bạch hồ đi cạnh hắn cũng cảm giác được gì đó, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch một cái.

***

Sáng sớm, ánh ban mai chiếu xuống khắp nơi, từng con phố, góc đường cũng như bừng tỉnh, người đi đường không biết từ đâu đổ ra làm phố phường ngày càng tấp tập, một ngày mới lại bắt đầu. Thẩm Thạch bước nhanh, xuyên qua mọi người, đã thấy từ xa cánh cửa thành cực lớn kia, trong lòng hắn lại nổi lên từng cái tên:

“Lam châu, Lợi châu, Ngô châu, không đúng! Phải là Cốc châu, sau là Minh châu, Kỳ châu, Hà châu… còn có… châu nào nữa đây?”

Lúc hắn đi qua cửa thành, đứng trên Long Kiều nhìn cả tòa thành đắm chìm trong nắng mai ấm áp thì rốt cuộc trong đầu cũng nhớ ra một đám địa danh mà mình đã quên lãng từ rất lâu rồi.

Vốn dĩ đó là một lộ trình đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn, thật ra đúng là như vậy, nhiều năm qua đi, hắn cố gắng quên đi hay không thèm nghĩ đến nữa nhưng lúc này đây, phần ký ức đó vẫn cứng rắn trồi lên trong tâm khảm của hắn. Năm hắn mười hai, liền theo gã đồ tể dọc theo tuyến đường đó để rời khỏi cố hương, đi về phía nam đại lục để bái nhập Lăng Tiêu Tông.

Nương theo sự trỗi dậy của phần ký ức này còn có những thứ khác nữa, đó là lúc chia tay phụ thân, là lời dặn dò phải áp chế cừu hận trong lòng.

Năm đó, một tòa Thiên Nhất Lâu kia, đã từng có khoảng thời gian an bình, vui vẻ biết bao, còn có… mẫu thân mà hắn chưa từng gặp qua lần nào.

Hồi ức như một ngọn lửa, đang bùng lên từ sâu trong tâm khảm rồi hừng hực thiêu đốt lòng người.

Nhưng Thẩm Thạch vẫn nhớ rõ, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là chiếc xe ngựa đang chạy vút qua ở đằng kia!

Mấy ngày sau, trong thành Hắc Mộc.

Hai tòa truyền tống pháp trận dùng thông linh thạch xây nên đang nổi lên một trận ánh sáng, sau một lát ánh sáng tản đi, trên đó liền hiện ra một đám nhân ảnh, đều là những người vừa đến Đại Thành Lam Châu.

Thẩm Thạch cũng đứng trong nhóm người này, nương theo dòng người bước ra, hắn đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh, so với những ký ức thời niên thiếu đã trải qua nên cũng có chút ấn tượng. Qua bao nhiêu thời gian, thành trì này không có thay đổi gì nhiều, một tòa thành ở xa trung ương của đại lục phồn hoa thì không có thay đổi gì, vẫn tĩnh lặng đứng cùng năm tháng.

Thẩm Thạch cảm khái xen lẫn chút thất vọng nhè nhẹ, bước đi trên đường phố, nhìn phòng ốc hai bên đường và dòng người hối hả đi lại, dường như ký ức của một thời niên thiếu hoảng hốt xa xưa đang chồng điệp lên người hắn, một nam nhân trưởng thành sắp phải lưu lạc chân trời góc biển.

Ánh mặt trời tỏa khắp nơi, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, con mắt nheo lại.

Có chút ấm áp, xem ra lại đến xuân rồi.

Lúc hắn đuổi theo cỗ xe ngựa trong thành Thiên Hồng, đến cuối cũng không đuổi kịp, nói rõ hơn là không tìm được người trên xe. Mà thời gian càng kéo dài, hắn càng hiểu mình không thể nào chờ đợi ở thành Thiên Hồng thêm được nữa, cho dù là chờ người của Hứa gia kéo đến.

Mấy lời không rõ, cụt ngủn của ba người lạ kia luôn quanh quẩn trong đầu hắn, thật ra chỉ với chút thông tin đó cũng không thể coi tin tức đáng tin cậy gì cả, hắn đành một mình đi đến thành Hắc Mộc mà thôi.

Bóng dáng của cô bé tóc đen đang thoải mái cười đứng trên trường thành ở Thiên Hồng như hiện ra trước mắt hắn. Thẩm Thạch nhắm mắt im lặng trong giây lát, về sau đi thẳng về phía náo nhiệt nhất, đến một gian nhà lớn, bên trên treo ba chữ không ai trong thế giới Hồng Mông này không biết.

Thần Tiên Hội.

Khác với chi nhánh Thần Tiên Hội phải cạnh tranh cùng Thiên Nhất Lâu ở thành Tây Lô năm xưa, ở thành Hắc Mộc này, chi nhánh Thần Tiên Hội vẫn luôn đứng đầu trong nhiều năm qua, kẻ đến người đi hơn xa những cửa hàng xung quanh, cảnh tượng thật sự rất náo nhiệt.

Thẩm Thạch đi một mạch đến, nhìn lượt qua cảnh tượng náo nhiệt kia, cũng không liếc mắt đến những Linh tài đang tỏa ra muôn màu, muôn vẻ mà đi qua một bên tìm nhân viên cửa hàng và cho gã xem một đồ vật trong tay hắn.

Vẻ mặt nhân viên cửa hàng khẽ biến, nhìn Thẩm Thạch nhẹ gật đầu rồi liền mời hắn đi vào một tĩnh thất ở bên trong nội đường; sau đó lại vội ra ngoài. Không lâu sau, có một vị chưởng quầy bản địa, bộ dáng lão nhân cũng hơn năm mươi bước nhanh đến. Đồng dạng, lão cũng nhìn tấm thẻ bài trong tay Thẩm Thạch, sau một lát trở lại vẻ tươi cười, chắp tay nói:

“Thì ra là khách quý, không biết tại hạ có thể giúp gì được đây?”

Thẩm Thạch thu lại Minh bài nhận được từ Cố Linh Vân, về sau lại lấy ra một viên châu sáng lấp lánh, ngập tràn linh lực rồi khẽ đặt trên bàn trước lão trưởng quầy, chính là yêu đan của con con cóc ở sau núi Thanh Long kia.

Tất nhiên, chưởng quỹ cũng là người biết hàng, mắt lão lóe sáng, thấp giọng nói: “Yêu đan cấp bốn?”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nhìn lão rồi bình tĩnh nói: “Thành Hắc Mộc, Khốc Lĩnh, lão Trư… hoặc là lão tổ, còn có ba người, hai nam một nữ xưng là Trần Trung, Thiết ca và Hồng tỷ. Ta muốn tất cả những tin tức này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.